Chương 39
Không lâu sau khi chuyến bay của Ôn Niệm rời khỏi mặt đất, có một tin tức thừa dịp trong đêm không một tiếng động lan truyền ra, ngày hôm sau Bùi Châu Hiền rời giường, tin tức kia đã được trở thành hot search, khi máy bay của hai nhà Ôn-Lâm đáp xuống đất thì mới biết chuyện này, muốn làm giảm ảnh hưởng của vấn đề này thì đã quá muộn.
Con rể của "Tứ Quý", đứa con ăn chơi trác táng của Lâm gia, Lâm Khiếu, đã bị bắt tại hiện trường vì có hành vi tàng trữ và sử dụng chất ma túy.
Công chúng nhớ lại chuyện lúc trước, Dương Thuật dâm loạn với trẻ em mới bị bắt chưa được bao lâu, còn hiện tại lại nổ ra loại gièm pha này, ý kiến và thái độ của công chúng nghiêng về một phía, hết người này đến người khác tẩy chay "Tứ Quý".
Trong một khoảng thời gian ngắn, "Tứ Quý" một lần nữa gặp phải nguy cơ về quan hệ công chúng, uy tín nhiều năm hoạt động có nguy cơ sụp đổ trong lòng người tiêu dùng.
Ôn NIệm đã lấy kết quả thảo luận giữa các trưởng bối của hai bên, đáp chuyến bay sớm nhất trở về thành phố, tuyên bố "Tứ Quý" sẽ không bao giờ bao che cho việc không biết phân biệt phải trái. Hai nhà Ôn-Lâm kể từ bây giờ giải trừ quan hệ thông gia, cũng đình chỉ hết các hạng mục hợp tác.
Mặc kệ đây có phải là một kế sách tạm thời hay không, cuối cùng cũng phải đưa ra một công đạo cho đại chúng.
Ôn Niệm vội đến sứt đầu mẻ trán, Ninh Thư Duyệt khóc lóc kể lể với Bùi Lan, Bùi Lan lại gọi đến nơi này của Bùi Châu Hiền cảm khái:
"Ai có thể nghĩ đến sẽ xảy ra như vậy đâu."
Bùi Châu Hiền cũng đang chú ý tới diễn biến của sự tình, nhưng hiện tại cũng không liên lạc với Ôn Niệm, gần đây Ôn Niệm phải giải quyết tất cả các yêu cầu, đối ứng ở khắp nơi, thật sự đã kiệt sức, việc tiếp theo là ly hôn với Lâm Khiếu, đối với Ôn Niệm đây cũng không phải là chuyện xấu. Bùi Châu Hiền tin rằng Ôn Niệm có thể giải quyết tốt vấn đề này hơn là vấn đề tình cảm cá nhân đối với công ty.
"Dì Ninh của con lại đổi ý rồi, luyến tiếc Ôn Niệm, không muốn đi trượt tuyết nữa." Bùi Lan thở dài.
Bùi Châu Hiền: "Dì ấy ở thành phố G không giúp được gì cho Ôn Niệm, tốt hơn hết nên đi ra ngoài thư giãn, mẹ hãy thuyết phục dì Ninh đi."
Bùi Lan: "Mẹ cũng nghĩ như vậy. Thừa Hoan đã sắp xếp mọi thứ rồi. Mẹ không thể để con bé bận rộn lần nữa."
Một người phụ nữ mặc áo khoác lông màu xanh lục xuất hiện trong tầm mắt của Bùi Châu Hiền, đang phát truyền đơn trên dọc đường như một con chim cút co ro trong gió Bắc. Bùi Châu Hiền dừng xe lại, nói với Bùi Lan:
"Mẹ, trước tiên cứ như vậy đi, sau lại cùng nói với mẹ."
Bùi Lan: "Sắp đến giờ ăn rồi, con còn vội vàng đi đâu?"
Bùi Châu Hiền: "Đến đón Tú Anh, cùng nhau ăn cơm chiều."
Bùi Lan nghe vậy không vui lắm: "Lại chạy ra ngoài. Thừa Hoan vốn đã bận rồi, con lại cả ngày không thấy bóng người, còn đâu ra thời gian ở chung?"
Những lời này khiến lỗ tai của Bùi Châu Hiền trở nên chai sạn:
"Tú Anh mời con và Thừa Hoan ăn cơm."
Miệng của Bùi Lan xoay chuyển rất nhanh:
"À, vậy các con ăn đi, về nhà sớm một chút, lái xe cẩn thận."
Bùi Châu Hiền: "..."
Bùi Châu Hiền cúp điện thoại, hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay với người mặc áo khoác lông màu xanh lục:
"Tú Anh."
Thôi Tú Anh run rẩy lên xe, túm lấy khăn quàng cổ của Bùi Châu Hiền vòng qua cổ, sau đó vừa hít mũi vừa nắm lấy tay Bùi Châu Hiền, lòng bàn tay, mu bàn tay thay phiên sưởi ấm:
"Lạnh chết mình."
Bùi Châu Hiền bị hơi lạnh của nàng làm cho giật mình:
"Mình còn chưa hỏi cậu, cậu ở đây làm gì? Tại sao lại phát truyền đơn?"
Thôi Tú Anh cuối cùng cũng giảm tốc độ khi gió ấm thổi qua, lấy một tờ khăn giấy lau nước mũi:
"Mình sắp bị mẹ của Kính Hào hại chết rồi."
Bùi Châu Hiền: "..."
Thôi Tú Anh: "Thật vất vả mới tìm được nơi họ sống và muốn nói chuyện với Kính Hào. Bị mẹ cậu ta chặn cửa, cũng không nói có cho gặp mặt hay không. Bà ấy liền ném cho mình một hộp truyền đơn và yêu cầu mình đi phân phát ở khu vực này."
Bùi Châu Hiền: "..."
Thôi Tú Anh: "Lúc này chưa phải cuối năm. Tiểu khu muốn phát thông báo cảnh giác an toàn này nọ, không phải chứ, A Hiền, cậu nói đầu óc của mình có phải bị bệnh hay không, mình thật sự đã phát truyền đơn giùm bà ấy trong gió lạnh gần hai tiếng đồng hồ!"
Bùi Châu Hiền càng nghĩ càng buồn cười: "Rốt cuộc là dì ấy có xem cậu là bà chủ của Trịnh Kính Hào hay không? Sao lại giống như mẹ chồng xấu xa đang làm khó dễ cô dâu mới vậy."
Thôi Tú Anh nằm liệt lên ghế: "Quá đáng giận."
Bùi Châu Hiền: "Mình gọi điện thoại cho Trịnh Kính Hào thử xem nhé?"
"Không cần!" Thôi Tú Anh chém đinh chặt sắt:
"Mình vẫn không thèm quan tâm!"
Hai người đến nhà hàng mà Thôi Tú Anh đã dự định trước đo, khi đến nơi, Bùi Châu Hiền gửi định vị cùng số phòng cho Tôn Thừa Hoan. Thôi Tú Anh nháy mắt với cô:
"Thế nào? Khi nào muốn bắt lấy bạn thân của mình?"
Bùi Châu Hiền: "Mình cảnh cáo cậu, chờ lát nữa đừng nói hươu nói vượn trước mặt Tôn Thừa Hoan."
"Chậc chậc." Thôi Tú Anh lắc đầu: "Chuyện này chẳng lẽ phải chọn ngày hoàng đạo sao?
Bùi Châu Hiền gãi gãi trán: "Không nói đến ngày hoàng đạo, ít nhất cũng muốn thuận theo tự nhiên, cố ý nhắc tới, mình liền sẽ, mình liền sẽ..."
"Cậu liền sẽ da mặt mỏng." Thôi Tú Anh nói:
"Nếu không, cũng không đến mức thích Ôn Niệm nhiều năm như vậy, đều không dám nói."
Thôi Tú Anh rất hiểu Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền không thể phản bác lại nàng, khi chủ đề nói đến Ôn Niệm, Thôi Tú Anh hỏi:
"Ôn Niệm thật sự ly hôn?"
"Lâm Khiếu đang ở trong trại tạm giam, luật sư đã đưa bản thỏa thuận ly hôn. Anh ta không do dự và ký ngay tại chỗ." Bùi Châu Hiền nói với Thôi Tú Anh tin tức mà cô vừa nhận được từ Bùi Lan
Thôi Tú Anh không nói nên lời: "Cặp đôi này từ khi kết hôn đến khi ly hôn đều sóng gió cuồn cuộn như vậy."
Hai người uống trà nói chuyện phiếm chưa đến mười phút, cửa của phòng được đẩy ra, Tôn Thừa Hoan cúi đầu vén rèm cửa lên, từ bên ngoài đi vào.
"Ôi chao! Tôn tổng!" Thôi Tú Anh đứng lên, một bước thật nhanh giữ chặt Tôn Thừa Hoan, ấn nàng ngồi ở bên cạnh Bùi Châu Hiền:
"Nào nào nào, ngồi ngồi ngồi, đang chờ cô."
Tôn Thừa Hoan ngồi xuống, trước nhìn Bùi Châu Hiền, nở nụ cười cùng với đôi lông mày cong lên dịu dàng.
Bùi Châu Hiền cũng cười.
Sau đó Tôn Thừa Hoan mới hỏi Thôi Tú Anh: "Trịnh Kính Hào không tới sao?"
Thôi Tú Anh châm trà cho Tôn Thừa Hoan, tự giễu: "Đừng nhắc đến cậu ta."
"Được, cái này cho cô." Tôn Thừa Hoan thay đổi chủ đề không chút dấu vết, đưa túi giấy mang theo cho Thôi Tú Anh.
Thôi Tú Anh nhìn Bùi Châu Hiền một cái, ngạc nhiên hỏi:
"Có thể nhận quà không?"
Tôn Thừa Hoan: "Lần trước đến cửa hàng của cô, có ngửi được mùi hương của oải hương. Tình cờ trong công ty có sáp oải hương, mang cho cô một ít mùi hương đặc biệt, nhưng cũng không quá nồng."
"Cái này là món quà tri kỷ." Thôi Tú Anh rạo rực nhận lấy, đồng thời lại liếc nhìn Bùi Châu Hiền, gần như viết lên mặt dòng chữ "Tôn Thừa Hoan, người phụ nữ này, mình tuyệt đối không cho phép cậu bỏ lỡ".
Thôi Tú Anh đặc biệt có thể chứng minh, cùng Tôn Thừa Hoan sống ở bên nhau, vĩnh viễn không cần phải lo lắng về việc bị lạnh nhạt. Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, khi miếng thịt cá của Bùi Châu Hiền sắp được nhúng vào nước chấm, Tôn Thừa Hoan nói:
"Coi chừng xương".
Bùi Châu Hiền ngay lập tức nhớ đến lần đó bị hóc xương cá phải đi cấp cứu, Tôn Thừa Hoan chính là cố ý nhắc đến sự xấu hổ của cô, cô trở tay nhẹ nhàng đẩy nàng một cái.
Tôn Thừa Hoan mỉm cười, né sang hướng bên cạnh đế trốn.
Một màn như vậy bị Thôi Tú Anh đánh gãy: "Cá này đâu có xương, hay là hai người đang nói về ám hiệu mà tôi nghe không hiểu sao?"
Bùi Châu Hiền: "Không có."
Tôn Thừa Hoan thấy cô phủ nhận, cười khẽ và lặp lại: "Không có."
"..." Thôi Tú Anh bỗng nhiên liền hoài nghi có lẽ chính mình đã lo lắng dư thừa rồi, cho dù là Bùi Châu Hiền hay là Tôn Thừa Hoan, hiện tại có vẻ các nàng thích thú với hình thức hòa hợp này.
Bữa ăn mất gần hai tiếng đồng hồ mới kết thúc, đem Thôi Tú Anh tiễn đi, Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan cùng nhau về nhà. Đèn cảm biến trong gara bật sáng, Bùi Châu Hiền đang mở cửa bước xuống xe, điện thoại trong túi vang lên.
Cô lấy ra xem, là Ôn Niệm.
"Ôn Niệm?" Bùi Châu Hiền vừa nói vừa đóng cửa xe, bên kia Tôn Thừa Hoan cũng đã xuống xe.
Ôn Niệm nói qua điện thoại: "Có người tiến vào trong nhà làm loạn. Chị đã gọi cảnh sát, cảnh sát vừa mới rời đi. A Hiền, bây giờ em có rảnh không, có thể đến đây cùng với chị một lát được không?"
Giọng của Ôn Niệm giống như đang bị bóp khớp hàm, Bùi Châu Hiền nghe vậy liền sợ hãi, lập tức nói:
"Em rảnh, sẽ liền qua ngay."
Tôn Thừa Hoan chuyển mắt hỏi Bùi Châu Hiền: "Tiểu ôn tổng?"
Bùi Châu Hiền: "Không biết đã xảy ra chuyện gì, nói có người xông vào nhà. Tôi đi qua xem chị ấy trước."
Tôn Thừa Hoan: "Em có cần tôi đi cùng không?"
Bùi Châu Hiền suy nghĩ: "Không cần đâu."
Tôn Thừa Hoan lùi lại mấy bước nhìn Bùi Châu Hiền lên xe. Đèn sau của ô tô chợt lóe lên, Bùi Châu Hiền nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của nàng.
.....
Chuông cửa vang lên khoảng năm sáu lần, Bùi Châu Hiền mới chờ Ôn Niệm mở cửa.
Ôn Niệm ướt dầm dề, cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, giọt nước dọc theo ngọn tóc nhỏ xuống bờ vai trần, một đường thấm hết vào khăn tắm.
Bùi Châu Hiền: "..."
"Chị đang tắm, A Hiền, em chờ chị một lát." Ôn Niệm kéo Bùi Châu Hiền vào cửa.
"Được." Bùi Châu Hiền đứng ở phòng khách, nơi này ghế sô pha đều bị lật úp lại.
Không lâu sau, Ôn Niệm thay quần áo vào, vừa đi vừa lau tóc.
Bùi Châu Hiền hỏi nàng: "Cảnh sát có manh mối không?"
Ôn Niệm lắc đầu: "Có thể nhìn thấy hình dáng trong cuộn camera theo dõi, nhưng không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt, chỉ biết rằng đó là một người đàn ông, hơi béo. Có điểm mù đằng sau camera theo dõi. Cảnh sát nói rằng khả năng truy tìm rất khó."
Bùi Châu Hiền: "Có bị mất thứ gì quan trọng không?"
Ôn Niệm: "Một ít trang sức, tiền mặt."
Bùi Châu Hiền nghĩ trăm lần nghĩ cũng không ra: "Hắn vào bằng cách nào?"
Ôn Niệm: "Mặc dù an ninh ở đây rất nghiêm ngặt, nhưng vẫn có một vài điểm mù của camera theo dõi. Hiện tại không biết bằng cách nào mà hắn ta đến được đây hoặc bằng cách nào mà hắn ta rời khỏi đây, cũng có thể hắn ta không hề rời đi."
Câu nói cuối cùng khiến Bùi Châu Hiền dựng tóc gáy:
"Cảnh sát đã kiểm tra hết nhà chưa?"
Ôn Niệm: "Đã kiểm tra rồi. Khi bọn họ còn ở đây chị chưa cảm thấy gì. Nhưng khi họ rời đi, chị liền cảm thấy sợ."
"Nếu sợ, tốt hơn là nên chuyển đến Ngự Thuỷ Nam Uyển sống cùng với dì Ninh một thời gian." Bùi Châu Hiền vừa nói, vừa kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ xung quanh để chắc chắn rằng chúng đều được khóa.
Ôn Niêm đi theo sau cô: "Chị cũng có quyết định này. Vốn dĩ căn nhà này cũng đã được rao bán rồi."
Nơi này là phòng tân hôn của Ôn Niệm và Lâm Khiếu, khi hai người ly hôn, căn nhà này đương nhiên sẽ bị xử lý.
Ôn Niệm nhìn bóng dáng Bùi Châu Hiền đi lại: "A Hiền."
Bùi Châu Hiền: "Hửm?"
Ôn Niệm: "Việc chị ly hôn em nghĩ như thế nào?"
Bùi Châu Hiền dừng động tác đón ánh mắt của Ôn Niệm, những lời này luôn đặt ở đáy lòng kể từ khi Ôn Niệm sẩy thai, chậm rãi nói ra:
"Những gì chị phải quan tâm không nên là người khác nghĩ như thế nào, mà là chính chị. Đây là nhân sinh của chính chị, chỉ có một lần, không thể phụ thuộc vào ai."
Kế tiếp một lúc thật lâu, Ôn Niệm không nói gì nữa. Bùi Châu Hiền kiểm tra xong tất cả cửa ra vào và cửa sổ, quay lại nói với nàng:
"Tất cả đã đều khóa."
Ôn Niệm: "Đêm nay em có thể..."
Nàng còn chưa kịp nói hết lời, khóa điện tử trên cửa lớn bị mở ra, Ôn Niệm hoảng sợ, vội vàng xoay người lại, Bùi Châu Hiền vỗ vai trấn an nàng:
"Chắc là dì Ninh. Vốn dĩ em muốn đi đón dì ấy cùng nhau đến. Dì ấy lo lắng cho chị, nên để em đến trước."
Khi giọng nói rơi xuống, Ninh Thư Duyệt lòng như lửa đốt chạy vào, cũng không quan tâm đến việc thay giày:
"Niệm Niệm! Đồ vật sao bị ném lung tung thế này. Con có sao không?"
Ôn Niệm nhìn Ninh Thư Duyệt, sau đó lại nhìn Bùi Châu Hiền, nhàn nhạt cười nói:
"Không có việc gì, con không sao."
Bùi Châu Hiền lái xe về nhà, thời gian cũng đã muộn, sợ sẽ quấy rầy Tôn Thừa Hoan đang ngủ say, nên cố ý thả lỏng tay chân, nhẹ nhàng đi vào nhà.
Trong nhà ăn, dưới ánh đèn trần nhẹ nhàng, Tôn Thừa Hoan nâng má, nhẹ nhàng đong đưa ly rượu.
Bùi Châu Hiền đặt chìa khóa xe xuống, đi thẳng qua:
"Còn chưa ngủ? Sao lại uống rượu?"
Tôn Thừa Hoan ngồi thẳng người: "Muốn uống không? Uống một chút giúp trợ giấc ngủ."
Bùi Châu Hiền: "Vậy thì uống một chút."
Tôn Thừa Hoan thật sự rót cho cô một chút, hai người chạm ly, Tôn Thừa Hoan hỏi cô:
"Tiểu Ôn tổng bên kia thế nào?"
Miệng nhỏ của Bùi Châu Hiền nhấp một ngụm nếm thử:
"Không sao. Tôi đã liên lạc với dì Ninh. Dì ấy ở cùng với Ôn Niệm, nên tôi liền về trước."
Ánh mắt của Tôn Thừa Hoan nhìn cô thật sâu, sau đó chậm rãi cong môi lên, mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro