Chương 3
Ngụy Ninh chạy chậm lại, xuyên qua cửa sổ xe, Bùi Châu Hiền nhìn thấy Diệp Văn Đào.
Hắn áo quần chỉnh tề đứng ngay ngắn ở ngoài cửa xoay tròn, thỉnh thoảng hắn liếc mắt xem thời gian, hiển nhiên là đang đợi cô.
Xe chậm rãi dừng lại trước nhà hàng, ánh mắt Diệp Văn Đào hơi dừng lại trên logo của chiếc xe, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Bùi Châu Hiền:
"Bùi tiểu thư, tôi đến rồi."
Bùi Châu Hiền không có bấm mở xem tin nhắn. Cô mở cửa bước xuống xe, thái độ cũng xa cách cũng không thân thiện mà gọi một tiếng:
"Diệp lão sư"
Trạng thái Bùi Châu Hiền lúc làm việc luôn chú trọng đến sự thoải mái cùng tiện lợi là chủ yếu, nhưng hôm nay cô đặc biệt trang điểm, mặc một chiếc váy dài trang trọng, đi giày cao gót, trang điểm rất thanh lãnh. Diệp Văn Đào nhất thời nhìn cô, rồi lại nhìn chiếc xe phía sau cô. Biểu cảm biến đổi một cách vi diệu.
Chỉ là hắn nhanh chóng điều chỉnh lại:
"Mấy ngày không gặp, Bùi tiểu thư so với trước kia càng mê người."
Bùi Châu Hiền còn không có mở miệng khách sáo, Ngụy Ninh đột nhiên chen vào nói:
"Bùi tiểu thư, cô xong việc hãy gọi cho tôi, tôi đợi ở gần đây.
Bùi Châu Hiền gật gật đầu với anh ta.
Khi xe vừa lái đi, Diệp Văn Đào nhìn Bùi Châu Hiền đầy ẩn ý thâm trường, Bùi Châu Hiền tiếp đón hắn: "Diệp lão sư, chúng ta vào trước đi."
Nhà hàng có không gian thoải mái, dịch vụ hạng nhất, các món ăn có tiếng đều tinh tế và ngon. Bùi Châu Hiền đưa thực đơn cho Diệp Văn Đào hướng đối diện, đầu ngón tay cô lần theo thực đơn, lần lượt giới thiệu với hắn:
"Những món ăn này là chiêu bài ở đây, Diệp lão sư, anh từ xa đến, nhất định phải nếm thử. "
Ánh mắt của Diệp Văn Đào nhìn từ những ngón tay trắng nõn của Bùi Châu Hiền đến cổ tay mảnh khảnh của cô, sau đó dường như ngừng lại dán chặt vào đồng hồ của cô.
Những viên kim cương được khảm trên mặt số phản chiếu ánh đèn trong nhà hàng, thỉnh thoảng tạo ra ánh sáng rực rỡ.
Vẻ mặt của Diệp Văn Đào hoàn toàn thay đổi. Hắn ngẩng đầu lên, lần này rốt cuộc Bùi Châu Hiền cũng không bủn xỉn, nở nụ cười tươi, cô nói:
"Tôi đã học được rất nhiều điều từ chuyến lưu diễn của Diệp lão sư. Tôi cũng cảm ơn lão sư đã chiếu cố tôi suốt chặng đường. Bữa cơm này nhất định phải để tôi mời."
Diệp Văn Đào không tranh luận với cô nữa, rót rượu vang đỏ, hắn nâng ly với Bùi Châu Hiền: "Bùi tiểu thư, cô rất thông minh, rất mong đợi sự hợp tác tiếp theo của chúng ta."
Bùi Châu Hiền nghĩ thầm sẽ không có lần sau, trên mặt như cũ vẫn thoải mái hào phóng cùng hắn cụng ly, cho đến khi bữa ăn kết thúc, cả hai tạm biệt nhau, Diệp Văn Đào đều không có nhắc lại chuyện đi biển.
Hắn có rất nhiều tiền, ngoài dương cầm, sở thích lớn khác của hắn chính là các loại đồng hồ nổi tiếng. Trong khoảng thời gian của chuyến lưu diễn, hắn cũng đã từng nói về chiếc đồng hồ mà hiện tại Bùi Châu Hiền đang đeo trên tay. Phiên bản sản xuất giới hạn, có tiền cũng không mua được.
Bùi Châu Hiền không phải là một người phụ nữ tuỳ tiện mà hắn có thể thu phục bằng một trăm vạn. Đưa ra mức giá này, căn bản là tự rước lấy nhục.
Sau khi trở về nhà, Bùi Châu Hiền trả đồng hồ về vị trí ban đầu, sau khi tắm rửa xong, ghé vào nằm trên giường thơm ngào ngạt, bấm số gọi cho Tôn Thừa Hoan.
Vang không quá vài tiếng, Tôn Thừa Hoan bắt máy: "Bùi Châu Hiền."
Bùi Châu Hiền nghe được âm khàn khàn trong giọng nói của nàng:
"Cô không thoải mái? Hay là tôi đã làm phiền cô nghỉ ngơi?"
Tôn Thừa Hoan: "Có chút cảm mạo."
"Có nghiêm trọng không?" Bùi Châu Hiền nắm lấy thú bông mèo ở bên cạnh, tận tâm vuốt ve chiếc đuôi dài mượt mà của nó.
Tôn Thừa Hoan: "Không nghiêm trọng, chỉ là có ho nhẹ."
Bùi Châu Hiền: "Có thuốc không?"
Tôn Thừa Hoan: "Diêu trợ lý có mang theo, đã uống."
Trợ lý của Tôn Thừa Hoan đã theo cô rất nhiều năm, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mọi việc đều do cô ấy lo liệu. Có cô ấy dốc lòng chăm sóc, Bùi Châu Hiền cảm thấy mình không cần phải biểu đạt thêm sự quan tâm nữa, ngược lại quay sang nói lên ý định của cuộc gọi điện này:
"Hôm nay cảm ơn cô rất nhiều, chờ cô đi công tác trở về tôi mời cô đi ăn cơm! "
Câu trả lời của Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng mềm mại:" Được. "
Bùi Châu Hiền: "Vậy cô chú ý thân thể của mình, tôi không quấy rầy nữa."
Bùi Châu Hiền liền quay đầu hỏi Thôi Tú Anh gần đây có đi ăn nhà hàng nào có hương vị tốt một chút hay không. Thôi Tú Anh đã giới thiệu cho cô một nhà hàng ăn ngon. Bùi Châu Hiền đã kiểm tra không gian cùng đánh giá của nhà hàng, nó có vẻ cũng không tệ lắm.
Tôn Thừa Hoan đã kết thúc chuyến công tác của mình, trở về nhà trong ngày, Bùi Châu Hiền đang ôm máy tính trong phòng để trao chuốt bản thảo diễn thuyết lần cuối.
Cửa phòng mở ra, cô nghe thấy tiếng động từ dưới lầu truyền đến, vì thế dời máy tính đi ra khỏi phòng.
Tôn Thừa Hoan đang bước lên lầu, mái tóc đen dài buông xõa vòng ở sau đầu, một tay đút túi, nàng bước đi chậm rãi, dép lê bước trên sàn gỗ và phát ra tiếng vang rất nhỏ.
"Chào." Bùi Châu Hiền dựa vào lối đi nhỏ chào hỏi nàng.
Tôn Thừa Hoan môi đỏ khẽ nhúc nhích: "Chào."
Bùi Châu Hiền rất mẫn cảm với thanh âm, Tôn Thừa Hoan dùng hơi thở đáp lại "Chào" làm người ta khó giải thích được, cô sờ sờ vành tai của mình:
"Cảm mạo đã tốt hơn chưa?"
Tôn Thừa Hoan: "Đã tốt."
Bùi Châu Hiền nhìn nàng: "Tú Anh đã giới thiệu một nhà hàng không tồi. Ngày mai có hứng thú cùng nhau đến xem thử không?"
Tôn Thừa Hoan: "Ngày mai khi nào?"
Bùi Châu Hiền: "Buổi tối? Chiều ngày mai tôi đến đại học G để tham gia một buổi toạ đàm. Đến khi kết thúc ước chừng lúc đó cũng không còn sớm nữa, bất quá tôi sẽ đặt bàn trước với cửa hàng."
Tôn Thừa Hoan: "Ừm."
Sau khi thỏa thuận xong, hai người như vậy tách ra. Bùi Châu Hiền tiếp tục trở về phòng sửa lại bản thảo, Tôn Thừa Hoan đi tắm rửa, nhất thời không ngủ được, nghĩ muốn đi phòng trà đốt một lò hương, đọc sách rồi sẽ ngủ tiếp.
Nhìn thoáng qua một cái liền thấy khối rubik bị làm rối tung lộn xộn ở góc bàn.
Nàng bước tới, thả đầu ngón tay xuống khối rubik, không tiếng động mà mỉm cười.
Buổi chiều hôm sau, khi Bùi Châu Hiền đứng trên bục giảng, thời gian đã hơn 4 giờ 30 phút. Hai vị giáo sư già nói chuyện ở trước mặt cô, lý luận giáo huấn mà cứ nghĩ rằng đang bị nhồi thức ăn cho vịt, vào lúc này, một số sinh viên mơ màng sắp ngủ cứ nghĩ sẽ thoát ly khỏi phòng sớm, ai ngờ trong phòng học vẫn còn ngồi đầy đủ.
Mở đầu PPT, Bùi Châu Hiền thành thạo mà nói một cách thoải mái về lĩnh vực quen thuộc của mình: "Mỗi người chơi đàn đều có sở thích và nhu cầu chơi riêng của mình, những cây đàn piano khác nhau có những đặc điểm âm sắc khác nhau. Là một điều luật sư, chúng tôi cùng người chơi piano sinh ra một chiếc cầu nối..."
Điều hòa không khí trong phòng học đầy ắp. Bùi Châu Hiền đang mặc một bộ tây trang mỏng, bên trong là chiếc áo sơ mi lụa mềm mại, màu mái tóc của cô rất bắt mắt lại xinh đẹp.
Được bao quanh bởi giọng nói trong trẻo của cô, những con ve sầu trên đại thụ bên ngoài dường như bớt ồn ào hơn. Ánh mặt trời hắt bóng cây lên vách tường, Bùi Châu Hiền đứng thẳng bên cạnh bóng cây, dáng người yểu điệu.
Bản thảo được sắp xếp trong hai giờ đồng hồ, xen kẽ nhiều trường hợp lý thuyết gặp phải trong thực tế, vốn dĩ ban đầu nhàm chán đều được cô phá lệ vô cùng sinh động.
Đến gần kết thúc, cô liếc nhìn lên đồng hồ treo tường:
"Tôi muốn giao lưu cùng các bạn, không sai nội dung chính là như vậy. Có đồng học nào muốn đặt câu hỏi, hoan nghênh lên tiếng."
Các học sinh bên dưới thì thào nói, Bùi Châu Hiền dành thời gian gửi tin nhắn cho Tôn Thừa Hoan:
"Tôi còn khoảng mười phút nữa là kết thúc. "
Tôn Thừa Hoan ngồi xuống chưa đến nửa phút, nhìn nội dung tin nhắn trên màn hình, không có lập tức trả lời. Nàng ngồi ở hàng ghế cuối cùng, hai nữ sinh ngồi phía trước nàng đang lẩm bẩm:
"Cậu biết cái ngành này cần phải có nhiều bằng cấp, thâm niên trong nghề căn bản không đủ là không thể đi lên. Hãy nhìn cô ấy xem, vị trưởng phòng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, được phá lệ đề bạt lên, lý lịch sơ lược nói rằng cô ấy chỉ mới 25 tuổi! "
"À, độ nhạy cảm của cô ấy với âm độ, cùng độ chính xác của lực cổ tay đã vượt quá tầm với của chúng ta, chúng ta theo không kịp. "
"Cậu thật sự có phải khai hoàng khang không? "
"Cái gì hoàng khang? Mình là dạng người này sao?"
Hai nữ sinh nhìn nhau cười.
*Khai hoàng khang: hiểu nôm na chính là "damdang" đấy ^^. Người ta dùng tay chỉnh đàn mà mấy bà này cứ nghĩ đi đâu ấy.
"Nhưng cô ấy chuyên nghiệp như vậy, người lại rất xinh đẹp, không biết cô ấy sẽ tìm đối tượng như thế nào... thật tò mò!"
Thanh âm lọt vào tai Tôn Thừa Hoan, nàng khẽ nhướng mày.
Đúng lúc này, một nam sinh ở hàng ghế đầu tiên giơ tay, lấy hết can đảm lắp bắp hỏi: "Bùi... Bùi Châu Hiền lão sư, cô có thể suy xét về tỷ đệ luyến hay không?"
Phòng học lúc trước còn yên tĩnh là bởi vì câu hỏi siêu cấp này khiến giảng đường trở nên ồn ào, những gương mặt trẻ thơ tất cả đều lộ rõ vẻ thích nghe ngóng.
"Không suy xét." Bùi Châu Hiền một tay chống bục giảng, mặt không chút gợn sóng.
Nam sinh mặt đỏ tai hồng: "Nhưng, chính là ——"
Bùi Châu Hiền cảm xúc bất biến: "Tôi đã kết hôn được ba năm."
Mọi người: "?"
Mọi người: "!!!"
Ánh mắt của Bùi Châu Hiền quét qua phòng học đang sôi sục, đột nhiên đối mặt với Tôn Thừa Hoan ngồi ở hàng cuối cùng, cũng không biết nàng xuất hiện từ khi nào.
Ân?
---
Toạ đàm kết thúc, Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan cùng nhau rời khỏi đại học G.
Trên đường hai người đều không nói chuyện với nhau, ngồi vào trong nhà hàng, Bùi Châu Hiền cởi bộ tây trang ra, kéo xoăn tay áo sơ mi lên, để lộ ra một cánh tay nhỏ.
Da thịt no đủ, kết cấu tinh tế.
Tôn Thừa Hoan tầm mắt liếc qua rồi trở lại trên khuôn mặt cô:
"Vào đầu tháng sau, em có thể dành ra một ngày không?"
Bùi Châu Hiền biết ngày giỗ của ba mẹ nàng sắp đến, gật đầu đáp lại:
"Được, tôi sẽ sắp xếp."
Hai người ngày thường không tiếp xúc nhiều lắm, mỗi người ở một lĩnh vực ngành khác nhau, luôn có ít chủ đề chung. Nói xong câu này, lại rơi vào trầm mặc thật lâu, cũng may một đĩa đồ ăn rất nhanh đưa tới, Bùi Châu Hiền nếm nếm, hương vị quả nhiên rất tươi ngon.
Nói chung Thôi Tú Anh sẽ không thể mắc sai lầm với những thứ như ăn nhậu và chơi bời.
Bùi Châu Hiền đang tập trung ăn cá phi lê, Tôn Thừa Hoan ở đối diện chợt nhớ tới cái gì:
"Đúng rồi..."
Bùi Châu Hiền hơi ngẩng đầu, hai mắt mở to tròn xoe nhìn về phía Tôn Thừa Hoan, tỏ vẻ là đang nghe.
Giống như một con mèo ngoan ngoãn.
Tôn Thừa Hoan không tiếng động mà cong môi:
"Hôm nay ông nội hỏi tôi, trước mắt có kế hoạch sinh con hay không."
"Khụ!!!" Bùi Châu Hiền ho khan một tiếng, sắc mặt dần dần đỏ lên. Cô vội vàng đặt đũa xuống, cầm cốc nước lên uống.
Tôn Thừa Hoan rũ mắt xuống và nói:
"Tôi đã nói với ông rằng hiện tại không phải là thời điểm tốt. Tạm thời không nghĩ đến, kế tiếp tôi còn có..."
"Tôn Thừa Hoan" Bùi Châu Hiền ngắt lời nàng:
"Tôi bị hóc xương cá..."
---
Tôn Thừa Hoan đưa Bùi Châu Hiền đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu. Một tiểu đội nhỏ xếp hàng dài bên ngoài văn phòng khoa Tai Mũi Họng, phía trước Bùi Châu Hiền là một bà mẹ trẻ mang theo một cậu con trai nhỏ, chỉ nghe thấy bà ấy đang giễu cợt với con trai:
"Con ăn chậm lại một chút không được sao, làm như phía sau con còn có 10 vạn đại quân muốn tới đoạt đường vậy. Làm gì mà vội vàng như chưa ăn cá bao giờ vậy? Nếu để tụi con gái biết con ăn cá bị hóc xương, buổi tối đến bệnh viện khám cấp cứu, các nàng sẽ cười con chết mất."
Cậu bé ủ rũ cụp đuôi mà lắng nghe.
Bùi Châu Hiền dường như không có việc gì, mà quan sát phản ứng của Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan cúi đầu, hình như đang cười.
Bùi Châu Hiền mặt vô cảm mà thu hồi tầm mắt.
Khi đến lượt Bùi Châu Hiền khám bệnh, cô nói với bác sĩ rằng mình bị hóc xương cá, bác sĩ nhìn thấy phía sau cô còn có một người đi theo, mở miệng nhắc nhở:
"Xếp hàng theo thứ tự, từng người một tiến vào."
Tôn Thừa Hoan giải thích nói: "Cô ấy là vợ tôi."
Bác sĩ mỉm cười: "Vợ cô không có vấn đề gì lớn, không cần lo lắng, trước tiên ra ngoài chờ đi."
Tôn Thừa Hoan đóng cửa phòng lại đi ra ngoài, tiếng nói bên ngoài nghe không rõ ràng lắm, bác sĩ nhắc nhở Bùi Châu Hiền mở miệng:
"Kiểm tra trước xem xem, nếu có thể trực tiếp nhổ lấy ra, thì không cần nội soi thanh quản. "
Bùi Châu Hiền nghe lời mà há miệng, cho bác sĩ xem xét cổ họng của cô.
"Thấy rồi, đừng cử động, tôi sẽ lấy nó ra cho cô."
Giọng nói bác sĩ bên tai, Bùi Châu Hiền nhớ lại.
"Cô ấy là vợ tôi" Cô nhớ lại bộ dáng của Tôn Thừa Hoan khi nói ra những lời này.
Bùi Châu Hiền nhắm mắt lại, Tôn Thừa Hoan mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng lụa cùng quần tây đen, có làn da trắng trẻo mịn màng, lả lướt hấp dẫn, dưới ánh đèn nhàn nhạt của phòng cấp cứu, thật sự có một vẻ đẹp khó có thể miêu tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro