Chương 30
Người phục vụ để lại trà dưỡng sinh, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Bùi Châu Hiền và Thôi Tú Anh đang nằm nghỉ ngơi trên hai chiếc giường, một lúc lâu cũng không ai nói gì. Sau đó vẫn là Thôi Tú Anh chủ động mở đề tài:
"A Hiền, ngủ rồi sao?"
Bùi Châu Hiền: "Không có."
Thôi Tú Anh thở dài một hơi.
Bùi Châu Hiền: "Cậu nói đi, mình đang nghe đây."
Thôi Tú Anh liền nói: "Gần một tháng qua, Cố Hiểu Duy luôn quấy rầy mình. Lúc đầu, anh ta chỉ gọi điện thoại, lúc sau anh ta lại trầm trọng hơn, đi theo dõi mình! Mình đã báo cảnh sát, nhưng anh ta vẫn là như vậy. Sau khi Trịnh Kính Hào biết chuyện, liền theo hộ tống mình đi làm và tan làm."
Bùi Châu Hiền mở mắt ra, quay đầu nhìn nàng: "Sau đó xảy ra chuyện gì?"
Thôi Tú Anh: "Sau đó, Cố Hiểu Duy đã ngừng theo dõi mình. Có khả năng anh ta nghĩ rằng mình đang hẹn hò với Kính Hào, nên đã hết hy vọng."
Bùi Châu Hiền: "Như vậy không phải quá tốt sao."
Thôi Tú Anh lấy lòng bàn tay che đôi mắt lại:
"Buổi tối hôm trước mình rủ Trịnh Kính Hào uống rượu. Mình uống nhiều quá nên đã ngủ cùng Kính Hào."
Bùi Châu Hiền: "..."
Bùi Châu Hiền giữ chống hai tay ngồi dậy: "Cậu uống nhiều, cho nên là cậu ta cưỡng bách cậu?"
Thôi Tú Anh: Mình không nhớ rõ đã bắt đầu như thế nào, chỉ nhớ rõ sau đó mình rất chủ động, bởi vì quá hưng phấn..."
"Hả." Bùi Châu Hiền một lần nữa nằm xuống.
Thôi Tú Anh: "Vốn có thể giải thích là rượu vào loạn tính, nhưng sau khi tỉnh dậy, không hiểu sao bọn mình lại làm như vậy một lần nữa...."
Bùi Châu Hiền không hề tỏ thái độ, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm trần nhà.
Thôi Tú Anh: "Có lẽ điều này đã làm cho Kính Hào hiểu lầm. Tối hôm qua cậu ta đưa mình đi gặp bạn bè. Lúc giới thiệu mình, nói thẳng rằng mình là bạn gái của cậu ta."
Bùi Châu Hiền: "Vậy cậu nghĩ như thế nào?"
Thôi Tú Anh: "Mình không thích cậu ta đến vậy, cũng không thật sự muốn yêu, tuy rằng ở phương diện kia rất phù hợp cùng với cậu ta... Bây giờ thật xấu hổ, mình trốn tránh cậu ta, cũng không dám đến cửa tiệm, bằng không cũng sẽ không cùng cậu đến nơi này. "
Thôi Tú Anh nói xong một lượt, cũng không nghĩ tới Bùi Châu Hiền có thể cho mình lời khuyên gì, chỉ cần nói ra hết là được.
Hai người yên lặng nằm trên giường, trà dưỡng sinh gần như nguội lạnh thì Bùi Châu Hiền mới mở miệng nói:
"Tú Anh, hôm nay mình phát hiện một đôi tất chân bị rách trên xe của Tôn Thừa Hoan."
Thôi Tú Anh nhìn bộ móng vừa làm xong, thản nhiên nói:
"Cô ấy đổi tất ở trên xe, quên thu dọn?"
"Loại tất chân màu đen chiều dài kéo đến đầu gối, Tôn Thừa Hoan không có dùng." Nói xong những lời này khiến Bùi Châu Hiền nhớ đến một người, nhưng bởi vì không có khả năng xảy ra, giây sao cô liền vứt suy nghĩ này ra khỏi sau đầu.
"F*ck!" Thôi Tú Anh như bị châm chích, lập tức bắn ngồi dậy:
"Tình hình như thế nào? Tôn tổng làm loạn cùng với người khác trên xe?"
"...." Tuy rằng Bùi Châu Hiền cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn là bị Thôi Tú Anh làm cho sửng sốt.
Sau khi nghi ngờ qua đi, Thôi Tú Anh nhất thời lấy lại tỉnh táo:
"Tôn tổng không phải như vậy, nhìn rất văn nhã, không giống loại người ở trên xe liền nóng lòng như vậy.... A Hiền, gần nhất cậu có tìm ra manh mối hay chứng cứ gì khác không? Nếu không có chuyện gì, có lẽ chúng ta đã suy nghĩ lung tung, vạn nhất là chúng ta kém hiểu biết, liền sẽ có loại người thích cởi tất chân trên xe người khác thì sao?"
Bùi Châu Hiền: "Mặc dù mình không tìm thấy gì khác... nhưng cậu thật sự cảm thấy sẽ có loại khả năng như vậy?"
"..." Thôi Tú Anh cũng nhận ra mình đang nói gì có chút khó xử, liền chuyển hướng phân tích:
"Chiếc xe kia cũng không phải một mình cô ấy dùng. Thường ngày cô ấy đều có tài xế đến đón, có lẽ là tài xế của cô ấy.... Đúng, đúng đúng, không phải thường xuyên cũng có loại tin tức này sao, tài xế lái ô tô của sếp đi trêu gái."
Bùi Châu Hiền khoanh chân ngồi dậy, nói:
"Ngày hôm qua mình đi công tác trở về, Tôn Thừa Hoan đi ra sân bay đón mình. Mình chắc chắn lúc đó trên tấm đệm không có đôi tất chân kia. Khi ăn tối xong, cô ấy trả lời một cuốc điện thoại rồi đi ra ngoài, đi đến khuya mới trở về, lúc đi cũng chính là chiếc xe kia."
"F*ck, kia không phải là chuyện xảy ra tối hôm qua sao!? A Hiền, đừng kích động! Bình tĩnh! Bình tĩnh!" Thôi Tú Anh trấn an Bùi Châu Hiền, nàng nhảy xuống đất, vòng qua bàn trà đi đến:
"Mình biết là bây giờ tâm trạng của cậu không dễ chịu, lúc trước mình bị Cố Hiểu Duy phản bội, cái loại cảm giác này mình biết rất rõ... Ah ah ah ah! Nếu mình là cậu, còn bình tĩnh gì nữa, mình sẽ nổ tung lên! Vợ của mình có khả năng làm loạn cùng với người khác trên xe, làm sao mình có thể bình tĩnh được, mình nhất định phải điên lên mất!"
Bùi Châu Hiền mặt vô biểu tình nhìn nàng: "Mình không có kích động."
Cô so với ai khác đều hiểu rõ ràng, chính cô và Tôn Thừa Hoan chỉ là hiệp ướp hôn nhân, không phải là tình đầu ý hợp chân chính. Tôn Thừa Hoan có thể yêu đương, cho dù đi tìm bạn hay tình một đêm, đó là quyền tự do của nàng, nàng không cần phải chịu mang tai tiếng "phản bội" trên người.
"Lúc này, cũng đừng thể hiện cứng đầu nữa, được không? Cậu và Tôn Thừa Hoan đã ở bên nhau lâu như vậy, làm sao cậu có thể không thương tâm hay tức giận khi gặp phải chuyện này!? A Hiền, mình đều hiểu hết, mình là bạn tốt nhất của cậu, ở nơi này cậu có thể cởi bỏ hết lớp ngụy trang kiên cường của mình. Bất kể cậu quyết định thế nào, mình sẽ luôn ủng hộ cậu vô điều kiện!" Thôi Tú Anh tiến lên ôm lấy Bùi Châu Hiền, vỗ lưng dỗ dành cô như một đứa trẻ, oán hận nói:
"A Hiền của chúng ta tốt như vậy... Tức chết mình! A Hiền của chúng ta tốt như vậy!!"
Bùi Châu Hiền không ngờ phản ứng của Thôi Tú Anh sẽ lớn như vậy, cô muốn nói rằng đó không phải là vấn đề lớn, cô căn bản không để bụng đến việc Tôn Thừa Hoan lăng nhăng chút nào. Nhưng từ khi nhìn thấy đôi tất chân đó, cô bắt đầu hoảng loạn, lo âu, bực bội, trầm cảm... Rồi có nhiều cảm xúc công kích cô một cách mãnh liệt, muốn cô phải bẻ gãy cái đầu kiêu ngạo của mình.
Thôi Tú Anh bình tĩnh lại vài phút:
"Nhưng hiện tại chúng ta cũng không cần nghĩ mọi chuyện tồi tệ như vậy, ít nhất cũng phải nghe Tôn tổng giải thích như thế nào đã? Mọi chuyện hay là cậu định ra tay trước? Hay vẫn nên là đừng rút dây động rừng, sau lưng điều tra rồi hẳn nói?"
Bùi Châu Hiền tâm phiền ý loạn, không trả lời nàng.
Lúc chạng vạng hai người mới rời khỏi tiệm massage, trời vẫn luôn mưa suốt, lúc này mưa rất nhỏ nhưng cũng không ngớt.
Bùi Châu Hiền một mình đi đến nhà cũ của Tôn gia.
Tôn gia gia đang chuẩn bị ăn tối, dì Uân nhìn thấy Bùi Châu Hiền đến đây, lập tức đưa thêm một bộ chén đũa. Bùi Châu Hiền đưa củ sâm cho dì Uân, dì Uân nhìn nhìn tặc lưỡi:
"Lão gia tử, củ sâm này cũng không hề rẻ."
Tôn gia gia gương mặt hiền từ: "Cháu dâu ngoan, con đến đây là được rồi. Ông nội nhìn thấy con là vui hơn bất cứ món quà nào."
Bùi Châu Hiền mỉm cười, dì Uân ấn cô ngồi xuống lên ghế:
"Dì Uân hôm nay hầm món canh thịt dê, A Hiền con uống mấy bát đi."
Tôn gia gia cũng tiếp đón: "Tiểu Hoan không có đến đây, hai ta ăn nhiều một chút."
Bùi Châu Hiền cúi đầu nói: "Vâng."
Hai người trên bàn ăn thật yên tĩnh, Bùi Châu Hiền nhìn mái tóc hoa râm của lão nhân gia, thầm nghĩ còn hơn một năm nữa, khi hiệp ước của cô với Tôn Thừa Hoan đến kỳ hết hạn, cô không thể lại tuỳ ý chạy đến thăm ông được nữa.
Sớm muộn gì ông cũng có cháu dâu mới, nếu thấy cháu dâu mới, hẳn là ông phải vui mừng lắm.
Bùi Châu Hiền không có ăn uống gì, ăn rất ít.
Sau bữa tối, Dì Uân lấy một hộp bánh nướng đưa cho Bùi Châu Hiền:
"Dì mới nướng vào sáng hôm nay, ít đường, ăn cũng không sợ béo, A Hiền, con mang về đi."
"Không được dì Uân, con không thích ăn cái này, dì giữ lại đi." Trước đây Bùi Châu Hiền sẽ không từ chối dì Uân, nhưng hôm nay cô không muốn mang bất cứ thứ gì về nhà.
Dì Uân: "Vậy con thích ăn cái gì? Lần sau con đến nói trước với dì Uân, dì Uân sẽ làm cho con."
Bùi Châu Hiền xua tay: "Dì Uân, làm vậy thật sự rất phiền đến dì."
Dì Uân: "Có gì đâu mà phiền, không phiền, không phiền phức đâu. Dì Uân thích nhìn bộ dáng của con và Tiểu Hoan ăn một cách say sưa. Nếu sau này con có tiểu bảo bối, dì Uân còn phải làm cho tiểu bảo bối của chúng ta ăn ngon một chút, đến lúc đó con cũng đừng ghét bỏ dì."
Bùi Châu Hiền giơ khoé môi lên, gượng ép cười.
"A Hiền, lại đây." Tôn gia gia vẫy tay với cô.
Dì Uân ngừng nói, Bùi Châu Hiền đi đến bên người Tôn gia gia, Tôn gia gia nhìn chăm chú vào đôi mắt cô:
"Ừm, có phải ở chỗ làm có gì không vui phải không? Ta nhìn con ăn cũng không có tinh thần gì."
Bùi Châu Hiền: "Không có."
Tôn gia gia truy vấn: "Hay là mâu thuẫn cùng với Tiểu Hoan?"
Bùi Châu Hiền: "Thật sự không phải. Có lẽ con vừa mới làm việc trở về, có chút mệt mỏi, thân thể vẫn chưa hồi phục."
"Tiểu Hoan là do một tay ta nuôi dưỡng, ta rất hiểu con bé. Nếu con bé khi dễ con, làm cho con chịu uỷ khuất, con không được một mình âm thầm khổ sở, nhất định phải nói với ta, ông nội sẽ giúp con giáo huấn con bé!" Tôn gia gia xác nhận với Bùi Châu Hiền:
"Nhớ không?"
Bùi Châu Hiền: "Nhớ rõ."
Chỉ là lời nói bình thường mà thôi, nhưng lại khiến chóp mũi của cô cay cay.
Thời tiết xấu, Tôn gia gia cũng không giữ Bùi Châu Hiền ở lại lâu. Rời khỏi nhà cũ, Bùi Châu Hiền đi lang thang không mục đích trên con phố, cuối cùng vẫn là trở về nhà. Trong nhà không có đèn, cô bước vào cửa bật đèn, từ trước đến nay nhiệt độ trong nhà luôn ổn định, hiện tại lại lạnh lẽo đến vậy, không biết là cửa sổ ở đâu chưa đóng lại.
Tôn Thừa Hoan không ở nhà.
Bùi Châu Hiền đi qua phòng khách, đoá hoa tươi trong bình hoa cũng héo, xem ra hôm nay dì quản gia lười biếng không xử lý kịp. Bùi Châu Hiền nhăn cái mũi bước đi vội vàng, khi đi qua bể cá, cô dừng bước chân lại.
Tôn Thừa Hoan đã nuôi cá trong nhiều năm nay, những con cá đang vui vẻ phun bong bóng trong bể thủy tinh.
Bùi Châu Hiền nhỏ giọng: "Ồn muốn chết!"
Cô bước nhanh vào phòng của mình, đèn cũng chưa bật lên, trực tiếp ngã xuống giường.
Bất kỳ chút động tĩnh nào trong đêm tối đều sẽ bị phóng đại, Bùi Châu Hiền ôm con búp bê mèo lăn qua lộn lại, đợi đến nửa đêm, Tôn Thừa Hoan cũng không có về nhà.
Tuy rằng loại tình huống này trước kia cũng không hiếm thấy, nhưng là nó lại xảy ra vào thời điểm mấu chốt này, không thể không làm cho người ta suy nghĩ nhiều.
Bùi Châu Hiền cầm điện thoại bật lên, ở trong bóng tối một hồi lâu, ánh sáng đột ngột hiện lên khiến cô choáng váng mất mấy giây. Khi mắt thích nghi với ánh sáng, cô nheo mắt nhìn màn hình, không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn mới nào, cả ngày nay Tôn Thừa Hoan cũng không liên lạc với cô.
Trước đây chuyện này là bình thường, các nàng ai cũng có việc bận, cũng chẳng ai có thời gian rảnh ôm điện thoại di động cả ngày để gửi và nhận tin nhắn, nhưng bây giờ thì chính là không ổn.
Thật quá đáng!
Điều này cũng thật quá đáng đi!?
Đèn màn hình điện thoại tự động tắt, lửa giận đến rất nhanh liền biến mất, Bùi Châu Hiền ngây người nhìn lên trần nhà. Nằm được một lúc, cô đi chân trần đến bàn làm việc và thắp sáng đèn bàn.
Chiếc cài tóc con khỉ cô mang về đặt trên bàn làm việc, Bùi Châu Hiền kéo ghế ra, lấy ra chai nước hoa lần trước để trong ngăn bàn.
Tháo bao bì, mở nắp chai ra, nhẹ nhàng ấn vòi phun, xịt một cái dưới ánh đèn
Sương mù nước hoa được chiếu sáng bởi ánh đèn, phản xạ một vầng hào quang đầy màu sắc.
Bùi Châu Hiền liên tục ấn vòi phun, mùi thơm quen thuộc của Tôn Thừa Hoan trong không khí càng lúc càng nồng đậm, tầng tầng lớp lớp vây quanh cô.
Bùi Châu Hiền hít một hơi thật sâu.
Nụ cười của Tôn Thừa Hoan hiện ra rất rõ ràng trong tâm trí của cô.
Tất cả những khoảnh khắc đó là bởi vì nàng nên mới cảm thấy ấm áp, mỗi một khoảng khắc rất dễ chịu... tất cả đều nổi lên mặt nước.
Trải qua nhiều giờ lên men, cuối cùng Bùi Châu Hiền cũng nguyện ý thừa nhận rằng, trong bất tri bất giác, chính mình đã động tâm với Tôn Thừa Hoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro