Chương 24
Vào ngày hôm sau, Tôn Thừa Hoan đặc biệt đón Bùi Châu Hiền, cùng nhau đi đến rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim do tập đoàn đặt ở tầng 7 của một trung tâm mua sắm lớn gần Forest, cả hai xuống xe, đi thang máy từ tầng hầm để đi lên. Vào thời điểm này, lưu lượng hành khách trong trung tâm thương mại rất đông, do không phải thang máy trực tiếp đến rạp chiếu phim, tầng nào cũng dừng, rất nhiều người ra vào.
Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan đứng cạnh nhau ở phía sau, Bùi Châu Hiền nhìn số tầng đang nhảy trên màn hình điện tử, trong đám người đông đúc vang lên một giọng nói trẻ con:
"Dì ơi, thật xin lỗi, con đã giẫm lên chân của dì. Dì có đau không?"
Bùi Châu Hiền cúi đầu, là một cậu bé đội chiếc mũ lưỡi trai nhỏ màu vàng, chỉ mới khoảng ba bốn tuổi, đang ngẩng đầu xin lỗi Tôn Thừa Hoan.
"Con thật ngoan, dì không sao cả." Tôn Thừa Hoan từ trong túi lấy ra một con búp bê mèo dài cỡ một ngón tay đưa cho cậu bé.
Cậu bé ôm búp bê mèo vào trong lòng bàn tay và nói ngay với mẹ bên cạnh:
"Mẹ ơi, con xin lỗi với dì, dì tha thứ cho con, còn tặng quà cho con!"
Mẹ của cậu bé nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé và nhắc nhở:
"Vậy thì con phải nói gì với dì?"
Đứa nhỏ trịnh trọng mà cúi đầu: "Cám ơn dì."
---
Từ chiếc vòng phỉ thuý buộc trên mái tóc đen, đến đôi giày cao gót, Tôn Thừa Hoan toát lên khí chất tinh tế tao nhã từ trên xuống dưới. Ai có thể đoán được rằng ở trong chiếc túi xách của nàng sẽ có một con búp bê để dỗ dành trẻ em?
Khi hai mẹ con đi qua, Bùi Châu Hiền nghiêng người về phía Tôn Thừa Hoan, nhỏ giọng nói:
"Không ngờ vật tuỳ thân mà Tôn tổng mang theo chính là một món đồ chơi."
Tôn Thừa Hoan rũ mắt xuống, bởi vì đang ở gần nên nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên vành tai của Bùi Châu Hiền rơi vào tầm mắt nàng. Nàng nhìn nó, trong mắt hiện lên một ý cười mỏng, nhẹ giọng nói nhỏ:
"Tôn tổng vốn là mang cho phu nhân của cô ấy."
Bùi Châu Hiền: "..."
Thật bá đạo, một chút miệng lưỡi đều không thể thắng nổi Tôn tổng.
Cửa thang máy mở ra, lại có người ùa đi vào, Tôn Thừa Hoan kéo Bùi Châu Hiền lui lại.
"Bùi Châu Hiền!?" Cửa thang máy còn chưa hoàn toàn khép lại, một người đàn ông vừa tiến vào, tay đang che khuôn mặt bị bầm dập:
"Thật sự là cô! Không ngờ hai chúng ta lại gặp nhau ở đây."
Người đàn ông có một thân hình rất tốt, mặc một bộ đồ tây trang với vai rộng eo hẹp cùng một vẻ ngoài trang nghiêm, nếu không bởi vì khuôn mặt này thì Thôi Tú Anh cũng sẽ không cùng hắn nói yêu đương. Đó là vết bầm trên gò má dường như ửng hồng với màu sắc kỳ lạ. Bùi Châu Hiền thầm nghĩ thì ra Thôi Tú Anh không có nói quá, Trịnh Kính Hào thật sự hung hăng đánh Cố Hiểu Duy một trận.
Cố Hiểu Duy cuối cùng cũng chen lên:
"Chúng ta đã không gặp nhau hơn nửa năm rồi phải không?"
"Tiếu Cố à, thang máy đến rồi, có đi hay không vậy?" Đồng nghiệp của Cố Hiểu Duy đang chen chúc ở lối vào thang máy, quay lại giục hắn đi ra ngoài khi thang máy lên đến tầng sáu.
"Các người đi trước, tôi còn có chút việc." Sau khi đuổi đồng nghiệp đi, Cố Hiểu Duy hỏi Bùi Châu Hiền:
"Châu Hiền, bây giờ cô có rảnh không?"
Tôn Thừa Hoan liếc mắt một cái mà đánh giá Cố Hiểu Duy.
Bùi Châu Hiền: "Không rảnh."
Khi thang máy lên đến tầng bảy, Bùi Châu Hiền bước ra khỏi thang máy, Cố Hiểu Duy chưa từ bỏ ý định mà đuổi theo cô, vẻ mặt rất nghiêm túc:
"Tôi sẽ không làm chậm trễ cô quá lâu, chỉ vài phút thôi. Chúng ta nói về chuyện của Tú Anh."
Bùi Châu Hiền dừng bước: "Anh muốn nói chuyện gì?"
Ánh mắt của Cố Hiểu Duy hướng về phía Tôn Thừa Hoan, nhắc nhở Bùi Châu Hiền còn có người ngoài ở đây:
"Chuyện này, chúng ta tiến lên phía trước rồi hãy nói."
Bùi Châu Hiền cũng đã hiểu rất rõ về Cố Hiểu Duy từ vài lần mô tả của Thôi Tú Anh. Lúc này nhìn thấy hắn ta ngượng ngùng xoắn xít như vậy, càng thêm chán ghét:
"Cô ấy là Tôn Thừa Hoan."
"À à! Hóa ra là Tôn tổng! Trước kia tôi đã từng nghe Châu Hiền nhắc đến cô. Nghe đại danh đã lâu, lần đầu tiên gặp mặt, hân hạnh hân hạnh!" Cố Hiểu Duy đưa tay về phía Tôn Thừa Hoan.
Bùi Châu Hiền: "..." Không phải, cô nào có thường xuyên nhắc đến Tôn Thừa Hoan?
Tôn Thừa Hoan hơi nhướng mày mà nhìn Bùi Châu Hiền.
Bùi Châu Hiền: "..."
Bùi Châu Hiền gạt tay Cố Hiểu Duy ra: "Không cần chào hỏi, chúng tôi đang rất vội, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Cố Hiểu Duy xoa lòng bàn tay vào ống quần của mình, vừa xoa xoa vừa dùng sức vỗ mạnh:
"Cái tên Trịnh Kính Hào kia ở tiệm của Tú Anh, cô có biết hay không? Cậu ta và Tú Anh là một cặp với nhau!"
Cố Hiểu Duy khua tay múa chân một vòng trên mặt của mình, tức giận nói:
"Cô nhìn mặt của tôi xem, cô nhìn xem, tôi bị cậu ta đánh thành cái dạng gì rồi!"
Bùi Châu Hiền: "..."
Cố Hiểu Duy: "Tôi nghĩ Tú Anh tính tình mạnh bạo như vậy, tại sao lại không làm ồn ào, không nháo lên, nói chia tay thì liền chia tay như vậy. Thì ra sau lưng, cô ấy còn quan hệ tốt với người khác! Châu Hiền, cô ấy cho tôi đội mũ xanh như vậy, một câu xin lỗi cũng đều không có, còn kêu nhân tình của cô ấy đánh tôi! Châu Hiền, nói cho tôi biết đi, có phải cô ấy quá đáng lắm không!?"
"..." Bùi Châu Hiền cảm thấy rằng Cố Hiểu Duy thật sự là não tàn.
Cố Hiểu Duy: "Tôi đã nghĩ sai về cô ấy! Mẹ tôi nói cô ấy không phải là một cô gái tốt, tôi còn cố gắng hết sức bảo vệ cô ấy, tôi còn rất khó xử bị kẹp ở giữa hai người bọn họ. Còn bây giờ nhìn cô ấy, tôi thật sự cảm thấy ớn lạnh!"
Bùi Châu Hiền: "Nói xong rồi?"
Cố Hiểu Duy: "..."
Bùi Châu Hiền nói với Tôn Thừa Hoan: "Chúng ta đi thôi."
Cố Hiểu Duy vội la lên: "Không phải, Châu Hiền, ý của cô là gì? Hiện tại Tú Anh đức hạnh bại hoại như vậy, cô là bạn tốt của cô ấy, không phải là nên quản cô ấy sao?"
Mới đầu Bùi Châu Hiền chỉ là không kiên nhẫn, còn lúc này ánh mắt thật sự lạnh lùng:
"Cố Hiểu Duy, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn. Nếu như anh không chủ động nhắc tới Tú Anh, thì căn bản tôi sẽ không đứng nghe anh nói nhảm! Làm bạn tốt của Tú Anh, ngay cả khi cậu ấy cho anh đội mũ xanh hàng trăm lần, thì tôi cũng sẽ không cảm thấy cậu ấy xấu, có thể cho anh đội mũ xanh, thì đó là bản lĩnh của cậu ấy."
*đội mũ xanh: là cắm sừng đấy.^^
Tôn Thừa Hoan ở một bên nhịn cười, khi Bùi Châu Hiền thật sự tức giận thì rất nhanh mồm dẻo miệng, đây không phải là lần đầu tiên nàng lĩnh giáo.
Cố Hiểu Duy ngây người: "Bao nhiêu, hàng trăm lần?"
Hắn ta đã chịu phải đả kích, thậm chí mất đi ý chí tiếp tục dây dưa. Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan một đường đi đến phòng chiếu phim, vừa vào cửa, Bùi Châu Hiền dừng chân lại:
"Thừa Hoan, tôi muốn đi ra ngoài một chút."
Cô chỉ cần nói ra miệng, thì Tôn Thừa Hoan trong lòng rất hiểu rõ, đây là Bùi Châu Hiền muốn quay trở ra tìm Cố Hiểu Duy:
"Một mình em được không?"
Bùi Châu Hiền: "Không có việc gì, cô đi vào trước đi."
Cố Hiểu Duy vẫn còn đứng đó, Bùi Châu Hiền dừng lại trước mặt hắn và gọi tên hắn.
Cố Hiểu Duy sụp bả vai mờ mịt nói: "Hả?"
Bùi Châu Hiền: "Đừng bao biện cho sự sai lầm của bản thân mà đi lấy cớ này cớ nọ. Sau khi anh chia tay với Tú Anh thì Trịnh Kính Hào mới được tuyển vào tiệm. Họ không biết nhau trước đó. Anh cũng đã sắp làm ba, Tú Anh cũng nên có một cuộc sống mới, sự việc của hai người cũng đã trôi qua rồi, mọi chuyện đã kết thúc, anh hiểu không?"
Cố Hiểu Duy lắng nghe, đôi mắt đỏ bừng:
"Tôi chỉ làm sai một lần, Châu Hiền, thật sự chỉ một lần, nhưng không ai cho tôi sửa lại sai lầm...."
Bùi Châu Hiền ngắt lời hắn: "Những lời này không cần nhắc đến nữa, sẽ chỉ làm phiền người ta thôi. Tú Anh đã buông xuống, anh cũng nên nhìn về phía trước."
Bùi Châu Hiền hy vọng là như vậy, nhưng với bộ dạng này của Cố Hiểu Duy, chỉ sợ Thôi Tú Anh còn phải chịu đựng phiền phức nữa.
Bước vào phòng chiếu phim mơ hồ, cũng không đến nỗi khó tìm, Bùi Châu Hiền liền nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đang ngồi cạnh bên lối đi nhỏ ở giữa.
Tôn Thừa Hoan mang mắt kính lên, đang nghiêng người nói chuyện với người ngồi bên cạnh.
Bùi Châu Hiền đi theo lối nhỏ lên trên, cách nhau khoảng hai ba mét, người ngồi bên cạnh Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu lên, cùng ánh mắt của Bùi Châu Hiền chạm vào nhau ở giữa không trung.
Bùi Châu Hiền nhận ra đây là Uông Viện Viện, đã từng gặp mặt một lần. Đúng rồi, cô ấy là nhà thiết kế mới nhận chức ở Forest, việc xuất hiện ở đây cũng là điều bình thường.
Uông Viện Viện mỉm cười nhìn Bùi Châu Hiền, vẫn đang cùng Tôn Thừa Hoan thảo luận chuyện gì đó, cũng không có ý nhường chỗ cho cô.
Bùi Châu Hiền: "..."
Bùi Châu Hiền tiếp tục đi lên trên.
Trước khi vào cô đã định trước rằng Tôn Thừa Hoan sẽ cùng ngồi với mình, nhưng cũng không có quy định ai phải ngồi với ai, đều là người trưởng thành rồi, đương nhiên là có thể thích ngồi ở đâu thì liền ngồi ở đó.
Bùi Châu Hiền trực tiếp đi thẳng đến hàng cuối cùng, trợ lý Diêu, Lạc Minh Thượng cùng Nguỵ Ninh đều ở đó. Trợ lý Diêu nói:
"Phu nhân, tại sao lại ngồi ở đây? Không phải Tôn tổng ở phía trước...mặt....sao..."
Trợ lý Diêu phát hiện Uông Viện Viện đang ngồi cạnh Tôn Thừa Hoan. Uông Viện Viện, cái này... sao lại thế này??
Bùi Châu Hiền: "Màn hình này cũng không lớn lắm, ngồi ở phía sau để trải nghiệm rất tốt."
"Uh, đúng vậy, tôi cũng thường chọn vị trí cuối cùng." Trợ lý Diêu rút ra một túi thịt lợn khô từ chỗ của Lạc Minh Thượng, mở miệng túi ra, hướng về phía Bùi Châu Hiền:
"Cái này là do người nhà Ngụy Ninh làm. Không có thêm những lung tung, thỉnh thoảng Tôn tổng cũng có dùng vài miếng. Cô ăn thử đi, ngon lắm."
Bùi Châu Hiền nghe xong nửa đầu liền muốn ăn thử, nhưng vừa nghe đến tên Tôn Thừa Hoan, không hiểu sao lại mất hứng:
"Không cần, tôi ăn tối rồi."
Lúc này đèn trong rạp đã tắt, Lạc Minh Thượng đưa cho Bùi Châu Hiền một gói thạch trái cây:
"Vậy thì phu nhân ăn cái này đi. Nó có vị nho và cả vị dứa, phu nhân thích loại nào?"
Bùi Châu Hiền đã từ chối một lần rồi, cũng khó tránh khỏi bị xem là đối đãi lạnh nhạt với người khác, vì vậy cô nhận lấy gói thạch trái cây trong tay:
"Lấy cái này đi, cám ơn."
Ngụy Ninh: "Đưa cho phu nhân thêm gói hạt dưa."
Bùi Châu Hiền: "..." Các người chuẩn bị thật phong phú.
Phim đã bắt đầu rồi nhưng cuộc nói chuyện của Tôn Thừa Hoan với Uông Viện Viện vẫn chưa kết thúc, có lẽ vì sợ làm phiền người khác đang xem phim nên họ đã chụm đầu vào nhau, thật sự dựa rất gần.
Bùi Châu Hiền nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, trong lòng rầu rĩ. Cô biết rằng di chứng xem phim của mình sẽ không lành trong thời gian ngắn, vậy tại sao cô không thể nói với Tôn Thừa Hoan rằng cô không có rảnh?
Không lâu sau, trợ lý Diêu và những người khác ở phía bên trái, bỗng nhiên đổi chỗ qua bên cạnh tránh xa Bùi Châu Hiền.
Bùi Châu Hiền đang buồn bực định hỏi bọn họ tại sao lại như thế này, thì giọng nói của Tôn Thừa Hoan truyền đến từ phía bên tay phải:
"Em chọn vị trí này, tầm nhìn thật sự cũng rất tốt nhỉ."
Bùi Châu Hiền: "..."
Gương mặt của Tôn Thừa Hoan tươi cười với cô, nàng ngồi xuống bên cạnh rồi nói:
"Nhiều đồ ăn vặt như vậy sao?"
Bùi Châu Hiền: "Ồ."
Tôn Thừa Hoan giữ chặt cổ tay của Bùi Châu Hiền, giật lấy hết thạch trái cây và hạt dưa trên tay cô.
Bùi Châu Hiền: "Cô!"
"Cái này cũng là mang theo cho em." Tôn Thừa Hoan lấy ra vài viên kẹo sô cô la từ trong túi xách, đặt vào lòng bàn tay trống rỗng của Bùi Châu Hiền.
Bùi Châu Hiền: "..."
Tôn tổng mang theo cho vợ của nàng.
Ánh sáng trong phòng chiếu phim mờ ảo khiến cho trên mặt Bùi Châu Hiền nóng dần lên một cách rất khó hiểu.
"Cảm ơn." Cô nói không được tự nhiên.
Tôn Thừa Hoan mềm mại nói: "Ừm ~ không cần cảm ơn."
---
Tay súng bắn tỉa, một phát bắn nổ tung đầu kẻ địch, máu tươi trộn lẫn với óc bắn ra tung toé.
Hội trường một mảnh kinh hãi, nhưng Tôn Thừa Hoan lại đảo mắt né qua. Động tác của nàng có chút mãnh liệt, cánh tay chạm vào Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền không rõ nguyên nhân mà nhìn qua.
Tôn Thừa Hoan lúng túng nói: "Tôi thật sự không thể nhìn loại hình ảnh như thế này."
"Quả thật là có chút máu me." Ngày hôm qua Bùi Châu Hiền cũng bị choáng ngợp bởi một vài cảnh khi xem.
Tôn Thừa Hoan: "Đoạn này đã đi qua chưa?"
Bùi Châu Hiền: "Ừm, có thể nhìn rồi."
Mười phút sau, trong ký ức của Bùi Châu Hiền nhớ lại, sẽ có một phát súng đẫm máu khác sắp phát đến rồi.
Cô chần chờ một lát, trong đáy mắt của Tôn Thừa Hoan, đang xem rất nhập tâm.
Bùi Châu Hiền đưa tay ra và che mắt Tôn Thừa Hoan lại:
"Nhắm mắt lại."
Tầm nhìn của Tôn Thừa Hoan bị chặn lại, gần như là cùng lúc, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
"Quá thảm đi." Xung quanh bốn phía có tiếng than thở.
Bùi Châu Hiền cũng hít sâu vào, cô nhận ra động tác này hình như có vẻ không thích hợp, quá mức thân mật.
Tôn Thừa Hoan cũng không có nhắm mắt lại, hình ảnh thiêu đốt cháy sáng toàn bộ phòng chiếu, nàng chăm chú nhìn Bùi Châu Hiền, chậm rãi hỏi:
"Làm sao em biết chuyện này... Em đã xem qua trước rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro