Chương 6
Về phần Joo Hyun, cô cảm thấy khó chịu khi không thấy bóng dáng SeungWan đi làm.Cô muốn hỏi chị quản lý, nhưng dường như hôm nay chị cũng rất bận rộn. Joo Hyun bỗng cảm thấy đêm nay thật dài. Cô lo phục vụ gia đình ông bà chủ, nên công việc cũng nhẹ nhàng hơn. Đã vậy trước khi về, Joy đã dúi tiền vào tay cô. Đủ để cô xài cả tháng. Joo Hyun cảm kích về điều đó.
Cô đạp xe về và hy vọng SeungWan đang ở nhà đợi cô, nếu không đêm nay cô không biết ngủ ở đâu vì lúc sáng cô đã để chìa khóa nhà lại cho cô ấy kèm theo lời nhắn. Đã vậy, bà chủ nhà cũng đã về quê rồi nên nếu SeungWan mà không đợi cô ở nhà là nguy cơ cô ngủ ở ngoài là rất cao.
Joo Hyun thở phào nhẹ nhõm khi thấy ánh đèn từ trong căn nhà trọ của cô. Dắt chiếc xe vào trong, cô không khỏi nhạc nhiên khi trên bàn, đồ ăn đã có sẵn. SeungWan thì đang ngủ gục trên bàn. Cô nhẹ nhàng đi lại, nhìn gương mặt đang ngủ của SeungWan, cô lấy tay mình kéo đi những sợi tóc lõa xõa trên trán nàng. Ròi cô dùng ngón tay dí nhẹ lên chiếc mũi thanh tao của đó, bất chợt cô thụt tay mình lại Cô đang làm gì chính cô cũng không kiểm soát được. Lúc đó thì SeungWan thức giấc, nhìn thấy Joo Hyun, cô dùng tay mình dụi mắt, rồi nhoẻn miệng cười. SeungWan không biết rằng cô ấy dễ thương thế nào khi làm như vậy. Trái tim của Joo Hyun tự nhiên đập liên hồi.
-Chị về rồi à .Em đợi em nãy giờ.
Joo Hyun lấy lại bình tĩnh, cô hỏi:
-Sao hôm nay không đi làm?
SeungWan mệt mỏi nói:
-Hôm nay thấy không khỏe trong người.
Joo Hyun đưa tay sờ trán SeungWan, cô thấy có một chút nóng hơn so với bình thường, nhưng không quá nghiêm trọng.
-Ăn xong rồi về nhà uống thuốc đi!
Gương mặt cô nàng tiu nghỉu.
-Em ở lại đêm nay được không? Nhà em không có ai hết, với lại em sợ ở một mình.
Joo Hyun không muốn ở gần SeungWan quá, cô không muốn con tim mình bị mất kiểm soát như lúc nãy.
-Không được, ở một đêm rồi, đêm nay cô phải về.
SeungWan chống cằm thở dài:
-Chị ghét em lắm phải không?
Joo Hyun không trả lời, SeungWan nói tiếp:
-... Được!, em về đây.
Nhìn đồ ăn trên bàn, rồi nhìn dáng vẻ tội nghiệp của SeungWan, Joo Hyun không đành lòng. Dù sao thì cô ấy cũng rất tốt với cô. Đã làm đồ ăn sẵn đợi cô.
-Thôi được rồi, đêm nay là đêm cuối đó. Với lại mai tôi về quê rồi, cũng không cho cô ở lại thêm được.
SeungWan nghe vậy liền quay lại hỏi:
-Chị về quê hả? Vậy khi nào mới lên?
Joo Hyun không hiểu sao mình lại trả lời:
-3 ngày.
SeungWan nghe Joo Hyun nói xong thì lí nhí " Ba ngày không được gặp chị ấy ư?"
-Cô nói gì tôi nghe không rõ?
SeungWan trề môi, đôi mắt cún con nhìn Joo Hyun:
-Cho em về quê với được không?
Joo Hyun cầm đũa và chén lên rồi gắp thức ăn bỏ vào miệng. Cô không muốn trả lời. Cô cảm thấy hối hận khi cho SeungWan biết rằng cô sẽ về quê.
-Joo Hyun à…
Joo Hyun xê người ra xa khi SeungWan cầm áo cô kéo qua kéo lại:
-Joo Hyun ơi…
Joo Hyun vẫn im lặng ăn. Thấy vậy, SeungWan giả vờ la lên.
-Ôi đau quá, đau quá.
Joo Hyun hốt hoảng hỏi:
-Cô sao vậy, SeungWan? Cô đau ở chỗ nào? Nhanh để tôi xem
SeungWan nhăn mặt lăn qua lăn lại. Joo Hyun lo lắng đi lại gần SeungWan hơn. Cô lo lắng hỏi:
-Cô đau lắm sao? Nói cho tôi biết đi.
SeungWan thấy gương mặt lo lắng của Joo Hyun liền tiếp tục giả vờ :
-Đau ở bụng nè, đau quá. Nhà không có ai. Nếu không khỏe thì phải làm sao? Nếu em có chết trong nhà chị chắc cũng không ai biết.
Joo Hyun lắc đầu đi lại ăn cơm. Giờ thì Cô biết SeungWan đang giở trò :
-Joo Hyun à, em sẽ chết một mình trong căn nhà lạnh lẽo này đó. Cho em theo chị , được không? Joo Hyun
Joo Hyun dừng đũa, ngước mắt lên nhìn SeungWan :
-Tôi đã cho cô ở lại đêm nay là tốt lắm rồi. Cô đòi hỏi nhiều quá rồi đó. Tôi cần phải dọn dẹp rồi đi ngủ. Mai cô ngủ dậy thì đi về.
-Thật nhỏ mọn mà
-Cô nói gì?
-Không có a .
SeungWan nhăn mặt thầm nghĩ “mình nói nhỏ vậy mà chị ấy vẫn nghe được sao”
Tối đó cô nằm kế bên Joo Hyun. Ở chính giữa Joo Hyun để một cái gối ôm chen ngang. SeungWan xụ mặt. Cô ghét cái gối ôm đó, cô cũng ghét luôn Joo Hyun, chợt thấy tủi thân, SeungWan thút thít. Joo Hyun tưởng cô nàng đang giả vờ nên cũng không quan tâm. Nhưng rồi cô nhìn sang và thấy bờ vai của SeungWan rung lên, không đành lòng nên cô vỗ nhẹ vào vai SeungWan:
-Sao lại khóc nữa rồi? Cô mít ướt quá đi.
SeungWan được dịp nên càng khóc to hơn. Joo Hyun thở dài.
-Nói nghe coi, tôi đã làm gì mà cô lại khóc như thế nào? Cô không sợ hàng xóm nghe rồi nói tôi ăn hiếp cô sao?
SeungWan nói trong nước mắt:
-Chị thật quá đáng. Em ghét cái gối này…
Joo Hyun bật cười vì sự trẻ con này của cô ấy . Cô lấy cái gối bỏ xuống dưới giường rồi quay sang hỏi tiếp :
-Xong rồi. Tôi đã bỏ nó đi. Cô còn khóc gì nữa?
SeungWan nói:
-Em muốn về quê với chị.
Joo Hyun ôm đầu:
-Khi không ở đây không tốt sao lại đòi theo tôi về quê? Quê tôi xa lắm, lại đi xe cực nhọc. Ở đây ba ngày tôi lên lại rồi.
SeungWan cãi lại:
-Ba ngày lâu lắm chị biết không? Em muốn đi chung, em không sợ cực khổ đâu, cho em đi với nhaaa
SeungWan vừa nói xong rồi liền vòng tay ôm Joo Hyun. Joo Hyun vừa đẩy SeungWan ra vừa nói:
-Cô ngủ bên kia đi, sao lại ôm tôi cứng ngắt như vậy?
SeungWan nũng nịu:
-Em thích ôm như vậy ngủ, để yên đi mà. Chúng ta đều là con gái, có mất mát gì đâu?
Thấy SeungWan nói cũng có lý nên Joo Hyun để yên. Nhưng không được bao lâu thì cô cảm thấy nhột nơi vùng bụng. Thì ra tay SeungWan đã đặt ở đó. Joo Hyun gỡ tay SeungWan ra vì cô biết cô nàng đã ngủ rồi. Nhưng cô vừa bỏ tay SeungWan ra chưa được bao lâu thì cô nàng lâi kéo tay cô làm gối, rồi tay thì lại để ngay vùng bụng cô. Joo Hyun bực bội, nhưng cô có làm bao nhiêu lần cũng hoài công vô ích. Tay của SeungWan dường như chỉ biết một vị trí thôi. Joo Hyun cắn răng nhắm mắt ngủ. Cô hứa với lòng sẽ không cho SeungWan ở nhà cô nữa.
End chương 6
🐿️💙💜🐰
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro