Chương 15
Vào ngày 20 tháng 2, một ngày trước buổi biểu diễn của giáo sư Hình, Bùi Châu Hiền đã hoàn thành việc hiệu chỉnh cây đàn piano diễn tấu ở rạp hát.
Ngày hôm sau, Tôn Thừa Hoan không đề cập đến sinh nhật của mình, nhưng đã gửi lẵng hoa chúc mừng đến rạp hát biểu diễn của giáo sư Hình.
Bùi Châu Hiền đã đến rạp hát từ sớm, khi giáo sư Hình kết thúc buổi tổng duyệt, cô đã kiểm tra lại cây đàn để đảm bảo không có vấn đề gì.
Buổi tối bảy giờ rưỡi, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Bùi Châu Hiền tuỳ thời đợi mệnh ngồi ở hàng ghế đầu của khán phòng, bên cạnh là Hình sư mẫu ánh mắt lấp lánh ngóng nhìn giáo sư Hình đang biểu diễn trên sân khấu. Giáo sư Hình mặc bộ quần áo chỉnh tề, tóc bạc trắng nhưng lưng thẳng tắp, Hình sư mẫu nói với Bùi Châu Hiền bằng một giọng rất nhỏ: "Soái quá."
Kết hôn đã vài thập niên, cho dù Hình sư mẫu đã nghe vô số màn trình diễn của giáo sư Hình, nhưng vẫn duy trì được loại sùng bái như lần gặp đầu tiên này.
Bùi Châu Hiền: "Sư mẫu, giáo sư Hình mê hoặc dì như thế này sao?"
Hình sư mẫu cười che mặt lại.
Bùi Châu Hiền lật cổ tay nhìn thời gian, hiện tại vẫn còn sớm, mới tám giờ.
Buổi biểu diễn kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, mấy năm gần đây giáo sư Hình rất ít khi biểu diễn, sau khi biểu diễn thuận lợi, ông cúi đầu chào khán giả, tràng pháo tay của khán giả kéo dài không dứt.
Hình sư mẫu được bao quanh bởi những tràng pháo tay nhiệt liệt, bà ấy lau khóe mắt nói với Bùi Châu Hiền:
"Muốn lão Hình diễn thêm."
Hình sư mẫu vừa dứt lời, giáo sư Hình quả thật một lần nữa ngồi lại trên băng ghế piano.
Bùi Châu Hiền xem đồng hồ, đã gần 10 giờ.
Giáo sư Hình lại ngẫu hứng đàn tấu thêm hai bản nhạc nữa, buổi biểu diễn cuối cùng đã kết thúc thành công. Khán giả chưa đã thèm mà rời khỏi hiện trường, Hình sư mẫu kéo Bùi Châu Hiền đi vào phía sau hậu trường.
Giáo sư Hình cả người đều rất hào hứng, đầu tiên là ông đã mạnh mẽ ôm lấy Hình sư mẫu, cảm ơn sự đồng hành và hỗ trợ của bà ấy trong nhiều năm như vậy, lại cùng bắt tay Bùi Châu Hiền, vui mừng mời cô cần phải ở lại tham gia lễ kỷ niệm.
Bùi Châu Hiền còn chưa tỏ rõ thái độ, thì Hình sư đã thấy rõ:
"Tiểu Hiền, tiếp theo con có việc gì muốn đi làm sao?"
Giáo sư Hình hỏi Hình sư mẫu: "Bà nói như thế nào?"
Hình sư mẫu cười: "Đứa nhỏ này, đã nhìn thời gian mấy lần rồi, nếu còn có việc khác bận thì đi nhanh đi, chỉ mong không làm chậm trễ con."
Đã xem thời gian mấy lần? Hình sư mẫu không nói gì, chính bản thân Bùi Châu Hiền cũng chưa phát giác được.
Trong mắt Hình sư mẫu hiện lên ý cười, Bùi Châu Hiền thoải mái hào phóng mà thừa nhận:
"Quả thật là còn có chút sắp xếp khác, con sẽ không tham dự lễ kỷ niệm. Giáo sư Hình, xin chúc mừng, buổi biểu diễn đã thực sự rất thành công."
Tín hiệu sóng điện thoại trong rạp không tốt. Ra khỏi cửa, thông báo điện thoại bị trì hoãn trong vài giờ này nối tiếp nhau kéo đến. Bùi Châu Hiền chạy ra bắt xe, ngồi vào xe rồi mới bắt đầu kiểm tra.
Hầu như tất cả đều là tin nhắn của Thôi Tú Anh, số màu đỏ ở góc trên bên phải của bức chân dung nhỏ hiển thị con số lên tới 38. Chưa bấm mở khung thoại, xem trước nội dung mới nhất là:
[ Tỷ muội tốt, sao số mệnh cậu lại tốt như vậy. T^T. ]
Bùi Châu Hiền không thể hiểu được mà nhấp vào, đồng thời thúc giục tài xế:
"Sư phụ, tôi đang vội, có thể nhanh lên được không?"
Tài xế nói: "Phía trước có tắc nghẽn, dự vào tình hình như vậy chắc giao thông khu vực này đã bị tắc nghẽn rồi. Tối nay có một buổi biểu diễn gì đó ở rạp hát lớn, bây giờ mới giải tán."
Trong tình huống này, thúc giục cũng vô ích, vì vậy Bùi Châu Hiền đành phải đọc tin nhắn của Thôi Tú Anh.
Hàng tá nội dung đầu tiên mà Thôi Tú Anh gửi đến đều là ảnh của Tôn Thừa Hoan.
Bùi Châu Hiền bấm mở từng cái một.
Nhìn vào bối cảnh của bức ảnh, hẳn là một bữa tiệc tư nhân ngoài trời.
Tóc mái của Tôn Thừa Hoan được vuốt đi lên, mái tóc đen được buộc gọn gàng sau đầu. Nàng đeo khuyên tai đá quý lộng lẫy, đôi môi đỏ mọng, hình dạng xương quai xanh thật phần ưu việt. Xuống chút nữa, chiếc váy dài xẻ tà thấp hình chữ V màu tím đậm, lấp ló phần eo có thể dùng một tay ôm trọn.
Trong những bức ảnh đầu tiên, bầu trời âm u, làn da nàng trắng như sứ, trang dung rất đẹp, mọi thứ xung quanh đều ảm đạm và nhợt nhạt, chỉ có nàng là đẹp đến động phách kinh tâm.
Một vài bức ảnh cuối cùng được chiếu sáng, ánh đèn sân khấu đầy màu sắc chia thành các khối màu. Nàng đang đứng dưới bức tường, có người đang hướng đến nàng kính rượu, nàng liền nâng ly lên, dường như phát hiện ra máy ảnh đang quay mình, hơi nghiêng đầu, không chút để ý mà nhìn lướt qua.
Trong nháy mắt rất nhiều thành ngữ chợt lóe lên trong đầu Bùi Châu Hiền.
【 Thôi Tú Anh: Cái gì đây? A..... thật là hấp dẫn, ngọa tào ngọa tào ngọa tào......】
【 Thôi Tú Anh: Xem mình biểu diễn một cái thét chói tai a a a a a a a a 】
【 Thôi Tú Anh: Hôm nay là sinh nhật của Tôn tổng? Mình chưa bao giờ nhìn thấy những bức ảnh như thế này trên các tài khoản xã hội của nhiều người trong giới thời trang và giải trí.】
【 Thôi Tú Anh: Đây có còn là Tôn tổng ôn nhu mà mình từng biết trước đây không!!! 】
【 Thôi Tú Anh: Cực kỳ tương phản, ngọa tào ngọa tào ngọa tào 】
......
【 Thôi Tú Anh: A Hiền, cậu... ngọa tào quả thật mù mắt mình rồi. 】
【 Thôi Tú Anh: Đại lão thật là có thể hô mưa gọi gió!!! 】
【 Thôi Tú Anh: Ngọa tào ngọa tào ngọa tào....】
【 Thôi Tú Anh:Tiểu bảo bối, Tôn tổng của chúng tôi đã cho cậu bao nhiêu thứ tốt? Nếu cậu không còn chỗ để trang sức, thì chỗ của mình vẫn còn trống đây, tỷ muội tốt cùng nhau phú quý, cùng nhau trở thành cô gái đắt giá nhất cả phố! 】
[ Tỷ muội tốt, sao số mệnh cậu lại tốt như vậy. T^T. ]
Bùi Châu Hiền một đường nhìn xuống dưới, chỉ có hai chữ "Ngọa tào".
Tôn Thừa Hoan đang tổ chức sinh nhật? Vẫn là động tĩnh lớn như vậy, khẳng định là chơi rất vui vẻ đi.
Tài xế quan sát tình hình giao thông:
"Tôi ngẫm lại nên đi đường tắt, không biết sẽ bị đoạn đường này chặn đến khi nào."
Bùi Châu Hiền: "Tôi không gấp, anh cứ chậm rãi mà lái xe."
Tài xế: "..." Vừa rồi cô đâu có nói như vậy.
Bùi Châu Hiền trả lời Thôi Tú Anh: "Có khát không? Muốn uống nước?"
Thôi Tú Anh trả lời: "[ thẹn thùng ]"
Thông điệp là không đủ để phản ánh tâm trạng của nàng, Thôi Tú Anh không thể đợi được nữa liền gọi Bùi Châu Hiền, cực kỳ hưng phấn:
"Tiểu bảo bối, mình muốn cùng cậu nói chuyện người lớn!!"
Bùi Châu Hiền cứng nhắc không gợn sóng nói: "Mình ở trong xe taxi, không có tiện."
"..." Thôi Tú Anh: "Mình nhắn tin cho cậu, cậu không thấy sao, buổi tối làm gì vậy?"
Bùi Châu Hiền: "Làm việc, trong rạp hát không có tín hiệu."
Thôi Tú Anh im lặng trong hai giây, rồi bật ra tiếng hoan hô:
"Cho nên bây giờ cậu muốn chạy qua gặp Tôn tổng của chúng ta sao!? Mình, mình, mình, mình có được cái vinh hạnh được đi cùng cậu không?"
Bùi Châu Hiền: "Mình về nhà."
Thôi Tú Anh: "Về nhà cái gì? Cậu đến phải đến tiệc sinh nhật của cô ấy chứ! Cậu là vợ của cô ấy! Trường hợp này sao cậu có thể vắng mặt được!? Tại sao cậu lại muốn về nhà?"
Bùi Châu Hiền cố nén xúc động trợn trắng mắt hướng lên trần xe:
"Bởi vì cô ấy không mời mình." ( Bùi Châu Hiền dỗi rồi ^^)
Thôi Tú Anh: "..."
Về đến nhà đã gần mười một giờ, không có gì đáng ngạc nhiên, trong toàn bộ ngôi nhà đều không có bật đèn. Bùi Châu Hiền vào nhà, đèn cảm ứng bật sáng, xung quanh yên tĩnh, cô đứng tại chỗ mấy phút, nhấc chân lên lầu.
Nghiêm túc mà nói, xác thật cô chưa từng có tiền lệ tổ chức sinh nhật cho Tôn Thừa Hoan.
Dù sống chung với nhau nhưng các nàng luôn sống cuộc sống của riêng mình, không bao giờ can dự vào sinh hoạt xã giao của nhau, chỉ mới thân hơn một chút trong hai tháng này.
Bùi Châu Hiền đi lên lầu ba, dưới lầu đột nhiên có động tĩnh đóng mở cửa rất rõ ràng trong đêm tĩnh mịch, Bùi Châu Hiền dưới chân dừng lại.
Tôn Thừa Hoan rót cho mình một cốc nước, uống cạn rồi đi lên lầu, khi nàng chậm rãi đến trên tầng ba, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Châu Hiền đang nắm lấy tay vịn, tỏ vẻ ngưng trọng nhìn cô.
Lông mày Tôn Thừa Hoan cong lại, hình như rất vui khi nhìn thấy Bùi Châu Hiền:
"Tôi còn tưởng rằng em còn chưa về nhà."
Nàng vén váy lên, nhanh chóng bước lên cầu thang, mặt đối mặt nói chuyện với Bùi Châu Hiền.
Người mà nhìn thấy trong bức ảnh điện thoại cách đây không lâu, hiện tại sống sờ sờ đứng ở trước mắt.
Bởi vì uống rượu xong, hai má nhiễm hồng, làm cho làn da trở nên trong suốt cùng bạch khiết không tì vết.
Không phải là người trong ảnh phẳng phiu, hiệu ứng hình ảnh ba chiều còn chấn động hơn nữa, cũng khó trách là đêm nay Thôi Tú Anh lại biến thành gà hét chói tai, Tôn Thừa Hoan như vậy quả thật rất đẹp.
Bùi Châu Hiền nhìn cái dạng này của Tôn Thừa Hoan, cảm thấy rất khó chịu mà không giải thích được, giọng điệu lạnh lùng nói:
"Tiệc sinh nhật kết thúc sớm như vậy?"
Tối nay Tôn Thừa Hoan được nhiều người lôi kéo chụp ảnh, Bùi Châu Hiền biết cũng là chuyện bình thường, nàng nói:
"Tôi muốn trở về sớm."
Nàng rất có hứng thú mà nắm tay Bùi Châu Hiền: "Có cái này muốn cho em xem."
Lòng bàn tay của Tôn Thừa Hoan ấm áp mà khô ráo, Bùi Châu Hiền nhìn bàn tay hai người đang nắm, có chút không theo kịp tiết tấu: "Xem cái gì?"
Tôn Thừa Hoan không ngừng đi nắm tay dẫn Bùi Châu Hiền về phòng:
"Tôi hôm nay đã đến thăm ông nội. Tôi đã hứa với em sẽ giới thiệu Tôn Thừa Hoan làm bạn cùng sâu ngủ kia cho em biết... Còn nhớ không?"
Cho nên, trở về từ bữa tiệc sinh nhật trước thời hạn, chính là vì điều này?
Tính khí nóng nảy không rõ nguyên nhân của Bùi Châu Hiền đã bị dập tắt.
Cô rất hiếm khi đến phòng của Tôn Thừa Hoan. Không gian rất lớn nhưng không trang trí thêm cái gì dư thừa, tông màu lạnh, khi bật đèn lên là ánh sáng màu ấm khiến căn phòng ấm áp hơn rất nhiều.
Tôn Thừa Hoan bật máy chiếu, ngẩng đầu lên mỉm cười với Bùi Châu Hiền:
"Sẽ lập tức xong ngay."
Khi bức ảnh đầu tiên xuất hiện trên màn hình, Tôn Thừa Hoan liền tắt đèn.
Tôn Thừa Hoan lúc nhỏ phấn điêu ngọc trác, đội mũ vải mềm mại che nắng, váy nhỏ, đi tất trắng, có thể vừa mới đi dạo, có một thiếu nữ trẻ tuổi ôm nàng, một lớn một nhỏ trên ảnh chụp tươi cười rất rạng rỡ.
Chiếc ghế sofa mềm mại nhấn xuống, là Tôn Thừa Hoan ngồi xuống. Nàng vừa lấy khuyên tai, vừa giới thiệu với Bùi Châu Hiền:
"Đây là mẹ tôi."
Bùi Châu Hiền nói: "Mẹ thật xinh đẹp."
Thời gian tự động chuyển ảnh của album ảnh điện tử cài đặt cũng rất dài. Bùi Châu Hiền lại nhìn nhìn Tôn Thừa Hoan, thì phát hiện các đường nét ngũ quan trên khuôn mặt của Tôn Thừa Hoan cùng mẹ nàng giống như được đúc ra cùng một khuôn, theo bản năng bổ sung thêm một câu:
"Trông cô rất giống cô ấy."
Những lời này khiến Tôn Thừa Hoan cười nhẹ.
Bùi Châu Hiền bối rối mà quay đầu đi, nguồn sáng đều tập trung trên màn hình, nhìn không rõ vẻ mặt của Tôn Thừa Hoan. Trong căn phòng ba phần sáng bảy phần tối, giọng nói của Tôn Thừa Hoan truyền vào tai cô rất rõ ràng:
"Em đang khen tôi sao?"
"..." Vành tai như bị câu hỏi này cắn một cái, Bùi Châu Hiền lần nữa nhìn về phía màn hình.
Không được đáp lại, Tôn Thừa Hoan lấy tay chọc vào cánh tay Bùi Châu Hiền hỏi:
"Có phải hay không?"
Bùi Châu Hiền: "..."
Tôn Thừa Hoan kéo dài giọng điệu: "Có..phải..hay...không?"
Bùi Châu Hiền nghiêng nghiêng mặt đi, khẽ nâng cằm, liếc nhìn Tôn Thừa Hoan.
Cô lòng dạ hẹp hòi không có trả lời, nhưng đôi mắt hơi cong lại, lộ ra tươi cười.
Tôn Thừa Hoan mỉm cười than nhẹ trước đôi mắt lung linh này:
"Không phải thì không phải."
Lần đầu tiên, nàng nói với cô bằng giọng bất đắc dĩ lại sủng nịch như vậy.
Căn phòng tối om, chỉ có lẫn nhau.
Khuông mặt Bùi Châu Hiền đột nhiên nóng lên, "xuýt xoa" một tiếng:
"Thừa Hoan, cô uống rất nhiều rượu phải không?"
Tôn Thừa Hoan: "Một chút thôi à." Nàng dùng đầu ngón tay ra hiệu, ý muốn nói rằng nàng thật sự uống chỉ chừng này ~ một chút thôi.
Bùi Châu Hiền: "Chắc không phải đâu."
Tôn Thừa Hoan nghi hoặc nói: "Vậy em có ngửi thấy được mùi rượu trên người tôi không?"
Bùi Châu Hiền: "Cô không tự mình ngửi được?"
Tôn Thừa Hoan lắc đầu, thân thể nghiêng về phía trước.
Hành động của nàng rất đột ngột, Bùi Châu Hiền còn không kịp phản ứng, hai người đã đối mặt với nhau.
Tôn Thừa Hoan hỏi: "Có sao?"
Bùi Châu Hiền: "..."
Hô hấp của Tôn Thừa Hoan nóng bỏng, ở khoảng cách gần như vậy Bùi Châu Hiền không ngửi thấy được nhiều mùi rượu, chỉ có nhàn nhạt thuốc lá, cùng với một mùi nước hoa hỗn hợp xộc vào chóp mũi.
Không biết đã tiếp xúc với bao nhiêu người trong bữa tiệc, mới có thể đạt được một thân khí vị như thế này.
Bùi Châu Hiền kéo ra một chút khoảng cách, nhìn thẳng đôi mắt người kia, sắc mặt không đổi nói:
"Có."
Tôn Thừa Hoan: "..."
Tôn Thừa Hoan chậm rãi cười khẽ: "Được, tôi đi tắm rửa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro