Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10: Nắm Tay

Trung tâm môi giới việc làm cuối tuần thật có thể dùng câu nhân sơn nhân hải (Người đông nghìn nghịt) để hình dung. Joohyun xuống xe nhìn tình cảnh biển người khủng khiếp này thật sự có chút hối hận vì cái gì lại không ở nhà ngủ bù.

"Chúng ta đi thẳng lên tầng ba, nơi đó đã sắp xếp hết rồi." Seulgi lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán giải thích.

Joohyun khẽ gật đầu, ý bảo Seulgi đi trước dẫn đường. Còn chưa đi được hai bước, tay trái đã bị người khác nắm lấy, mềm mại mà nhẵn nhụi đụng chạm, lòng bàn tay ấm áp. Quay đầu nhìn lại là Seungwan đang ở sau mình.

"Làm sao vậy?" Nàng mở miệng, thuận tiện lắc tay. Chỉ là tiểu móng vuốt dính quá chặt hơn nữa lại không dám dùng sức giãy bỏ bàn tay tội nghiệp bị chính mình đè ép suốt đêm, vì thế giãy dụa không có kết quả.

"Người rất đông." Seungwan không muốn nói kỳ thật là mình không quen nhìn vẻ mặt thoải mái khi đem được phiền toái đóng gói quẳng đi của chị, lại cứ muốn trái ý cố đem mình kéo gần lại một chút. Chị ấy không có một chút tình yêu thương nào, cố tình chính mình lại muốn ở bên cạnh. Cẩn thận ngẫm lại tìm không được nguyên nhân, có lẽ mình thật không bình thường không biết chừng.

Nhìn thoáng qua đám người chen chúc, người trước ngã xuống người sau lập tức tiến lên. Nàng nghĩ thầm rằng nếu tí nữa chen lấn bị tách ra thì lại thật phiền toái. Vì thế cũng không cố ý bỏ tiểu móng vuốt của tiểu loli ra, cứ như vậy nắm tay cô bé đi về phía trước đuổi theo Seulgi. Dù sao bàn tay của tiểu hài tử cũng mềm mại, cảm xúc không tệ, hơn nữa rất nhanh sẽ tiễn cô bé đi, nắm tay thì nắm tay thôi. Joohyun tìm cho mình vài lý do, thuận tiện an ủi mình một chút liền khôi phục vẻ mặt thản nhiên.

Seungwan vốn là chờ bị quát lớn rồi gạt tay ra, thật sự có chút không hiểu được chị ấy rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Lúc thì hận không thể đem người ta đuổi đi xa tận chân trời, lúc lại chấp nhận tiếp xúc thân mật như vậy.

Seulgi tất nhiên là không dám đem theo sếp của mình đi chen chúc ở cùng một đám người trong đại sảnh tầng một, rẽ ở khúc ngoặc, đẩy ra một cánh cửa, xuất hiện trong tầm mắt là 'Thang máy chuyên dụng cho nhân viên', hoàn toàn không cần để ý tới đám đông trong đại sảnh, ba người dễ dàng đi đường tắt để lên tầng ba dành cho khách quý.

Chính là sau khi vào thang máy, nhìn chằm chằm hai người đang nắm tay, Seulgi cảm thấy chính mình đã hoàn toàn không tỉnh táo. Joohyun vẻ mặt bình tĩnh, Seungwan bộ dạng ngoan ngoãn, đứng nắm tay nhau ở trước mặt mình. Tình cảnh bình an ấm áp này đến tột cùng là hai người họ diễn kịch hay là mình đang nằm mơ? Seulgi bắt đầu hoài nghi sâu sắc khả năng có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn. 

Tống Thanh Vân, hơn bốn mươi tuổi, cách ăn mặc khéo léo, khuôn mặt hiền lành, vốn là người cùng thành phố. Thời còn trẻ tốt nghiệp đại học Seoul khoa ngôn ngữ văn học, đã làm giáo viên trung học vài năm, sau đó về nhà giúp chồng dạy con. Ba năm trước chồng chết vì bệnh, con trai con gái phải đi bên ngoài học đại học, gia đình trong sạch.

"Tại sao đi làm bảo mẫu?" Joohyun trực tiếp hỏi. Tuy rằng không phải nhà giàu có nhưng nhìn vào Tống Thanh Vân cũng không giống như là người sẽ phải làm bảo mẫu.

"Năm đó khi chồng tôi nằm viện, tốn rất nhiều tiền, bây giờ nợ bạn bè thân thích vẫn chưa trả hết, con trai con gái lại phải đi học đại học. Nghe nói làm bảo mẫu thù lao không thấp, cho nên tôi muốn thử xem." Tống Thanh Vân không có chút giấu diếm, trước kia nhân viên môi giới việc làm có nói với mình, có thể làm bảo mẫu ở Bae gia tiền lương cao hơn nhiều so với gia đình khác. Nhưng nếu thật sự là vào Bae gia, chi tiết về bản thân nhất định sẽ bị điều tra lại một lần nữa.

"Cô trước đây đã làm giáo viên."

"Đúng vậy nhưng mà thời gian không dài lắm, hiện tại đi ra ngoài tìm việc cũng không có trường nào nhận tôi. Nhưng thật ra làm bà chủ gia đình mười mấy năm, việc nhà thật sự quen thuộc không ít." Tống Thanh Vân sợ Joohyun nghĩ mình bằng cấp cao không chịu được khổ vội giải thích.

"Cháu là muốn hỏi nếu phụ đạo bài học của trung học, cô không có vấn đề gì chứ?" Joohyun cũng không bởi vì trách móc mà tức giận.

"Tuy rằng lâu rồi không có giảng bài nhưng là con của tôi vừa mới thi vào trường đại học cao đẳng xong, tôi cũng có giúp đỡ xem bài vở linh tinh. Nếu như là phụ đạo, giúp đỡ xem bài vở hẳn là không có vấn đề gì."

Joohyun gật đầu, Tống Thanh Vân thật biết nắm lấy cơ hội nhưng không khoe khoang, đem Seungwan giao cho bà ấy chắc là có thể.

"Em thấy sao?" Joohyun quay đầu hỏi Seungwan.

"Không cần." Seungwan kiên định.

Joohyun chuyển ánh mắt đi qua, Seulgi lập tức tiễn Tống Thanh Vân ra ngoài.

"Đây là người cuối cùng, mọi phương diện đều rất tốt, vì sao không cần?" Joohyun bỏ tiểu móng vuốt đang nắm tay mình ra, lắc lắc thả lỏng tay trái, cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là tùy hứng.

Bắt đầu từ người thứ nhất tham gia phỏng vấn, một khi chính mình tỏ vẻ vừa lòng, trong đầu vừa có quyết định thì tay đứa nhỏ này sẽ siết chặt một chút. Ban đầu còn tưởng là cô bé tỏ vẻ không thích nhưng là đã gặp hơn hai mươi người cũng không thể người nào cũng không vừa mắt.

"Bà ấy lớn tuổi."

"Ừ, hơn bốn mươi tuổi đúng lúc tận lực chăm sóc đứa nhỏ."

"Sẽ có sự khác nhau."

"Chị không có khả năng tìm một bảo mẫu mười lăm tuổi để chiếu cố em."

"Bà ấy là giáo viên khoa văn, tương lai em muốn học quản lý."

"Có thể mời người khác dạy thêm."

"Bà ấy không xinh đẹp..." Thiếu đi đầu ngón tay ấm áp tinh tế, lòng bàn tay Seungwan trống trơn, có chút mất mát không hiểu nhưng vẫn liều mạng tìm lý do cự tuyệt.

"Đợi đến lúc em hơn bốn mươi tuổi còn chưa chắc đã xinh đẹp bằng bà ấy." Joohyun tức giận trả lời một câu: "Hơn nữa chị thuê bà ấy đến chăm sóc em, em muốn ngắm người đẹp, đi mua tạp chí ngắm là được rồi."

"Bà ấy có hai đứa con."

"Cho nên rất có kinh nghiệm." Joohyun cũng bộc phát tính tình, không còn bình tĩnh như mới ban đầu nữa, binh đến tướng chặn.

"Bà ấy có hai đứa con của mình..." Giọng tiểu loli nhàn nhạt mất mát.

"Người có con sẽ có nhiều tình yêu thương." Joohyun không chú ý thấy tiểu loli khác thường khi chính mình đang luân phiên đả kích cùng phủ định, theo quán tính tiếp tục trả lời.

"Bà ấy có hai đứa con của mình, như thế nào lại yêu thương em..." Từ khi gặp được Joohyun tới nay, mặt nạ cố gắng đeo rốt cuộc vào giờ khắc này tan vỡ. Trên thế giới này còn có ai yêu thương mình.

Cho nên mới nói lực quán tính thật là đáng sợ, Joohyun không hề nghĩ ngợi liền tung ra một câu: "Bà ấy không yêu thương em cũng không phải là không thể chăm sóc tốt đến em..." Nói đến một nửa đột nhiên ngừng lại, làn da trắng nõn của tiểu loli trước mặt chớp mắt một cái đã đột nhiên trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro