Chương 19 (1)
Bùi Châu Hiền trộn bông cải xanh và xào một đĩa cà rốt thái sợi, nhìn xem thời gian, Tôn Thừa Hoan đã ngủ hơn một giờ, không biết đã tỉnh lại chưa.
Cô tháo dây thun xuống, nhìn vào trong gương sửa sang lại tóc, sau đó mới lên lầu xem nàng.
Trong phòng của Tôn Thừa Hoan, rèm vải thưa được kéo ra, mặt chính cửa sổ trong suốt không bị che chắn, một căn phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời, nhìn ra ngoài, vòm trời cao rộng, trời xanh không mây.
Tôn Thừa Hoan mặc bộ váy ngủ màu trắng ngồi ở trên sàn nhà, giơ mấy sấy thổi vào tóc. Nàng hơi nghiêng đầu, cổ hơi rũ xuống, những ngón tay mảnh mai luồn qua mái tóc, thỉnh thoảng lại có hơi lấp lánh, đó là viên kim cương trên chiếc nhẫn của nàng.
Đối diện với ánh sáng, nàng gần như trắng bạch đến mông lung, mái tóc đen như rong biển nhè nhẹ bay trong ánh dương.
Hình ảnh này quá đẹp, Bùi Châu Hiền đứng ở bên cửa, luôn do dự mãi, vẫn là nên gõ cửa, gõ một tiếng phá vỡ không gian yên ắng:
"Cô tỉnh rồi?"
Tôn Thừa Hoan tắt máy sấy tóc, xoay người đáp lại cô, mang theo giọng mũi, khàn khàn:
"Ra mồ hôi rất nhiều, nên ngồi dậy đi tắm."
Bùi Châu Hiền bước đến: "Đã hạ sốt chưa?"
Tôn Thừa Hoan: "Đã hạ."
Chỉ đến khi lại gần, cô mới thấy rõ vành mắt của nàng đều đỏ hoe, kiều nhu nhưng lại tiều tuỵ.
Bùi Châu Hiền: "Hiện tại còn chống mặt không?"
Tôn Thừa Hoan: "Còn, không có chút sức lực nào."
Tóc nàng vẫn chưa được sấy khô, nàng nói rằng còn chóng mặt và không có chút sức lực nào. Bùi Châu Hiền duỗi lấy máy sấy tóc, muốn làm điều đó cho nàng.
"Tôi có thể tự mình làm." Tôn Thừa Hoan cảm nhận được ý định của cô.
Bùi Châu Hiền: "Cô bị bệnh, chúng ta sống cùng nhau, không phải là nên chăm sóc lẫn nhau sao?"
Tôn Thừa Hoan cũng từng nói những lời tương tự, Bùi Châu Hiền di chuyển đến, quả nhiên nàng không có từ chối nữa, một ý cười nhạt hiện lên trong đáy mắt nàng:
"Sau khi qua thời kỳ thơ ấu, ngoại trừ nhà tạo mẫu tóc, thì không có ai khác sấy tóc cho tôi."
Bùi Châu Hiền quỳ ngồi ở sau lưng Tôn Thừa Hoan, mở máy sấy tóc, bắt lấy mái tóc đen của Tôn Thừa Hoan vào lòng bàn tay, cảm thấy ướt lạnh.
Con phải chiều chuộng vợ con hơn nữa, lời nói của Bùi Lan không hiểu sao lại đột nhiên đâm sâu vào tâm trí cô.
Tâm tình vi diệu của Bùi Châu Hiền phảng phất trong phút chốc.
Gió từ máy sấy tóc ấm áp thổi bay hơi ẩm trên tóc, mùi hương dầu gội dần dần tràn ngập trong không khí.
Từ sữa tắm lần trước đến dầu gội đầu lần này, mùi thơm y hệt nước hoa của Tôn Thừa Hoan, có vẻ như câu dẫn quấn lấy khứu giác.
Mùi hương rất đặc biệt, Bùi Châu Hiền không xác định được là loại hương nào, đang thất thần thì chợt nhớ đến hộp đồ trang điểm cùng dưỡng da trong phòng của mình.
Bùi Châu Hiền thẳng lưng nói: "Tôn Thừa Hoan, cái kia....hộp giấy lớn trong phòng tôi....."
"Là cho em, tất cả đều là có thương hiệu. Tôi không biết em đã dùng quen với thương hiệu nào, vì vậy tôi đã chọn một chút." Tôn Thừa Hoan nói.
Bùi Châu Hiền: ".....Một chút."
Nàng gọi một hộp lớn như vậy là "một chút".
Tôn Thừa Hoan nghe ra hàm ý của cô:
"Em có thể tự dùng hoặc cũng có thể tặng cho người khác."
Bùi Châu Hiền: "Cảm ơn."
Giống như mỗi lần Tôn Thừa Hoan đều thoải mái hào phóng, nhận quà của nàng cũng giống như vậy, Bùi Châu Hiền cũng không từ chối mà chậm rãi chải lại mái tóc dài vuốt trên tay:
"Tối hôm qua tôi cho cô đi thả bồ câu, không nghĩ đến còn có quà để nhận."
*thả bồ câu: ý nghĩa giống như cụm từ "cho leo cây" vậy.
Tôn Thừa Hoan quay đầu lại, đối diện nhau, nàng nói: "Có."
Lại hỏi Bùi Châu Hiền: "Ôn tổng có khỏe không?"
Bùi Châu Hiền: "Chiều nay xuất viện."
Bộ dáng của cô không giống như là muốn trình bày tiền căn hậu quả, nên Tôn Thừa Hoan cũng không hỏi thêm nữa.
Sau khi sấy tóc xong, Bùi Châu Hiền cất máy sấy tóc, quay lại hỏi Tôn Thừa Hoan:
"Có muốn ăn gì không? Có muốn uống chút cháo không?"
Tôn Thừa Hoan vừa chải tóc bằng lược gỗ mun, vừa mỉm cười.
Bùi Châu Hiền: "?"
Chuỗi hạt cùng màu buộc vào đầu chiếc lược gỗ đong đưa, Tôn Thừa Hoan quay đầu lại, lông mi chớp chớp, cười nói:
"Em thật sự rất tận tâm chăm sóc tôi."
——"Con nên cưng chiều vợ con nhiều hơn" giọng điệu tận tình khuyên bảo của Bùi Lan lại vang lên trong đầu cô.
Bùi Châu Hiền nghẹn lời.
Hai người trước sau đi xuống lầu, Bùi Châu Hiền đi vào phòng bếp dọn cháo, nghĩ rằng Tôn Thừa Hoan ăn một mình sẽ nhàm chán nên cũng bưng một bát nhỏ cho mình.
Tôn Thừa Hoan đã ngồi xuống trước bàn ăn, chờ Bùi Châu Hiền bưng hai bát cháo ra, nàng hỏi cô:
"Dì Trang đã đến?"
Bùi Châu Hiền: "Không có, tôi nói với dì ấy buổi tối rồi qua."
"Cái đó?" Tôn Thừa Hoan chỉ vào rau trộn bông cải xanh cùng cà rốt xào trên bàn.
Bùi Châu Hiền: "Tôi làm."
"...." Tôn Thừa Hoan chưa bao giờ thấy Bùi Châu Hiền xuống bếp chứ đừng nói là làm món ăn.
Bùi Châu Hiền ngồi vào chỗ, thuận thế vén tóc ra sau tai:
"Chỉ là có chút hơi nguội, nhưng cháo nóng mà, không sao đúng không?"
"Không sao, rất thích hợp." Ánh mắt của Tôn Thừa Hoan nhìn vào vành tai của cô, gắp một bông cải xanh nhỏ cùng cháo trắng đưa vào miệng.
"Tôi nấu ăn không giỏi, có thể không ngon." Bùi Châu Hiền vừa nói vừa chú ý đến biểu hiện của Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan giữa mày giãn ra: "Không đâu, ăn rất ngon."
Nàng lại nếm thử thêm món cà rốt xào bào sợi:
"Nếu không phải lần này bị bệnh, tôi sẽ không biết thì ra em sẽ chăm sóc người như thế này."
Bùi Châu Hiền cúi đầu mấp máy khóe miệng, sau đó đem một bông cải xanh nhét vào trong miệng.
Bùi Châu Hiền: "?"
Bùi Châu Hiền: "..."
Bùi Châu Hiền giương mắt: "Mùi vị có vẻ kỳ quái, có phải không?"
Tôn Thừa Hoan: "Có sao?"
Bùi Châu Hiền lại đi thử món cà rốt xào rồi khẳng định nói: "Có."
Ăn thì có thể ăn được nhưng không biết là mặn hay ngọt, rõ ràng là đã làm theo các bước trong sách hướng dẫn rồi, không biết đã có chuyện gì xảy ra. Tóm lại, hai món ăn đều có một loại gì đó rất kỳ quái không thể hình dung.
Tôn Thừa Hoan cười nhẹ: "Mũi tôi bị nghẹt, không có vị giác."
??
Vậy "Ăn rất ngon" của nàng là như thế nào?
Bùi Châu Hiền: "..."
Sau khi uống cháo xong thời gian vẫn còn sớm. Trái phải đều không có việc gì, nhìn qua tinh thần của Tôn Thừa Hoan cũng không tệ lắm, Bùi Châu Hiền đề nghị tiếp tục xem album ảnh chưa xem xong vào đêm hôm trước.
Trở về phòng, máy chiếu đã được bật lên, hai người song song ngồi cạnh nhau, Tôn Thừa Hoan nhìn bức ảnh liền nhớ ra điều gì đó, liền giải thích vài câu với Bùi Châu Hiền.
Những bức ảnh này liên quan đến quá khứ của Tôn Thừa Hoan. Dựa vào chúng, Bùi Châu Hiền giống như đã trải qua quá trình trưởng thành của bản thân.
---
Lúc chạng vạng ánh chiều tà chiếu xuống sàn nhà, tấm rèm vải trắng lay động trong gió thu.
Căn phòng yên tĩnh, các bức ảnh chụp lần lượt được phát qua. Phía dưới ghế sô pha mềm mại thoải mái, Bùi Châu Hiền tựa đầu nhìn nhìn, cơn buồn ngủ chợt đến, mí mắt chìm xuống ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
---
"Cốc cốc cốc...."
"Bùi tiểu thư? Có ở đó không?"
Bùi Châu Hiền bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của dì Trang, cô đột nhiên mở mắt ra, không biết mình đã ngủ bao lâu, bầu trời bên ngoài đã tối, trong phòng chỉ có ánh sáng màn hình chiếu vào.
Tôn Thừa Hoan cũng đã ngủ rồi.
Nàng tựa vào vai Bùi Châu Hiền, mái tóc đen mềm mại thơm tho quấn lấy cánh tay Bùi Châu Hiền.
Bùi Châu Hiền: "...."
Tôn Thừa Hoan hô hấp có chút nặng nhọc bởi vì nghẹt mũi, hơi thở tràn ra trên cánh tay Bùi Châu Hiền, xuyên qua một lớp vải thật ấm áp, giống như một con thú nhỏ đang ngủ gật.
Bùi Châu Hiền nghe một hồi, cảm thấy buồn cười.
Dì Trang không gõ cửa nữa, có lẽ đã xuống lầu, một lúc sau, điện thoại của Bùi Châu Hiền rung lên dưới gối. Cô lập tức giật lấy điện thoại, một tay mở màn hình, nghe điện thoại.
"Bùi tiểu thư, cơm đã làm xong rồi, cô không có ở nhà sao?" Dì Trang hỏi cô.
Bùi Châu Hiền cố tình hạ giọng: "Có, lát nữa chúng tôi sẽ xuống lầu."
"À...à, được." Dì Trang bằng trực giác nói:
"Cô và Tôn tiểu thư vừa mới ngủ sao? Tôi đã làm phiền các cô rồi phải không?"
Ách.
Không sai, các nàng xác thật là đã ngủ rồi... Nhưng Bùi Châu Hiền nghĩ rằng điều này hơi khác với từ 'Ngủ' mà dì Trang đã nói.
Cô mơ hồ đáp lời: "Không sao cả."
Tôn Thừa Hoan cọ cọ mặt, tỉnh dậy trong tiếng thì thầm nhẹ nhàng của Bùi Châu Hiền, loạng choạng mà đứng dậy.
Dì Trang: "Bùi tiểu thư, tôi đi trước đây."
Đầu vai Bùi Châu Hiền trống rỗng, cô thuận thế nhìn về phía Tôn Thừa Hoan nói với dì Trang:
"Giữa trưa ngày làm phiền dì lại đến đây một chuyến."
Dì Trang: "Không thành vấn đề, các cô có muốn ăn gì không?"
Bùi Châu Hiền hỏi Tôn Thừa Hoan: "Ngày mai muốn ăn gì?"
Tôn Thừa Hoan nhẹ xoa huyệt Thái Dương, chỉ là lắc đầu.
Bùi Châu Hiền nói với dì Trang: "Vẫn là các món thanh đạm."
Trò chuyện kết thúc, Tôn Thừa Hoan hỏi Bùi Châu Hiền: "Mấy giờ rồi?"
Bùi Châu Hiền: " Đã hơn 8 giờ."
Tôn Thừa Hoan: "Dì Trang đến nấu cơm?"
Bùi Châu Hiền: "Đã xong rồi."
Sau hai câu hỏi này, Tôn Thừa Hoan im lặng hơn nửa phút, sau đó lại mới hỏi:
"Có phải bả vai bị tôi gối lên đã tê rần rồi không?"
"...." Nàng không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới Bùi Châu Hiền đã muốn đi xoa bả vai, nhưng Tôn Thừa Hoan đã nhanh hơn cô một bước.
Tay của Tôn Thừa Hoan rơi vào trên đầu vai Bùi Châu Hiền, đụng chạm bất ngờ khiến Bùi Châu Hiền giật mình:
"Không có việc gì, tôi còn rất tốt."
Tôn Thừa Hoan từng li từng tí niết ngón tay của mình lên vai Bùi Châu Hiền, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp khàn khàn:
"Bùi Châu Hiền."
Bùi Châu Hiền: "Hửm?"
Tôn Thừa Hoan dừng một chút: "Em gầy quá."
Bùi Châu Hiền: "..."
Bùi Châu Hiền liếc mắt nhìn nghiêng: "Muốn chết à?"
Tôn Thừa Hoan: "Chỉ là...có một chút thôi."
Bùi Châu Hiền bật cười một tiếng, gạt tay Tôn Thừa Hoan ra, không nàng cho bóp nữa, nhưng vùng da dưới lòng bàn tay của nàng, cô cảm thấy hình như ấm hơn da của mình một chút.
"Lại bị sốt rồi phải không? Hiện tại cô cảm thấy thế nào?" Bùi Châu Hiền thử nhiệt độ trán của mình, rồi lại đi thử trên trán Tôn Thừa Hoan.
Trong căn phòng thiếu ánh sáng, cô nghiêng người về phía trước, đặt mu bàn tay lên trán Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan chậm rãi nói, "Lúc nóng lúc lạnh, luân phiên nhau thay đổi."
Bùi Châu Hiền lập tức xuống đất, bật đèn lên, tìm một chiếc nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho Tôn Thừa Hoan.
38.7℃.
"Tôn Thừa Hoan, cô phải uống thuốc." Bùi Châu Hiền nghiêm túc nhìn nhiệt kế đo tai, vừa đi ra ngoài vừa nói:
"Tôi đi lấy nước, cô chờ một chút."
Chờ Bùi Châu Hiền trở lại, Tôn Thừa Hoan đã ngồi ngay ngắn ở mép giường, nàng tự mình đắp miếng dán giảm nhiệt, mi mắt rũ xuống lấy thuốc do bác sĩ để lại.
Bùi Châu Hiền đưa cho nàng một cốc nước, nàng dùng nước ấm đem thuốc nuốt vào.
Bùi Châu Hiền: "Ăn cơm tối không? Tôi đưa lên tới cho cô?"
Tôn Thừa Hoan ngẩng mặt lên: "Không, ăn không vô."
Bùi Châu Hiền gật đầu: "Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi ở nhà, cô có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi."
Tôn Thừa Hoan: "Ừm."
Trước mặt Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan nằm xuống, Bùi Châu Hiền cũng không có đi ngay, kề bên cạnh đầu giường của nàng:
"Đừng khách sáo với tôi, nếu không dậy được thì liền gọi điện thoại cho tôi."
Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng nói, ý cười trong ánh mắt:
"Được, Tôn phu nhân."
Bùi Châu Hiền: "..."
Trong nhà ăn to như vậy, Bùi Châu Hiền ăn cơm tối một mình, vội vàng ăn qua loa một lát, rồi đờ đẫn mà buông đũa xuống.
Gọi điện báo hủy bỏ cuộc hẹn công tác ngày mai, cô nhét đống bát đĩa bẩn vào máy rửa bát, trở về phòng của mình, ngửa mặt ngã lên trên giường.
Nhắm mắt lại nằm xuống một lúc, Bùi Châu Hiền quay đầu lại, nhìn thấy cuốn sách mẹ và con bên cạnh gối. Thẻ kẹp sách được kẹp ở trang 'cử động thai nhi', cô cất cuốn sách vào tủ.
Hộp giấy cứng có in chữ Forest vẫn còn trên bàn, Bùi Châu Hiền lấy từng đồ vật bên trong ra, từ chăm sóc da đến trang điểm, bày ra từng thứ một, sau đó gọi video cho Thôi Tú Anh.
Thôi Tú Anh hiếm khi không có hoạt động về đêm. Nàng đang đắp mặt nạ và vẽ thiết kế hình xăm trên máy tính bảng. Ngay sau khi cuộc trò chuyện video được kết nối, nàng liền chu miệng lên, cách một màn hình hôn Bùi Châu Hiền mấy cái.
Bùi Châu Hiền chuyển góc quay để cho nàng xem những thứ trên bàn.
Thôi Tú Anh tức khắc nín thở rồi lại hô hấp.
Bùi Châu Hiền: "Thích cái gì nào, liền chọn đi thôi."
Thôi Tú Anh: "A ~~!"
Hạnh phúc đến quá đột ngột, sau khi hét lên chói tai, chiếc mặt nạ của Thôi Tú Anh sắp rơi xuống khỏi mặt nàng:
"Bé yêu! Chúng ta có cần mua nhiều như vậy không!?"
Bùi Châu Hiền: "Thừa Hoan cho."
"F*ck!" Thôi Tú Anh loáng thoáng dưới mặt nạ, phản ứng nhiệt liệt:
"Tôn tổng cũng quá hiểu ý! Có người phụ nữ nào mà không thích loại quà này!! Cuối cùng mình cũng cảm nhận được cái loại này, cảm giác như gà chó cũng được bay lên thiên đường!"
Đây là lần đầu tiên Bùi Châu Hiền gặp một người khiêm tốn như vậy, đem chính mình hình dung thành gà với chó.
Thôi Tú Anh xác nhận lại với cô:
"Mình thật sự có thể có được sao?"
Bùi Châu Hiền: "Cậu dong dài một câu nữa, mình cũng không thể bảo đảm cho cậu nữa."
Thôi Tú Anh lập tức không khách khí mà chọn hai bộ tinh chất, trong lòng cảm thấy vui vẻ:
"Tiết kiệm cho mình được mấy vạn, có vợ thật là tốt. Không biết bao giờ gia trưởng nhà mình cũng ép duyên sắp xếp hôn lễ cho mình. Ai mà không muốn được một người như Tôn Thừa Hoan đâu?"
Bùi Châu Hiền: "Năm đó không phải cậu là người đặc biệt phản đối sao?"
Thôi Tú Anh cưỡng từ đoạt lí: "Mình phản đối ép duyên, nhưng mình không phản đối Tôn tổng ~"
Bùi Châu Hiền bị nàng chọc cho cười: "Cậu còn chưa lấy được đồ vật đâu, thì đã bị cô ấy thu mua?"
Thôi Tú Anh phản bác nói: "Tỷ muội, mình bị sức hấp dẫn của cô ấy chinh phục rồi, được không?"
Hai người vừa xem vừa nói chuyện, nếu Thôi Tú Anh muốn thứ gì đó, Bùi Châu Hiền lấy ra cho nàng và đặt nó sang một bên. Khi góc quay lóe lên từ một hộp bao bì màu đen, Thôi Tú Anh thuận miệng hỏi:
"Đây là cái gì? Mình chưa thấy qua nhãn hiệu này."
Bùi Châu Hiền phân biệt tiếng nước ngoài trên hộp: "Nước hoa."
Thôi Tú Anh: "Vừa vặn, nước hoa mình cũng vừa dùng hết. Cậu có thể ngửi thử giúp mình. Nếu có mùi thơm dễ ngửi, mình sẽ thu ngay."
Bùi Châu Hiền đặt điện thoại lên giá đỡ, tháo hộp đóng gói ra, khi lấy nước hoa trong lọ pha lê ra, Thôi Tú Anh kêu một tiếng:
"Người đẹp 100 điểm!"
Nửa chất lỏng trông suốt giống như cát chảy, Bùi Châu Hiền mở nắp bình mạ vàng ra và xịt một cái vào không khí.
Dưới ánh sáng nhu hoà, nguyên tử nước hoa bị khúc xạ ánh sáng, chậm rãi rơi xuống.
Thôi Tú Anh hứng thú bừng bừng: "Thế nào? Hương thơm thế nào?"
Bùi Châu Hiền ngẩn người ra.
Hương thơm khuếch tán ra... Tôn Thừa Hoan đã dùng loại nước hoa kia?
Cô cẩn thận ngửi một lần nữa và xác nhận rằng đây là hương thơm trên người của Tôn Thừa Hoan.
Thôi Tú Anh vẫn đang đợi phản hồi của Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền đóng nắp nước hoa lại, lần nữa nhét chai nước hoa vào hộp.
Mắt nhìn thấy cô để nước hoa vào trong ngăn kéo, Thôi Tú Anh khó hiểu nói:
"Tại sao cậu lại cất đi?"
Bùi Châu Hiền: "Không thích hợp với cậu."
Thôi Tú Anh: "Cái gì mà không thích hợp với mình?"
Bùi Châu Hiền suy tư một chút: "Dù sao cũng không thích hợp với cậu."
Thôi Tú Anh: "..."
Thôi Tú Anh chưa từ bỏ ý định: "Hương thơm không hợp với mình cũng không sao. Mình rất thích cái lọ đó. Dùng làm vật trang trí cũng tốt."
Bùi Châu Hiền quay về màn ảnh, cũng không nói gì.
Thôi Tú Anh chớp chớp mắt: "Mình cũng nghĩ rằng nước hoa kia có thể không thích hợp với mình."
Hai người đạt được thỏa thuận, tiếp tục xem những món trang điểm, Thôi Tú Anh mặc dù không còn kiên trì đối với nước hoa nữa, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy tò mò:
"Rốt cuộc là có hương thơm thế nào vậy. Sao mà không hợp với mình?"
Bùi Châu Hiền trầm ngâm: "Không thể nói."
Thôi Tú Anh: "Vậy mình muốn miếng bánh phấn kia....mùi thơm dễ ngửi không?"
Bùi Châu Hiền đem bánh phấn lấy ra ngửi: "Dễ ngửi."
Thôi Tú Anh: "Có gợi cảm không?"
Trong không khí tràn ngập hương thơm quen thuộc, như thể Tôn Thừa Hoan đang ở rất gần cô. Mặc dù chắc chắn rằng Tôn Thừa Hoan không có ở đây, nhưng Bùi Châu Hiền nhịn không được không thể không quay đầu lại để xác nhận lại một chút.
Sau khi xác nhận xong, Bùi Châu Hiền đè nặng giọng nói: "Ừm."
"Chậc chậc chậc." Thôi Tú Anh chọn một món trang điểm nổi bật khác, chợt nhìn hộp son trên mép bàn:
"A Hiền nhìn xem cái kia, có phải là dòng sản phẩm mới không?
Lần này Bùi Châu Hiền cũng không mở hộp mà trực tiếp cất hộp son môi đi.
Thôi Tú Anh: "..."
Thôi Tú Anh: "Mình đoán, màu sắc của cái hộp này không thích hợp với mình?"
Bùi Châu Hiền cười nói: "Là mình muốn cất đi."
Thôi Tú Anh bất đắc dĩ nói: "Được thôi."
Sau khi chọn xong đồ vật, hai người thống nhất thời gian gặp mặt, Thôi Tú Anh lại đưa cho Bùi Châu Hiền xem bản thảo thiết kế hình xăm mà nàng vừa vẽ.
Trên bìa có vẽ một con khỉ con, ánh mắt trong veo, thoạt nhìn có một loại hương vị hồng nhan bạch cốt.
"Yêu cầu của vị khách chỉ có một từ:" Khốc" Thôi Tú Anh hỏi Bùi Châu Hiền:
"Có tàn khốc không?
Bùi Châu Hiền: "Rất tàn khốc."
Thôi Tú Anh híp mắt: "Nếu cậu thích, mình có thể thiết kế một cái cho cậu. Hay là cậu thích một con khỉ ưu nhã, hay là con khỉ bá đạo, hay là...."
"Không, mình không thích." Bùi Châu Hiền ngắt lời nàng:
"Vì cái gì mà mình phải xăm hình con khỉ?
Thôi Tú Anh: "Cậu rất thích hợp xăm hình con khỉ nha, xăm họ của vợ lên người, thật quá hư hỏng, cũng quá cưng chiều rồi! Nếu mình là Tôn tổng, mình sẽ cảm động mà khóc!"
Bùi Châu Hiền tưởng tượng ra cảnh đó: "Tôn Thừa Hoan sẽ chỉ nghĩ rằng mình bị điên rồi."
Thôi Tú Anh cười ha ha.
Kết thúc cuộc gọi video, Bùi Châu Hiền phân tách những thứ cần giữ và những thứ được cho đi.
Kim giờ chỉ đến số 10, cô mở cửa phòng ra để đi xem Tôn Thừa Hoan.
Phòng của Tôn Thừa Hoan tối om không có đèn. Nương theo ánh đèn trong hành lang và ánh trăng mỏng bên ngoài cửa sổ, Bùi Châu Hiền kiễng chân đến bên giường.
Tay cô hơi lạnh, giơ tay dán sát lên cổ, đợi đến khi thân nhiệt nóng lên lòng bàn tay mới cẩn thận sờ lên trán Tôn Thừa Hoan.
Cơn sốt cao đã giảm xuống, Tôn Thừa Hoan nghiêng mặt sang một bên, ngủ rất say.
Khi gọi video nói chuyện với Thôi Tú Anh vừa rồi, hầu như toàn bộ cuộc trò chuyện đều quay quanh Tôn Thừa Hoan, lúc đó chỉ nghĩ đó là lời nói vui đùa, bây giờ gần gũi đối mặt với Tôn Thừa Hoan như vậy, Bùi Châu Hiền mới có một cảm giác xẩu hổ.
Cô đưa tay kéo tấm chăn đã bị tuột xuống đến vòng eo, phủ lên đến bả vai Tôn Thừa Hoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro