Chương 1
Vào tháng tám, đầu mùa thu, nhiệt độ không khí ở thành phố G vẫn còn rất cao.
Buổi tối sau chín giờ, gió đêm tản đi một chút thời tiết nóng bức, quán bar trên đường dưới ánh đèn neon sáng như ban ngày, trong đám người thiếu niên trượt ván, có người nhìn về phía cách đó không xa mà huýt sáo.
Trong tầm mắt hắn là một phụ nữ trẻ vừa đi vừa nghe điện thoại. Người phụ nữ bước nhanh hơn một chút, trong lòng ngực đang ôm một bó hoa hồng đỏ ấm áp nở rộ, tóc dài màu hạt dẻ, mặc một bộ vest xám khói và quần tây cùng màu, vải may có tính chất mỏng nhưng rất hoàn mỹ.
Làn da trắng mịn, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, đường nét khuôn mặt sắc sảo, toàn thân có một loại hấp dẫn khiến người ta không thể dời mắt.
Lại là vài tiếng huýt sáo.
Bùi Châu Hiền bắt đầu chú ý tới, quay mặt nhìn sang, trong đôi mắt đẹp mê ly bao trùm một tầng lạnh đạm, ánh mắt lập tức thu lại.
Cô tiếp tục đi vài phút, ngẩng đầu nhìn lên một bảng hiệu cửa hàng, nói với đầu dây bên kia:
"Cậu từ từ, mình đến rồi."
Trong phòng riêng của quán bar 'SEVEN', Thôi Tú Anh ném micro xuống, Bùi Châu Hiền vừa xuất hiện. Nàng vội vàng nhào tới ôm lấy cô một cái thật lớn:
"Cái người bận rộn này, hôm nay cuối cùng mình cũng bắt được cậu rồi!"
Xông vào mũi mùi rượu, xem ra Thôi Tú Anh đã uống không ít. Bùi Châu Hiền lùi lại một bước, đưa hoa hồng cho nàng.
"Sinh nhật vui vẻ, đây là tặng cho cậu."
Thôi Tú Anh tiếp đó ôm lấy, nhìn thấy trong bó hoa có một phong thư nhỏ xinh, mở ra xem là hai vé vào cửa buổi hoà nhạc hàng đầu tiên.
Thôi Tú Anh hét lên chói tai:
"Chết tiệt!!! Cái này rất khó mua! Hôm mở bán mình không có giành chỗ trước nên không mua được!"
Bùi Châu Hiền: "Còn có vé máy bay khứ hồi cùng chỗ ở, mình đã đặt trước rồi, Cố Hiểu Duy có thời gian đi cùng cậu không? "
Thôi Tú Anh ợ lên một cái:
"Mình không nói cho cậu biết là Cố Hiểu Duy đã vứt bỏ mình đâu."
Bùi Châu Hiền: "Hả?"
Bùi Châu Hiền là một điều luật sư chuyên trách cho một thương hiệu đàn dương cầm, chủ yếu phục vụ các nghệ sĩ piano đã ký hợp đồng với thương hiệu này, mấy tháng nay vừa cùng một ban nhạc kết thúc chuyến lưu diễn toàn cầu, vừa trở lại thành phố G vào đêm qua, Thôi Tú Anh một chút tin tức đều không nói với cô.
Bùi Châu Hiền nhịn không được truy vấn: "Chuyện khi nào?"
Thôi Tú Anh: "Đã hơn nửa tháng. Hắn đã làm bụng đồng nghiệp to lên rồi. Bây giờ cô gái đó chuẩn bị cùng hắn kết hôn."
Bùi Châu Hiền: "..."
"Dù sao ba mẹ hắn cũng coi thường mình, nghe nói ba của cô gái kia là giáo viên, còn mẹ cô ta là bác sĩ. So với mình, cô ta xứng đôi với hắn hơn."
Thôi Tú Anh xua tay nói không muốn nhắc đến chuyện này nữa, xoay người đi tới bàn lấy rượu:
"Hôm nay là sinh nhật của mình, cậu đến bồi mình uống đến sảng khoái. Ah, dô, dô...."
Nàng mặc một chiếc váy hở lưng để lộ ra những hình xăm trên lưng.
Hút thuốc, uống rượu, mở tiệm xăm, Thôi Tú Anh cùng với thành phần tri thức như gia đình Cố Hiểu Duy vốn không hợp nhau, hai năm qua không biết nàng đã phải chịu bao nhiêu uỷ khuất. Bế tắc ban đầu cũng là một cực hình đối với hai bên, Bùi Châu Hiền nghĩ thầm, chia xa cũng không phải không tốt.
Nhìn bộ dạng của Thôi Tú Anh, đêm nay cô không thể say, Bùi Châu Hiền không dám uống nhiều vì sợ cả hai đều say sẽ không an toàn. Thôi Tú Anh cũng không khuyên cô uống rượu, uống được một lúc thì cầm micro tiếp tục hát ca.
Màn hình điện thoại di động của Bùi Châu Hiền lên, nhìn hai chữ "Bùi Lan" nhấp nháy trên màn hình, cô nói với Thôi Tú Anh một tiếng, rồi cầm điện thoại bước ra ngoài.
Nơi này ánh sáng không được tốt lắm, Bùi Châu Hiền đi qua một đoạn mới ấn bật máy: "Mẹ."
Đầu dây bên kia Bùi Lan nói:
"A Hiền, hôm nay mẹ uống trà chiều cùng với dì Ninh của con, con có biết bà ấy đã nói gì với mẹ không? Ôn Niệm mang thai! "
Lại là mang thai?
Bùi Châu Hiền sửng sốt vài giây mới phản ứng lại: "Vâng."
Bùi Lan chuyển sang chuyện khác:
"Con cùng Tôn Thừa Hoan cũng đã kết hôn hơn ba năm rồi, đúng không? Cũng không đề cập đến việc mang thai sinh con, mẹ hỏi con, thời gian các con ở chung chỉ đếm trên đầu ngón tay, con chạy cả ngày không thấy bóng người. Không phải mẹ nói gì con, mà là thái độ của con có vấn đề. Lúc trước không ai ép con lấy Tôn Thừa Hoan đúng không? A Hiền, không có nền tảng tình cảm cũng không có gì lạ, tình cảm có thể bồi dưỡng không phải sao? Hay là con không học được cách từ bỏ Ôn Niệm?"
Bùi Châu Hiền đút tay vào túi quần, thuận miệng đáp lời: "Vâng."
"Con 'vâng' cái gì mà 'vâng'"
Bùi Lan nghe ra cô không một chút để ý:
"Ta nghĩ con đang muốn chọc tức chết ta mà! Như vậy đi, ngày mai con mang Tôn Thừa Hoan về nhà, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối."
Bùi Châu Hiền: "Chắc không được, hiện tại con không ở..."
"Đừng nghĩ đến việc gạt mẹ, con cho rằng mẹ không biết sao? Chuyến lưu diễn kia mà con đi theo đã kết thúc vài ngày trước. Lúc này khẳng định là con đang ở thành phố G! Cho dù không có ở đó, ngày mai con cũng phải trở về gấp cho mẹ! Có nghe thấy không?"
Lúc này cửa phòng bên cạnh lối đi nhỏ mở ra, bên trong truyền ra tiếng ồn ào. Bùi Lan nghe thấy có gì đó không ổn hỏi Bùi Châu Hiền:
"Con đang ở đâu?"
Bùi Châu Hiền ăn ngay nói thật: "Ở quán bar."
Bùi Lan lập tức hỏi: "Cùng ai?"
Bùi Châu Hiền bất đắc dĩ nói: "Không có ai, chỉ có Thôi Tú Anh, hôm nay sinh nhật cậu ấy."
"Thôi Tú Anh, Thôi Tú Anh, tại sao không thấy con dành nhiều thời gian như vậy bồi Tôn Thừa Hoan?" Bùi Lan chộp lấy cô nói lảm nhảm giáo huấn trong vài phút, còn Bùi Châu Hiền chỉ thất thần suốt thời gian đó.
Ôn Niệm.
Năm ấy lúc 5 tuổi, Bùi Lan mang theo Bùi Châu Hiền chuyển đến Ngự Thuỷ Nam Uyển, dì Ninh cùng Ôn Niệm sống ở đối diện. Lúc đầu giữa hai nhà không có lui tới gì, cho đến khi hai mẹ con các cô bị người tới đập cửa.
Đó là một ngày trời nổi giông bão, mọi thứ ở nhà đều bị đập phá, Bùi Lan bị người ta ấn vào trên ghế sô pha mà đánh, Bùi Châu Hiền sợ tới mức mà khóc lớn, cũng bị một cái tát đánh đến ném vào trên tường. Trên mặt bỏng rát, trán cũng bị đánh vỡ, chính là Ôn Niệm che chắn cô lại, thì thào nói "Đừng sợ", mang cô chạy ra ngoài.
Mãi về sau mới biết được, Ôn Niệm cũng giống như cô, đều là một đứa con ngoài giá thú.
Sau đó, Bùi Lan danh chính ngôn thuận được gả vào Đồng gia. Ôn Niệm cũng được đưa về nhà họ Ôn để dạy dỗ vì cháu trai của Ôn thái thái quá bướng bỉnh. Các cô đã từng như hình với bóng, sau khi chuyển đi, mới càng lúc càng xa cách.
—— thật sự không phải nguyên nhân này.
Ôn Niệm là người quan trọng nhất trong suốt thời thiếu nữ của Bùi Châu Hiền, Ôn Niệm bị Ôn gia gửi đi học, Bùi Châu Hiền không ngừng chạy ngày nào cũng đến gặp nàng. Cô đã từng nghĩ rằng các cô tâm ý tương thông, nhưng sau đó cô nhận ra rằng đó chỉ là một bên tình nguyện, mơ tưởng của riêng cô.
Ôn Niệm cùng nam nhân ở cùng nhau.
Đêm hôm đó, phong trần mệt mỏi bay đi, nhìn thấy Ôn Niệm nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, Bùi Châu Hiền mở to mắt cho đến khi bầu trời trở nên trắng xóa.
Nếu không phải vì chuyện này, Bùi Châu Hiền nghĩ, cô hẳn là sẽ không đồng ý kết hôn cùng Tôn Thừa Hoan.
Ông nội của Tôn Thừa Hoan cùng ông ngoại của Bùi Châu Hiền đã có giao tình từ trước nên hai nhà đã có lời hứa hôn ước.
Nhưng mà ba của Tôn Thừa Hoan cũng không nghe theo sự sắp xếp của trưởng bối. Tôn gia gia cảm thấy rằng ông đã vị phạm lời hứa trước đây, xấu hổ khi đối mặt với Bùi gia. Ông ngoại của Bùi Châu Hiền cũng rất mặt mũi, cho rằng Tôn gia sự nghiệp lớn mạnh, sẽ không thích Bùi gia hèn mọn. Cho nên hai gia đình có tâm tư mà giảm bớt liên lạc với nhau, thêm vào đó bởi vì ba mẹ Tôn Thừa Hoan mất sớm do tai nạn ngoài ý muốn, Tôn gia gia người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tính tình trở nên thu mình, thâm niên lâu ngày, hai bên đều chặt đứt lui tới.
Ba năm trước đây, Tôn gia gia đã trải qua một cuộc phẫu thuật tim, tình trạng thể chất của ông không còn tốt như trước. Nhìn lại cuộc đời trên giường bệnh, vẫn nghiền ngẫm về sự thất tín của mình đối với ông ngoại của Bùi Châu Hiền mà canh cánh trong lòng.
Tôn Thừa Hoan không muốn để ông nội già rồi mà vẫn còn khúc mắc, nên đã chủ động liên lạc với Bùi Châu Hiền, đưa cho cô một hiệp ước hôn nhân.
Đối với bản hiệp ước này, Tôn Thừa Hoan chỉ đưa ra hai yêu cầu: hôn nhân kéo dài năm năm, nếu ông nội có thể sống được thêm bao lâu thì thời gian ly hôn có thể kéo dài tương ứng, nàng không can thiệp vào bất kỳ hành vi nào của Bùi Châu Hiền, chỉ cần ngày lễ ngày tết Bùi Châu Hiền phối hợp với nàng đi gặp mặt ông nội để tận hiếu.
Đến nỗi Bùi Châu Hiền có thể nhận được bồi thường, Tôn Thừa Hoan đã để lại đủ khoảng trống trên giấy, rất có thành ý để đó cho cô ký vào.
Khi đó Bùi Châu Hiền vì bức xúc, căn bản không suy xét đến chuyện bồi thường nên đã trực tiếp ký tên.
Hiệp ước hôn nhân của các cô không muốn cho người khác biết, Bùi Châu Hiền không thể toàn tâm toàn ý để đi quản mối quan hệ này, chờ đến thời hạn ly hôn là xong việc, nghĩ đến Tôn Thừa Hoan chắc cũng nghĩ như thế.
Im lặng cúp điện thoại của Bùi Lan, trên đường trở về phòng riêng, Bùi Châu Hiền nhìn thấy hai ba người phụ nữ đang vây quanh một người đàn ông say rượu đi đến.
"Tôi nói cho các cô biết, các cô đêm nay ai làm cho tôi cao hứng, tiền của tôi tất cả đều cho các cô!"
Bùi Châu Hiền nhìn chằm chằm hắn trong vài giây, trước khi nghiêng người né qua một bên. Vì lợi ích của gia tộc, nhà họ Ôn đã gả Ôn Niệm cho một phá gia chi tử nổi danh hoang đàng trong giới.
Người đàn ông không để ý đến Bùi Châu Hiền, anh ta vẫn như cũ lớn đầu lưỡi nói:
"Vợ của tôi....các cô biết đấy, Ôn Niệm....tiểu Ôn tổng, là một... là một người lãnh đạm, ở trên giường giống như một con cá chết...."
Bùi Châu Hiền dừng lại khi nghe lời này, nhìn thoáng qua tháp champagne đơn giản trên bàn rượu.
"Lâm Khiếu."
Lâm Khiếu nghe thanh âm quen tai, tại chỗ 360 độ xoay một vòng, híp mắt nhìn lại, nhận ra Bùi Châu Hiền, cười hắc hắc:
"Ai ~ Đây không phải trùng hợp quá sao, em vợ! Niệm Niệm mang thai cô biết..."
Bùi Châu Hiền trực tiếp đem ly rượu tạt qua.
"A nha!" Người bạn gái duyên dáng bên cạnh Lâm Tiêu hét to lên chỉ trích Bùi Châu Hiền:
"Cô, cái người này bị sao vậy? Đi lên không nói lời nào liền tạt rượu vào mặt người khác!?"
Lâm Khiếu vẫn bình tĩnh mà lau mặt, chậc lưỡi: "Rượu này đủ mạnh."
Bùi Châu Hiền ném ly pha lê xuống, xoay người rời đi.
Lâm Khiếu nhìn bóng lưng của cô, cố ý lên tiếng nói:
"Tôi nói, đến đâu rồi? À, vợ của tôi, tiểu Ôn tổng, ở trên giường... Haha, chỉ là một con cá chết thôi. Tôi có làm thế nào, cô ấy cũng không lên tiếng, các người nói thử xem, có phải cô ấy lãnh cảm hay không? "
Bùi Châu Hiền càng đi càng nhanh, đến cuối cùng mơ hồ mà chạy.
Trong phòng riêng, Thôi Tú Anh vừa hát vừa bật khóc nước mắt rơi đầy mặt, cũng không có thời gian để tâm đến cảm xúc khác thường của Bùi Châu Hiền. Chỉ sau khi Bùi Châu Hiền trở lại, quay đầu lại nói với giọng ngớ người:
"Mẹ cậu vừa gọi điện thoại cho mình để kiểm tra cậu."
Bùi Châu Hiền gật đầu có lệ, cầm lấy ly rượu của mình.
Hai người uống không ngớt cho đến khi ngã về 0. Thôi Tú Anh càng uống càng hưng phấn, ồn ào lớn tiếng muốn cho Bùi Châu Hiền nhìn thấy thợ xăm mới tuyển của mình.
"To cao, đầu một tấc, vai lưng rộng lớn, nhưng con mẹ nó đẹp trai lại còn trẻ nữa, bỏ xa Cố Hiểu Duy cặn bã đến mười tám con phố!"
Nói xong liền ngã trái ngã phải mà gọi điện thoại kêu thợ xăm kia tới đón các nàng.
Thợ xăm Trịnh Kính Hào vội vàng chạy tới, vừa bước vào phòng riêng liền nhìn thấy Thôi Tú Anh đang đi chân trần ở trên bàn nhảy Disco, vì sợ nàng một chân giẫm phải khoảng trống sẽ xảy ra chuyện, anh ta sợ tới mức lao tới:
"Bà chủ! Cô say như vậy không sợ nguy hiểm sao!?"
Thôi Tú Anh nắm lấy một lóng tay của Bùi Châu Hiền:
"Khuê mật của tôi ở đây, không phải còn có cô ấy sao, Cô ấy, cô ấy trong lòng hiểu rất rõ bản thân, cô ấy không say được"
Trịnh Kính Hào nhìn khuê mật của bà chủ, khuê mật ngồi lặng lẽ an tĩnh, đôi mắt ửng hồng, ánh mắt rõ ràng cũng đã không nhìn thấy tiêu điểm.
"Thôi đi, cô ấy cùng cô đều say có thua kém gì đâu!"
Thôi Tú Anh cười ha ha: "Không phải có cậu tới đón sao?"
Trịnh Kính Hào trợn mắt, tốt xấu gì cũng phải đem được hai người say rượu ra khỏi quán bar trước. Ấn Thôi Tú Anh lên xe, Trịnh Kính Hào đang định kéo Bùi Châu Hiền lại, lúc này có một người đàn ông bước tới:
"Đem Bùi tiểu thư giao lại cho tôi đi."
Trịnh Kính Hào: "?"
Bùi Châu Hiền: "?"
Thôi Tú Anh mở cửa sổ xe ló đầu ra:
"Anh ta là ai?"
Bùi Châu Hiền đứng không vững, lảo đảo phân biệt:
"Quen mắt."
Đối phương bất đắc dĩ nói:
"Bùi tiểu thư, tôi là Ngụy Ninh, Tôn tổng đang ở trên xe chờ cô."
Thôi Tú Anh duỗi tay ra khều Bùi Châu Hiền, ngoài miệng hỏi cô:
"Cái gì tổng?"
"A!" Bùi Châu Hiền nhìn trái nhìn phải, kéo thân thể lắc lư qua lại:
"Tôn...Tôn Thừa Hoan, cô ấy tới?"
Thôi Tú Anh nghe được cái tên Tôn Thừa Hoan liền không làm ầm ĩ nữa, vỗ cửa xe ra hiệu cho Trịnh Kính Hào nói:
"Được, được rồi, chúng ta đi."
Bùi Châu Hiền mạnh mẽ vẫy tay chào tạm biệt Thôi Tú Anh. Sau đó liền lảo đảo đi về phía trước theo sự hướng dẫn của Ngụy Ninh. Ngụy Ninh không dám đụng vào cô, chỉ là nhắc nhở cô thỉnh thoảng chú ý dưới chân. Khi đến chỗ đậu xe, cửa xe tự động mở ra, Bùi Châu Hiền nghiêng đầu nhìn vào trong, người bên trong cũng đang nhìn cô.
Trong xe đèn sáng, quả nhiên là Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan mặc một bộ vest màu đen. Giọng điệu vẫn luôn ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp, nàng hỏi Bùi Châu Hiền:
"Uống say?"
Bùi Châu Hiền không nói chuyện, sử dụng tay chân bò lên trên xe.
Tôn Thừa Hoan: "Say đến lợi hại như vậy, không sợ nguy hiểm sao?"
Bùi Châu Hiền choáng váng, cô thấy câu hỏi Tôn Thừa Hoan giống như câu hỏi của Trịnh Kính Hào hỏi Thôi Tú Anh khi nãy. Khi xe chạy được một đoạn đường nhất định, cô mơ hồ chậm nửa nhịp, học theo Thôi Tú Anh mà nói:
"Khuê mật của tôi ở đây, không phải còn có cô ấy sao...."
Cô đứng lên, ý thức cô tuy mơ hồ nhưng vẫn biết, không có Thôi Tú Anh ở đây, chỉ có Tôn Thừa Hoan cùng vị bảo tiêu tiên sinh.
Bùi Châu Hiền một lần nữa lại lên tiếng. Lần này ngữ khí của cô trở nên rõ ràng hơn, trước bóng đèn trước mắt đối mặt với Tôn Thừa Hoan, cô gằn từng chữ một:
"Không phải có cô đến đón sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro