Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71

"Vậy ngươi nằm là được, ta đến động."

Bùi Châu Hiền bắt được cái tay xấu xa của Tôn Thừa Hoan, ánh mắt mê hoặc, ngữ điệu lười biếng, "Sức để ăn ngươi vẫn còn."

Ở trong thanh âm của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan nghe ra được mùi vị mệt mỏi, vừa rồi chỉ là đùa giỡn mà thôi, nàng còn chưa đến mức khát khao như thế. Tôn Thừa Hoan lại dùng hai tay cuốn lấy eo của Bùi Châu Hiền, kéo nàng vào trong lồng ngực của mình, ôn nhu nói: "Mệt mỏi, tắm xong nằm một lúc, ta đi làm cơm."

"Cũng không phải mệt mỏi, mấy ngày nay có chút làm ầm ĩ." Bình thường giao tiếp xã giao không ngừng, nghỉ mấy ngày cũng không được thanh tịnh, hơn nữa mấy ngày nay Tôn Thừa Hoan không ở bên gối, Bùi Châu Hiền ngủ cũng không được yên ổn, nàng xoa đầu Tôn Thừa Hoan, cười bổ sung một câu, "Buổi tối không có ngươi bồi tiếp, ngủ không tốt lắm."

Không có ngươi ta ngủ không ngon, một lời nói bình thường như vậy so với bất kỳ lời tâm tình nào cũng đều muốn êm tai hơn.

Mấy ngày nay, Tôn Thừa Hoan cũng ngủ không được tốt lắm, không có nàng ôm luôn cảm thấy vắng vẻ, đã quen được nàng hôn ngủ ngon, cũng quen mỗi khi sáng sớm vạ giường, sẽ được nàng ôn nhu hôn tỉnh.

Tôn Thừa Hoan trong mắt chứa ý cười nhìn nàng, sau đó giống như gà con mổ thóc ở trên môi nàng "Ba ba ba ba ba ba" hôn mấy cái, cực kì chán ngán. Bùi Châu Hiền xoay người, cười đem Tôn Thừa Hoan đặt ở trên tường, vén lên tóc của nàng, ở trên trán của nàng, con mắt, mũi, gò má, trên môi từng cái ôn nhu hôn một lần, sau đó mới nói, "Ta đi tắm rửa."

Lúc mới quen Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan cảm thấy cùng loại nữ nhân này nói chuyện yêu đương nhất định sẽ rất vô vị đi, sau đó không nghĩ tới Bùi tổng vừa dính người lại vừa lãng mạn, giống như hồ ly tinh, còn rất biết câu dẫn người.

"Ta muốn thưởng ngươi một hồi." Cánh tay đang ôm trên eo nàng của Tôn Thừa Hoan vẫn chưa buông ra.

"Khen thưởng ta?"

"Ừm... Khen thưởng ngươi biểu hiện tốt." Tôn Thừa Hoan nhớ tới hai ngày trước Bùi Dữ Lộ nói với nàng, Bùi tổng luôn muốn về nhà bồi lão bà, biểu hiện trăm phần trăm vừa lòng, nên hảo hảo khen thưởng một chút.

"Khen thưởng ta cái gì?"

Tôn Thừa Hoan nhếch miệng cười, suy nghĩ một chút mới nói: "Giúp ngươi tắm rửa, xoa bóp toàn thân."

Bùi Châu Hiền tóm lấy lỗ tai của nàng, "Ngươi rõ ràng là đang khen thưởng chính mình."

"Nào có ~~~" Tôn Thừa Hoan trợn trắng mắt, "Bùi tổng, nghiệp vụ ta cung cấp là phục vụ xoa bóp đàng hoàng."

Mới nói xong, chưa đến một phút, Tôn Thừa Hoan liền tự vả mặt của mình.

Bùi Châu Hiền cười, bị Tôn Thừa Hoan lôi kéo đi vào phòng tắm, dưới ánh đèn vàng ấm áp, các nàng nhiệt liệt hôn môi đối phương, cho đến khi trên người cởi thành trần như nhộng.

"Ân... Cái này ngươi gọi là phục vụ đàng hoàng?" Bùi Châu Hiền trên mặt mang theo ửng hồng, thở hổn hển, bị Tôn Thừa Hoan ép tới thân thể ngửa ra sau, Bùi Châu Hiền một tay chống bồn rửa tay, một cái tay khác đặt lên trên đầu của Tôn Thừa Hoan đang chôn ở trong ngực nàng.

Tôn Thừa Hoan đưa tay ôm lưng nàng, thân thể thiếp qua nhẹ nhàng sượt, cúi đầu khẽ cắn cổ Bùi Châu Hiền, "Thân ái, ta dùng miệng xoa bóp cho ngươi có được hay không?"

"Ân..."

Tôn Thừa Hoan vốn không có ý định chơi đùa Bùi Châu Hiền, nhưng nàng đánh giá quá cao lực tự kiềm chế của bản thân, có một số việc khó lòng kìm nổi, Tôn tiểu thư còn có chút quá mức khiêm tốn, rõ ràng nàng so với chính mình tưởng tượng còn muốn khao khát hơn nhiều.

Vừa nhìn thấy Bùi Châu Hiền bị chính mình làm cho ý loạn tình mê, thì Tôn Thừa Hoan càng không nhịn được, hai người ở dưới vòi hoa sen lung tung cọ xát thân thể, từ phòng tắm đến phòng ngủ, dọc theo đường đi hai người môi lưỡi chưa từng tách ra một lần nào, cuối cùng lảo đảo cùng ngã lăn tới trên giường.

"Nếu mệt mỏi, vậy ngươi ngủ một giấc đi nha ~" Tôn Thừa Hoan nằm nhoài trên người Bùi Châu Hiền, cố ý bất động.

"Tôn Thừa Hoan!" Bùi Châu Hiền than nhẹ một tiếng, ôm lấy cổ của nàng, châm hỏa trên người mình, lại không giải quyết, Tôn tiểu thư sợ là thiếu một khoản nợ "Dạy dỗ".

Tôn Thừa Hoan đem đầu vùi vào hõm cổ của nàng, "Muốn không?"

Bùi Châu Hiền ánh mắt mê ly, nắm lấy tay Tôn Thừa Hoan, há miệng nhẹ nhàng ngậm ngón tay thon dài trắng nõn của nàng, mút một lúc, lại nắm tay nàng, hướng đi xuống.

"Không được, trước tiên ta muốn cho khen thưởng trước..." Tôn Thừa Hoan vẫy mở tay của chính mình, khí tức chập trùng, nàng bắt đầu hôn từ đầu tóc của Bùi Châu Hiền.

Thời điểm hôn đến hai bên má, Bùi Châu Hiền than nhẹ, đỡ lấy đầu của Tôn Thừa Hoan đẩy xuống dưới, "Từ phía dưới bắt đầu..."

Dùng miệng xoa bóp toàn thân, này, miệng của Tôn Thừa Hoan đều muốn tê rần, cuống lưỡi rút gân.

Sức cùng lực kiệt, điên cuồng qua đi hai người ôm cùng một chỗ, lẳng lặng nằm, Bùi Châu Hiền đem đầu cọ cọ lên tóc của Tôn Thừa Hoan, nhắm mắt lại, ngửi mùi thơm nhàn nhạt lúc này mới yên giấc.

Tôn Thừa Hoan còn muốn nói chuyện ngày kia bay ra nước ngoài, nhưng thấy nàng đã nhắm mắt lại rồi, liền không nói gì nữa. Tôn Thừa Hoan lại ôm Bùi Châu Hiền nằm một lúc, mãi đến khi Bùi Châu Hiền ngất ngất nặng nề chìm vào giấc ngủ, Tôn Thừa Hoan mới hôn cái trán của nàng một cái, xuống giường chuẩn bị bữa tối.

Bảy giờ tối, cơm nước đều làm xong, Tôn Thừa Hoan mới đi phòng ngủ gọi Bùi Châu Hiền rời giường, thực sự là rất ít khi thấy được bộ dạng ngủ nướng của Bùi tổng, Tôn Thừa Hoan không nhịn được lén lút chụp một tấm.

Phỏng chừng là mấy ngày nay ngủ không ngon, Bùi Châu Hiền bất tri bất giác liền ngủ hơn hai giờ, thật giống như chỉ có trở lại khu nhà ở bên này, mới có thể ngủ yên giấc.

Tôn Thừa Hoan cúi người cách chăn ôm lấy Bùi Châu Hiền, không có lập tức đánh thức nàng, chỉ cười sờ tóc của nàng, nhìn chằm chằm mặt của nàng, thực sự là càng nhìn càng thấy đẹp đẽ, đại khái là mỗi ngày nhìn như vậy đều sẽ không chán.

Bùi Châu Hiền mở nửa con mắt ra, liền nhìn thấy Tôn Thừa Hoan cười giống như tiểu si hán, toét miệng lộ ra một loạt hàm răng trắng bóng, Bùi Châu Hiền đưa tay ra, dùng mu bàn tay cọ cọ mặt nàng, da dẻ bóng loáng nhẵn nhụi, bình thường thấy nàng cũng không quá để tâm đi bảo dưỡng, xem ra đúng là tuổi trẻ thật tốt.

Bùi Dữ Lộ còn đùa giỡn nói Bùi Châu Hiền là "Trâu già gặm cỏ non", suýt chút nữa bị Bùi Châu Hiền dùng ánh mắt dỗi chết tại chỗ.

Để cho nàng sờ soạng một lúc, Tôn Thừa Hoan nắm lấy tay Bùi Châu Hiền, nghiêng đầu hôn đến chán ngán, "Rời giường ăn cơm ~ "

"Muốn ăn canh."

"Một chén lớn, có muốn ta uy ngươi uống hay không a?" Tôn Thừa Hoan cười kéo nàng dậy.

Tôn Thừa Hoan múc cho Bùi Châu Hiền một chén canh lớn, đưa lên trước, trong miệng thì thầm nhắc tới, "Canh cá uống canh cá."

Bùi Châu Hiền liếc nàng một cái.

Tôn Thừa Hoan hung hăng đưa đĩa rau cho Bùi Châu Hiền, nhìn nàng uống hai chén nhỏ canh, lại ăn nửa bát cơm tẻ, mới thoả mãn. Buổi chiều, Bùi Châu Hiền ngồi ở trên ghế sô pha, Tôn Thừa Hoan liền chui đến phía sau bóp vai cho nàng, thỉnh thoảng uy một ngụm nước trái cây cho nàng.

"Lại đây." Bùi Châu Hiền để cho nàng xoa bóp một lúc, liền lôi kéo không cho nàng làm nữa.

Tôn Thừa Hoan thuận thế nằm xuống, gò má gối lên trên đùi của nàng, "Ta đã đặt trước vé máy bay cùng khách sạn, ngày kia bay."

"Ừm."

Tôn Thải Nam ở nước ngoài tiếp thu tâm lý trị liệu, nghe y sĩ trưởng nói, tình huống của nàng đã tốt hơn rất nhiều, mấy ngày trước Tôn Thừa Hoan gọi điện thoại cho nàng, nàng nói nàng đang học ngoại ngữ, hằng ngày đã có thể giao lưu cùng với người nước ngoài rồi, từ trong giọng nói của nàng Tôn Thừa Hoan cũng có thể nghe ra được tâm thái của nàng không tệ, trong lòng tự nhiên là yên tâm.

"Cảm ơn." Tôn Thừa Hoan nắm lấy tay của Bùi Châu Hiền, đột nhiên nói một tiếng cám ơn, mỗi lần nghĩ đến chuyện của Tôn Thải Nam, trong lòng Tôn Thừa Hoan đều là cảm kích, Bùi Châu Hiền xuất hiện, thay đổi quỹ tích nhân sinh của nàng. Hai mươi lăm năm qua, nàng chưa bao giờ được sống ung dung sung sướng giống như bây giờ, "Cảm ơn..."

Tôn Thải Nam còn hỏi đến Bùi Châu Hiền, hỏi nàng cùng Bùi Châu Hiền đến tột cùng là quan hệ gì, ngày đó thời điểm lên máy bay, Tôn Thừa Hoan cũng không có giải thích rõ ràng với nàng. Tôn Thừa Hoan nói với Tôn Thải Nam, nàng cùng Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, Bùi Châu Hiền đối với nàng rất tốt, Tôn Thải Nam im lặng một lúc, sau đó lại hỏi Tôn Thừa Hoan, người nhà của Bùi Châu Hiền có đồng ý hay không? Vấn đề này, Tôn Thừa Hoan không có cách nào trả lời được.

Bùi Châu Hiền không thích nghe Tôn Thừa Hoan nói cảm tạ, nàng dùng đầu ngón tay vuốt ve bờ môi của Tôn Thừa Hoan, cúi đầu hôn lên, "Còn khách khí với lão bà của ngươi."

Thời điểm mỗi lần gọi "Lão bà", trong lòng Tôn Thừa Hoan vừa ngọt lại vừa sáp, nàng rõ ràng, hai chữ này chỉ là xưng hô thân mật giữa nàng cùng Bùi Châu Hiền, mà không có ý nghĩa gì khác.

"Châu Hiền..."

"Hả?"

Tôn Thừa Hoan muốn nói cái gì đó, nhưng vừa mở miệng lại không biết nên nói cái gì, đơn giản ngẩng đầu lên hôn nàng.

"Túng bao ——" Bùi Châu Hiền nâng cằm của Tôn Thừa Hoan, hỏi, "Ta đều đã theo ngươi đi gặp gia trưởng rồi, ngươi có nguyện ý theo ta cùng nhau về nhà hay không?"

Vẻ mặt của Tôn Thừa Hoan nghiêm túc lên, đây không phải là lần đầu tiên Bùi Châu Hiền nói muốn dẫn nàng về nhà, nhưng nàng đều cho rằng Bùi Châu Hiền chỉ là hống nàng chơi, xưa nay không có ý định làm thật, "Ngươi nói thật sao?"

"Đương nhiên." Bùi Châu Hiền đối với cảm tình từ trước đến giờ đều rất thận trọng, không hề tồn tại ý nghĩ vui đùa, nàng cùng Tôn Thừa Hoan nếu đã xác định quan hệ, tự nhiên là dự định dẫn nàng về nhà, chỉ là thời cơ còn chưa đến, nàng sẽ không mạo muội đem Tôn Thừa Hoan mang về, chí ít nàng muốn chắc chắn Tôn Thừa Hoan không bị oan ức.

Hiện tại, Bùi Châu Hiền muốn tìm hiểu suy nghĩ của Tôn Thừa Hoan trước đã.

"Đồng ý, thế nhưng..." Từ đáy lòng đương nhiên là Tôn Thừa Hoan đồng ý, nàng muốn cùng Bùi Châu Hiền vẫn luôn tiếp tục như vậy, nhưng sợ chính mình không có may mắn như vậy. Tôn Thừa Hoan chưa bao giờ nghĩ tới tình huống được Bùi Châu Hiền mang về nhà, bây giờ nghe Bùi Châu Hiền nói chuyện, não bộ lập tức tưởng tượng ra hình ảnh ba đường hội thẩm, người nhà họ Bùi mỗi người đều là người "Tàn nhẫn" đi, Bùi Châu Hiền có thể cùng một chỗ với nàng đã là cái kỳ tích rồi, nàng cùng Bùi Châu Hiền đều là nữ nhân, lại không môn đăng hộ đối, "Ba mẹ ngươi có thể tiếp thu ta sao?"

"Người ta nhìn trúng, bọn họ sẽ không làm khó dễ." Bùi Châu Hiền không nói dối, Bùi gia vẫn tính là dân chủ, từ nhỏ đến lớn, mặc kệ là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, cha mẹ của nàng sẽ cho nàng kiến nghị, nhưng chưa bao giờ thay thế nàng làm ra quyết định, "Có ta che chở ngươi, sợ cái gì."

Suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, nên đến đều sẽ đến, Tôn Thừa Hoan nằm nhoài trên đùi nàng, cười ngẩng đầu hỏi, "Ba mẹ của ngươi có dễ ở chung không?"

"Nhà chúng ta tính khí kém cỏi nhất không nói lý nhất chính là Dữ Lộ." Bùi Châu Hiền cúi đầu cầm cây tăm xăm trái cây cho Tôn Thừa Hoan ăn, đùa giỡn nói, "Ngay cả nàng ngươi đều có thể trị được, còn sợ ba mẹ ta?"

Cùng lúc đó, Bùi Dữ Lộ đánh hai cái hắt xì.

"Không cần phải gấp gáp thấy gia trưởng." Tôn Thừa Hoan vươn mình dậy, ngồi quỳ chân ở trên đùi nàng, đưa tay ôm lấy cái cổ của Bùi Châu Hiền cùng nàng mặt đối mặt, Tôn Thừa Hoan biết nàng là muốn cho mình cảm giác an toàn, phần tâm tư này của Bùi tổng đủ để Tôn Thừa Hoan thấy rất thỏa mãn rồi. Tôn Thừa Hoan nghiêng than mình hôn lên vành tai của Bùi Châu Hiền, thấp giọng nói, " 'Vụng trộm' khá là kích thích ~~~ "

Bùi Châu Hiền ôm nàng, tiện tay ở trên eo nàng nhéo một cái, cau mày cười, "Nói cái gì lung ta lung tung."

Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, đầu năm các nàng liền xuất phát đi C quốc.

Lần trước Tôn Thừa Hoan thấy Tôn Thải Nam là ở nửa năm trước, Tôn Thừa Hoan không dám nghĩ, các nàng sẽ có một ngày có thể ở chung giống như một cặp mẹ con bình thường. Tôn Thừa Hoan đến thăm nàng, nàng giống như thay đổi thành một người khác, sắc mặt không còn tiều tụy, da dẻ so với trước đây cũng tốt hơn nhiều, xem ra so với nửa năm trước còn trẻ hơn, còn có thể đối với mình nở nụ cười.

"Mẹ, ta đến xem ngươi."

Tôn Thải Nam làm mẹ mấy chục năm, hiện tại lại có cảm giác giống như mình không hề có một chút kinh nghiệm làm mẹ nào vậy, nhìn thấy nữ nhi tay chân liền luống cuống.

"A di, ở chỗ này đã quen thuộc chưa?"

Vẫn là Bùi Châu Hiền bồi ở bên người nàng, Tôn Thải Nam nhìn tay các nàng nắm cùng một chỗ, còn nhiều thêm hai chiếc nhẫn, trong lúc nhất thời lệ nóng đảo quanh, cũng không biết nên nói cái gì, qua một lát, nàng mới rưng rưng nói rằng, "Quen thuộc, quen thuộc..."

"Mẹ..." Tôn Thừa Hoan chỉ tiến lên ôm nàng, giúp nàng lau nước mắt, nhưng chính mình lại khóc, nhớ tới tháng ngày các nàng sống nương tựa lẫn nhau, là ngậm bao nhiêu đắng mới gắng vượt qua, Tôn Thừa Hoan yêu tiền như vậy, chính là vì có thể có được ngày hôm nay, từ nhỏ đến lớn, tâm nguyện to lớn nhất của nàng chính là để mẫu thân trải qua sinh hoạt như bao người bình thường.

"Ta mang các ngươi đi dạo."

Cấu trúc của nơi này tương tự với một trung tâm trị liệu tâm lý, ở vùng ngoại thành, không khí cùng phong cảnh đều rất tốt, Tôn Thải Nam ở chỗ này hoàn toàn là bắt đầu một cuộc sống khác, có bác sĩ tâm lý giúp nàng mở ra khúc mắc, nhận thức bằng hữu mới, nàng biết ở nước ngoài chi tiêu lớn, vì lẽ đó lúc nhàn rỗi sẽ học ngoại ngữ, tình cờ cũng đi ra ngoài làm kiêm chức.

Nhìn thấy trạng thái của Tôn Thải Nam tốt như vậy, Tôn Thừa Hoan coi như giải quyết xong một việc đại sự ở trong lòng, trước đây lúc nào cũng một mực cho Tôn Thải Nam tiền, lại không ý thức được tâm bệnh của nàng nghiêm trọng đến mức nào, mẹ nàng trải qua một đời này, không phải người bình thường nào cũng có khả năng chịu đựng được.

Những chuyện năm xưa, Tôn Thừa Hoan không hận nàng, vĩnh viễn không có cách nào hận nàng.

Ở cùng Tôn Thải Nam ba ngày, Tôn Thừa Hoan còn dư lại mấy ngày nghỉ, toàn bộ do Bùi tổng "Làm chủ". Ngày thứ ba, Bùi Châu Hiền trực tiếp mang theo Tôn Thừa Hoan bay đi hải đảo nhiệt đới, dù sao cũng là đến để nghỉ ngơi, vì lẽ đó không có sắp xếp quá nhiều lữ trình, chỉ có hai người bọn họ, không có những người khác quấy rối, chán ngán dính nị qua năm ngày bốn đêm.

Lữ hành vốn là sự tình tốt đẹp, chớ nói chi là đi cùng người yêu thích, thật giống như làm cái gì cũng trở nên có ý nghĩa. Sưởi tắm nắng, bơi, lặn dưới nước, tản bộ... Có điều không biết xấu hổ có thể nói, Tôn Thừa Hoan thích nhất vẫn là nghe thanh âm của sóng biển, cùng nàng làm tình.

- ----------------------------------------

Tiêu sái được mấy ngày, sau khi về nước lại bị công việc che ngợp bầu trời.

Tôn Thừa Hoan có khó khăn, hơn nữa cách cuộc thi thiết kế càng ngày càng gần, mỗi ngày Tôn Thừa Hoan đều tăng giờ làm việc buổi tối để làm tác phẩm thiết kế. Thời điểm cuối tuần, nàng vẫn như thường lệ đi triển quán thời trang làm người hướng dẫn, mỗi lần đều mang theo bản thảo thiết kế, Tôn tiểu thư còn đang tính toán nhỏ nho ở trong lòng, chờ gặp được Hề giáo sư, thuận tiện để Hề giáo sư chỉ đạo mình cải tiến.

Sau khi mang theo mục đích như vậy, Tôn Thừa Hoan liền không có "Ngẫu nhiên gặp" Hề Vân ở triển quán nữa.

Năm giờ chiều kết thúc công việc, Tôn Thừa Hoan vừa ra khỏi triển quán, đi không được bao xa liền bắt đầu mưa, bất đắc dĩ chỉ có thể đi vào quán cà phê ở một bên tạm thời ngồi một chút.

"Hề giáo sư, thật là đúng dịp a ——" Tôn Thừa Hoan đẩy cửa đi vào, vừa liếc mắt liền thấy Hề Vân, nàng đang ngồi ở gần cửa sổ, uống cà phê xem tạp chí.

"Tiểu Hoan." Hề Vân thả cà phê trong tay xuống, hướng Tôn Thừa Hoan cười gật đầu, "Ngồi đi, muốn uống gì, ta mời ngươi."

"Này sao được, vẫn là để ta mời ngài đi." Tôn Thừa Hoan cười, lôi kéo cái ghế ngồi xuống, "Ngài giúp ta chỉ đạo bản thảo thiết kế, ta còn chưa hảo hảo cảm tạ ngài."

"Đều là việc nhỏ."

"Ngài ở đây chờ người sao?"

"Lát nữa sẽ đi tham gia nghệ thuật phòng khách, tài xế đang trên đường có việc trì hoãn, ta chờ ở đây."

"Như vậy..." Tôn Thừa Hoan nhớ tới gặp Hề Vân nhiều lần như vậy, đều không có phương thức liên lạc của nàng, liền da mặt dày nói rằng, "Hề giáo sư, ta có thể thêm phương thức liên lạc của ngài không? Sau này có chỗ nào không hiểu, ta còn muốn thỉnh giáo..."

"Phía trên này có hòm thư của ta." Hề Vân đưa một tấm danh thiếp cho Tôn Thừa Hoan, ngoài cửa sổ mưa vẫn còn đang rơi, phỏng chừng trong thời gian ngắn sẽ không dừng lại, "Tác phẩm thiết kế thế nào rồi?"

"Còn đang sửa chữa, chính là thật phiền phức ngài giúp ta xem một chút..." Tôn Thừa Hoan lập tức lấy bản thảo thiết kế đã in sẵn từ trong túi xách ra, nghĩ thầm, có thể quen biết một vị đại lão trong nghiệp giới như vậy, chính mình thực sự là chó ngáp phải ruồi.

Trước đây Hề Vân chính là dạy học sinh, tự nhiên yêu thích người hiếu học, hơn nữa đối với Tôn Thừa Hoan vốn là có hảo cảm, chỉ đạo liền có thêm kiên trì.

Nửa giờ qua đi, mưa vẫn chưa ngừng lại, tài xế của Hề Vân cũng chưa tới.

"Xin lỗi, ta tiếp điện thoại." Đúng lúc Tôn Thừa Hoan nhận được điện thoại của Bùi Châu Hiền, sau khi Hề Vân gật đầu, nàng mới trượt nút nhận cuộc gọi.

"Sao lại không ở nhà?"

"Ta... Vừa đi ra một lát, ở bên ngoài." Tôn Thừa Hoan không có nói cho Bùi Châu Hiền biết chính mình cuối tuần ở bên ngoài làm kiêm chức, nếu như biết rồi, Bùi tổng lại sẽ nói nàng.

"Ngươi ở đâu? Hiện tại ta tới đón ngươi, buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn."

Tôn Thừa Hoan báo địa chỉ cho Bùi Châu Hiền.

"Ừm, ngươi chờ ta một chút."

Tôn Thừa Hoan vừa mới cúp điện thoại, Hề Vân liền mỉm cười hỏi nàng, "Bạn gái?"

"Ân, đúng... Làm sao ngài biết."

"Nhìn vẻ mặt liền biết." Hề Vân trêu ghẹo nàng, lại nhìn chằm chằm cái nhẫn trên tay nàng một chút, càng ngày càng thấy quen mắt.

"..."

Tôn Thừa Hoan thật xấu hổ mà cười cười, nàng có biểu hiện rõ ràng như vậy sao, nhớ tới Hề Vân đã ngồi ở đây nửa ngày, cũng không thấy tài xế tới đón, liền chủ động nói rằng, "Bạn gái của ta lập tức tới ngay, hay là để cho nàng lái xe đưa ngài đi có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro