Chương 43
Thôi Tú Anh mở nắp chai ra, còn chưa nói ra mình muốn gì, Trịnh Kính Hào liền rất ăn ý đưa cốc nước vào tay cô. Thôi Tú Anh cười tủm tỉm, uống nước xong trả lại cái cốc cho Trịnh Kính Hào, rồi nói với Bùi Châu Hiền:
"Chờ tỷ tỷ làm xong việc, sẽ liền dẫn cưng đi ăn đồ ngon."
Nói xong, lần nữa đeo khẩu trang vào, cúi đầu để tô màu cho phần hình xăm còn lại ở bắp chân của khách hàng.
Một lúc lâu sau, Bùi Châu Hiền mới phản ứng lại, "Ồ" một tiếng rồi đi lảo đảo về phía ghế sô pha nhỏ.
Chờ Thôi Tú Anh rửa tay xong xuôi, Bùi Châu Hiền dựa vào tay vịn ghế sô pha, ngủ thiếp đi dưới áo khoác.
Thôi Tú Anh tiến lên sờ vào trán của cô.
"Làm sao vậy? Chị A Hiền bị bệnh?" Trịnh Kính Hào thò qua nhỏ giọng hỏi.
Thôi Tú Anh lại thử nhiệt độ trán của mình, không xác định nói:
"Hình như cũng không giống phát sốt?"
Trịnh Kính Hào: "Khi chị ấy mới vào, em nhìn thấy thể trạng của chị ấy không tốt lắm, sắc mặt rất kém."
Thôi Tú Anh lại lần nữa dán lên trán thử nhiệt độ, Bùi Châu Hiền hoảng hốt mở mắt ra:
"Tú Anh?"
Thôi Tú Anh: "Sao lại thế này? Nơi nào không thoải mái?"
Bùi Châu Hiền: "Buổi tối không nghỉ ngơi tốt, buổi chiều lại có hai chỗ cần điều chỉnh đàn, có chút mệt."
Thôi Tú Anh: "Vậy cậu tỉnh lại đi, chúng ta đi ra ngoài ăn."
Bùi Châu Hiền nó một tiếng "ừm", chậm rãi mặc áo khoác vào. Thôi Tú Anh thu dọn xong liền thân mật khoác tay Bùi Châu Hiền, rồi cùng nhau xuống lầu.
"Kính Hào cùng chúng tôi..." Bùi Châu Hiền quay đầu lại nhìn Trịnh Kính Hào.
Trịnh Kính Hào cười ra một hàng răng trắng, như ánh mặt trời:
"Các chị cứ đi đi, em sẽ ở lại giữ tiệm."
Bùi Châu Hiền không còn nói gì nữa, Thôi Tú Anh lôi kéo cô đi ra ngoài:
"Kính Hào, đây là người nhìn xa trông rộng, cậu đừng phụ lòng hảo tâm của cậu ấy."
Bùi Châu Hiền: "Hả?"
Thôi Tú Anh: "Vẫn còn 'Hả'? Trông cậu như thế này. Nếu không bị bệnh thì cũng chính là đang có chuyện gì đó? Cậu ấy cố ý không đi, là để cho cậu có không gian riêng để nói chuyện với mình."
Bùi Châu Hiền cũng không phủ nhận: "Ồ."
Thôi Tú Anh bắt chước cô: "Ồ."
Hai người cũng không đi đâu xa, liền đi đến một quán cháo cách phòng làm việc không xa, Thôi Tú Anh cảm thấy cháo ăn không đủ mùi vị, liền yêu cầu mua vài xiên nướng ở tiệm thịt nướng bên cạnh.
Thôi Tú Anh ăn thịt nướng uống bia bồi Bùi Châu Hiền uống cháo, Bùi Châu Hiền không mở miệng, nàng cũng không thúc giục.
Đèn nê-ông đều bật sáng, trong tiệm ăn nhỏ ở bên trong có rất nhiều người ồn ào, ở bàn các nàng không ai nói chuyện, điện thoại di động của Bùi Châu Hiền trong túi vang lên. Cô lấy nó ra tắt âm thanh cho đến khi ánh sáng của màn hình tắt, cũng không trả lời.
Thôi Tú Anh ngửa cổ, nghi hoặc hỏi:
"Ôn Niệm? Sao cậu không bắt máy?"
Bùi Châu Hiền đặt điện thoại xuống: "Bắt máy, cũng không biết nên nói gì."
"Hai người xảy ra mâu thuẫn?" Thôi Tú Anh nhấp một ngụm bia:
"Nhắc tới Ôn Niệm, tối hôm qua mình đi dự tiệc, mới biết đây là tiệc mừng chị ấy trở lại thời độc thân do bạn chị ấy tổ chức, nhưng chị ấy chơi không bao lâu liền mất tích, bọn mình còn đi tìm một lúc lâu."
Cái thìa trong tay Bùi Châu Hiền chạm vào miệng bát, trong giọng nói lanh lảnh, cô ngẩng đầu lên nói:
"Tối hôm qua chị ấy đến tìm mình."
Thôi Tú Anh ngạc nhiên hỏi: "Tìm cậu làm cái gì? Không phải cậu đã nói không đi, còn muốn cùng Tôn Thừa Hoan đi thăm mẹ cậu sao?"
"Chị ấy..." Bùi Châu Hiền mấp máy môi, gian nan nói ra:
"Chị ấy đưa mình đến Ngự Thuỷ Nam Uyển, chị ấy đã mua lại căn nhà mà mình từng ở trước đây."
Thôi Tú Anh hốt hoảng nhìn cô, càng nghĩ càng thấy không ổn:
"Chị ấy? Mua căn nhà mà cậu từng ở?"
Bùi Châu Hiền: "Ừm."
Thôi Tú Anh ngừng ăn, cảnh giác nói: "Chị ấy có ý gì?"
Bùi Châu Hiền rũ mắt: "Không phải cậu đã đoán được rồi sao."
Thôi Tú Anh hít một hơi lớn khí lạnh, điều hòa lại: "Mẹ nó!"
Nàng nghiêng người, thấp giọng nói: "Có phải như mình nghĩ không?"
Bùi Châu Hiền tập trung vào những gì Ôn Niệm đã nói với cô vào tối hôm qua, thuật lại cho Thôi Tú Anh nghe. Trong suốt quá trình nghe, Thôi Tú Anh đều há miệng, trên mặt đều là "Mẹ nó".
"Khó trách hôm nay không trở về nhà, mang tâm sự nặng nề đến đây. Tay trái Ôn Niệm, tay phải Tôn Thừa Hoan. Không phải, trước đây mình nhìn thấy cậu hình như đã hoàn toàn buông bỏ Ôn Niệm. Khi chị ấy quay đầu lại, cậu lại dao động?"
"Mình không biết." Bùi Châu Hiền nói:
"Mình xác định là mình thích Thừa Hoan, nhưng đối với Ôn Niệm... mình cũng không biết cảm giác của mình đối chị ấy lúc này là như thế nào, mình cảm thấy rất khổ sở. Khi nghĩ về những việc đã qua liền cảm thấy không thở nổi."
Thôi Tú Anh: "Dù sao cũng là người mà cậu từng yêu nhiều năm như vậy. Nếu mình là cậu, mình sẽ như đà điểu vùi đầu vô cát trong một tháng. Nếu không thì sẽ điên mất?"
Tuy rằng cách nói của Thôi Tú Anh có hơi khoa trương, nhưng quả thật Bùi Châu Hiền là đang trốn tránh hiện thực.
Cháo trong nồi bốc khói nghi ngút, trên lớp nhiệt đó, vẻ mặt của Bùi Châu Hiền có chút mờ mịt. Thôi Tú Anh quét sạch những đồ ăn thừa qua một bên, do dự nói:
"Mình, cho mình nói vài câu, nếu có đạo lý thì cậu liền nghe một chút. Nếu như cậu nghĩ không có đạo lý thì có thể quên đi."
Bùi Châu Hiền lên tinh thần nhìn Thôi Tú Anh: "Ừm, mình đang nghe đây."
Thôi Tú Anh: "Ôn Niệm... Ôn Niệm khi còn trẻ đã có thể từ bỏ cậu vì đoạt quyền, điều này cho thấy chị ấy có tâm cơ sâu nặng. Cậu nhìn thủ đoạn của chị ấy, bây giờ nghĩ lại có cảm thấy đáng sợ không? Kết hôn, mang thai, sảy thai, ly hôn, sau khi quá trình kết thúc, chị ấy đã là nhân vật trụ cột trong Tứ Quý. Bây giờ chị ấy đã đứng vững vàng, nhưng không ai có thể biết trước rằng chị ấy sẽ lại bỏ rơi cậu lần nữa vì điều gì khác hay không, không ai có thể đảm bảo điều này, đúng không? Hơn nữa tình cảm cũng sẽ thay đổi, hiện tại cậu cũng không phải là cậu của trước kia, chị ấy cũng không phải là chị ấy trước kia nữa. Nếu ở bên nhau, cũng không nhất định sẽ hạnh phúc. Có lẽ đó chỉ là một chấp niệm mà thôi."
Thôi Tú Anh uống vài ngụm bia để làm ẩm cổ họng trước khi tiếp tục:
"Tôn Thừa Hoan bên kia, thoạt nhìn có vẻ rất thuận lợi, quả thật là đối tượng hôn nhân hoàn mỹ, nhưng trong lòng cậu có nút thắt về Ôn Niệm, không chiếm được luôn là điều tốt nhất. Thật khó để đảm bảo rằng điều đó sẽ không cọ xát với Tôn Thừa Hoan, lâu ngày cùng với Tôn Thừa Hoan sẽ xảy ra xích mích, cũng không phải không có khả năng này. Ngoài ra, hai người vẫn có hiệp ước hôn nhân, tình cảm của hai người cũng không có gì bàn đến. Vạn nhất, mình nói là vạn nhất, vạn nhất cô ấy không có ý với cậu về phương diện kia, hiệp ước hết thời hạn liền chuẩn bị ly hôn và rời đi thì sao?"
Bùi Châu Hiền lắc đầu: "Đây không phải là làm câu hỏi trắc nghiệm, cũng không cần phải lôi ra để phân tích ưu nhược điểm của từng người một. Thừa Hoan có thích mình hay không, cũng không phải là nhân tố ảnh hưởng đến phán đoán của mình."
Thôi Tú Anh búng tay một cái: "Cậu nói không sai. Điều quan trọng không phải là ai thích cậu, mà là cậu thích ai, hoặc là hiện tại cậu thích ai. Cậu phải tự hỏi bản thân xem, hiện tại ở bên ai thì sẽ hạnh phúc, cùng ai ở bên nhau sẽ cho cậu cảm giác một mái ấm? Để rồi đưa ra quyết định, đã quyết rồi thì không hối hận!"
Điện thoại trên bàn lại sáng lên, lần này Thôi Tú Anh cũng không thèm nhìn, Bùi Châu Hiền liếc nhìn màn hình liền cầm lên không chút suy nghĩ.
"Thừa Hoan." Cô xưng hô như vậy với người ở đầu dây bên kia.
Thôi Tú Anh chỉ mới cắn một miếng thịt nướng, thế là miếng thịt đã mắc kẹt trong cổ họng, khiến nàng ho sặc sụa.
Bùi Châu Hiền hơi quay sang một bên: "Tôi đang ăn cùng với Tú Anh. Ông nội đến? Không cần, không cần, tôi sẽ về ngay."
Sau vài câu nói, Bùi Châu Hiền cúp điện thoại, Thôi Tú Anh lau nước mắt, ho khan một tiếng:
"Đây không phải là cậu đã đưa ra quyết định sao? Ôn Niệm gọi điện thoại không nhận, nhưng Thừa Hoan gọi cho cậu thì cậu nhanh chóng trả lời."
Bùi Châu Hiền giải thích với nàng: "Buổi trưa hôm nay Thừa Hoan bị dị ứng, do mình làm hại, mình lo lắng cô ấy xảy ra chuyện."
Thôi Tú Anh: "..."
Thôi Tú Anh thở dài: "Trước đây mình rất hâm mộ với những nữ chính phim thần tượng được mọi người yêu thích. Bây giờ nhìn cậu thế này, mình không hâm mộ nữa. Tình cảm một chọi một mới là viên mãn nhất."
Bùi Châu Hiền: "Kêu người một chọi một với cậu đến ăn cơm với cậu đi, mình đi trước, ông nội của Thừa Hoan đến rồi."
Thôi Tú Anh: "Công việc kia của mình với Ôn Niệm, chắc cũng không cần bàn lại."
Bùi Châu Hiền nhíu mày: "Tại sao lại nghĩ như vậy? Không cần thiết. Nếu là thích hợp thì tốt rồi."
"Mình thật sự rất ngốc sao? Không cần biết mình có thực lực này hay không, điều kiện tiên quyết để chị ấy giao việc cho mình là nhìn sắc mặt của cậu. Mình không muốn đây là nhân tố ảnh hưởng đến phán đoán của cậu, cho dù là chỉ ảnh hưởng một chút. Mình cũng phải trung lập!" Thôi Tú Anh híp mắt cười, cuối cùng vẫy tay với Bùi Châu Hiền:
"Đi thôi, trở về nhớ chăm sóc cho bạn thân của mình vì cậu mà bị dị ứng."
Bùi Châu Hiền vội vã về nhà, dì Trang đang bận rộn trong bếp, Tôn Thừa Hoan dọn bàn cờ đến phòng khách và đang chơi cờ với Tôn gia gia.
"A Hiền tan tầm rồi." Tôn gia gia vẫy tay, từ ái nói:
"Đến giúp ông nội nhìn xem, cờ này đi như thế nào?"
Bùi Châu Hiền liền bước tới, Tôn Thừa Hoan đang mặc một chiếc áo len cổ lọ, ngoại trừ khuôn mặt và đôi tay, làn da ở chỗ khác đều bị quần áo che đi, khuôn mặt vẫn còn phiếm hồng. Nàng nhìn chằm chằm vào Bùi Châu Hiền, trong lòng Bùi Châu Hiền tự trách cùng với tội lỗi đang trào dâng, vô thức tránh đi ánh mắt của nàng.
"Ông nội." Bùi Châu Hiền ngồi xuống bên cạnh Tôn gia gia:
"Cháu không biết đánh cờ vây."
"Cờ của Tiểu Hoan đang áp đảo." Tôn gia gia tháo kính xuống, gác ở trên bàn cờ, nói với Tôn Thừa Hoan:
"Không chơi nữa, không có chi viện, một nước cờ con cũng không chịu nhường."
Tôn Thừa Hoan rũ mắt cười nhẹ.
Tôn gia gia cầm gậy đi lên, chợt nhớ ra điều gì đó:
"À? Tiểu Hoan, con... mỹ phẩm dưỡng da kia, con có đưa cho A Hiền không? Bỏ đi đừng dùng nữa."
Bùi Châu Hiền nhất thời không hiểu ý của Tôn gia gia, mỹ phẩm dưỡng da?
Tôn Thừa Hoan nói, giọng vẫn có chút ngây thơ:
"Em ấy không dùng. Hơn nữa, có thể tình huống như con, chắc cũng chỉ là ngoại lệ."
Tôn gia gia không đồng ý: "Đừng xem nhẹ, loại dị ứng này có thể từ nhỏ biến thành lớn."
Tôn Thừa Hoan: "Đã biết, về sau sẽ không dùng thương hiệu này nữa."
Chống gậy lên sàn nhà, Tôn gia gia nói:
"Tất cả chúng ta đều ở đây, đi ăn cơm đi."
Bùi Châu Hiền đã hiểu. Với gương mặt bị như thế này của Tôn Thừa Hoan, Tôn gia gia không thể không hỏi, mà Tôn Thừa Hoan đã che giấu sự thật này với ông nội.
Tôn gia gia chậm rãi đi đến nhà ăn, Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan cùng nhau dọn dẹp bàn cờ. Bùi Châu Hiền nhặt quân trắng, Tôn Thừa Hoan nhặt quân đen, ngón tay của hai người chạm vào ở trên bàn cờ, Bùi Châu Hiền lùi tay về, Tôn Thừa Hoan cúi đầu nói:
"Tôi không biết ông nội sẽ đột ngột tới, ông ấy nói đi thăm bằng hữu. Lúc đi về thuận đường ghé thăm chúng ta."
Giọng nói khàn khàn của nàng như tra tấn thần kinh của Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền hỏi:
"Tại sao lại nói dối?"
Tôn Thừa Hoan đặt ngón tay lên môi, lại chỉ chỉ vào lưng Tôn gia gia, ra hiệu cho Bùi Châu Hiền đừng nhắc đến chuyện đó nữa, kẻo ông ấy nghe thấy.
Bùi Châu Hiền quay đầu lại, cảm thấy chua xót, cô làm sao mà không biết Tôn Thừa Hoan nói dối là vì nguyên nhân gì. Tôn Thừa Hoan đã đẩy cô ra ngoài một cách an toàn, không cho ông nội biết, nói đến cùng cũng là suy nghĩ vì cô.
Ông nội rất quý cháu gái bảo bối duy nhất này, nếu biết sự thật, dù không trực tiếp bày tỏ, trong lòng ông cũng có chút suy nghĩ.
Trên bàn ăn, Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan có suy nghĩ riêng của họ, trên bàn đều là món ngon nhưng ăn không cảm thấy ngon miệng.
Tôn gia gia nhìn xem cái này, rồi lại nhìn xem cái kia:
"Tiểu Hoan, buổi tiệc tất niên của công ty đã chuẩn sẵn sàng, phải không?"
"Đã sẵn sàng." Tôn Thừa Hoan nói rồi gắp rau cho ông ấy.
"Mấy năm trước không có mặt A Hiền. Nếu năm nay có thời gian, con cũng có thể đi theo chơi." Tôn gia gia chặn Tôn Thừa Hoan lại:
"Con và A Hiền ăn nhiều một chút."
Tôn Thừa Hoan đem đồ ăn đặt trở lại đĩa của mình, do dự mà múc cho Bùi Châu Hiền một muỗng.
Bùi Châu Hiền chưa từng thấy nàng thận trọng như vậy, vì thế quay đầu hỏi nàng:
"Tiệc tất niên diễn ra khi nào?"
Tôn Thừa Hoan nhẹ đáp: "Ngày 20."
"Được, con đi." Bùi Châu Hiền mỉm cười với Tôn gia gia, trước mặt ông ấy múc cho Tôn Thừa Hoan một muỗng đồ ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro