Chương 33
Tôn Thừa Hoan kéo rèm cửa sổ lại, tim đập bỗng nhiên nhanh hơn.
Nàng không nhịn được lại bới rèm cửa sổ lên, lộ ra một cái khe nhỏ, lén lút nhìn xuống dưới lầu, lúc này, Bùi Châu Hiền đã đi về phía bên này của nàng, đang chuẩn bị lên lầu.
Lúc thân ảnh của Bùi Châu Hiền biến mất khỏi tầm mắt của nàng, Tôn Thừa Hoan giống như có thể nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Châu Hiền đang giẫm lên cầu thang ximăng, cách mình càng ngày càng gần.
Bùi Châu Hiền lên tới lầu sáu, đứng trước cửa sắt rỉ sét loang lổ, phía trên là biển số nhà quen thuộc, nàng do dự trong chốc lát, trước khi gõ cửa, nàng gọi điện thoại cho Tôn Thừa Hoan trước.
Tôn Thừa Hoan đang nắm chặt điện thoại di động ở trong tay, lúc này màn hình sáng lên, di động chấn động, nhìn hiển thị người gọi, nàng không tiếp cũng không cắt đứt, đang xoắn xuýt cái gì a... Bùi Châu Hiền tại sao còn liên hệ với nàng? Hay là nói, Bùi Châu Hiền lại cho rằng ngày đó, nàng chỉ là đùa giỡn...
Mấy ngày nay, mỗi ngày Tôn Thừa Hoan đều nghĩ, sau này vẫn không nên cùng Bùi Châu Hiền giao thiệp thì tốt hơn, Bùi tổng "Chơi" nổi, nhưng Tôn Thừa Hoan nàng "Chơi" không nổi. Gặp lại Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan sợ chính mình từng ngày từng ngày càng lún càng sâu, nàng yêu thích Bùi Châu Hiền, bản thân nàng cũng bắt đầu thừa nhận điểm ấy.
Ngoài cửa, Bùi Châu Hiền gọi điện thoại, không có người tiếp. Nàng đơn giản giơ tay lên, dùng mu bàn tay đập vào trên cửa sắt tuổi tác đã lâu, có tiết tấu phát sinh từng trận tiếng vang không lớn không nhỏ.
Nhất định là nàng đang gõ cửa, Tôn Thừa Hoan giống như con rùa đen rụt đầu, ngồi trên lan can nhỏ hẹp, cong chân lên, dùng hai tay ôm chặt, mỗi một lần Bùi Châu Hiền gõ cửa, giống như gõ vào trong nội tâm của nàng vậy, tâm bay nhảy bay nhảy.
Tôn Thừa Hoan quay đầu kinh ngạc nhìn về phía nơi cửa, nhớ tới hai ngày trước ở đoàn phim nhìn thấy Bùi Châu Hiền cùng Hạ Tề, bọn họ ra vào có đôi còn có "Dáng dấp ân ái" nữa, Tôn Thừa Hoan càng ngày càng kiên định quyết tâm không đi ra mở cửa.
Nàng biết là mình đang ghen, đặc biệt là khi Hạ Tề vòng lấy eo của Bùi Châu Hiền, có thể này xem là ghen sao, nàng là người không có tư cách ghen, nàng cùng Bùi tổng quan hệ gì cũng không phải, Bùi tổng ở bên ngoài chơi như thế nào, nửa điểm cũng không quan hệ đến nàng, huống chi đó là vị hôn phu của nàng.
Nàng đều đã có lão công rồi, làm gì cứ phải đến trêu chọc mình đây? Coi như không phải loại trêu chọc kia, Tôn Thừa Hoan cũng không muốn gặp nàng, giữa các nàng không có gì hay để gặp mặt cả.
Tôn Thừa Hoan vẫn là ghen, nàng tức giận, sinh khí với Bùi Châu Hiền, cho dù tất cả những hành vi này đều chỉ xuất phát từ một phía của nàng, Tôn Thừa Hoan thật sâu khinh bỉ chính mình, hiện tại nàng giống như một tên hề đáng thương, vì "Tưởng bở" mà dằn vặt chính mình.
Tiếng gõ cửa vang lên một hồi, sau đó liền biến mất, nàng hẳn là đã đi rồi đi? Tôn Thừa Hoan tiếp tục nhìn chằm chằm về phía cửa.
Nguyên lai ôm ấp, có lúc sẽ là khoảng cách xa lánh giữa người và người. Giống như đêm đó, cái ôm của Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền qua đi, Tôn Thừa Hoan cảm giác khoảng cách giữa các nàng, càng ngày càng xa.
Bùi Châu Hiền vẫn còn đứng ở cửa, nàng là không ở nhà, hay là không muốn gặp mình? Ngày hôm nay xuất hiện ở đây, cũng không phải kế hoạch của Bùi Châu Hiền, chỉ là thời điểm đi ngang qua nơi này, theo bản năng muốn nhìn lên xem, nàng cũng không rõ, thấy Tôn Thừa Hoan rồi sẽ muốn nói gì, nhưng vẫn cứ tới.
Hay là bởi vì thời điểm thấy không được nàng, sẽ có chút nhớ nàng.
"Ngươi tìm ai vậy?" Bùi Châu Hiền chuẩn bị xuống lầu, thì gặp được Tôn Thải Nam vừa mới bò lên lầu, Tôn Thải Nam thấy nàng đứng ở trước cửa một lúc lâu, liền hỏi một câu như vậy.
Bùi Châu Hiền nhìn nữ nhân trước mặt, dáng dấp đại khái là hơn bốn mươi tuổi, hình dung có chút tiều tụy, da dẻ trắng xám, ngũ quan rất xinh xắn, có một loại phong tình khác, có thể thấy, khi còn trẻ là một nữ nhân xinh đẹp. Bùi Châu Hiền nhìn mặt mày của nàng, có loại cảm giác đã từng gặp qua.
Tôn Thải Nam đối với người có tiền đều khá là khách khí, nhìn khí chất cùng trang phục, nàng hiển nhiên đem Bùi Châu Hiền đẩy vào hàng ngũ người có tiền.
Nàng chính là mẹ của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền nhớ tới nữ nhân đêm đó tranh chấp với Tôn Thừa Hoan, thân hình cùng vị trước mặt này xấp xỉ nhau, mà mặt mày của Tôn Thừa Hoan lại tương đồng với nàng.
"Ta tìm Tôn Thừa Hoan."
Tôn Thải Nam vốn cho rằng vị đại tiểu thư này đi nhầm tầng, hiện tại nghe thấy tên con gái mình từ trong miệng nàng, khá là kinh ngạc, con gái nàng lúc nào thì nhận thức được một người có tiền như thế? Bạn bè của Tôn Thừa Hoan, Tôn Thải Nam chỉ mới gặp qua Lâm Vi mà thôi.
"Ngươi là bằng hữu của nàng?"
"Ừm." Ấn tượng của Bùi Châu Hiền đối với Tôn Thải Nam không tốt lắm, buổi tối ngày hôm ấy nàng cho Tôn Thừa Hoan một cái tát kia... Có người mẹ nào có thể nhẫn tâm đối với con gái của mình như vậy? Mà lần trước lúc Tôn Thừa Hoan nói đến mẹ của mình, có thể thấy, quan hệ mẹ con giữa các nàng cũng không tốt.
"Vậy làm sao không đi vào a? Đừng đứng..." Tôn Thải Nam nhiệt tình chào hỏi cùng Bùi Châu Hiền, lúc này mới ý thức được chính mình còn chưa giới thiệu, "Há, ta là mẹ của Thừa Hoan."
Quả nhiên là mẹ của nàng, Bùi Châu Hiền chỉ quay về Tôn Thải Nam cười cười, "Nàng không ở nhà, ta liền không đi vào."
"Không ở nhà? Nàng ở nhà a..." Ngày hôm nay Tôn Thải Nam đã nói muốn tới dùng cơm với Tôn Thừa Hoan rồi, Tôn Thải Nam tiến lên gõ cửa.
Nàng làm sao còn chưa đi? Tiếng gõ cửa mới vang lên càng làm tâm tư của Tôn Thừa Hoan thêm nhiễu loạn, nàng dứt khoát nhét tai nghe vào tai, muốn nghe nhạc một chút dời đi sự chú ý.
Tôn Thải Nam gõ một trận, vẫn không có người ra mở cửa, nàng liền lấy chìa khóa từ trong bao ra, quay đầu đối với Bùi Châu Hiền nói, "Khả năng là nàng đột nhiên có việc đi ra ngoài, chẳng mấy chốc sẽ trở về."
"Quên đi thôi."
"Không cần khách khí, đều đã đến rồi, tốt xấu gì cũng nên đi vào ngồi một chút, uống chén trà rồi hẳn đi, vậy ta gọi điện thoại gọi Tôn Thừa Hoan trở về." Lúc này, Tôn Thải Nam đã dùng chìa khoá mở cửa, còn một mặt đối với Bùi Châu Hiền nói, "Còn không biết xưng hô như thế nào?"
"Ta họ Bùi."
Tôn Thải Nam vừa kéo cửa ra liền nhìn thấy Tôn Thừa Hoan một người ngồi ở trên lan can, rõ ràng là có ở nhà, gõ cửa cũng không nghe, vốn là muốn mắng nàng hai câu, nhưng vì có người ngoài ở đây, nên không tiện mắng mỏ, "Ngươi nha đầu chết tiệt kia, ở nhà cũng không mở cửa."
Tôn Thừa Hoan thấy Tôn Thải Nam, chỉ liếc nhìn nàng một cái, cũng không để ý tới nàng.
"Bằng hữu của ngươi đến rồi, gõ cửa cũng không nghe, để người ta ở bên ngoài chờ thật lâu, lỗ tai điếc hay sao?" Tôn Thải Nam lại nặng nhẹ Tôn Thừa Hoan hai câu, sau đó cười khanh khách nói với Bùi Châu Hiền, "Bùi tiểu thư, đi vào ngồi đi."
Sau đó, Tôn Thừa Hoan liền nhìn thấy Bùi Châu Hiền cùng mẹ nàng đồng thời đi vào, các nàng làm sao lại đi cùng nhau?
Tôn Thừa Hoan không tiếp điện thoại của nàng, không mở cửa cho nàng, muốn tạo ảo giác trong nhà không có ai... Nhưng hiện tại, các nàng bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh này rất lúng túng.
Bùi Châu Hiền mắt lạnh nhìn nàng, mặt không hề cảm xúc, Tôn Thừa Hoan cũng không biết nên nói cái gì, cũng không chào hỏi cùng Bùi Châu Hiền, mà lấy tai nghe xuống, xoay người đi vào nhà bếp.
"Khách nhân đến cũng không biết chào hỏi a! Bùi tiểu thư ngài ngồi đi."
Tôn Thải Nam đúng là bắt chuyện rất nhiệt tình, trái một Bùi tiểu thư phải một Bùi tiểu thư, réo lên không ngừng, Tôn Thừa Hoan liền nghe đến phiền, mẹ của nàng là người giả bộ trăm phần trăm không hơn không kém.
"Buổi tối làm thêm vài món ăn, làm nhanh tay." Tôn Thải Nam bắt chuyện với Bùi Châu Hiền xong, lại chạy vào nhà bếp, cố ý bàn giao mấy câu với Tôn Thừa Hoan, "Bằng hữu này của ngươi lai lịch như thế nào? Tại sao ngươi lại biết nàng?"
Tôn Thừa Hoan trừng Tôn Thải Nam một cái, giống như ăn phải thuốc nổ, tức giận nói rằng, "Này có quan hệ gì với ngươi sao?"
"Này tiểu bạo tính khí, lão nương ta không trêu chọc nổi."
Bởi vì Bùi Châu Hiền ở đây, cho nên đêm nay khả năng là một lần ở chung hài hòa nhất của Tôn Thừa Hoan cùng Tôn Thải Nam, không có cãi nhau, nói chuyện xem như bình thường còn dùng "Lời nói nhỏ nhẹ".
Tôn Thừa Hoan một câu nói cũng không nói, yên lặng làm một bàn đồ ăn đều là những món mà Bùi Châu Hiền thích, Bùi Châu Hiền nhìn những thức ăn này, đều là những món ngày thường mình thích ăn, nàng có tâm.
"Cơm canh đạm bạc, chỉ sợ Bùi tiểu thư ăn không quen." Tôn Thải Nam so với Tôn Thừa Hoan nói nhiều hơn nhiều, đông một cú tây một cú cùng Bùi Châu Hiền tiếp lời, đoán được chiếc xe dưới lầu cũng là của nàng, nói vậy không phải là người có tiền bình thường.
"Ngươi ít nói một chút không được sao?!" Tôn Thừa Hoan đột nhiên quát Tôn Thải Nam, mẹ của nàng là đang tìm hiểu tình huống của Bùi Châu Hiền, điều này làm cho Tôn Thừa Hoan trong lòng rất không thoải mái, nàng lo lắng mẹ nàng sẽ đi phiền phức Bùi Châu Hiền, chuyện như vậy, Tôn Thải Nam không phải không làm được.
"Ngươi như thế nào lại nói chuyện như vậy với ta?" Nếu Tôn Thải Nam không phải vì còn Bùi Châu Hiền ở đây, đã sớm mở miệng rống lên, ngày hôm nay từ lúc đến cho tới hiện tại vẫn luôn ôn hòa nhã nhặn đối với Bùi Châu Hiền nói rằng, "Đứa nhỏ này từ nhỏ tính khí liền không tốt..."
"Thừa Hoan, trong nhà không phải còn có rượu sao, nhanh lấy ra đây đi, cho Bùi tiểu thư uống."
"Không cần." Bùi Châu Hiền nhìn về phía Tôn Thừa Hoan, cả một buổi tối ngày hôm nay nàng chưa cười lấy một lần.
"Nàng không thể uống rượu." Tôn Thừa Hoan nói xong, cũng nhìn về phía Bùi Châu Hiền, nhưng không quá hai giây, lại cúi đầu, Tôn Thừa Hoan biết không có thể nhìn nàng thêm nữa, bằng không buổi tối sẽ lại nhớ nàng.
Vài đêm gần đây, nàng đều mơ thấy Bùi Châu Hiền, nàng không muốn mơ tới, nhưng điều này bản thân nàng không thể làm chủ được.
Tôn Thừa Hoan yên lặng chú ý nàng, cơm tối nàng ăn rất ít, so với bình thường còn ít hơn, Tôn Thừa Hoan thầm nghĩ có phải là thức ăn ngày hôm nay làm không hợp với khẩu vị của nàng hay không. Thấy Bùi Châu Hiền thả bát đũa xuống, Tôn Thừa Hoan vẫn không nhịn được, chủ động nói câu đầu tiên trong đêm nay với nàng, "Ngươi ăn thêm chút nữa đi."
"Ta ăn no rồi."
Ít như vậy làm sao có thể no a, nếu như là trước đây, Tôn Thừa Hoan sẽ hung hăng địa gắp rau bỏ vào bát cho nàng, nhưng hiện tại... Tôn Thừa Hoan một hơi ăn hết cơm còn lại ở trong bát, nàng là Bùi gia Đại tiểu thư, một đống lớn người quan tâm đến nàng, không phải chỉ có một mình mình.
Còn chưa tới tám giờ, Bùi Châu Hiền đã đứng dậy muốn cáo từ, ngày hôm nay đại khái là bữa cơm tối ăn không vui nhất mà nàng từng ăn ở nhà Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thải Nam thúc giục Tôn Thừa Hoan đưa Bùi Châu Hiền xuống lầu, Tôn Thừa Hoan cúi đầu thu thập bát đũa trên bàn, lạnh lùng nói một câu, "Nàng biết đường."
"Không cần đưa, cảm tạ." Thấy Tôn Thải Nam muốn đưa nàng, Bùi Châu Hiền khéo léo từ chối nói tiếng cám ơn.
Tôn Thừa Hoan ở nhà bếp mất tập trung rửa bát đũa, nghĩ vẫn là không gặp mặt Bùi Châu Hiền mới tốt, cho dù có chút không thoải mái, nàng không muốn nghĩ nhiều như thế, nhưng đêm nay nàng ấy vừa xuất hiện, cố gắng quên đi trong lòng Tôn Thừa Hoan mấy ngày nay thất bại rồi.
Tâm lại rối loạn.
"Thừa Hoan, ta đã nói với bên kia rồi, đưa trước mười vạn là được, còn lại tạm thời trả từ từ."
A, nói thật nhẹ nhàng, đưa trước mười vạn là được? 80% số tiền mà Tôn Thừa Hoan kiếm được trong những năm nay đều cho nàng, tiền cho nàng đã vượt xa hai mươi lăm vạn tiền nợ nần rồi, chính mình một phân tiền tích trữ cũng không có, hiện tại Tôn Thải Nam một hơi lại muốn mười vạn, Tôn Thừa Hoan đi nơi nào lấy.
"Ta đi nơi nào tìm mười vạn cho ngươi?! Ngươi có phải còn đang đánh bài."
Tôn Thải Nam một mực lại nghiện đánh bài, Tôn Thừa Hoan biết đây là một cái động không đáy, nhưng đã khuyên can Tôn Thải Nam đủ đường rồi, Tôn Thừa Hoan tuy rằng mạnh miệng, nói Tôn Thải Nam sống hay chết không có quan hệ gì với nàng, nhưng đên cùng nàng vẫn không làm được.
"Không có đánh bài, ta cũng biết ngươi không dễ dàng."
Vẫn là đi đánh bài, bằng không những khoản tiền cho nàng đó, nàng không thể nào tiêu nhanh như vậy được.
Tôn Thừa Hoan cười cười, đáy mắt là tuyệt vọng, nàng nắm lấy cánh tay của Tôn Thải Nam, gắt gao kéo nàng đi, "Ngươi đi theo ta."
Nàng kéo Tôn Thải Nam đi lên tầng thượng, đẩy Tôn Thải Nam đến chỗ có rào chắn không cao lắm, từ lầu sáu nhìn xuống, là đường phố cũ nát, Tôn Thừa Hoan cười lạnh đối với Tôn Thải Nam nói rằng, "Ngươi nếu như lại đánh bài, ta liền từ nơi này nhảy xuống."
"Ngươi nói bậy gì đó!"
Nếu không phải vì quá tuyệt vọng, Tôn Thừa Hoan sẽ không nói những lời như vậy.
"Có một người mẹ như ngươi, sống sót so với chết đi còn khó chịu hơn!"
Tôn Thừa Hoan cắn răng, trước khi Tôn Thải Nam kịp đánh nàng, nàng đã giữ cánh tay của Tôn Thải Nam lại, giơ tay cho mẹ nàng một cái tát, tàn nhẫn mà tát một cái.
Sau khi tát Tôn Thải Nam xong, nàng một bên không hề có một tiếng động rơi lệ, một bên tàn bạo nói, "Tôn Thừa Hoan ta nói được là làm được, ngươi nếu như còn dám nợ một phân tiền, ta liền từ nơi này nhảy xuống, ta chết rồi, ngươi thích làm gì thì làm, ngược lại cái gì ta cũng không nhìn thấy."
Có lúc, Tôn Thừa Hoan thật sự cảm giác chết mới là một loại giải thoát.
Tôn Thải Nam bị đánh một bạt tai, nhưng không có tát trở lại, nàng có chút sợ, Tôn Thừa Hoan lần đầu tiên uy hiếp nàng như vậy, Tôn Thải Nam biết Tôn Thừa Hoan sẽ không bỏ mặc nàng, vì lẽ đó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần trắng trợn không kiêng dè như vậy. Nàng cũng không muốn ép con gái mình đến đường chết, chỉ là có lúc quá nghiện đánh bài, thực sự không nhịn được.
"Ta đáp ứng ngươi không tiếp tục đánh bài nữa, không tiếp tục đánh bài nữa. Nhưng mười vạn này trong ba ngày ngươi nhất định phải kiếm được cho ta a, bằng không đám người kia sẽ không bỏ qua cho ta. Thừa Hoan, ngươi suy nghĩ một ít biện pháp được không?"
"Mười vạn? Ba ngày?" Tôn Thừa Hoan tức giận muốn nổ phổi, nàng khóc lóc quát, "Coi như hiện tại bán ta đi! Ta cũng không thể kiếm được nhiều như vậy!"
"Có thể tìm người mượn a." Tôn Thải Nam kéo cánh tay của nàng, nhớ tới Bùi Châu Hiền, nhìn thấy chiếc xe trị giá mấy trăm vạn của Bùi Châu Hiền, "Ngươi đi tìm Bùi tiểu thư, cầu nàng giúp đỡ, ngươi cùng nàng không phải rất quen sao."
Tôn Thừa Hoan nặng nề đẩy nàng ra, "Ngươi đừng hòng đánh chủ ý lên người nàng!"
"Cái này cũng là vạn bất đắc dĩ."
"Ta cùng với nàng không quen."
Tôn Thải Nam quả nhiên nhớ đến Bùi Châu Hiền, tối hôm nay Tôn Thừa Hoan thấy nàng ân cần như vậy, đúng là không có chuyện tốt mà.
Sau khi Bùi Châu Hiền về đến nhà, cầm điện thoại di động trầm tư một lúc, lại gọi điện thoại cho Tôn Thừa Hoan, khi hồi chuông vang lên lần thứ bảy, thứ tám mới có người nhận, có điều, người nghe điện thoại không phải Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan đang tắm, Tôn Thải Nam lén lút thay nàng nhận điện thoại, ghi chú là "Canh cá", không biết được là ai. Tôn Thải Nam rất có hứng thú tìm hiểu bằng hữu của Tôn Thừa Hoan, chỉ có điều xưa nay Tôn Thừa Hoan không chịu giới thiệu cho nàng nhận thức.
"Tôn Thừa Hoan."
Bùi Châu Hiền vừa mở miệng, Tôn Thải Nam liền nghe ra âm thanh này, "Bùi tiểu thư a, ta là mẹ Thừa Hoan, nàng đang tắm, có chuyện gì không?"
"Lát nữa ngài nói nàng gọi lại cho ta đi, cảm tạ."
"Không thành vấn đề..."
Cúp điện thoại, Tôn Thải Nam nhìn chằm chằm dãy số này, tìm một cây bút, thật nhanh ghi lại dãy số của Bùi Châu Hiền vào lòng bàn tay.
"Ngươi cầm điện thoại di động của ta làm gì?!" Tôn Thừa Hoan từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Tôn Thải Nam đang cầm điện thoại di động của nàng nhìn gì đó.
"Bùi tiểu thư gọi điện thoại cho ngươi, ta giúp ngươi nhận, nàng nói lát nữa ngươi gọi lại cho nàng."
Tôn Thừa Hoan cướp điện thoại di động từ trong tay Tôn Thải Nam về, quát nàng, "Ai bảo ngươi tiếp!"
"Ta tiếp điện thoại cho ngươi thì có làm sao đâu? Ta đi trước, sự tình 10 vạn đồng kia, ngươi không chịu giúp ta nghĩ biện pháp, chính ta tự suy nghĩ." Dứt lời, Tôn Thải Nam đẩy cửa đi mất.
Tôn Thừa Hoan cảm giác đầu muốn nổ tung ra, 10 vạn đồng, ba ngày làm sao nàng có thể gom được 10 vạn đồng.
Bùi Châu Hiền vừa rồi gọi điện thoại cho nàng, mấy ngày trước Tôn Thừa Hoan còn tự nói với chính mình, không thể tiếp tục liên hệ với Bùi Châu Hiền nữa, nhưng lại không nỡ xóa đi phương thức liên lạc với nàng. Tôn Thừa Hoan xoắn xuýt một trận, cuối cùng vẫn gọi lại cho Bùi Châu Hiền, nàng lo lắng Tôn Thải Nam sẽ nói những điều không nên nói với Bùi Châu Hiền.
"Bùi tổng."
Bùi Châu Hiền cảm giác được tâm tình của nàng không tốt, hiện tại rốt cục cũng chịu chủ động gọi lại, trong thanh âm của nàng còn lộ ra một luồng uể oải cùng tối tăm. Bùi Châu Hiền có chút biết rõ còn hỏi, "Tại sao đột nhiên giận ta?"
Tôn Thừa Hoan nghe xong, trong lòng cảm giác rất khó chịu, Bùi Châu Hiền, tại sao ta tức giận, ngươi thật sự không hiểu sao? Khả năng là Bùi tổng cũng cảm thấy mình không có tư cách tức giận với nàng đi, cho nên mới hỏi như vậy.
"Ta không có." Tôn Thừa Hoan dừng một chút, liền nói câu này.
Bùi Châu Hiền mơ hồ có thể cảm giác được lý do vì sao Tôn Thừa Hoan tức giận, nhưng vẫn hỏi như vậy, nàng giống như đang muốn thăm dò cái gì đó, xác định cái gì đó.
Giữa hai người phụ nữ cũng sẽ có tình yêu sao? Bùi Châu Hiền biết Nhan Âm yêu thích nàng, nhưng vẫn cảm thấy thứ tình cảm này là hoang đường, nàng không chịu nhận. Nhưng nếu đổi lại là Tôn Thừa Hoan, tựa hồ giống như một loại tình hình khác, chí ít buổi tối ngày hôm ấy lúc Tôn Thừa Hoan hỏi nàng "Thích ngươi làm sao bây giờ" thì, Bùi Châu Hiền không nghĩ tới trực tiếp từ chối Tôn Thừa Hoan, cho dù Bùi Châu Hiền không biết Tôn tiểu thư nói câu nói kia, là trêu đùa hay là nghiêm túc.
Nghe ra âm thanh của Tôn Thừa Hoan có chút không thích hợp lắm, Bùi Châu Hiền ôn nhu hỏi, "Có phải vừa mới khóc không?"
Sau khi Tôn Thừa Hoan khóc xong, âm thanh sẽ biến thành như vậy, Bùi Châu Hiền thấy nàng khóc qua hai lần, ấn tượng rất sâu sắc.
Nghe được thanh âm ôn nhu của nàng, Tôn Thừa Hoan liền càng muốn khóc, trước đây cùng Bùi Châu Hiền nói chuyện phiếm cảm thấy rất hưởng thụ, hiện tại nàng chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, "Không có, Bùi tổng có chuyện gì sao?"
Bùi Châu Hiền còn chưa nói gì, Tôn Thừa Hoan lại hỏi tiếp, trực tiếp chuyển tới đề tài chính, "Mẹ ta không có nói gì với ngươi chứ?"
"Không có."
"Nàng người kia ngươi không cần tin, ngươi cũng không cần để ý nàng." Tôn Thừa Hoan không cho nàng cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói, "Còn có, sau này ta sẽ ở cùng Lâm Vi, cơm tối cũng ăn chung với nàng, vì lẽ đó, ngươi không cần tới bên này tìm ta."
Nghe thấy tên Lâm Vi, trong lòng Bùi Châu Hiền có chút chua, nàng nhíu lông mày hỏi, "Lâm Vi?"
"Chính là bằng hữu của ta, lần trước ngươi ở chỗ ta, ngươi đã gặp nàng." Câu nói này của Tôn Thừa Hoan hình ảnh cảm đến mười phần, nàng nói chính là lần nàng cùng Bùi Châu Hiền bị Lâm Vi "Bắt gian tại trận".
Tôn Thừa Hoan nói như vậy, ý là sau này Bùi Châu Hiền không cần trở lại tìm nàng, nhưng Bùi tổng không quan tâm đến phương diện này. Bùi Châu Hiền nhíu lông mày càng chặt hơn, "Ngươi muốn chuyển đến ở cùng nàng?"
Không có cái gì cần phải giải thích, Tôn Thừa Hoan nói, "Không có chuyện gì, ta treo, ngươi nghỉ sớm một chút."
Bùi Châu Hiền nhìn giao diện trò chuyện bị cắt đứt, nghĩ thầm, Tôn Thừa Hoan, ngươi đến tột cùng là có ý gì? Mấy ngày trước còn luôn mồm luôn miệng hỏi thích ta làm sao bây giờ? Lúc này mới mấy ngày, thái độ lạnh nhạt giống như một người xa lạ.
--------------------------------------------------
Một buổi tối, Tôn Thừa Hoan nghĩ rất nhiều sự tình, những ngày gần đây, nàng đều không có hảo hảo ngủ. Buổi chiều hạ xuống mưa dông, hạt mưa nặng nề hắt lên trên cửa sổ thủy tinh, phát sinh ra tiếng vang ồn ào, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm, càng làm cho nàng không được ngủ.
Ngày thứ hai, mưa vẫn còn rơi.
Thời điểm mười giờ sáng, một dãy số xa lạ gọi tới, Bùi Châu Hiền tiếp nghe.
"Bùi tiểu thư, là ta."
Là mẹ của Tôn Thừa Hoan.
Trò chuyện được một lúc, Bùi Châu Hiền cúp điện thoại, lâm vào trầm tư, tựa hồ rõ ràng vì sao Tôn Thừa Hoan lại như vậy chỉ vì cái trước mắt.
"Tỷ, buổi chiều cùng đi tham ban nha -- "
Ngày hôm nay là cuối tuần, Bùi Dữ Lộ mạnh mẽ lôi kéo Bùi Châu Hiền đi đoàn phim thăm Nhan Âm, Bùi Châu Hiền vốn là không muốn đi, nhưng nghĩ tới Tôn Thừa Hoan gần đây cũng ở đoàn phim làm diễn viên quần chúng, theo bản năng sẽ không từ chối.
"Sao lại đi cắt tóc rồi?" Bùi Châu Hiền lái xe, mang theo Bùi Dữ Lộ đi tới thành phố điện ảnh, trời mưa rất lớn, cả tòa thành thị đều mơ mơ hồ hồ một mảnh.
"Muốn cắt liền cắt."
"Dữ Lộ." Ô tô chầm chậm chạy trên đường cái, Bùi Châu Hiền suy nghĩ một chút, vẫn là cùng Bùi Dữ Lộ nói ra lời nói rõ ràng, "Sau này đừng như vậy."
Bùi Dữ Lộ nghe không hiểu, "Cái gì?"
"Không cần hết sức sắp xếp ta cùng Nhan Âm gặp mặt."
Quả nhiên trong lòng chị gái nàng tất cả đều hiểu rõ, Bùi Dữ Lộ nghiêng đầu đi cười giả ngu, nói, "Ta nào có?"
"Ta cùng với nàng không thể." Bùi Châu Hiền đem lời nói đến mức càng rõ ràng, Nhan Âm là bằng hữu của Bùi Dữ Lộ, lại sĩ diện, nếu như Bùi Châu Hiền trực tiếp nói với Nhan Âm, có thể sẽ đẩy hai người vào tình cảnh lúng túng, nhưng nếu nói với Dữ Lộ, như vậy tốt hơn rất nhiều.
"Tỷ, liền bởi vì nàng là nữ sao?" Bùi Dữ Lộ hỏi, nếu như Nhan Âm nghe được những lời này của Bùi Châu Hiền, không biết tâm sẽ nát đến cỡ nào, cho dù trong lòng đã đoán được, nhưng nghe chính miệng người trong cuộc nói ra, lại là một cảm thụ khác.
Nghe Bùi Dữ Lộ hỏi như vậy, trong đầu Bùi Châu Hiền nháy mắt xẹt qua khuôn mặt của Tôn Thừa Hoan, khả năng nói như vậy cũng là phương thức từ chối thẳng thắn nhất, Bùi Châu Hiền nhẹ giọng nói, "Ta không thể tiếp thu."
Lúc này, Bùi Dữ Lộ cảm thấy Nhan Âm nên tuyệt vọng rồi, Bùi Châu Hiền đã bắt đầu từ chối chính diện.
"Kỳ thực, giới tính gì gì đó. Cũng không là vấn đề đi?" Bùi Dữ Lộ còn có ý đồ nói gì đó, nhưng nàng tự mình biết mình, nàng tuyệt đối nói không lại tỷ nàng, "Nàng thật sự rất yêu thích ngươi."
"Đừng nói nữa."
Lần này Bùi Dữ Lộ càng ngày càng khẳng định, tỷ nàng đúng là còn thẳng hơn so với sắt thép.
Tôn Thừa Hoan cũng rất buồn bực, càng không muốn gặp Bùi Châu Hiền, liền dễ dàng đụng phải Bùi Châu Hiền, ngày hôm nay Bùi tổng đến đây giống như không phải đến nói chuyện làm ăn, mà là... Đi dạo.
Tối hôm qua Lâm Vi mắc mưa, ngày hôm nay cảm mạo nóng sốt nằm ở nhà, vì lẽ đó không có tới trường quay, bằng không thấy được Bùi Châu Hiền, lại lải nhải bên tai Tôn Thừa Hoan một phen.
"Đại Vi, buổi tối ta qua nhà ngươi ngủ."
"Được được,thuận tiện mua cho ta ít thuốc cảm mạo." Tôn Thừa Hoan đến thì sẽ có người làm cơm, Lâm Vi vô cùng hoan nghênh Tôn tiểu thư đến.
Tôn Thừa Hoan cảm giác mình lúc nào cũng nhìn thấy Bùi Châu Hiền, giống như ánh mắt của nàng lúc nào cũng bất giác dính ở trên người người ta không thể tách rời. Tôn Thừa Hoan muốn thu công sớm một chút, qua nhà Lâm Vi, không biết Lâm Vi có thể nghĩ ra biện pháp gì giúp nàng gom đủ mười vạn hay không, dù sao nàng nhận thức người có tiền nhiều như vậy.
Nhận thức thì nhận thức, nhưng giao tình phải thật thâm sâu mới có thể mở miệng mượn mười vạn, nào có đơn giản như vậy.
Gần tới thời điểm thu công, mưa trái lại càng lúc càng lớn, coi như bung dù cũng có thể bị hắt biến thành ướt sũng, Tôn Thừa Hoan muốn đợi mưa nhỏ lại một chút rồi mới đi.
"Thừa Hoan, ngươi muốn đi đâu? Ta đưa ngươi." Nhậm Khang dừng xe ở trước mặt Tôn Thừa Hoan, hướng nàng lớn tiếng nói.
Xe của Bùi Châu Hiền đi theo phía sau xe của Nhậm Khang ra khỏi gara, buổi tối Nhan Âm còn phải quay bù, Bùi Dữ Lộ lưu lại chơi với nàng, Bùi Châu Hiền một người lái xe đi về trước.
Xe của Bùi Châu Hiền cùng Nhậm Khang đều tiến đến cùng một nơi, đây cũng không phải trùng hợp gì, bởi vì bọn họ đều muốn đón Tôn Thừa Hoan.
Nhậm Khang mở cửa xe ra, đẩy dù lên xuống xe, "Đi thôi, tới!"
Tôn Thừa Hoan nghĩ mưa lớn như vậy không biết đến lúc nào mới ngừng lại, Lâm Vi ở cách đây không xa, chỉ mười mấy phút, đi nhờ xe của Nhậm Khang cũng không có gì đáng trách.
Nhậm Khang đã lôi kéo cổ tay nàng, muốn nàng lên xe.
Bùi Châu Hiền thấy vậy, liền đẩy một cái dù đen lớn ra, cũng xuống xe, nàng đi tới bên cạnh Tôn Thừa Hoan, nắm lấy một cái tay khác của Tôn Thừa Hoan.
Hai bên trái phải, ba người giằng co ở trong mưa.
"Bùi tổng."
Tôn Thừa Hoan lúc này đang đứng dưới dù của Nhậm Khang, lại bị Bùi Châu Hiền kéo một cái kéo, đứng bên cạnh nàng.
"Bùi tổng, ngài đây là." Nhậm Khang cảm thấy có chút không hiểu ra sao.
Bùi Châu Hiền lạnh mặt nhìn Tôn Thừa Hoan, nàng biết Tôn tiểu thư gần đây cần tiền gấp, nhưng liền gấp đến mức không chừa thủ đoạn nào sao? Bùi Châu Hiền thấy Tôn Thừa Hoan theo Nhậm Khang lên xe, nhất thời hiểu lầm...
"Ngươi theo ta lên xe!"
Bùi Châu Hiền lôi kéo nàng đi, hoàn toàn không hỏi ý của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro