Chương 21
Bùi Lan phản ứng trước. Bà nháy mắt với dì Ngô đang gắp thịt cua cho Đồng Quân Hạo, ý bảo bà ấy nhanh chóng dẫn Đồng Quân Hạo đi, đồng thời vội vàng ngăn cản giữa Đồng Đình Khải và Đồng Chân Ni:
"Ni Ni, con có chuyện gì thì cứ từ từ nói với ba con."
"Cút ngay!" Đồng Chân Ni cáu kỉnh đẩy Bùi Lan ra, chạy nhanh đến trước bàn ăn chỉ vào Đồng Đình Khải:
"Ba chính là người như vậy sao? Con là con gái của ba! Vậy mà ba đi tìm gà câu dẫn bạn trai của con gái!? "
"..."
Trong phòng trầm mặt đến lạ thường.
Tôn Thừa Hoan cúi đầu cởi bao tay lột cua, ánh mắt của Bùi Châu Hiền đảo qua nàng rồi rơi vào trên người Bùi Lan. Bùi Lan bị Đồng Chân Ni đẩy ra phía sau, khi nghe thấy những lời này, kinh ngạc quay sang Đồng Đình Khải, nhìn biểu hiện của bà, hiển nhiên cũng không biết được sự tình này.
"Đồ mất dạy!" Đồng Đình Khải vỗ mạnh một cái xuống bàn:
"Con từ nhỏ đến lớn đều ăn của ta, ở của ta, bây giờ cánh cứng cáp rồi, liền dám quay lại lớn tiếng với ta?"
Đồng Đình Khải ở nhà vốn đã uy nghiêm, hai tròng mắt trừng lên, vốn dĩ Đồng Quân Hạo không chịu đi với dì Ngô, khi nghe tiếng rống liền cong chân chạy còn nhanh hơn con thỏ. Còn Đồng Chân Ni bị ông ấy to tiếng mắng, phản xạ có điều kiện co rụt vai lại, sau đó lập tức nâng cằm lên, lấy hết sức rống vào ông ấy:
"Chẳng lẽ con nói oan cho ba?"
Sắc mặt Đồng Đình Khải xanh mét: "Chẳng phân biệt tốt xấu, tìm một tên như vậy, miệng luôn nói 'bạn trai', con còn biết không xấu hổ, ta còn ngại mất mặt!"
Đồng Chân Ni thét lên chói tai: "Con muốn tìm ai làm bạn trai là quyền tự do của con! Ba có tư cách gì mà phá hủy tình yêu của con bằng thủ đoạn ghê tởm như vậy!!!"
Đồng Đình Khải không kiên nhẫn nói: "Con hãy tự mình ngẫm lại đi, ta chỉ cho con nhìn thấy rõ thực tế, rốt cuộc là vì tốt cho con hay là hại con!"
"Ba là vì chính bản thân mình! Hay là muốn con giống như Bùi Châu Hiền, đem bán cho một tổng tài nào đó, đưa cho ba tài nguyên, tạo điều kiện thuận lợi cho ba thì ba sẽ không mất mặt đúng không?" Ánh mắt Đồng Chân Ni chuyển sang nơi khác:
"Bùi Châu Hiền! Không phải cô rất có chủ kiến sao? Lúc trước cô muốn làm điều âm đàn, cô có thể đương đầu với mẹ mình. Tại sao với việc kết hôn, một chuyện lớn như vậy, cô lại mặc cho người ba này an bài? À, cũng đúng, ai bảo Tôn gia có tiền có thế! Cô là được mẹ cô nuôi lớn, trò giỏi hơn thầy!"
"..." Bùi Châu Hiền không dự đoán được Đồng Chân Ni sẽ đem lửa giận này đốt lên trên người mình.
Tôn Thừa Hoan cau mày, Đồng Đình Khải đang chú ý đến phản ứng của nàng, nhìn thấy nàng như vậy theo bản năng mắng Đồng Chân Ni:
"Con đang nói nhảm nhí gì vậy!"
Đồng Chân Ni dứt khoát, nếu không làm thì thôi, đã làm rồi phải làm đến cùng:
"Con đã nói sai ở đâu!? Tôn đại tiểu thư! Gia đình chúng tôi chỉ nhìn vào tiền và địa vị của cô. Nếu không, một A Miêu hoặc một A Cẩu nào đó chạy đến cửa nói cùng Bùi Châu Hiền có hôn ước, cô đoán rằng bọn họ sẽ đồng ý hay không? Còn có thể giống hôm nay đãi ăn ngon như vậy không?"
Làm trò trước mặt Tôn Thừa Hoan, Đồng Chân Ni lại không lựa lời nói như vậy, Đồng Đình Khải thật sự có ý muốn đánh chết cô, lập tức đưa tay lên tát cô một cái!
"Bốp ——"
Cái tát này mạnh đến mức khiến Đồng Chân Ni lui về phía sau nửa bước, trên gò má trắng nõn lập tức hiện lên một dấu bàn tay rõ ràng. Nàng che mặt lại, khó có thể tin mà ngẩn người, rồi hét lên chói tai:
"Ba đánh con, ba vì thế mà đánh con! Mọi người trong nhà này đều khi dễ tôi, mẹ của tôi đều bị các người bức tử, cho nên các người cũng muốn định bức tử tôi mới vừa lòng sao!?"
"Ba nghĩ con điên rồi!" Thấy cô không hề kiềm chế mà còn lấy người mẹ đã khuất của mình ra, Đồng Đình Khải tức giận đến mức giơ tay lên lần nữa, lúc này Bùi Lan đã nhào lên ôm lấy cánh tay ông ấy:
"Đừng tức giận, bây giờ ông lại đánh con bé, người đau lòng nhất không phải là ông đó sao? "
Đồng Đình Khải thở hổn hển nói: "Bà đã nghe thấy rồi đó, cái đứa mất dạy này, nó còn nói được tiếng người sao!?"
Bùi Lan cũng bị Đồng Chân Ni chọc cho tức giận, nhưng bà ở trước mặt Đồng Đình Khải không thể nổi nóng được, nên chỉ cắn răng ngăn cản thuyết phục ông ấy:
"Lời Ni Ni nói đều là những lời nói khi tức giận. Ông cũng đã lớn tuổi rồi, còn so đo với một đứa trẻ làm gì?"
Bà lại nói với Đồng Chân Ni: "Con cũng ít nói hai câu đi, mau nhận sai với ba, bất kể ba con có làm gì, con cũng không nên nói chuyện với ông ấy như thế này."
Từ trước đến nay Đồng Chân Ni chưa từng để Bùi Lan vào mắt, lúc này càng trực tiếp mặc kệ bà, kêu gào với Đồng Đình Khải:
"Có bản lĩnh thì hôm nay ba đánh chết con luôn đi!"
Đồng Đình Khải cả giận nói: "Hôm nay nếu ta không thu phục được con, thì sẽ có lỗi với mọi người ở đây."
---
Ba người này vừa xô vừa kéo, lộn xộn rất giống một trò khôi hài.
Bùi Châu Hiền tay chân lạnh lẽo, ngày thường có như thế nào thì cũng không sao cả, nhưng hôm nay Tôn Thừa Hoan đang ở đây, tất cả những điều làm trò này đều xảy ra trước mặt nàng...
Như thể quay lại cái ngày giông bão khi còn nhỏ, sợ hãi khi bị người ta đánh, bị người ta mắng, vẻ ngoài hào nhoáng đều bị xé đến sạch sẽ, lộ ra dơ bẩn bất kham bên trong.
Đồng Chân Ni nói không sai, đúng là ba mẹ cô đồng ý hôn ước này là bởi vì lý do xuất thân hiển hách của Tôn Thừa Hoan, kết hôn không thôi chưa đủ, còn háo hức hy vọng cô sẽ sinh đứa bé cho nhà họ Tôn.
Họ đối xử khách khí với Tôn Thừa Hoan đến mức gần như là tâng bốc, Bùi Lan thậm chí còn ân cần dạy bảo cô quản lý tốt mối quan hệ với Tôn Thừa Hoan.
Cô cho rằng mình và Tôn Thừa Hoan là bình đẳng, bắt đầu cuộc hôn nhân này là vì mỗi người đều có nhu cầu riêng, nhưng những người khác đương nhiên cho rằng cô đã trèo cao khi đến với Tôn Thừa Hoan.
---
Tôn Thừa Hoan đứng dậy, chiếc ghế dựa nặng cọ xát sàn nhà phát ra âm thanh nặng nề. Ba người đang kéo nhau nghe thấy động tĩnh thì đồng thời không hẹn mà dừng lại động tác.
Tôn Thừa Hoan: "Con với Châu Hiền còn có việc, vì vậy chúng con đi trước."
"Có việc đi trước" bất quá chỉ là một câu nói, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng. Đồng Đình Khải vô cùng xấu hổ nói:
"Là bởi vì ta ngày thường không nghiêm khắc dạy dỗ, Tiểu Hoan, làm con chê cười rồi. Các con đi thong thả, ta không tiễn."
Tôn Thừa Hoan rũ mi xuống nhìn Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền đang ngồi im lặng.
Tôn Thừa Hoan dừng lại một chút, kéo cổ tay cô và chậm rãi nói: "Đi thôi."
Bùi Lan vội vàng đuổi theo một câu:
"Tiểu Hoan, ba con mấy ngày nay tâm trạng không được tốt cho nên mới bị Ni Ni chọc một cái liền nổi giận. Con xem vốn dĩ mọi người đang vui vẻ ăn cơm... Con cũng đừng để ý, Ni Ni cũng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, không hiểu chuyện. "
Đồng Chân Ni khịt mũi muốn phát biểu ý kiến, Đồng Đình Khải kịp thời ngăn lại:
"Con còn chưa đủ điên sao?"
Tôn Thừa Hoan gật đầu với Bùi Lan và mang theo Bùi Châu Hiền rời đi.
---
Dưới dòng xe đi trên đường, Bùi Châu Hiền tựa vào lưng ghế ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong xe yên tĩnh một lúc lâu, Tôn Thừa Hoan phá vỡ sự im lặng:
"Tôi nghĩ vừa rồi em cũng ăn không nhiều, có muốn tìm nhà hàng không? Tôi nhớ là 'Lâm Ký' cũng cách đây không xa."
Bùi Châu Hiền có chút yếu ớt, những lời nói của Đồng Chân Ni khiến cô cảm thấy hèn mọn không dám ngẩng đầu lên khi đối mặt với Tôn Thừa Hoan. Cô chậm rãi mà nhìn về sườn mặt tinh xảo của Tôn Thừa Hoan:
"Tôi không đói bụng."
Tôn Thừa Hoan: "Vậy có muốn uống chút gì không?"
Nàng vẫn có sức kiên nhẫn hỏi, cho dù Bùi Châu Hiền có từ chối lần nữa, nàng nhất định sẽ tiếp tục đề nghị thứ ba.
Bùi Châu Hiền cũng nhìn ra, chỉ là không hiểu tại sao Tôn Thừa Hoan lại bất chấp như vậy. Cô ngây người mà chăm chú nhìn phía trước, không muốn làm khó lẫn nhau, chỉ có thể thỏa hiệp:
"Cái gì cũng được."
Khi chiếc xe đi vào làn đường phụ, Tôn Thừa Hoan tìm thấy một khoảng trống và dừng lại. Nàng cởi móc khóa dây an toàn, nhìn Bùi Châu Hiền nói:
"Chờ tôi một lát."
Bùi Châu Hiền đang ngồi trong ghế, nhìn qua cửa kính xe, ánh mắt đi theo Tôn Thừa Hoan qua đường, nhìn nàng đang đẩy cửa kính của một tiệm trà ven đường.
Tôn Thừa Hoan để một đôi mẹ con đi qua cửa trước, người đi vào rồi, nàng mới bước vào. Thời điểm cửa kính tự động đóng lại, nàng quay đầu lại nhìn về hướng dừng xe.
Từ bên ngoài không thể nhìn thấy trong xe, huống chi còn cách một khoảng xa như vậy, Bùi Châu Hiền lại nhịn không được mà quay đầu đi để tránh khỏi ánh mắt này. Cô vô thức bấm màn hình điện thoại đen kịt, không biết đã qua bao lâu, có người nhẹ nhàng gõ vào kính cửa sổ bên cô. Bùi Châu Hiền nhướng mắt, Tôn Thừa Hoan đang đứng bên cạnh xe, bưng hai ly đồ uống nóng, bên môi nở nụ cười quyến rũ:
"Phía trước có công viên, Bùi Châu Hiền, xuống xe đi bộ một chút đi."
Công viên nhân tạo được bao quanh bởi các khu dân cư, sau 8 giờ tối, người đến đây tản bộ đêm cũng rất đông, rất náo nhiệt.
Gió đêm hơi lạnh, Bùi Châu Hiền uống một ngụm đồ uống trong ly, Tôn Thừa Hoan mua cho cô chính là ca cao nóng.
Bùi Châu Hiền không lộ thanh sắc lặng lẽ nhìn chằm chằm Tôn Thừa Hoan, chất lỏng trong miệng không nhiều ngọt lắm, ấm áp, chảy dọc cổ họng xuống dạ dày.
Hai người yên lặng khôg nói mà đi dạo dọc theo công viên gần hơn một nửa vòng, Tôn Thừa Hoan chỉ vào một cái ghế gỗ dài:
"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện."
Những chuyện nên đến sẽ luôn đến, lần này Đồng Chân Ni làm loạn như vậy, Tôn Thừa Hoan không thể không suy nghĩ. Cô nên chủ động nhắc đến, tốt hơn là cứ bận tâm mãi, vì vậy Bùi Châu Hiền gật đầu:
"Ừm, nói chuyện đi."
Các nàng song song ngồi cạnh nhau, nhất thời không có người mở miệng nói chuyện trước.
Một đôi nam nữ từ xa bước tới, không biết chàng trai nói gì, mà cô gái hờn dỗi đánh hắn, hai người lôi lôi kéo kéo đi đến băng ghế gỗ cách đó 3-4 mét, chàng trai không coi ai ra gì mà kéo cô gái vào trong lòng ngực.
Chàng trai: "Em đừng náo loạn."
Cô gái: "Ai náo loạn!?"
Chàng trai: "Còn nháo nữa là anh hôn em đấy."
Cô gái dậm chân: "Anh không nói lý gì hết?"
Chàng trai trực tiếp hôn cô gái.
Bùi Châu Hiền: "..."
Tôn Thừa Hoan: "..."
Bùi Châu Hiền uống ca cao nóng, rồi quay mặt đi chỗ khác.
Tôn Thừa Hoan không tiếng động bật cười.
Nụ hôn của cặp tình nhân nhỏ kéo dài đến hai phút rồi mới chịu tách ra và tiếp tục đi về phía trước.
Bùi Châu Hiền đặt đồ uống của mình xuống, dựa vào ghế nhìn Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan cũng vừa lúc nhìn qua.
"Tôi...." Cả hai cùng nhau nói
Tôn Thừa Hoan không có nhường Bùi Châu Hiền: "Để tôi nói trước đi.".
Bùi Châu Hiền: "Được."
Ánh mắt của Tôn Thừa Hoan chân thành tha thiết, nhẹ nhàng nói:
"Châu Hiền, thật ra tôi rất cảm kích em. Ông nội cả đời này nói là làm, cho nên hối hận vì năm đó không thực hiện hôn ước nên luôn đè nén trong lòng, thậm chí còn bị trầm cảm, thân thể cũng càng ngày sa sút. Em có thể đồng ý cuộc hôn nhân này, đó thật sự là một điều may mắn đối tôi và đối với Tôn gia.... Nói thật, tôi luôn xem cuộc hôn nhân này như một duyên phận kỳ diệu giữa chúng ta, đó là một món quà tuyệt vời, tôi thật sự rất quý trọng. Ở chung ba năm, tôi biết rõ em là người như nào, không cần phải nghe người khác đánh giá. Tôi không để tâm đến những gì mà Đồng Chân Ni nói. Tôi hy vọng em cũng không cần bận tâm."
Không ai hỏi Bùi Châu Hiền rằng cô có bận tâm không, ngoại trừ Tôn Thừa Hoan. Trong mắt người nhà của mình, cô không quan trọng bằng những thứ như "Tôn nghiêm", cô là được Tôn Thừa Hoan trân trọng nhặt lên từ trong bùn.
Vị chua trào lên chóp mũi, Bùi Châu Hiền nhịn xuống kìm nén nước mắt, nỗ lực gật đầu, nén một tiếng từ trong cổ họng đáp lại: "Ừm."
Ánh sáng vàng dịu của ngọn đèn đường giống như đổ cát lún vàng, tràn ngập trên người Tôn Thừa Hoan. Đối diện với ánh sáng, đồng tử của nàng chuyển thành màu nâu hổ phách. Đôi mắt trong suốt như pha lê này nhìn Bùi Châu Hiền:
"Nếu em còn vì chuyện này mà vẫn không vui, thì hẳn là do tôi làm chưa tốt, không cho em đủ cảm giác an toàn, em có thể trách cứ tôi."
Bùi Châu Hiền che lại đôi mắt, tự ra quyết định: "Đừng nhìn tôi."
"..." Tôn Thừa Hoan phối hợp nói: "Không có nhìn."
Nước mắt ấm áp ướt đẫm khe hở ngón tay, theo mu bàn tay uốn lượn chảy xuống, Bùi Châu Hiền bịt mắt ngẩng đầu, cũng mặc kệ nói ra lý do vụng về cỡ nào:
"Tôi chỉ là... chỉ là vừa rồi bị gió thổi cát vào mắt."
Tôn Thừa Hoan cũng không có vạch trần cô, một lúc sau, nàng nói nhỏ:
"Châu Hiền, nhìn qua đây."
Bùi Châu Hiền dần dần bình tĩnh lại. Cô đưa tay dời đi, nước mắt làm ướt đẫm lông mi, trong mông lung cô nhìn thấy ánh đèn trong khu nhà cao tầng đối diện công viên. Thỉnh thoảng có những bóng người đi qua lại cửa sổ, dỗ con, phơi quần áo...
Mỗi ngọn đèn là một ngôi nhà.
---
Trên đường về nhà, Bùi Châu Hiền lần nữa ngồi lại vào ghế ngồi, thật sự không thể tiếp thu rằng mình sẽ trở nên thất thố trước mặt Tôn Thừa Hoan như vậy.
Cũng may Tôn Thừa Hoan không có nói thêm một chữ nào, hoàn toàn quan tâm đến cảm xúc của bệnh nhân mắc bệnh xấu hổ.
Nửa giờ sau, hai người xuống xe, Tôn Thừa Hoan từ trong cốp xe lấy một cái túi trong suốt đi về nhà.
Trên túi có in dòng chữ "Hội y học cổ truyền XX", trong túi có chứa chất lỏng màu nâu sẫm, trông giống như thuốc bắc.
Bùi Châu Hiền cuối cùng cũng tìm được chủ đề để giảm bớt sự bối rối và điều chỉnh bầu không khí, cô hỏi Tôn Thừa Hoan:
"Cô có chỗ nào không thoải mái?"
"Em không muốn biết tại sao tôi lại xuất hiện cùng với mẹ sao?" Tôn Thừa Hoan nhìn cái túi trong tay:
"Hôm nay mẹ kêu tôi đến bệnh viện, nhờ thầy thuốc Trung y kê đơn bắt mạch cho tôi, nói là để điều hòa cơ thể".
Bùi Châu Hiền đột nhiên có dự cảm không lành.
Tôn Thừa Hoan: "Em nói với mẹ rằng chúng ta chia phòng ngủ, là bởi vì tôi thần kinh suy nhược, rối loạn giấc ngủ?"
Bùi Châu Hiền: "..."
Thật sự không nên đánh giá thấp khả năng hành động của Bùi Lan nữ sĩ. Bùi Châu Hiền nhận lấy gói thuốc từ trong tay Tôn Thừa Hoan, vừa bất lực vừa xấu hổ:
"Tình thế nhất thời cấp bách, cho nên tôi nói dối với bà ấy... Tôi sẽ đổ chúng nó đi."
Tôn Thừa Hoan nhìn theo phía sau cô, khóe môi khẽ cong lên, trong mắt lan tràn gợn sóng:
"Mẹ có hẹn với bác sĩ Trung y, năm ngày nữa còn muốn tái khám. Mẹ rất quan tâm đến tôi và cũng rất lo lắng về bệnh tình này. Chúng ta nói dối bà ấy như vậy, có quá đáng lắm không?"
Câu nói sau đó tự động lặp lại trong tai Bùi Châu Hiền, cô lấy ra một số từ ngữ mấu chốt.
Lo lắng về bệnh tình này? Lo lắng cái gì? Lo lắng bệnh của Tôn Thừa Hoan sẽ không thuyên giảm, các nàng không thể ngủ chung một phòng?
Bùi Châu Hiền: "..."
Phải làm gì để giảm bớt sự xấu hổ và điều tiết bầu không khí ma quỷ này đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro