Chương 33
"Đến đây đi, dù sao ở nhà cậu cũng không có việc gì để làm, không thì ra ngoài uống rượu với mình!" Đây là nội dung cuộc trò chuyện với Thôi Tú Anh trong ba ngày nay, bám riết không tha và rất kiên trì.
Tiếng ồn ào của nam và nữ xuyên qua tai nghe truyền vào trong tai, hiển nhiên là Thôi Tú Anh đang nháo ở bên kia. Bùi Châu Hiền xuống xe, đẩy cửa vào nhà:
"Cậu nói sẽ tìm cách giải quyết chuyện của Trịnh Kính Hào, chính là như vậy... mỗi ngày sống mơ mơ màng màng là giải quyết sao?"
"Tiểu bảo bối, đang nói cái gì vậy?" Thôi Tú Anh nuốt xuống nửa ngụm rượu:
"Mình đây là tận hưởng lạc thú trước mắt. Trịnh Kính Hào là ai, đâu ra bản lĩnh lớn như vậy, có thể ảnh hưởng đến mình sao?"
Bùi Châu Hiền vạch trần nàng: "Vậy thì mấy ngày nay cậu có đến phòng làm việc hay không?"
"Chậc chậc chậc" Thôi Tú Anh xoa thái dương trốn tránh không nói, chỉ tiếp tục xúi giục Bùi Châu Hiền đi ra ngoài:
"Mình hỏi cậu, có đến hay không!? Tôn tổng không có ở nhà, cậu ra ngoài đi chơi với bọn mình, không tốt hơn so với ở nhà một mình sao? Tất cả những người ở đây, hầu hết cậu đều quen biết."
Bùi Châu Hiền ba ngày như một từ chối nàng: "Lười vận động."
Thôi Tú Anh đại kinh tiểu quái: "Sẽ không đến mức đó chứ, Tôn tổng đi công tác vài ngày. Sao cậu lại lười đến như vậy, buồn bã đến ỉu xìu rồi phải không?"
Bùi Châu Hiền: "Cái logic gì đây, ở chỗ nào, làm gì có."
Thôi Tú Anh lo cho chính mình nói: "Trước kia cũng chưa thấy cậu dính cô ấy nhiều như vậy nha?"
Bùi Châu Hiền: "..."
Thôi Tú Anh: "Chẳng lẽ bị đôi tất chân của Đồng Chân Ni kích thích sao?"
"Tốt nhất cậu vẫn nên uống ít đi, chỉ mới vài giờ thôi mà cậu đã say thành như vậy." Bùi Châu Hiền đứng trước bể cá, thuận tay ném ít thức ăn cho mấy con cá nhỏ.
Thôi Tú Anh: "Ồ."
Thôi Tú Anh: "Nói thật đi, hiện tại cậu đặc biết rất hồi hộp khi đối mặt với Tôn Thừa Hoan phải không?"
Bùi Châu Hiền cảm thấy hôm nay cô không thể nói chuyện nữa, không hổ là bạn thân, Thôi Tú Anh chính là có cách biện pháp làm suy nghĩ của cô rối tung như nhảy Disco.
Cô thật sự là bởi vì chia xa với Tôn Thừa Hoan, nên bất cứ chuyện gì cũng đều không muốn làm. Khi Tôn Thừa Hoan ở nhà, các nàng cũng không thấy mệt mỏi khi ở bên nhau cả ngày, có khi họ không gặp nhau từ sáng đến tối. Nhưng khi Tôn Thừa Hoan đi vắng, cô thậm chí còn cảm thấy đồ ăn của dì Trang làm không còn ngon miệng như trước nữa.
Luôn không nằm trong dự liệu, liền nghĩ đến Tôn Thừa Hoan, nghĩ nàng bây giờ đang làm gì, nghĩ nàng ăn ngủ đúng giờ không, hiện giờ nàng rảnh không, hay là nàng cũng nghĩ như vậy về mình phải không...
Những con cá đang tranh giành thức ăn trong bể, Bùi Châu Hiền liền có suy nghĩ, quay một đoạn video ngắn về chúng và gửi cho Tôn Thừa Hoan.
Không lâu sau, cô nhận được câu trả lời của Tôn Thừa Hoan:
"Còn em thì sao? Đã ăm cơm chưa?"
"Đã ăn." Bùi Châu Hiền mỉm cười ngồi xuống ghế sô pha cầm điện thoại di động gõ một hàng chữ:
Hôm nay cô đã làm gì vậy?
Trước khi nhấn nút gửi, Bùi Châu Hiền nhận ra rằng điều này không thích hợp lắm, giống như đang muốn Tôn Thừa Hoan báo cáo hành trình của nàng cho cô, vì vậy liền đem xóa tất cả.
Khung trò chuyện cho thấy Tôn Thừa Hoan đang gõ chữ, Bùi Châu Hiền nhìn chằm chằm vào màn hình và chờ đợi.
1 giây, 2 giây... 5 giây sau, lời nhắc nhập kết thúc và không có nội dung mới xuất hiện trong hộp thoại.
Bùi Châu Hiền: "..."
Cô thoát ra và đi vào, làm mới liên tục, rồi lẩm bẩm: "Điện thoại bị hỏng rồi sao..."
Tin nhắn mới của Tôn Thừa Hoan cuối cùng cũng xuất hiện trong khung trò chuyện.
Đó là một đoạn ghi âm.
"Máy bay chuẩn bị cất cánh. Tôi sẽ liên lạc với em sau khi hạ cánh. Tôi phải ở thành phố B hai ngày. Em phải chăm sóc nhà cửa thật tốt."
!
Rốt cuộc đó là cái gì, giọng điệu dỗ ngọt tiểu bằng hữu sao!!
Bùi Châu Hiền trong nháy mắt nóng bừng cả mặt, lập tứ ném điện thoại đi thật xa.
Cô đá dép lê rơi xuống, che mặt ngã xuống ghế sô pha, dùng gót chân giẫm lên tay vịn ghế sô pha, nửa phút sau cô mới bình tĩnh lại, dường như không có việc gì cầm điện thoại lên.
"Lên đường bình an." Bùi Châu Hiền lạnh lùng mở miệng nói, cũng là một đoạn ghi âm.
Thời gian đã chín giờ rưỡi tối, Bùi Châu Hiền đang sắp xếp lịch trình công việc mà Tiểu Trần gửi đến, đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài, người ở đầu dây bên kia ân cần gọi cô:
"A Hiền."
"Sư mẫu! Đã lâu không liên lạc, người cùng lão sư đều khoẻ sao?" Bùi Châu Hiền kinh ngạc để máy tính sang một bên.
Trước kia Bùi Lan bắt cô học chơi piano. Không chỉ tìm cho cô một nghệ sĩ piano nổi tiếng để dạy, mà ngay cả điều luật sư chỉnh âm cũng đều là số một. Tuy nhiên, Bùi Châu Hiền không hứng thú lắm với việc chơi đàn, thay vào đó, điều luật sư chỉnh đàn đã tháo cây đàn ra và chỉnh sửa từng giai điệu một, có thể làm cho cô ngoan ngoãn bất động từ đầu đến cuối.
Vị điều luật sư chỉnh âm kia, sau này đã trở thành lão sư điều luật của Bùi Châu Hiền, dốc lòng hướng dẫn, trau dồi đào tạo cô, Bùi Châu Hiền là vì được ông ấy đề cử mạnh mẽ, mới có thể được phá lệ trở thành tổng giám của công ty điều luật khi tuổi còn trẻ như vậy.
Sau khi lão sư lớn tuổi, thính giác cũng dần kém đi, con gái lại ở nước ngoài phát triển, ngay sau khi dự đám cưới của Bùi Châu Hiền cùng với Tôn Thừa Hoan, ông đã cùng vợ chuyển ra nước ngoài. Lần gần nhất Bùi Châu Hiền nhìn thấy họ, cũng là trong chuyến lưu diễn toàn cầu cùng với ban nhạc của Diệp Văn Đào, bớt thời gian đi thăm họ một chuyến.
"Bọn ta đều tốt, con đừng lo lắng, ta hôm nay gọi điện thoại cho con, cũng không có việc gì, chỉ là gần đây bọn ta rất nhớ con, muốn nghe giọng nói của con, thứ hai..."
"Tiểu Hoan đã đến, còn mang theo một đống lễ vật, làm sư mẫu của con cao hứng, miệng đều không khép lại được..." Lão sư ở bên cạnh cắt ngang xen vào.
Sư mẫu: "Ai da! ông nghĩ tôi là loại người như vậy sao? Tôi nào có nhìn đến lễ vật mà cao hứng, rõ ràng là bởi vì Tiểu Hoan! Ông già đến tột cùng là biết cách nói chuyện không vậy?"
Lão sư: "Tất nhiên là tôi biết bà cao hứng khi nhìn thấy Tiểu Hoan, nhưng bà cũng rất cao hứng khi nhận lễ vật mà. Tôi có chỗ nào nói không đúng?"
Sư mẫu: "Trọng điểm chính là ông không đúng!"
Hai người lập tức khuấy động ở đầu bên kia điện thoại, Bùi Châu Hiền mở loa ra ngoài, trong lòng có một cổ ngọt ngào nhu hòa, khoé môi khẽ cười.
Trước đó cô cũng đã cân nhắc xem có nên làm phiền Tôn Thừa Hoan đi thay cô một chuyến hay không, biết rằng lịch trình của Tôn Thừa Hoan rất dày đặc, nên cô không có mở miệng ra.
Ai có thể dự đoán được là Tôn Thừa Hoan lại chủ động đi!
Vô tình nhìn qua lịch trình công tác, Bùi Châu Hiền tinh ý bắt gặp hai chữ "Thành phố B". Cô cúi sát vào màn hình đọc tin nhắn này ngay từ đầu, đây chỉ là một đơn hàng hẹn trước rất bình thường, loại đơn hàng kiểu này nói chung thường không gửi đến cho cô, không biết Tiểu Trần như thế nào lại gửi vào. Bùi Châu Hiền vuốt chuột đem tin nhắn này lướt qua.
Nói chuyện với lão sư bọn họ được mười phút, Bùi Châu Hiền tắt máy, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Điện thoại trên bàn lại bắt đầu rung lên, trên màn hình hiện lên một dãy số lạ, Bùi Châu Hiền kết nối, giọng điệu của bên kia như thể đã ăn thuốc nổ:
"Tôn Thừa Hoan đâu?"
Bùi Châu Hiền di chuyển điện thoại ra để kiểm tra dãy số, có phải là Đồng Chân Ni? Nhiều năm trôi qua, cô và Đồng Chân Ni chưa bao giờ liên lạc với nhau, tự nhiên cũng chưa từng lưu số của nhau.
"Cô ấy đi công tác." Bùi Châu Hiền ăn ngay nói thật.
Đồng Chân Ni: "Cô ấy đi công tác không mang theo di động?"
Đây là cái vấn đề gì? Bùi Châu Hiền bị nàng hỏi một cách khó hiểu được:
"Có mang theo."
Đồng Chân Ni nổi trận lôi đình: "Vậy tại sao cô ấy không trả lời điện thoại hoặc trả lời tin nhắn của tôi?"
Đồng Chân Ni vẫn là còn đang muốn dụ dỗ Tôn Thừa Hoan?
Bùi Châu Hiền vừa bực mình vừa buồn cười: "Cô ấy ở trên phi cơ, cô muốn liên lạc cô ấy, chờ mười giờ sau đi."
Đồng Chân Ni tức muốn hộc máu: "Ba ngày nay cô ấy vẫn luôn ở trên phi cơ? Tôi đã tìm cô ấy ba ngày, cô ấy cũng không có phản ứng gì!"
Bùi Châu Hiền: "..."
Bùi Châu Hiền: "Ồ."
Đồng Chân Ni liền đem trò chuyện cắt đứt.
Bùi Châu Hiền ngồi ở mép giường, đôi mắt đen lúng liếng chuyển động, cúi đầu mở cửa sổ trò chuyện với Tôn Thừa Hoan. Cô đã chuyển giọng nói của Tôn Thừa Hoan thành văn bản, sau đó chụp ảnh màn hình lịch sử trò chuyện gần đây nhất giữa hai người, nhưng vì xấu hổ, cô đã ghép câu cuối cùng của giọng nói.
Ấu trĩ cũng được, khoe khoang cũng được, Bùi Châu Hiền gửi những bức ảnh cho Đồng Chân Ni.
Sau khi làm xong việc này, Bùi Châu Hiền thầm đếm trong lòng 3, 2 và 1, quả nhiên Đồng Chân Ni đã gọi lại trong vòng một giây.
Bùi Châu Hiền không nhận cuộc gọi. Đồng Chân Ni cũng không thuận theo mà quấy rối cô, Bùi Châu Hiền liền đem điện thoại đặt ở chế độ im lặng.
Sau mười bảy tám cuộc gọi nhỡ, cuối cùng Đồng Chân Ni cũng bỏ chạy:
"Lão nương không cùng các người chơi nữa!!!"
Bùi Châu Hiền khóa màn hình điện thoại, trong bóng tối ôm búp bê mèo ngã ở trên giường, một đôi mắt tươi cười sáng lấp lánh.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Châu Hiền liên lạc với Tiểu Trần:
"Tôi thấy một trong những hành trình mà em đưa cho tôi là đến thành phố B?"
Tiểu Trần chột dạ nói: "Bùi tổng giám, em lúc sau liền phát hiện sai sót này sau khi gửi cho chị vào tối hôm qua, nhưng cũng không nói cho chị biết vì quá muộn. Em biết chị không muốn tiếp loại đơn này, em sẽ lập tức sửa ngay."
Bùi Châu Hiền: "Tôi có thể đi."
Tiểu Trần hoài nghi chính mình nghe lầm: "Chị đi?"
Bùi Châu Hiền: "Tôi sẽ đi, nhưng hãy điều chỉnh thời gian sang buổi chiều hôm nay, tôi sẽ xuất phát ngay bây giờ."
Tiểu Trần như lọt vào trong sương mù: "Vâng vâng, được, Bùi tổng giám còn yêu cầu về phòng ở thì sao? Chuyện này có thể cùng liên lạc với bên kia."
Bùi Châu Hiền: "Không cần, đối phương cứ dựa theo tiêu chuẩn mà trả phí điều luật."
Tiểu Trần hiểu rõ: "Người kia cũng quá may mắn đi!? Bùi tổng giám, chị là vừa lúc có việc nên mới đến thành phố B luôn sao?"
Bùi Châu Hiền cười nói: "Phiền em gửi qua giúp tôi lịch trình ngày mai."
Tiểu Trần: "Vâng!"
Bùi Châu Hiền chỉ đơn giản là thu dọn hành lý và đặt một chuyến bay đến thành phố B. Trên đường đến sân bay, cô hỏi Trợ lý Diêu:
"Các người ở khách sạn nào của thành phố B?"
Trợ lý Diêu không nói hai lời liền gửi số phòng của khách sạn của Tôn Thừa Hoan cho Bùi Châu Hiền:
"Muốn giữ bí mật đúng không?"
Bùi Châu Hiền cười nói: "Cảm ơn ~"
Thời tiết ở thành phố B rất xấu, gió thổi mạnh còn u ám, nhưng tâm trạng của Bùi Châu Hiền rất tươi tỉnh. Sau khi hoàn thành công việc, cô từ chối những khách hàng muốn mời mình đi ăn tối, và trực tiếp bắt taxi đến khách sạn để tìm Tôn Thừa Hoan
Gõ cửa phòng mấy lần, không nhận được phản hồi, Bùi Châu Hiền đoán có lẽ Tôn Thừa Hoan vẫn còn đang xã giao bên ngoài.
Dù sao cũng muốn tạo bất ngờ cho nàng, nên không hẹn trước. Vào lúc này không có ở đây, vậy thì từ từ rồi lại đến.
Bùi Châu Hiền cũng đã đặt một phòng ở đây, sau một ngày bận rộn, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi.
Nghĩ đến đây, Bùi Châu Hiền xoay người kéo vali định rời đi, nhưng cửa khẽ vang lên động tĩnh, ngay sau đó từ bên trong có người mở cửa ra
"Châu Hiền?" Tôn Thừa Hoan mở cửa, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nhìn về phía Bùi Châu Hiền và hành lý dưới chân, bộ dáng có chút kinh ngạc.
Nàng đang mặc một chiếc áo choàng nhung sẫm mềm mại, có thể nàng vừa mới tắm xong, phần đuôi tóc vẫn chưa khô và đang xõa trên vai.
Hai mắt Bùi Châu Hiền sáng lên, bất tri bất giác mỉm cười:
"Tình cờ tôi cũng đi công tác ở thành phố B, biết cô ở đây nên qua đây chào cô một tiếng."
Đúng lúc này, trong phòng vang lên một giọng nữ nũng nịu truyền ra:
"Bên ngoài là ai vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro