Chương 10
"Bùi tổng giám."
Phía sau có một giọng nói truyền đến, Bùi Châu Hiền quay đầu lại, Vưu Lộ với chiếc váy chạm đất chậm rãi đi đến.
Tuy là nàng đang chào Bùi Châu Hiền, nhưng người đến trước mặt, ánh mắt lại rơi vào trên người Tôn Thừa Hoan:
"Tôn tổng, thật trùng hợp, chúng ta mới gặp nhau trong buổi tối tiệc từ thiện của Alice vào tháng trước."
Vưu Lộ chủ động vươn tay ra đối với Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan đương nhiên là còn nhớ rõ buổi tối tiệc từ thiện tháng trước, cũng chính là cái đêm mà Bùi Châu Hiền say trở thành một con mèo. Nhưng tối hôm đó có nhiều khách như vậy, nàng không có ấn tượng gì với vị tiểu thư trước mặt. Nhưng dù nàng có biết hay không, cũng theo lễ nghi xã giao mà đáp lại.
Tôn Thừa Hoan duỗi tay cùng Vưu Lộ:
"Xin chào."
Vưu Lộ mỉm cười, sau đó mới quay sang Bùi Châu Hiền:
"Bùi tổng giám, cô đến đây muộn như vậy, tôi còn tưởng rằng cô không đến."
Không chờ được Bùi Châu Hiền nói chuyện, Vưu Lộ tự nhủ lại nói:
"Tôn tổng, chị có biết rằng Bùi tổng giám rất ít khi ra ngoài xã giao."
Bùi Châu Hiền: "..."
Tôn Thừa Hoan: "Thật sao?"
"Cô ấy đã kết hôn, tất cả chúng tôi đều đoán trong nhà có phải quản nghiêm ngặt quá hay không, mà không để cô ấy ra ngoài chơi."
Vưu Lộ chớp mắt với Tôn Thừa Hoan vài cái, nói với Bùi Châu Hiền một cách hài hước:
"Bùi tổng giám, đừng để ý, chúng tôi chỉ đùa thôi. Nhưng cô đem giấu người yêu của mình quá kĩ, cũng đã kết hôn được ba năm mà cô vẫn không chịu giới thiệu với chúng tôi biết. Cô nghĩ xem có nên như vậy không?"
Bùi Châu Hiền đoán Vưu Lộ căn bản chính là hướng về phía Tôn Thừa Hoan mà đến, đem cô trở thành bàn đạp để bắt chuyện?
Vưu Lộ nắm lấy khuỷa tay Tôn Thừa Hoan, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên cánh tay nàng, giọng nói đẩy đà thì thào:
"Tôn tổng, chị đến phân xử đi, trong chuyện này Bùi tổng giám làm như vậy có chút keo kiệt lắm phải không?"
Bùi Châu Hiền uống một hớp Champagne, trước mặt công chúng Vưu Lộ dám đi câu dẫn một cách thẳng thừng như vậy, nói thật cô cũng khá tò mò, Tôn Thừa Hoan có thể nuốt nổi bộ dạng này không?
Tôn Thừa Hoan mỉm cười.
"Cô cũng đã nhắc nhở tôi." Tôn Thừa Hoan gỡ tay Vưu Lộ ra khỏi tay nàng, nở nụ cười tao nhã mê người:
"Tôi cũng nên dẫn vợ của mình ra mắt giới thiệu cho bạn bè đều biết, vợ tôi tuyệt vời như vậy, giấu đi thì quá đáng tiếc."
Ngay cả khi Bùi Châu Hiền biết Tôn Thừa Hoan nói như vậy là vì thoát thân, nhưng vẫn là thiếu chút nữa bị sặc Champagne trong miệng.
Vợ tôi tuyệt vời như vậy....
Biểu cảm Vưu Lộ xuất sắc ngoạn mục: "Tôn tổng, chị vừa nói là vợ của chị? Chị có vợ sao?"
Bùi Châu Hiền quay người lại ho nhẹ một tiếng, Tôn Thừa Hoan thấy cô ra hiệu, liền cười đáp lại, mà không cần phải nhiều lời nữa.
Lúc này Tiền tiên sinh vội vàng đi tới:
"Tối nay thật sự xin lỗi, Tôn tổng, chúng ta lên phía trước nói chuyện."
Ông ấy khom lưng làm một động tác "Mời":
"Mời đi bên này, thật quá ngượng ngùng!"
Tôn Thừa Hoan trả lời ông ấy: "Là tôi mạo muội."
Nàng nói với Bùi Châu Hiền cùng Vưu Lộ "Xin lỗi không tiếp được", cùng những lời xin lỗi liên tiếp của Tiền tiên sinh, nàng rời đi cùng ông ấy.
"Tôn..." Vưu Lộ đuổi theo vài bước, ngẫm lại không đúng, quay đầu lại giữ chặt lấy Bùi Châu Hiền:
"Bùi tổng giám, Tôn tổng vừa rồi nói cái gì? Vợ? Vợ cái gì? Có phải tai của tôi có vấn đề hay không? Cô có nghe thấy chị ấy nói không?"
Bùi Châu Hiền đặt ly rượu trở lại khay của người phục vụ: "Tôi nghe thấy được."
Vẻ mặt cô không một chút ngạc nhiên, Vưu Lộ híp mắt nghi ngờ, giây tiếp theo ném tay Bùi Châu Hiền ra:
"Đừng nói với tôi là cô đã sớm biết chuyện Tôn tổng đã kết hôn?"
Bùi Châu Hiền: "Đúng là tôi đã biết."
Vưu Lộ dậm chân: "Cô!"
Lòng bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, Vưu Lộ tức muốn hộc máu nói:
"Cô biết rõ Tôn tổng đã có vợ, nhìn tôi ở trước mặt Tôn tổng... Cô không thể nhắc nhở tôi một chút sao? Tôi bị xấu mặt, cô cũng không chiếm được lợi ích gì!?"
Bùi Châu Hiền cười như không cười, ánh mắt sáng ngời như muốn soi vào lòng của Vưu Lộ:
"Cuối cùng cô tức giận là do tôi không nhắc nhở cô là nàng đã có vợ, hay là nàng không có hứng thú với cô..."
Không có hứng thú?
Vưu Lộ che lại lỗ tai: "A a a a a!!"
Cô ta bỏ đi trong cơn tức giận, không lâu sau Bùi Châu Hiền nhận được tin nhắn của Tôn Thừa Hoan.
【 Tôn: Tôi sắp đi, muốn cùng nhau về không?】
Bùi Châu Hiền trả lời bằng một cái biểu cảm "OK".
Tiền tiên sinh cùng Tiền Thái Thái đang đứng cùng một chỗ và đang nói gì đó, Bùi Châu Hiền đi tới hành lễ cùng từ biệt, trước khi rời đi còn đặc biệt mời riêng bọn họ:
"Hôm nào cùng nhau ăn cơm."
Tiền tiên sinh: "Khách khí như vậy?"
Bùi Châu Hiền chỉ cười không nói, rời khỏi hiện trường đi gặp Tôn Thừa Hoan.
Với đèn trần bật trong xe, Tôn Thừa Hoan ngồi ở ghế sau xem lịch trình trong vài ngày tới.
Bùi Châu Hiền lên xe tách khỏi đám đông, cô thả lỏng người, hơi chuyển động xoay cổ, nhẹ nhàng xoa cổ tay.
Ánh mắt Tôn Thừa Hoan chú ý đến một loạt động tác của cô:
"Hôm nay làm việc rất mệt sao?"
Bùi Châu Hiền: "Ở học viện âm nhạc Ngôi Sao hai ngày nay, toàn bộ đàn trong trường cần phải điều chỉnh."
Tôn Thừa Hoan: "Một mình em?"
"Không, còn có hai người trợ lý." Bùi Châu Hiền nói xong nhắm mắt lại, sau một ngày mệt mỏi cô lại đến triển lãm, bây giờ cô chỉ muốn về nhà càng sớm càng tốt, sau đó tắm rửa thoải mái rồi đi ngủ.
Tôn Thừa Hoan cất lịch trình, đưa tay lên tắt đèn trần.
Nguồn sáng trên đầu biến mất, Bùi Châu Hiền nhận ra điều đó, cô mở mắt ra một lần nữa nhìn Tôn Thừa Hoan.
Nương theo ánh sáng đèn đường, trong xe lúc sáng lúc tối. Khuôn mặt của Tôn Thừa Hoan rõ ràng trong một lúc, sau đó lại ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ ràng.
---
Ngày hôm sau, học viện âm nhạc Ngôi Sao.
"Cốc cốc" có người đẩy cửa tiến vào:
"Bùi tổng giám, nghỉ ngơi một lát đi, chỉ còn mấy cái nữa thôi."
Trợ lý Tiểu Trần đưa một ly giấy cho Bùi Châu Hiền, mùi cà phê ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng đàn nho nhỏ này.
Bùi Châu Hiền: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí!" Tiểu Trần xua tay, mỉm cười lui đi ra ngoài.
Bùi Châu Hiền ngồi xuống ghế đàn, cà phê còn nóng, cô vừa thổi vừa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời cao mây rộng, sắp hết mùa thu, nhiệt độ thành phố G chuyển sang mát mẻ hơn, nắng chói chang nhưng không oi bức. Bây giờ là hơn hai giờ chiều, bởi vì là kỳ nghỉ nên trường học đóng cửa, khuôn viên trường cực kỳ yên tĩnh.
Điện thoại trong túi áo khoác rung lên.
【 Tôn: Thời tiết bên ngoài rất tốt. 】
?
Bùi Châu Hiền còn chưa trả lời, trong tay lại run thêm lần nữa.
【 Tôn: Có thời gian cùng nhau uống trà chiều không?】
Tại sao Tôn Thừa Hoan đột nhiên hẹn uống trà chiều?
Bùi Châu Hiền đặt cà phê xuống, trả lời Tôn Thừa Hoan:
"Có vẻ không được, công việc vẫn chưa kết thúc. Có việc gì sao?"
Ngay khi tin nhắn được chuyển đến, Tôn Thừa Hoan liền gọi điện thoại đến, Bùi Châu Hiền nghe thấy đầu dây bên kia mang theo giọng cười:
"Rất bận sao?"
Tôn Thừa Hoan không phải là người nhàm chán như vậy, Bùi Châu Hiền đột nhiên có linh cảm, cô đi thẳng đến bên cửa sổ.
Trong khi đi, giọng nói nhẹ nhàng của Tôn Thừa Hoan vang lên bên tai cô:
"Tôi nhớ tối qua em đã nói rằng hai ngày nay em ở học viện âm nhạc Ngôi Sao? Tôi có cuộc họp vào lúc ba giờ, nơi gần học viện, cho nên..."
Bùi Châu Hiền đẩy cửa sổ ra. Các cửa sổ của các tòa nhà trong học viện đã nhiều năm đều có tuổi, các trục gỗ của cửa sổ phát ra tiếng kêu "cọt kẹt" khi chuyển động. Người ngồi trên ghế dưới lầu dường như nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu hướng lên nhìn.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua những cành cây và kẽ lá, lác đác lưa thưa chiếu lên người Tôn Thừa Hoan. Chiếc lá phong đang chuyển từ vàng sang đỏ, thỉnh thoảng có một mảnh rời cành, sà vào đầu vai nàng rồi rơi xuống.
Bùi Châu Hiền: "...."
Tôn Thừa Hoan cong môi: "Vậy cho nên em có thể bớt thời gian đi uống trà chiều với tôi không?"
Bùi Châu Hiền rời khỏi phòng đàn, khi xuống lầu gặp trợ lý Diêu đang đi lên lầu trên tay mang theo trà cùng điểm tâm ngọt.
Trợ lý Diêu cùng cô chào hỏi: "Bùi tiểu thư, đây là Tôn tổng chuẩn bị cho trợ lý của cô."
Bùi Châu Hiền nói cám ơn, rồi nói cho nàng biết số phòng đàn nơi Tiểu Trần cùng những người khác đang làm việc.
Bên ngoài tòa nhà, Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền tiến lại gần.
Tranh thủ lúc thời gian rảnh rỗi, Bùi Châu Hiền bất tri bất giác thả lỏng mà ngồi xuống chiếc ghế bên kia.
Tôn Thừa Hoan mở hộp bánh kem ra, đưa cái nĩa cho Bùi Châu Hiền, đặt một ly trà xuống nơi mà Bùi Châu Hiền có thể dễ dàng lấy uống:
"Cái này có thể giảm bớt vị ngọt."
Bùi Châu Hiền lấy một chút bánh kem, đưa vào trong miệng.
Tôn Thừa Hoan mỉm cười: "Thế nào? Ăn ngon không?"
Bùi Châu Hiền uống một ngụm trà, vị ngọt vừa phải quả nhiên sẽ làm biến mất mệt mỏi và khiến người ta cảm thấy thoả mãn.
Bùi Châu Hiền: "Ăn rất ngon, cô cũng nếm thử đi."
Tôn Thừa Hoan: "Được."
Bùi Châu Hiền đưa nĩa cho nàng, ai ngờ vừa lúc Tôn Thừa Hoan xoay người lấy ra một chiếc nĩa mới từ hộp bánh.
Chiếc nĩa trong tay Bùi Châu Hiền vẽ một đường parabol chỉa lên trên mặt bánh và một lần nữa quay trở lại môi của chính mình.
Có phải hấp tấp quá hay không? Đến mức phản ứng trở nên chậm chạp, tại sao lại muốn đưa cho Tôn Thừa Hoan cái nĩa mà mình đã dùng qua? Cũng may, Tôn Thừa Hoan cũng không có phát hiện.
---
Bánh kem nhỏ hình tròn, hai người chia nhau mỗi người một nữa, ăn từ cạnh ngoài đến giữa, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một đường vạch kẻ phân chia ranh giới kia, hai chiếc nĩa đang treo lên không trung, không hẹn mà ngừng lại.
Bùi Châu Hiền bắt đầu uống trà, Tôn Thừa Hoan thong thả ung dung mà lau môi, không ai động đến phần bánh dư còn lại.
Kim giây di chuyển từng ô lưới trên mặt đồng hồ, kim giờ gần như trùng với số 3.
Bùi Châu Hiền buông ly xuống: "Ba giờ cô sẽ đi?"
Tôn Thừa Hoan: "Ừm."
"Sắp đến giờ rồi, tôi cũng nên đi lên làm việc." Bùi Châu Hiền thu dọn đồ ăn thừa, dừng một chút rồi tiếp tục rũ mi xuống tiếp tục nói:
"Son môi của cô bị phai màu một chút, nhớ trang điểm lại trước khi đến cuộc họp."
Tôn Thừa Hoan trả lời "Được." Hai người đứng dậy khỏi ghế cùng lúc. Bùi Châu Hiền nhìn theo Tôn Thừa Hoan lên xe, nhưng Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên dừng lại, bước xuống.
Bùi Châu Hiền: "?"
Tôn Thừa Hoan xoay người, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Tôi không mang son môi."
---
Bùi Châu Hiền trở lại phòng đàn, lấy son môi trong túi xách đưa cho Tôn Thừa Hoan.
Bên ngoài tòa nhà, Tôn Thừa Hoan ngồi lại trên chiếc ghế gỗ. Bùi Châu Hiền đưa son môi cho nàng, Tôn Thừa Hoan hỏi:
"Em thích dùng nhãn hiệu này?"
Bùi Châu Hiền: "Cũng không phải thích riêng một loại nhãn hiệu nào, có đôi khi nhìn vào màu sắc, cũng có đôi khi là nhìn kiểu dáng."
Tôn Thừa Hoan hiểu rõ gật đầu, mở nắp son ra.
Lớp kem màu đỏ chậm rãi lướt trên đôi môi mềm mại của nàng, đôi môi của nàng rất đẹp, với đường viền môi rõ ràng, chỉ cần bôi lên một lớp son môi mỏng, môi liền trở nên rất hoàn mỹ.
Tôn Thừa Hoan dời son môi đi, thấp thoáng nhấp môi.
Bùi Châu Hiền theo dõi cận cảnh quá trình này, cảm thấy rằng mình dường như đã bị sắc đẹp đánh bại.
Làn gió nghịch ngợm, thổi bay vài sợi tóc dính trên đôi môi đỏ, Tôn Thừa Hoan dùng ngón út cẩn thận đẩy ra, ngẩng đầu hỏi Bùi Châu Hiền:
"Như vậy được chứ?"
Bùi Châu Hiền: "..."
Bị sắc đẹp đánh bại lần hai.
Tầm mắt của Bùi Châu Hiền rơi vào đôi môi của Tôn Thừa Hoan, một lúc sau, cô chỉ chỉ vào môi trên bên trái của mình:
"Nơi này, hơi nhạt."
"Nơi này sao?" Tôn Thừa Hoan hướng đến nơi Bùi Châu Hiền chỉ phân bố lại một lớp son, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào Bùi Châu Hiền với ánh mắt thâm thúy:
"Như thế này?"
Bị sắc đẹp đánh bại lần ba.
Bùi Châu Hiền: "Được rồi."
"Cảm ơn" Tôn Thừa Hoan trả lại son môi cho Bùi Châu Hiền. Bùi Châu Hiền tùy ý đút vào trong túi:
"Cám ơn cái gì, tôi còn chưa nói cảm ơn bữa trà chiều của cô."
Lần này miễn cưỡng xem như là huề nhau.
Tôn Thừa Hoan trở lại trên xe, cửa sổ xe hạ xuống:
"Buổi tối Dì Trang sẽ qua nấu cơm, em có thể thu xếp về nhà được chứ?"
Bùi Châu Hiền: "Được."
Tôn Thừa Hoan mỉm cười, phất tay bye bye với Bùi Châu Hiền
Bùi Châu Hiền: "Gặp lại sau."
Trợ lý Diêu trước đó cũng đã chào hỏi Bùi Châu Hiền trong tòa nhà, lúc này cũng chỉ mỉm cười, bên cạnh nàng là một vệ sĩ khác của Tôn Thừa Hoan, tên là Lạc Minh Lượng, người cũng như tên gọi, đôi mắt phi thường sáng ngời, lúc này mở miệng nói với Bùi Châu Hiền:
"Bùi tiểu thư, gặp lại sau."
Bùi Châu Hiền lui về sau nửa bước, nhích người tránh khỏi thân xe xa một chút:
"Tạm biệt."
Sau khi xe lái ra khỏi học viện âm nhạc Ngôi Sao, Trợ lý Diêu mở máy tính bảng lên, báo cáo với Tôn Thừa Hoan tình hình hiện tại:
"Tôn tổng, cuộc họp tổng kết tạm thời bị hoãn lại. Bây giờ bên kia đang lo lắng không biết hạng mục sẽ có xảy ra biến cố gì hay không, nên mới bóng nói gió với tôi."
Tôn Thừa Hoan: "Các người gọi cô ấy là gì?"
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bất luận là giọng nói hay là biểu cảm đều không thể đoán được trong câu hỏi này rốt cuộc là gì ý gì.
Trên xe rất yên tĩnh, Trợ lý Diêu quan sát Tôn Thừa Hoan qua gương chiếu hậu.
Cô ấy? Ai? Xưng hô cái gì?
Trợ lý Diêu trong đầu nghẫm lại những gì mà mình nói qua, chắc không có vấn đề gì, cho nên Tôn tổng nhắm vào chính là....
Thanh âm của Lạc Minh Lượng phía trước: "Bùi tiểu thư?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro