Chương 16
"Ai bảo ngươi ngốc a."
Tôn Thừa Hoan liên tiếp bị trêu, nàng cho rằng Bùi tổng sẽ không tẻ nhạt như thế, nhưng sự thực chứng minh, Bùi tổng so với nàng tưởng tượng còn muốn tẻ nhạt hơn.
"Tẻ nhạt." Nói xong, Tôn Thừa Hoan cũng nở nụ cười, đặc biệt là hiếm khi thấy Bùi tổng cười đến vui vẻ như vậy, "Ngươi còn rất ấu trĩ..."
Có điều, ở trước mặt Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan luôn cảm giác trí thông minh của mình có chút thấp.
Ngày thứ hai, Bùi Châu Hiền đơn giản không gọi a di làm cơm tới đây, trong nhà cái gì cũng sẵn có, cái không cần cũng có nốt, hơn nữa Tôn Thừa Hoan làm cơm, xác thực càng hợp khẩu vị của mình hơn.
Tôn Thừa Hoan ngày hôm nay có chút dậy muộn, ngáp một cái đi ra thì thấy Bùi Châu Hiền đang mặc áo ngủ uống rượu đỏ, ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách lầu một, cầm iPad đang làm gì đó, cảnh tượng này thực là đẹp mắt.
Tôn Thừa Hoan nằm nhoài trên lan can lầu hai, mơ mơ màng màng mà nhìn nàng, da dẻ thật trắng, trắng đến trong suốt, tóc dài rối tung bung xoã, đặc biệt toát lên mùi vị nữ nhân thành thục, đại khái chỉ cần nở nụ cười, liền có thể khiến nam nhân mê đến thất điên bát đảo.
"Đã mấy giờ rồi, giờ ngươi mới tỉnh?" Bùi Châu Hiền ngẩng đầu lên, liền bắt được Tôn tiểu thư đang "Nhìn trộm", còn buồn ngủ, ngày hôm nay đã nói tốt muốn làm điểm tâm, vừa nằm xuống ngủ thẳng đến tám giờ, trong phòng còn không có động tĩnh. Bùi Châu Hiền tiếp tục nhìn màn hình iPad, nói ba chữ, "Ta đói."
Tôn Thừa Hoan quên đặt đồng hồ báo thức, không ai gọi nàng, nàng có thể ngủ thẳng đến buổi trưa, ngày hôm nay vẫn tính là dậy sớm.
"Ừ... Ta đi làm điểm tâm." Vừa mới tỉnh lại, âm thanh của Tôn Thừa Hoan đều mềm mại hơn so với bình thường, còn mang theo chút lười biếng.
Nghe được âm thanh này, Bùi Châu Hiền lại ngẩng đầu lên, lúc này Tôn Thừa Hoan đã xoay người, đưa tay túm lấy mái tóc có chút ngổn ngang, kéo dài hai cái chân miễn cưỡng đi về phòng ngủ...
Qua đêm ở nhà người khác, thật đúng là không có chút nào khách khí.
Mười mấy phút sau, Tôn Thừa Hoan rửa mặt xong xuôi, cũng lười thay quần áo trên người, trên người mặc một cái áo T-shirt trắng dài, hoàn toàn che khuất hạ thân, để trần hai cái chân dài trắng nõn thẳng tắp, giẫm lên cầu thang, cộc cộc đi xuống dưới lầu.
"Bùi tổng, ngươi muốn ăn cái gì?" Tôn Thừa Hoan đi tới trước mặt Bùi Châu Hiền, một bên vừa nói, một bên đưa bàn tay ra sau đầu, gom mái tóc đen bóng nhu thuận, đơn giản cuốn lên.
Nàng không có trang điểm, thật có chút giống sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, cũng có thể là tướng mạo trời sinh hiện ra tuổi còn nhỏ, Bùi Châu Hiền thả iPad trên tay xuống, "Tùy tiện."
Tùy tiện chính là khó hầu hạ nhất, có điều Bùi Châu Hiền hình như không kiêng ăn gì cả, Tôn Thừa Hoan cuốn xong tóc, cười nói, "Vậy ta tùy tiện làm."
"Đúng rồi, ngươi có bận gì không?" Tôn Thừa Hoan nhìn nàng ngày hôm nay rất nhàn nhã, tám giờ rưỡi còn mặc áo ngủ ngồi ở trong phòng khách, cũng không trang điểm, "Nếu như không bận gì, ta liền nấu chút cháo."
"Không bận rộn gì."
Tôn Thừa Hoan đi vào nhà bếp, lôi kéo tủ lạnh ở bên trong tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, có thể nói là không thiếu gì cả, một mình nàng có thể ăn nhiều như vậy sao?
Trước tiên nấu canh bí đỏ, Tôn Thừa Hoan từ trong tủ lạnh lấy ra trứng gà, bột mì, sữa bò, chuẩn bị làm bánh.
Bùi Châu Hiền đi tới cửa phòng bếp, dựa vào bên cạnh khuông cửa, nàng làm cơm động tác rất thành thục.
"Làm sao, ngươi sợ ta hạ độc sao?" Tôn Thừa Hoan một bên đánh trứng gà, một bên xoay người cùng Bùi Châu Hiền trêu đùa, "Nếu như đói bụng, ngươi ăn trước chút bánh quy đi."
"Ta thấyngươi rất thích hợp làm bảo mẫu." Bùi Châu Hiền không nhanh không chậm nói, "Muốn ta giới thiệu việc làm cho ngươi không?"
"Đùa gì thế..." Tuy rằng thời đại này tiền lương của bảo mẫu không thấp, nhưng đi làm đường hoàng, Tôn Thừa Hoan thật sự không trả nổi nợ nần, nàng làm cơm chân tay rất nhanh nhẹn, tán gẫu cũng không làm lỡ việc, "Tiền lương thấp hơn mười vạn ta không làm a."
"Sao ngươi không đi cướp luôn đi?"
Tôn Thừa Hoan cười khanh khách, bởi vì Bùi tổng dùng một bộ ngữ khí nghiêm chỉnh nói một câu như thế, thật sự có một loại cảm giác vui vẻ, "Nếu như cướp được ta đã sớm đi cướp."
Trứng gà cùng bánh rán ở trong chảo phát sinh ra tiếng vang, mùi thơm tràn ngập toàn bộ nhà bếp, Tôn Thừa Hoan cúi đầu nghiêm túc làm điểm tâm, Bùi Châu Hiền nhìn gò má của nàng, nàng nhìn người luôn luôn rất chuẩn, Tôn Thừa Hoan yêu thích tiền, nhưng không phải là loại ái mộ hư vinh.
"Ngươi rất thiếu tiền sao?"
"Tiền a, đương nhiên càng nhiều càng tốt..." Tôn Thừa Hoan tráng xong bánh rán bày ra bàn, tự nói một mình, Bùi Châu Hiền khẳng định không thể nào hiểu được cái cảm giác này, đối với nàng mà nói, tiền tài chỉ là một chuỗi chữ số, nhưng đối với mình mà nói, lại có ý nghĩa không hề tầm thường.
Cả ngày đem tiền treo ở ngoài miệng, để ở trong lòng, Tôn Thừa Hoan cũng không thích như vậy, như vậy rất "Dung tục", nhưng cũng rất hiện thực.
"Được rồi."
Canh bí đỏ, trứng gà, bánh rán đều nóng hầm hập, dạ dày của nàng không tốt, càng phải ăn bữa sáng đúng hạn.
Hai người, ăn một bữa sáng không tính là phong phú nhưng lại rất ấm áp, Tôn Thừa Hoan muốn nói gì đó để đánh vỡ yên tĩnh, "... Gần đây không uống rượu chứ?"
"Việc này có quan hệ gì với ngươi sao?"
"..." Lại tự chuốc lấy nhục nhã, lòng tốt bị cho là lòng lang dạ thú, trên mặt của Tôn Thừa Hoan có chút ngạo kiều, giả ý dửng dưng như không, nói rằng: "Ta chính là thuận miệng hỏi mà thôi, ai quản ngươi uống hay không uống..."
Cũng không biết buổi tối ngày hôm ấy, là ai cố ý thua trò chơi, thay người ta uống rượu. Những điều này Bùi Châu Hiền tự nhiên đều để ở trong mắt, có lúc nàng nói dối, còn rất được người ta yêu thích, Bùi Châu Hiền nhẹ giọng nói rằng, "Không uống, ngươi cũng uống ít một chút."
" Việc này có quan hệ gì với ngươi sao?" Tôn Thừa Hoan cũng ăn miếng trả miếng, bản lĩnh nói một đằng làm một nẻo của Bùi tổng cũng không tồi, nàng cũng giống như mình, không thể tin hoàn toàn. Nhưng loại quan tâm nói một đằng làm một nẻo này, làm lòng Tôn Thừa Hoan có chút ấm áp, "Biết rồi."
Bùi Châu Hiền còn muốn nói chút gì đó với nàng, nhưng lại cảm giác chính mình quản quá nhiều.
Một bát cháo uống vào bụng, đã cảm thấy có chút chắc bụng, Bùi Châu Hiền so với bữa sáng bình thường đã ăn nhiều hơn rất nhiều rồi, nhìn đồng hồ, lúc sau còn muốn đi bệnh viện bồi lão gia tử.
Nửa giờ sau, Bùi Châu Hiền đi trang điểm, thay đổi quần áo, chuẩn bị ra ngoài, Tôn Thừa Hoan đi tới cửa gọi nàng lại, "Ngươi liền yên tâm để ta một người ở chỗ này, không sợ ta trộm đồ của ngươi sao?"
Bùi Châu Hiền giẫm lên giày cao gót, lấy tư thái "Ở trên cao nhìn xuống" mà nhìn Tôn Thừa Hoan, "Ngươi trộm thử xem."
Nàng ôn nhu mà mang theo uy hiếp, Tôn Thừa Hoan không dám trêu, "Vậy... Ngươi mấy giờ trở về?"
"Sáu giờ."
Hôm nay Hạ Tề tới tiếp nàng, Tôn Thừa Hoan nằm nhoài bên cạnh bệ cửa sổ, hứng lấy gió biển, nhìn Bùi Châu Hiền lên xe của Hạ Tề, hơi giật mình nhìn chăm chú thật lâu, mãi đến khi bọn họ hoàn toàn biến mất ở tầm mắt của mình mới thôi.
Tôn Thừa Hoan xoay người nhìn thấy chính mình bên trong cửa kính, ăn mặc như vậy, trong lúc nhất thời có loại ảo giác, tựa như mình là tiểu tình nhân mà Bùi tổng bao dưỡng, ban ngày nhìn nàng cùng vị hôn phu đi ra ngoài, sau đó chờ nàng buổi tối trở về...
Nghĩ cái gì lung ta lung tung vậy a, Tôn Thừa Hoan vỗ vào trán mình một cái, không nên giày xéo chính mình như vậy.
Từ ngày đó ở trên máy bay gặp phải Bùi Châu Hiền bắt đầu, kế hoạch của Tôn Thừa Hoan hoàn toàn bị quấy rối, vốn là phải làm bạn gái ba ngày cho Khương Khải, kết quả ba ngày này đều cùng Bùi Châu Hiền ở chung một chỗ, nói đến chính mình cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
Thu thập xong bàn ăn, Tôn Thừa Hoan ngã nằm lên trên ghế sô pha, lăn qua lộn lại cầm điện thoại di động chơi, cuối cùng cũng không biết lúc nào thì nằm nhoài trên ghế sô pha, ngất ngất ngây ngây ngủ mất.
Bùi Châu Hiền hơn bốn giờ chiều đã trở về, trong nhà rất yên tĩnh, cũng không thấy bóng dáng Tôn Thừa Hoan đâu, đi vào liền thấy, Tôn tiểu thư còn mặc đồ của buổi sáng, hai cái chân dài gác lên nhau, cả người nằm nhoài trên ghế sô pha ngủ ngon lành...
Thật đúng là xem nơi này như là nhà mình.
"Tôn Thừa Hoan." Bùi Châu Hiền đứng ở sau lưng nàng, âm thanh gọi tên nàng cũng không hề lớn.
"Ừm..." Tôn Thừa Hoan hừ hừ hai tiếng, trở mình, mặt hướng lên trên tiếp tục ngủ, hoàn toàn không phát hiện bên cạnh có thêm một người.
Tôn Thừa Hoan là điển hình của cú mèo, nàng thích ngủ vào ban ngày, thói quen này hẳn là lúc lên đại học thì nuôi thành, khi đó vì kiếm tiền, buổi tối nàng thường thường đi quán bar làm kiêm chức, ban ngày lại tùy tiện ngủ bù hai, ba tiếng rồi mới đi học.
Sau đó Tôn Thừa Hoan nhàn rỗi liền yêu thích ngủ, bởi vì luôn cảm thấy trước đây ngủ quá ít, xem như là một loại bù đắp đi.
Tôn Thừa Hoan nằm ngửa, ngoẹo cổ qua một bên, vài sợi tóc ngổn ngang che trên gương mặt trắng nõn của nàng, Bùi Châu Hiền không gọi nàng nữa, nhìn nàng ăn mặc ít như vậy, còn để trần hai cái chân... Ngủ cũng không lên giường ngủ, nhiệt độ bây giờ ở H thị tuy rằng không thấp, nhưng còn chưa tới mùa hạ, liền mặc ít như thế, không sợ bị cảm lạnh sao.
Một cái thảm lông mỏng được đắp lên trên người, Tôn Thừa Hoan cảm thấy ấm áp không ít, theo bản năng đưa tay quấn lại chính mình, Bùi Châu Hiền sau khi đắp thảm lông cho nàng xong, nhẹ nhàng đi lên lầu.
"Ài ~~~" Tôn Thừa Hoan mở mắt ra, trời ạ, vừa ngủ liền cảm giác thẳng đến trời tối, nàng nặn nặn sống mũi, nhớ tới Bùi Châu Hiền nói sáu giờ sẽ quay về ăn cơm.
Nàng đã trở về? Đèn trong phòng đã mở, Tôn Thừa Hoan sờ sờ thảm lông trên người mình...
Tôn Thừa Hoan nghe thấy âm thanh có người xuống lầu, quay đầu, Bùi Châu Hiền không chỉ đã về, còn tắm rửa sạch sẽ, đổi luôn áo ngủ rồi.
"Bùi tổng, ngươi trở về lúc nào?" Tôn Thừa Hoan từ trên ghế sô pha đứng lên, "Còn chưa ăn cơm đi, ta đi làm cơm..."
"Không cần, cũng không nhìn xem đã mấy giờ rồi."
Tôn Thừa Hoan cầm lấy điện thoại di động, hai mươi mốt giờ, nàng vừa ngủ, liền trực tiếp ngủ đến chín giờ tối...
"Ngươi đã ăn chưa?" Tôn Thừa Hoan vuốt vuốt cái bụng của mình đúng là có chút đói bụng, "Tại sao không gọi ta dậy..."
Bùi Châu Hiền uống nước xong, giễu cợt nói, "Ngủ say như heo, gọi không tỉnh."
Tôn Thừa Hoan là lúc ẩn lúc hiện nghe có người kêu tên của mình, còn tưởng rằng là đang nằm mơ, gọi thêm mấy tiếng nữa làm sao có khả năng gọi không tỉnh, "Ngươi làm sao..."
Đang nói, đột nhiên Tôn Thừa Hoan ngừng lại, lại nhìn một chút thảm lông ở trên ghế sô pha, tựa hồ rõ ràng cái gì...
"Ta ăn qua, nhà bếp có cơm, tự mình hâm nóng."
Cơm? Ngày hôm nay a di nấu cơm không có tới, lẽ nào là Bùi tổng tự mình xuống bếp làm... Tôn Thừa Hoan kinh ngạc, giống như thấy chuyện lạ vậy.
"Tám giờ sáng ngày mai bay về A thị." Bùi Châu Hiền cố ý cường điệu một lần nữa, "Tôn tiểu thư, nếu như ngươi lại ngủ quên, liền tự mình bỏ tiền ra mua vé máy bay trở về."
"Ta theo ngươi trở về sao?" Dựa theo lý giải mặt chữ, ý tứ của Bùi Châu Hiền chính là ý này, "Ta phải cùng Khương tiên sinh nói một chút..."
"Không cần nói với hắn, hắn đem ngươi cho ta."
"Đem ta cho ngươi??" Tôn Thừa Hoan vừa mới tỉnh ngủ, vốn là mơ mơ hồ hồ, lại gặp Bùi Châu Hiền vừa nói như vậy, càng thêm mờ mịt.
"Hiện tại ta mới là khách hàng của ngươi, hiểu không?"
"Bùi tổng..."
Trong phòng bếp có cơm nước, còn rất phong phú, đều dùng hộp đóng gói từng món một, là nàng gọi thức ăn ở bên ngoài, Tôn Thừa Hoan thực sự là cả nghĩ quá rồi, Bùi tổng làm sao có khả năng sẽ làm cơm đây, nếu không như thế nào ở nhà, mà cũng gặp phải bệnh bao tử.
Thức ăn dùng lò vi sóng để hâm liền có thể ăn, Tôn Thừa Hoan ngồi ở trong phòng ăn rộng rãi, một mình ăn cơm, nghĩ chuyện lúc nãy, nàng trở về cũng không đánh thức mình, còn cố ý để lại cơm nước cho mình...
Có thể nói, Bùi tổng người này... Còn rất tri kỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro