Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Tôn Thừa Hoan dùng lòng bàn tay nâng cà phê, yên lặng nhìn bóng người Bùi Châu Hiền rời đi, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng cũng giống như ngày hôm nay vậy, vừa xuất hiện liền trở thành tiêu điểm, chỉ là Bùi tổng tao nhã đoan trang như vậy, không nghĩ tới ở sau lưng lại là một ngươi trăm phần trăm không hơn không kém giả vờ chính đáng, yêu thích đùa giỡn người như vậy...

"Đêm nay ta đi nhà ngươi ăn cơm..." Lâm Vi uống cà phê, đối với Tôn Thừa Hoan nói như vậy, nhưng Tôn Thừa Hoan không có phản ứng nàng, Lâm Vi đưa tay vỗ vỗ mặt nàng, "Ngươi phát ngốc cái gì a?"

"Cái gì?" Tôn Thừa Hoan ghét bỏ lắc đầu.

"Ta nói đêm nay ta đi nhà ngươi ăn cơm."

"Đêm nay?" Tối hôm qua Bùi Châu Hiền mới gọi điện thoại cho nàng, bảo hôm nay muốn đi nhà nàng ăn cơm, Tôn Thừa Hoan dùng ngón tay miết thành ly, "Hay là hôm nào đi, ngày hôm nay không có thời gian."

"Ngươi là không có thời gian, hay là không muốn ta đi a?" Lâm Vi không thể không hoài nghi, những ngày gần đây, mỗi lần hẹn nàng đều là không có thời gian, Lâm Vi là người thẳng tính, người không thích giấu giấu diếm diếm, "Nếu như có chuyện thì cứ việc nói thẳng, ta sẽ da mặt dày đi quấy rối thế giới hai người của các ngươi sao?"

"Không phải... Ài, có nói ngươi cũng không rõ." Vấn đề này, Tôn Thừa Hoan thật không biết nên giải thích như thế nào với Lâm Vi, kỳ thực suy nghĩ một chút, ba người các nàng cùng nhau ăn cơm thật giống như cũng không có chuyện gì, nhưng phản ứng đầu tiên của Tôn Thừa Hoan lại là từ chối Lâm Vi.

Lâm Vi một mặt nghiêm túc nhìn Tôn Thừa Hoan, sau đó nói một câu ý vị sâu xa, "Cẩu tử, ngươi thay đổi."

Tôn Thừa Hoan vừa định dỗi lại nàng, lúc này di động chấn động một chút, biểu hiện là tin nhắn đến từ "Canh cá", có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Tôn Thừa Hoan không có ở ngay trước mặt Lâm Vi đọc tin nhắn, mà làm như không có chuyện gì xảy ra đứng dậy, "Ta đi toilet một chuyến."

—— Sáu giờ, nhà để xe dưới hầm F khu 305 chờ ta.

Tôn Thừa Hoan nhìn tin nhắn này, nàng mỗi lần đều như vậy, cũng không hỏi mình có thời gian hay không, là tổng giám đốc thì đều có quyền lộng hành như vậy sao? Trong lòng thì nhổ nước bọt, nhưng ở trước mặt Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan một mực lại giống như máu M chính hiệu, muốn cao lạnh hồi lại hai chữ "Tại sao", nhưng cuối cùng hai tay ở trên bàn phím gõ gõ, trả về một chữ "Hảo".

Sau khi trả lời xong, Tôn Thừa Hoan mới vỗ vỗ đầu của mình, cũng bởi vì nàng nhiều lần "Không có cốt khí" như vậy, nên Bùi Châu Hiền mới càng ngày càng "Bắt nạt" nàng. Tuy là nghĩ như vậy, nhưng thời điểm thu công vào buổi chiều Tôn Thừa Hoan vẫn đem Lâm Vi đuổi đi, hiện tại Lâm Vi đã khẳng định là nàng muốn đi hẹn hò, vì lẽ đó cũng không có ý định đi làm "Kỳ đà cản mũi", lại nghĩ Tôn Thừa Hoan nàng có thể gạt mình nhất thời, nhưng có thể giấu diếm mình cả đời hay sao? Sớm muộn gì cũng sẽ lòi ra.

Thời điểm gần sáu giờ, Tôn Thừa Hoan đúng giờ chạy đến nhà để xe dưới hầm chờ Bùi Châu Hiền, chưa kịp thấy Bùi Châu Hiền, thì đã thấy Nhậm Khang trước rồi.

"Thừa Hoan, sao ngươi lại ở đây?"

"Há, ta chờ người." Tôn Thừa Hoan trong tay nhấc theo túi xách, ngoan ngoãn xảo xảo đứng bên cạnh xe của Bùi tổng.

"Bạn trai a?"

Tôn Thừa Hoan cười cười, sau đó lắc đầu, "Không phải."

Nhậm Khang nhìn nàng giống như đã chờ rất lâu, hắn nói, "Trước tiên vào trong xe ta ngồi một lát đi, đứng lâu mệt mỏi."

"Không được, nàng lập tức liền tới đây."

"Khụ, ngươi không cần khách khí với ta." Nhậm Khang tiến lên một bước cầm túi xách cho nàng, tiện tay nắm lấy cổ tay của nàng, "Đi, xe ta ở đó."

"Nhậm tiên sinh, thật sự không cần." Tôn Thừa Hoan cấp tốc hất tay của hắn ra, sau đó canh gác lùi về phía sau, "Ngươi đi trước đi."

"Thừa Hoan, ta không có ý tứ gì khác... Vừa rồi mạo phạm, xin lỗi."

Lúc này, bên trong nhà để xe dưới hầm vang lên một trận âm thanh tiếng giày cao gót đánh trên mặt đất, tiếp theo Tôn Thừa Hoan nhìn thấy Bùi tổng tay cầm túi xách, giống như một nữ vương đi tới, trên mặt mang theo cười nhạt, chỉ có điều nhìn có chút mệt mỏi. Ngày hôm nay hẳn là nàng mới từ nơi khác trở về, thật là bận bịu a...

Bùi Châu Hiền từ thật xa liền nhìn thấy Tôn Thừa Hoan cùng Nhậm Khang đứng ở đó dính líu không rõ.

"Bùi tổng, một mình ngươi sao?" Sau khi Nhậm Khang phát hiện Bùi Châu Hiền đi tới bên này, liền tiến lên một bước chào hỏi, thời điểm xế chiều hôm nay mở họp, hắn thấy Bùi Châu Hiền có chút không thoải mái, hiện tại ở bên người lại không có tài xế, "Hay là ta đưa ngươi đi."

"Ta cùng với nàng cùng đi." Bùi Châu Hiền đưa mắt nhìn sang Tôn Thừa Hoan, sau đó nhẹ giọng nói, "Nàng lái xe."

"Như vậy a..." Nhậm Khang nhìn Tôn Thừa Hoan, còn rất giật mình, nàng cự nhiên có nhận thức HK Bùi tổng, "Bùi tổng, vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta hôm nào gặp."

Tôn Thừa Hoan nhìn sắc mặt của nàng không được tốt, cổ họng cũng giống như lúc gọi điện thoại vào tối ngày hôm qua, có chút khàn khàn, so với bình thường suy yếu hơn nhiều.

Nhậm Khang đi rồi, Bùi Châu Hiền đứng tại chỗ nhìn chăm chú Tôn Thừa Hoan vài giây, sau đó mới nói, "Ngươi lái xe."

Tôn Thừa Hoan bị nàng nhìn chăm chú đến sợ hãi trong lòng, liền cảm giác giống như mình đã làm sai chuyện gì đó vậy.

Mở cửa, lên xe, Tôn Thừa Hoan ngồi ở trên ghế lái, sau đó nghiêng đầu qua chỗ khác hỏi Bùi Châu Hiền, "... Đi đâu?"

Bùi Châu Hiền kéo đai an toàn buộc lên, dùng âm thanh suy yếu nói một câu khí thế mười phần hỏi ngược lại, "Ngươi nói xem?"

"Đi... Nhà ta?" Tôn Thừa Hoan thật muốn nhổ nước bọt, tâm tư của Bùi tổng giống như mò kim đáy biển, còn luôn yêu thích khiến người ta đoán, giống như trên toàn thế giới này chỉ có mình nàng là thông minh nhất, Tôn Thừa Hoan bất đắc dĩ, cũng thắt chặt dây an toàn, nói, "Vậy thì đi nhà ta đi..."

"Ừm." Bùi Châu Hiền từ chóp mũi nhẹ rên một tiếng, sau đó đem đầu dựa vào trên ghế ngồi, híp con mắt lại.

Nàng xem ra rất mệt mỏi, Tôn Thừa Hoan lần đầu tiên thấy bộ dạng này của nàng, đột nhiên có chút đau lòng, nghĩ cái gì vậy a, nàng một quỷ nghèo lại đi đau lòng phú bà, thật không khoa học.

"Ngươi sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không a?" Tôn Thừa Hoan trước lúc khởi động động cơ, nghiêng người qua hỏi nàng.

"Không có chuyện gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

"Ừ..." Tôn Thừa Hoan ngược lại khởi động xe, sau đó chậm rãi lái ra khỏi nhà để xe dưới hầm, lời nói cũng chậm rãi bắt đầu tăng lên, trong miệng còn nói linh tinh, "Không phải ta nói ngươi, đã có tiền như vậy, còn kiếm tiền đến liều mạng như thế, làm những đầu cá mặn như chúng ta đây sống như thế nào a. Nếu ta giống như ngươi, mỗi ngày ở nhà gặm vốn ban đầu..."

Đi một vòng lớn, kỳ thực chỉ muốn nói nàng đừng quá "Cuồng công việc".

Tôn Thừa Hoan chính là theo đuổi điểm ấy, nàng liều mạng làm việc mục đích cuối cùng, chính là vì không làm việc, đến thời điểm có nhiều tiền mua mấy phần bất động sản, làm một Bao Tô Bà, nằm ở nhà vẫn có nhiều tiền, rất tốt. Có điều, cái này cũng là nàng đã trải qua những tháng ngày thiếu tiền, nên mới nghĩ như vậy.

(Bao Tô Bà dạng chủ cho thuê nhà, thuê đất đến tháng hoặc quý thì thu tiền về)

Bùi Châu Hiền hơi nhíu nhíu mày, ghét bỏ nàng nói linh tinh, "Ngươi yên tĩnh một chút."

"Ừ..." Tôn Thừa Hoan vô vị ngậm miệng lại, chuyên tâm lái xe, đang nói tới hứng trí dạt dào, Bùi tổng lại không nể mặt mũi, dội một chậu nước lạnh xuống a.

Hai người yên tĩnh không tới 5 phút, vẫn là Bùi Châu Hiền trước tiên phá đi yên tĩnh, nàng nhắm hai mắt, trong đầu ngất ngất nặng nề, đang nghĩ đến hình ảnh Tôn Thừa Hoan cùng Nhậm Khang cùng một chỗ chơi đến náo động, thân thể ban đầu uể oải tâm tình cũng không được tốt, nghĩ đến những thứ này thì càng thêm phiền.

Nhìn Tôn Thừa Hoan ở khắp nơi đối với người khác cười như vậy, mỗi lần như vậy Bùi Châu Hiền đều cảm thấy không quá thoải mái, cho dù nàng biết đây là công việc chính của Tôn tiểu thư, Bùi Châu Hiền thay đổi một tư thế thoải mái dựa vào chỗ ngồi, vẫn nhắm mắt hỏi, "Còn chưa đổi công việc mới sao?"

Bùi tổng cũng thật là kỳ cục a, vừa nói người khác yên tĩnh một chút, chính mình lại chạy đến nói chuyện, Tôn Thừa Hoan vẫn nhỏ giọng trả lời nàng, "Không có."

Bùi Châu Hiền vẫn nhắm hai mắt, tiếp tục hỏi, "Nhậm Khang là khách hàng của ngươi?"

"Không phải." Tôn Thừa Hoan lại nhỏ giọng nói ra hai chữ.

"Ngươi với hắn rất quen?" Tôn Thừa Hoan đáp một câu, Bùi Châu Hiền liền hỏi một câu nữa, từ đầu đến cuối vẫn không có mở mắt ra.

Thời điểm trải qua ngã tư đường, gặp phải đèn đỏ, Tôn Thừa Hoan ngừng xe lại, lúc này mới rảnh rỗi nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn mặt Bùi Châu Hiền, nàng trả lời, "Còn được."

Lúc này Bùi Châu Hiền mới chậm rãi mở mắt ra, mà vừa lúc Tôn Thừa Hoan cũng đang nhìn nàng, nàng hỏi, "Quan hệ của các ngươi là gì?"

"Ngươi không phải nói ta yên tĩnh một chút sao?" Tôn Thừa Hoan oan ức, nắm chuyện lúc trước nói ra, bảo nàng đừng nói chuyện, chính mình lại như nã pháo liên tục đặt câu hỏi, nhưng khi Tôn tiểu thư dùng ngữ khí oán giận để nói câu nói này, thì cực kỳ giống một tiểu tức phụ bị khi dễ.

"Hiện tại có thể nói."

Đây là người nào vậy a, Tôn Thừa Hoan lại ở trong lòng nhổ nước bọt một câu, nàng đỡ tay lái, cười lạnh vài tiếng, "Ngươi người này cũng quá không nói lý đi..."

Làm sao ngày hôm nay lại có cảm giác Bùi Châu Hiền có chút "Chua" đây? Phản ứng hiện tại của Bùi tổng, khá giống với ghen trong truyền thuyết nha.

Tôn Thừa Hoan nghĩ, chẳng lẽ khoảng thời gian này Bùi Châu Hiền đùa giỡn nàng, không lẽ lại thành thật? Không thể, Bùi tổng không phải người bình thường, có trời mới biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, có lẽ là tâm tình không tốt, chỉ đơn thuần muốn tìm mình giải hả giận.

"... Lại nói, ta với hắn quan hệ gì, cùng Bùi tổng có quan hệ sao?" Tôn Thừa Hoan không cam lòng, không thể mỗi lần đều để cho Bùi Châu Hiền chiếm thượng phong được.

"Ta chính là thuận miệng hỏi mà thôi." Bùi Châu Hiền lại nghiêng đầu đi, nhắm hai mắt lại, đầu choáng váng càng thêm lợi hại.

Thấy nàng thật sự mệt mỏi, Tôn Thừa Hoan cũng không tiếp tục cùng nàng đùa giỡn nữa, cung cấp cho nàng một hoàn cảnh hảo hảo ngủ một giấc.

Tôn Thừa Hoan cảm giác mình cùng Bùi Châu Hiền có lúc đều rất ấu trĩ, tiến hành ít không lần cãi nhau vô nghĩa, nói một ít chuyện cười không dinh dưỡng. Chỉ là những chuyện cười đã từng nói qua, ở một ngày nào đó không xa, đều trở thành sự thật.

Nửa giờ sau, Tôn Thừa Hoan đem xe ngừng lại ổn ở dưới lầu của tiểu khu, quay đầu lại phát hiện Bùi Châu Hiền giống như đang ngủ. Mặt của nàng vừa vặn đang nghiêng về phía mình, Tôn Thừa Hoan cởi dây an toàn, muốn đánh thức nàng, nhưng thời điểm đến gần nàng, động tác ngừng lại, vẻ mặt lúc ngủ của nàng thật là thoải mái, ngủ gật so với người bình thường đều có khí chất hơn, từ nhỏ Tôn Thừa Hoan đã ước ao giống như nàng, tinh xảo giống như một vị công chúa.

Tôn Thừa Hoan ngồi ở một bên, nhìn chằm chằm nàng một quãng thời gian thật dài, mê luyến, đường nét hàm dưới của nàng có thể nói là hoàn mỹ, chẳng trách gò má đẹp đẽ như vậy. Ở trước mặt Bùi Châu Hiền, thì Tôn Thừa Hoan không thể nói là xinh đẹp, nàng quá "Không phóng khoáng", không giống như Bùi Đại tiểu thư, có thể cố gắng các loại trường hợp. Đương nhiên, cái này cũng là Tôn Thừa Hoan ước ao không đến, dù sao thân thế, bối cảnh, hoàn cảnh trưởng thành đều không giống nhau.

Bùi Châu Hiền vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Tôn tiểu thư đang nhập thần, thâm tình nhìn chăm chú vào mình, Bùi Châu Hiền hơi uốn éo đầu, sau đó không chút nào né tránh nhìn chằm chằm vào con mắt của Tôn Thừa Hoan, dùng thanh âm lười biếng lại khàn khàn hỏi nàng, "Đã tới chưa?"

"Đến." Tôn Thừa Hoan thu thân thể của mình vè, nhìn lén lại bị phát hiện, "Mặt ngươi sao vậy..."

Tôn Thừa Hoan cảm thấy mặt của Bùi Châu Hiền ửng hồng, đương nhiên, khẳng định không phải là bị chính mình nhìn chăm chú đến thẹn thùng, điểm ấy Tôn tiểu thư tự mình vẫn biết rõ.

"Ngươi bị sốt a?" Tôn Thừa Hoan đưa tay áp lên trên trán của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro