Chương 47
Bùi Châu Hiền bước ra khỏi thang máy, Ôn Niệm đã chờ cô ở ngoài cửa, cô vừa xuất hiện, Ôn Niệm đã kéo cô vào nhà:
"Chị đứng trên lầu thấy em bước xuống xe. Nào đến đây, rửa tay rồi ăn cơm."
Bùi Châu Hiền làm theo lời Ôn Niệm, rửa tay rồi ngồi xuống bên bàn ăn.
Trên bàn có ngọn nến, ánh nến dịu nhẹ, Ôn Niệm rót rượu vang đỏ vào ly chân dài. Nàng đeo đôi hoa tai ngọc trai thon dài thanh mảnh, những viên ngọc trai làm cọ lên chiếc cổ trắng ngần của nàng.
"A Hiền, trước tiên chúng ta kính một ly, nên là vì chuyện gì đây?" Ôn Niệm vừa nói vừa nâng ly rượu lên.
Bùi Châu Hiền nén lo âu trong lòng xuống, cũng nâng ly rượu lên.
Ý cười trong đôi mắt sinh động của Ôn Niệm, nàng nói:
"Kính quá khứ của chúng ta đi."
Hai ly rượu chạm vào nhau phát ra âm thanh thanh thuý, Bùi Châu Hiền uống một ngụm nhỏ.
Ôn Niệm đặt ly rượu xuống, tiếp đón Bùi Châu Hiền:
"Ăn thử miếng bò bít tết do chị làm đi."
"Được." Bùi Châu Hiền cắt một miếng nhỏ đưa vào trong miệng.
Ôn Niệm: "Thế nào?"
Sau khi Bùi Châu Hiền nếm thử, rồi nói: "Rất mềm, hương vị cũng rất ngon."
Ôn Niệm tươi cười tràn ngập: "Thử món khác xem sao."
Bùi Châu Hiền nếm thử từng món, dưới ánh mắt mong đợi của Ôn Niệm, cô gật đầu:
"Tất cả đều rất ngon, rất hợp khẩu vị của em, cảm ơn."
Ôn Niệm: "Nếu em thích, sau này chị có thể thường xuyên làm cho em ăn. Uống rượu đi! Lần này kính vì tương lai của chúng ta?"
Bùi Châu Hiền đặt dao nĩa xuống, Ôn Niệm giơ tay ra hiệu cho cô cầm ly rượu lên.
"Em không uống được nữa, em còn phải lái xe trở về." Bùi Châu Hiền lấy chìa khóa cửa ra, đặt trên bàn, đối diện bàn ăn, cô nói với Ôn Niệm:
"Em có chút lời muốn nói với chị."
Nụ cười của Ôn Niệm chuyển nhạt đi, nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống.
Ngọn nến bùng cháy mạnh mẽ, xung quanh yên lặng, Ôn Niệm lúc trước từng cho rằng "tiếng kim rơi có thể nghe thấy" là quá khoa trương, bây giờ nàng mới biết đó là sự thật.
"A Hiền, em đối xử với chị như vậy có công bằng không?" Ôn Niệm nhìn về phía chìa khoá, mỉm cười lần nữa, nhưng nụ cười tràn đầy chua xót:
"Em nói tạm thời không thể trả lời chị. Để chị cho em một chút thời gian, chị thông cảm cho em. Chị biết em cần phải xem xét nhiều phương diện và không thể đưa ra quyết định dễ dàng như vậy được. Nhưng mà, chị gọi điện thoại cho em, em không trả lời, còn có mỗi ngày em đều cùng với Tôn Thừa Hoan sinh hoạt ở bên nhau và cùng cô ấy tham gia tiệc tất niên, được mọi người coi là hình mẫu của tình yêu. A Hiền, em đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của chị không? Điều này có công bằng với chị không? Rốt cuộc là em đang suy xét hay là em chỉ trả lời cho có lệ vậy thôi?"
Bùi Châu Hiền muốn nói gì đó, nhưng chỉ cảm thấy bị nghẹn ở cổ họng.
Ôn Niệm: "Tôn Thừa Hoan thật sự tốt như vậy sao? Lúc đầu em cùng cô ấy kết hôn, chỉ là bởi vì hai nhà có hôn ước, em với cô ấy cũng không có cảm tình gì mà, phải không? Chỉ mới ba năm, chưa đến bốn năm, tâm ý của em dành cho chị liền thay đổi vậy sao? Tình cảm hơn mười mấy năm giữa chúng ta, vậy mà không bằng ba năm ngắn ngủi này sao? Chị không tin!"
Ôn Niệm càng nói càng kích động, nàng nắm chặt tay của Bùi Châu Hiền:
"Hay là, hay là em có nỗi khổ gì phải không? Là sợ dì Lan không đồng ý? Hay là em đang tức giận? Em tức giận phải không? Em trách chị cố ý từ bỏ em, trách chị không cùng với em thương lượng chuyện này, trách chị giam giữ em trong bóng tối nhiều năm như vậy? Chị là có nguyên nhân mà! Lần trước chị đã giải thích chị....chúng ta cùng Tôn Thừa Hoan không giống nhau. Cô ấy được sinh ra đã có tất cả mọi thứ, còn chúng ta phải tự mình đi tranh thủ!"
"Chị không cần phải luôn đề cập đến Tôn Thừa Hoan." Bùi Châu Hiền mở miệng, hốc mắt phiếm hồng:
"Đúng vậy, trước kia em đã từng rất dựa dẫm vào chị, toàn tâm toàn ý yêu chị, mỗi ngày đều mong mỏi được chị đáp lại."
Bùi Châu Hiền hít hít cái mũi: "Trong mấy ngày nay em luôn suy nghĩ về quá khứ của chúng ta. Khi nhớ lại, liền cảm thấy rất khổ sở."
"Không cần khổ sở!" Ôn Niệm vội vàng nói:
"Quá khứ không quan trọng, quan trọng là tương lai, A Hiền, chị đã trở lại, chị sẽ luôn ở bên cạnh em!"
Bùi Châu Hiền lắc đầu, khó khăn nói ra từng chữ một:
"Nhưng em không còn là em của quá khứ nữa. Chuyện này không có liên quan gì đến Tôn Thừa Hoan. Thời gian vẫn luôn đi về phía trước và em cũng vậy."
Ôn Niệm: "Em không còn thích chị nữa? Cho dù chỉ một chút thích cũng không có?"
Bùi Châu Hiền không đáp.
Ôn Niệm chậm rãi buông tay: "Đã quá muộn, đã không còn kịp rồi, phải không?"
Bùi Châu Hiền: "Thật xin lỗi."
Trong phòng khách có tiếng chuông điện thoại di động, Ôn Niệm quay đầu lại lau mắt một chút:
"Xin lỗi."
Ôn Niệm rời bàn ăn đi nghe điện thoại, chưa nói được hai câu, đột nhiên gục xuống nói:
"Đủ rồi! Có thể cho tôi một chút không gian riêng được không! Tôi làm vì công ty còn chưa đủ sao? Tôi là con người, cũng có thất tình lục dục, chứ không phải là một cỗ máy kiếm tiền!"
Ôn Niệm ném điện thoại đi, nhẫn nhịn ngồi xổm xuống, ôm đầu gối khóc.
Bùi Châu Hiền tiến lên an ủi cũng không được, ở tại chỗ đợi cũng không được.
Ôn Niệm cũng không khóc lâu lắm, nhiều nhất cũng chỉ năm phút, đứng dậy xoay người đi vào phòng tắm, một lúc sau mới trở lại bàn ăn.
"Đừng thất thần, mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi." Ôn Niệm nói xong quét ly rượu sang một bên:
"Không uống rượu thì sẽ không uống, kỳ thật chị học làm mấy món này rất lâu, cũng không biết bị bỏng biết bao nhiêu lần."
Ôn Niệm cắt miếng bò bít tết của mình thành từng miếng, cố gắng đưa vào trong miệng để nuốt.
Bùi Châu Hiền: "Thật xin lỗi."
Ôn Niệm lại lau đôi mắt lần nữa: "Đừng lãng phí một bàn đầy thức ăn như vậy, chị mời em ăn cơm, ít nhất em phải ăn xong mới trở về? Bằng không, chị còn tưởng rằng..."
Không có câu tiếp theo.
Thời gian còn lại cũng không ai nói gì, Bùi Châu Hiền miễn cưỡng ăn xong, đến lúc phải rời đi, Ôn Niệm nói:
"Chị sẽ không tiễn em."
Khi Bùi Châu Hiền rời khỏi Ngự Thuỷ Nam Uyển, dọc theo đường đi nước mắt không ngừng rơi. Về đến nhà, đèn trong phòng khách sáng, cô không nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, nên hướng lên lầu tìm.
Tìm khắp nơi không gặp được người.
Bùi Châu Hiền liền gọi điện thoại cho Tôn Thừa Hoan, giọng nói có chút ngây ngốc:
"Chị đang ở đâu?"
Tôn Thừa Hoan nói: "Ở nhà a."
Bùi Châu Hiền: "Em không tìm được chị."
Tôn Thừa Hoan: "Tôi mới vừa vào cửa, em về nhà rồi sao?"
Bùi Châu Hiền từ lầu ba chạy xuống, Tôn Thừa Hoan đang thay giày, trên tay xách theo một túi trái cây.
Bùi Châu Hiền trực tiếp chạy tới ôm nàng, Tôn Thừa Hoan phải đỡ lấy tủ giày mới không mất thăng bằng.
"Làm sao vậy?" Tôn Thừa Hoan đặt túi trái cây xuống đất, sau đó đưa tay lên khẽ vuốt ve lưng của Bùi Châu Hiền:
"Em không vui sao?
Bùi Châu Hiền chôn trong lòng ngực của Tôn Thừa Hoan, dùng sức ngửi mùi hương của nàng, nhất thời lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Bùi Châu Hiền ôm Tôn Thừa Hoan rất chặc, Tôn Thừa Hoan cảm nhận được xúc động của cô:
"Em có gì không vui đều có thể nói cho tôi biết, không cần phải chịu đựng một mình, nếu không muốn nói cũng không sao. Muốn khóc thì cứ khóc, khóc xong liền đem những chuyện khiến em không vui, hết thảy đều quên hết, được không?"
Giọng nói của Bùi Châu Hiền như bị bóp nghẹt: "Em muốn uống rượu."
Tôn Thừa Hoan: "Được."
Tôn Thừa Hoan bị cảm mạo vẫn chưa khỏi hẳn, vừa uống thuốc xong nên không thể uống rượu, liền dùng một ly nước trái cây để bồi Bùi Châu Hiền.
Khi bắt đầu Bùi Châu Hiền chỉ là uống rượu giải sầu, sau khi uống hai ba ly, bắt đầu mở miệng nói:
"Em muốn làm một cô gái bình thường trong một gia đình bình thường, có ba mẹ yêu thương và một gia đình hòa thuận tôn trọng lẫn nhau. Nếu có thể thì có thêm một đứa em, có thể sẽ ồn ào nhốn nháo, nhưng khi gặp khó khăn nhất định sẽ đoàn kết ở bên nhau."
Bùi Châu Hiền càng nói chuyện càng thương tâm, ngửa đầu một hơi uống cạn sạch rượu trong ly.
Tôn Thừa Hoan: "Chậm một chút, uống nhanh sẽ dễ bị say."
Bùi Châu Hiền xua tay, lại tự nói thêm: "Em đã nói rõ ràng với Ôn Niệm, nhưng mà... em không cảm thấy thoải mái chút nào. Không thể nói rằng chị ấy sai, mà em cũng không có sai, nhưng là sai ở thời điểm. Phần tâm ý này chỉ có ở thời điểm thích hợp mới có thể cho ra quả ngọt, nếu không thì chỉ có thể là..."
"Quả đắng."
Bùi Châu Hiền lại uống rượu, lần này Tôn Thừa Hoan không khuyên cô nữa, chỉ nói:
"Dù có tiếc nuối thế nào cũng đều là quá khứ đã qua."
Bùi Châu Hiền: "Xin lỗi, lại cùng chị nói đến chuyện này."
Tôn Thừa Hoan: "Không sao đâu."
Bùi Châu Hiền: "Về sau em sẽ không như vậy nữa."
Tôn Thừa Hoan xoa xoa tóc của Bùi Châu Hiền.
Sau đó Bùi Châu Hiền cũng không biết mình đã uống bao nhiêu, dù sao cũng đã quên mất chuyện đang phiền trong lòng, có lẽ là say thật rồi. Một giây trước còn có ấn tượng chính mình đã nói ra hết cùng với Tôn Thừa Hoan, giây sau liền ghé vào cạnh bàn.
"Châu Hiền?" Tôn Thừa Hoan đi vòng qua bàn tới xem cô:
"Muốn ngủ thì về phòng đi."
Bùi Châu Hiền thời dài một tiếng.
Tôn Thừa Hoan nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Bùi Châu Hiền, đau lòng đưa cánh tay lên muốn đỡ cô dậy, đưa lên lầu.
"Cái gì! Cái gì! A! Em còn muốn uống nữa!" Bùi Châu Hiền vùng vẫy lung tung vớt lấy một vỏ chai rượu, lập tức ôm chặc trong tay không chịu buông ra.
Tôn Thừa Hoan: "Lần sau rồi lại uống nữa, hôm nay em uống nhiều rồi."
Bùi Châu Hiền híp mắt đánh giá Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan nhớ đến một loạt hành vi cử chỉ của Bùi Châu Hiền từ lần say rượu lần trước, tâm tình tức khắc vi diệu lên:
"Em không nhận ra tôi sao?"
Bùi Châu Hiền lộ ra vẻ kiêu ngạo "Em không phải đồ ngốc." Cô bỏ chai rượu qua một bên, hai tay ôm mặt của Tôn Thừa Hoan, nhắm ngay vị trí đôi môi, rồi nhào lên hôn một cái.
Tôn Thừa Hoan trợn to mắt: "..."
Sau khi hôn xong, Bùi Châu Hiền lấy tay che mặt mình lại, ghé vào trên bàn.
Tôn Thừa Hoan quay đầu ho khan vài tiếng.
Hơn nửa khuôn mặt của Bùi Châu Hiền đều chôn vào đôi tay, chỉ còn lại một đôi mắt ngập nước, đang nhấp nháy nhìn người. Cô nhìn chằm chằm Tôn Thừa Hoan, từ trong giọng mũi phát ra "Hừ" một tiếng, bất mãn nói lẩm bẩm:
"Quỷ hẹp hòi."
Tôn Thừa Hoan không nghe rõ: "Cái gì??"
Bùi Châu Hiền: "Em nói chị là quỷ hẹp hòi a!"
Tôn Thừa Hoan: "Tại sao lại nói tôi như vậy?"
Bùi Châu Hiền vươn tay ra, mở rộng năm ngón tay ra trước mắt Tôn Thừa Hoan, làm một loạt động tác khoa tay múa chân, sau khi làm xong rồi lại làm một số động tác khác.
Tôn Thừa Hoan: "Ý của em là gì?"
"Quỷ hẹp hòi." Giọng nói của Bùi Châu Hiền nghe có vẻ uỷ khuất:
"Không có cho em nhẫn! Rõ ràng là nhẫn của em a!"
Tôn Thừa Hoan: "..."
Tôn Thừa Hoan trong lòng mềm nhũn, không khỏi dỗ dành Bùi Châu Hiền:
"Trở về phòng đi ngủ, nếu em nghe lời, tôi sẽ cho em nhẫn."
Bùi Châu Hiền: "Thật sao?"
Tôn Thừa Hoan: "Đương nhiên là thật."
Bùi Châu Hiền lắc lư đứng lên, đi đến nửa cầu thang liền vội vàng chạy xuống:
"Còn chưa cho cá nhỏ ăn! Em muốn đi cho cá ăn, chắc chúng nó đói bụng lắm!"
Tôn Thừa Hoan chặn ngang ôm lấy cô: "Đã cho ăn rồi, hiện tại chúng nó đã ngủ rồi."
Bùi Châu Hiền: "Hả? Nhưng mà trời vẫn còn sáng a, tại sao lại đi ngủ rồi?"
Tôn Thừa Hoan: "Bởi vì ——"
Bùi Châu Hiền: "Em muốn nhẫn."
Tôn Thừa Hoan: "..."
Thật vất vả mới đem được Bùi Châu Hiền đặt xuống giường, Tôn Thừa Hoan nói với cô vài câu:
"Nằm xuống, không được chạy loạn, tôi đi lấy nhẫn."
Tôn Thừa Hoan đi rồi quay lại ngay, quả nhiên Bùi Châu Hiền biết nghe lời nằm ở trên giường, lay mí mắt, ngoan ngoãn chờ đợi.
Nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đi đến, Bùi Châu Hiền lăn lóc một vòng từ trên giường ngồi dậy.
"Chiếc nhẫn này..." Tôn Thừa Hoan vốn dĩ muốn giải thích một chút, nhưng nhìn trạng thái hiện tại của Bùi Châu Hiền, có nói ra cũng tương đương với chưa nói. Bùi Châu Hiền ngủ một giấc, khi tỉnh lại sẽ quên hết mọi chuyện, đem hộp nhẫn đặt vào trong lòng bàn tay của Bùi Châu Hiền.
Bùi Châu Hiền lập tức mở hộp ra, định lấy chiếc nhẫn ra, sau đó kịp thời thu tay lại, nâng hộp nhẫn lên hỏi:
"Chị không đeo cho em sao?"
Bùi Châu Hiền vừa nhảy nhót vừa mong chờ, bộ dáng say khướt mướt ngọt ngào đáng yêu không thể tả, lòng bày tay của Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng lướt qua gò má thanh tú của cô, trong hơi thở nàng thì thầm:
"Đeo chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro