Phiên ngoại 6: Nấu canh gặp mặt gia trưởng (1)
Trong phòng bếp, Tôn Thừa Hoan đang hầm canh cá, mùi thơm nức mũi.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tôn Thừa Hoan một đường chạy tới.
"Trở về rồi." Tôn Thừa Hoan mở cửa, một tay kéo rương hành lý, một tay lôi kéo Bùi Châu Hiền vào nhà, Bùi tổng công việc quá bận rộn, một tháng có một nửa thời gian đãi ở A thị thì tốt rồi.
Bùi Châu Hiền vào nhà, từ phía sau lấy ra một bó hoa, đưa cho Tôn Thừa Hoan, ngay sau đó là một cái hôn ngọt ngào, "Nhớ ta không?"
"Ngươi nói xem?" Cái lễ vật này, Tôn Thừa Hoan rất thích, Bùi Châu Hiền thường xuyên yêu thích tặng hoa cho nàng.
Tôn Thừa Hoan đang cầm hoa, bỏ vào bình, Bùi Châu Hiền đi qua, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hôn lên má của nàng.
"Rửa tay ăn cơm, ta nấu canh cá cho ngươi." Tôn Thừa Hoan bị nàng hôn đến lòng ngứa ngáy.
Vừa nghe đến "Canh cá", Bùi Châu Hiền cười dùng tay phải xoa gò má của Tôn Thừa Hoan, nhìn vào mắt nàng, lúc nói chuyện âm thanh còn có thể nghe ra vẻ uể oải, "Ừm, muốn ăn ta sao?"
Thanh âm này ở trong tai Tôn Thừa Hoan lại nghe ra một loại gợi cảm khó tả, mỗi khi về nhà liền câu dẫn người.
Xem ra ngày hôm nay tâm tình của Bùi tổng cũng không tệ lắm, còn chủ động thừa nhận cách gọi "Canh cá".
Tôn Thừa Hoan hôn nhanh một cái ở trên môi Bùi Châu Hiền, "Ăn cơm trước, ngươi ở bên ngoài lại không chịu ăn cơm đúng giờ đúng không?"
Không cần hỏi cũng biết, thời điểm Bùi Châu Hiền một người, đối với ăn uống một chút khái niệm cũng không có. Vì thế, Tôn Thừa Hoan cố ý phân phó thư ký Lý, để nàng nhất định phải giám sát Bùi tổng ăn cơm đúng giờ, cho dù Bùi tổng nói khẩu vị không hợp, cũng phải chuẩn bị một ít đồ ăn cho nàng.
Thư ký Lý bị kẹp ở giữa rất khó xử, một là lão bản, một là bạn gái của lão bản. Bùi tổng không muốn ăn, một thư ký nhỏ bé như nàng cũng không thể buộc lão bản ăn cơm được a. Về sau, chỉ cần Bùi Châu Hiền nói khẩu vị không hợp, thư ký Lý liền trực tiếp liên hệ với Tôn Thừa Hoan, nhắc tới cũng kỳ quái, một cú điện thoại của Tôn tiểu thư đánh tới, hai phút sau, Bùi tổng liền biến "Ngoan".
Trên thế giới này, đại khái cũng chỉ có Tôn tiểu thư là có thể làm cho Bùi tổng "Ngoan" như con cừu non.
"Có ngươi quản, nào dám không nghe lời?"
Mỗi lần Bùi Châu Hiền nói như vậy, đều có thể hống cho Tôn Thừa Hoan khóe miệng ngoác đến mang tai.
"Này còn tạm được."
Bùi Châu Hiền cũng vậy, mỗi lần nhìn thấy Tôn Thừa Hoan cười, cái gì uể oải cũng tan biến hết.
Canh cá rất ngon, tay nghề của Tôn tiểu thư lại tăng trưởng.
Tôn Thừa Hoan chỉ múc một chén canh cho Bùi Châu Hiền, liền không cho nàng uống nữa, để nàng ăn nhiều cơm một chút.
Trước khi Tôn Thừa Hoan làm "Tiểu bảo mẫu" cho nàng, Bùi Châu Hiền đối với đồ ăn cũng không có cảm giác gì đặc biệt, dần dần, nàng cảm thấy Tôn Thừa Hoan làm cơm là hợp với khẩu vị của nàng nhất, không phải ăn ngon nhất, nhưng trong lòng luôn nghĩ muốn ăn.
"Thừa Hoan..."
"Hả?" Tôn Thừa Hoan gắp rau cho Bùi Châu Hiền.
Bùi Châu Hiền muốn nói gì đó, lại không nói ra, "Ăn cơm trước đi."
Tôn Thừa Hoan không hỏi tới, bởi vì đại khái là nàng đoán được Bùi tổng muốn nói gì.
Ăn cơm tối xong, nghỉ ngơi một hồi lâu. Tôn Thừa Hoan thúc dục Bùi Châu Hiền đi tắm rửa, nhìn vành mắt của nàng gần đây đều đen đi hẳn là rất mệt mỏi, muốn để nàng nghỉ ngơi sớm một chút, nào có biết Bùi tổng lại xuyên tạc ý tứ của mình nói một câu, "Không kịp đợi đến như vậy sao?"
"..." Tôn Thừa Hoan không nói gì, chính mình có khát khao như vậy sao, "Nghĩ cái gì vậy a, đi ngủ sớm một chút, vành mắt đen đều không giấu được."
Bùi Châu Hiền nghiêng thân mình qua, hôn môi nàng, "Ta đi tắm trước, chờ ta."
Mỗi lần đi công tác trở về, Tôn Thừa Hoan biết nàng rất mệt, buổi tối rất hiểu chuyện sẽ không đi quấn nàng, chỉ muốn nàng đàng hoàng bù giấc ngủ.
Bùi Châu Hiền đi đến phòng tắm, cố ý để cửa khép hờ, không hoàn toàn đóng lại.
Tôn Thừa Hoan quay đầu lại nhìn, cửa phòng tắm là cửa kính nửa trong suốt, hiện lên bóng người mờ ảo của Bùi Châu Hiền, nàng đang cởi quần áo, trong lòng Tôn tiểu thư lại nổi lên ý nghĩ không thuần khiết, nhấp một hớp nước lạnh, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
"Thân ái —— "
Tôn Thừa Hoan dừng bước.
"Giúp ta lấy khăn tắm."
"Há, được —— "
Tôn Thừa Hoan đi tới tủ treo quần áo lật lên, tìm ra khăn tắm sạch sẽ, đưa cho Bùi Châu Hiền.
"Cho." Tôn Thừa Hoan đẩy cửa ra một chút, đem khăn tắm xuyên qua khe cửa đưa tới.
Ngón tay trắng nõn thon dài của Bùi Châu Hiền nắm lấy khăn tắm, lên thêm một chút, nắm chặt cánh tay của Tôn Thừa Hoan.
"Ai ——" Tôn Thừa Hoan cũng không biết chính mình là như thế nào bị kéo vào phòng tắm, chờ phản ứng lại thì, trong phòng tắm mịt mờ hơi nước, Bùi Châu Hiền thân thể trần truồng đã đứng ở trước mặt nàng, lôi tay nàng, kéo nàng vào trong lồng ngực, hôn nàng.
Khăn tắm rơi trên mặt đất, Tôn Thừa Hoan đưa tay ôm Bùi Châu Hiền, rất nhanh liền chìm đắm vào trong hôn môi, trên thân thể trần trụi của nàng dính đầy nước, lúc Tôn Thừa Hoan dùng tay vỗ vỗ lưng của nàng, cũng ướt nhẹp một mảnh.
Quần áo rất nhanh bị cởi đến sạch sẽ, Bùi Châu Hiền ôn nhu hôn cái cổ của Tôn Thừa Hoan, vừa rồi ở trên bàn cơm là muốn nói, buổi sáng ngày mai nàng phải bay đi H thị, sợ là phải ở lại mấy ngày.
"Ân..." Tôn Thừa Hoan hừ nhẹ, chân run rẫy, lần này có lẽ là lần mà Bùi Châu Hiền nhiệt tình nhất, "Sao vậy..."
"Muốn." Bùi Châu Hiền nhớ nàng, nhớ nàng cười, cũng muốn thân thể của nàng, chưa bao giờ bởi vì ai đó mà mất bình tĩnh như thế, điên cuồng như thế.
"Ân..." Tôn Thừa Hoan ôm nàng, thân thể càng dán càng chặt, bị nàng hôn đến không có cách nào nói chuyện, còn có thể thế nào, đương nhiên là phối hợp, lâu như vậy không gặp, hôn môi lại giống như đang châm lửa, Tôn Thừa Hoan cũng muốn, mỗi ngày chỉ có thể gọi điện thoại, lại không thấy được người, quá dằn vặt.
Thở dốc, rên rỉ, thậm chí lan tràn thành từng tiếng kêu gào, âm thanh vui thích đan xen vào nhau, tràn ngập cả phòng.
Bùi Châu Hiền vuốt thái dương bị mồ hôi thấm ướt của Tôn Thừa Hoan, sắc mặt ửng đỏ.
Tôn Thừa Hoan cũng khẽ vuốt thân thể của nàng, thỉnh thoảng lại hôn nàng, ngòn ngọt. Ôm cùng một chỗ như vậy, cho dù không nói câu nào, cũng có một loại hạnh phúc không nói ra lời. Mồ hôi đầm đìa qua đi, nắm giữ lẫn nhau, cảm giác rất chân thực.
Qua một lúc, Bùi Châu Hiền mới vuốt đầu Tôn Thừa Hoan, nói với nàng, "Ngày mai ta phải đi H thị, chín giờ sáng đi, qua mấy ngày mới có thể trở về."
Lúc trước không nói, vì Bùi Châu Hiền không muốn làm Tôn Thừa Hoan mất hứng thú, nói ra sợ nàng thất vọng.
"Ngày hôm nay mới vừa trở về, ngày mai lại đi?" Nụ cười trên mặt Tôn Thừa Hoan tản đi.
Quả nhiên oan ức, Bùi Châu Hiền hôn lên thái dương của nàng, "Chỉ mấy ngày, đến cuối năm ta dẫn ngươi đi du lịch, hảo hảo bồi thường ngươi."
"Cuối năm còn cách mấy tháng lận." Tôn Thừa Hoan mân mê miệng, cố ý oán giận. Kỳ thực, so với Bùi Châu Hiền không có thời gian bồi mình, Tôn Thừa Hoan càng lo lắng nàng quá độ mệt nhọc.
"Tôn tiểu thư, lý giải lão bà của ngươi một chút, có được hay không?" Bùi Châu Hiền dụ dỗ, nàng cũng rõ ràng, Tôn Thừa Hoan cũng chỉ oán giận một lúc mà thôi, sẽ không bởi vì những việc này mà ồn ào.
Tôn Thừa Hoan nghiêm mặt nhìn Bùi Châu Hiền, sau đó nhếch môi lên, cuối cùng không nhịn được, cười to lên, tuyệt đối không chỉ lộ ra tám cái răng.
Bùi Châu Hiền nhìn nàng, không rõ.
"Ta biết, thư ký Lý đã nói cho ta biết lịch trình của ngươi."
Tôn tiểu thư xử lý quan hệ giao tế đến không tệ, cũng khó trách lúc trước có bản lãnh dụ dỗ chính mình, Bùi Châu Hiền cau mày hỏi nàng, giả bộ tức giận, "Biết ta không trở lại, ngươi liền vui vẻ như vậy?"
Tôn Thừa Hoan còn cười, bán cái nút nửa ngày mới nói, "Ta cũng đi H thị, cố ý cùng đồng sự đổi, công ty ở bên kia có công việc cần làm, đi chừng mấy ngày."
Chẳng trách Tôn tiểu thư cười đến xán lạn như vậy. Nhớ lúc trước, lúc Tôn Thừa Hoan theo Quản Tiệp đi công tác, Bùi tổng cũng lâm thời đổi lịch trình, "Theo đuôi" đi tới. Kết hôn thật nhiều năm về sau, nhớ tới những sự tình khi còn trẻ, Tôn Thừa Hoan không ít lần chế nhạo Bùi Châu Hiền, nói ý muốn sở hữu của nàng quả thực biến thái.
"Tính toán thật tốt nhỉ." Bùi Châu Hiền quẹt cái mũi của nàng, cười hỏi, "Có phải là muốn cùng ta trở về thấy gia trưởng không?"
Hiện tại Hề Vân cùng Bùi Miễn đều ở H thị. Bởi vì lớn tuổi, chuyện của công ty, Bùi Miễn đã hất tay để Bùi Châu Hiền đi quản lý, năng lực của Bùi Châu Hiền không hề kém so với hắn khi còn trẻ.
Vừa nhắc tới gặp gia trưởng Tôn Thừa Hoan liền sầu, tuy nói Hề Vân đã ngầm thừa nhận mối quan hệ của nàng và Bùi Châu Hiền, nhưng cũng không có biểu hiện nhiều nhiệt tình, chính mình đi Bùi gia, phỏng chừng sẽ không được tiếp đãi đi?
"Nói rồi cuối năm lại đi."
Nghe nàng nói như vậy, Bùi Châu Hiền liền biết Tôn Thừa Hoan sợ, nàng túm lấy mặt Tôn Thừa Hoan, mạnh mẽ đối diện, "Ta đều khăng khăng một mực muốn cùng ngươi, ngươi còn lo lắng cái gì?"
Bùi Châu Hiền đều đã hống nàng an tâm, Tôn Thừa Hoan vẫn nói rằng, "Cuối năm lại đi, ngươi để ta chuẩn bị đã!"
"Lại chuẩn bị cũng là cái túng bao." Bùi Châu Hiền nắm bắt mặt nàng.
"Ai là túng bao!"
Bùi Châu Hiền cười đến vui vẻ, "Sợ còn không cho nói?"
Tôn Thừa Hoan xù lông, "Bùi Châu Hiền, ngươi lại bắt nạt ta!"
Bùi Châu Hiền ôm Tôn Thừa Hoan, xoay chuyển nửa vòng, liền đem thân thể gầy gò nho nhỏ của nàng đặt ở dưới thân, miệng hơi cười cúi đầu hôn nàng, chiêu này là hữu hiệu nhất, Tôn tiểu thư xu lông rất nhanh liền yên tĩnh lại.
Ngày hôm sau, Tôn Thừa Hoan theo Bùi Châu Hiền cùng nhau bay, đến H thị lại đi hội họp cùng đồng sự.
"Buổi tối trực tiếp ở chỗ kia của ta, đừng ở khách sạn."
"Đi nhà ngươi?" Tôn Thừa Hoan thấp thỏm.
"Đi cạnh biển, lúc trước ngươi đi qua một lần."
Biệt thự hải cảnh của Bùi tổng, Tôn Thừa Hoan nhớ tới chuyện lúc trước, "Ngươi nói ba ngàn một đêm cái kia sao?"
Bùi Châu Hiền bị lời giải thích của Tôn Thừa Hoan chọc cười, "Ừm, sau này cho ngươi miễn phí."
Đi tới H thị, Tôn Thừa Hoan nghĩ trăm phương ngàn kế trốn tránh không đi gặp gia trưởng của Bùi tổng, không nghĩ tới kế hoạch vẫn là không đuổi kịp biến hóa.
Bởi vì lúc đang làm việc ở hiện trường, nàng nhìn thấy "Mẹ chồng tương lai" của nàng.
Khi đến giờ ngọ hoạt động vừa lúc kết thúc, Tôn Thừa Hoan gặp Hề Vân, chính là trùng hợp như thế.
"A di hảo ——" Tôn Thừa Hoan cũng không biết bây giờ Hề Vân đối với mình sẽ là cái thái độ gì.
Hề Vân là khách quý dự họp, sau khi nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, gật đầu cười.
Nàng nở nụ cười, lúc này mới làm Tôn Thừa Hoan bớt khẩn trương.
"Ngươi đến lúc nào?"
"Ta... Ngày hôm qua."
"Ngày hôm qua? Cùng Hiền Hiền cùng nhau đến?"
"Ân."
"Đứa bé kia cũng thật là, không chịu nói với chúng ta một tiếng..." Hề Vân nghĩ linh tinh, nàng nhìn Tôn Thừa Hoan một chút, thật giống như hơi khẩn trương, Hề Vân không nhịn được hỏi một câu, "Ta nhìn rất hung sao?"
"Không có không có." Tôn Thừa Hoan cười lắc đầu một cái.
"Cứ giống như lúc trước, ngươi không cần khẩn trương. Hiện tại tan việc chưa? Vừa vặn về nhà ăn cơm, buổi tối Hiền Hiền cũng trở về."
Về nhà ăn cơm, Hề Vân nhẹ nhàng nói một câu như vậy, Tôn Thừa Hoan đột nhiên bị cảm động đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro