Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 13

Hôm nay bà Son ghé qua công ty thiết kế của bạn thân bà. Vừa gặp bạn bà liền hỏi

-Con bé làm được việc không?

Bà Lee ngước lên nhìn bạn mỉm cười

-Mình thấy cậu rất quan tâm đến con bé. Từ khi cậu kêu mình nhận con bé vào làm rồi lại giúp đỡ con bé rất nhiều. Cậu cho mình biết cô bé có quan hệ gì với cậu đây?

Bà Son ôm vai bà Lee cười

-Cô bé là bạn của con gái mình.

Bà Lee mở tròn mắt ra nhìn

-Chỉ vì cô gái ấy là bạn của Seung Wan sao?

Bà Son mỉm cười rồi nhẹ gật đầu

-Chỉ có cậu mới hiểu mình . Thật ra mình thấy Joo Hyun rất có khả năng mà cậu lại đang cần người nên mình đã cho con bé thôi việc ở nhà hàng của mình . Khi Taee đưa tấm hình cô học sinh mà cô ấy tâm đắc nhất mình đã rất ngạc nhiên khi người đó lại là Joo Hyun. Đúng là trái đất xoay tròn, cô bé ấy cũng chính là người làm cho con gái mình buồn mấy tuần nay.
Bà Lee cầm tay bà Son

-Mình biết mình không nên xen vào chuyện mẹ con cậu, nhưng mình nghĩ nếu thật sự hai đứa yêu nhau, cậu có cản cũng càng làm cho việc rối thâm lên thôi. Với lại mình biết Joo Hyun là một người rất có tài. Tuy chưa tốt nghiệp, nhưng những mẫu vẽ của con bé rất chuyên nghiệp. Mình nghĩ con bé sẽ còn đi xa hơn nữa.

Bà Son thở dài
-Mình không thể ngờ rằng tình yêu lại có thể xảy ra giữa hai người con gái .

Bà Lee bật cười
-Cậu thật là cổ lổ sỉ .

Hai người bạn nhìn nhau mỉm cười rồi tiếp tục nói chuyện. Bà Lee có đưa những mẫu vẽ của Joo Hyun cho bà Son coi. Cả hai nói chuyện xong cùng đi ăn trưa với nhau.


Cả hai ăn xong thì quay lại công ty của bà Lee thì cũng vừa lúc Joo Hyun thấy bà Son đi chung với bà chủ của cô. Joo Hyun không muốn bà biết cô làm ở đây nên quay mặt đi. Đợi bà Son đi rồi cô mới thở phào. Cô ngồi nhớ lại buổi gặp gỡ của cô và bà tuần trước.

FLASHBACk

Joo Hyun đang ngồi ăn cơm trong một quán bình dân gần chỗ làm thì có người ngồi xuống bên cạnh cô. Ngạc nhiên, Joo Hyun ngước lên thì thấy bà Son chưa kịp hết bất ngờ thì bà lên tiếng hỏi cô

- Cô có thể nói chuyện với con không?

Joo Hyun không thể ngờ cô gặp bà Son ở quán ăn giản dị như thế này. Người như bà cô nghĩ phải ăn ở những nơi sang trọng mới đúng chứ. Nhưng vì không muốn người ta cho rằng cô mất lịch sự, nên Joo Hyun gật đầu

-Mời cô ngồi

Bà Son gọi cho mình một dĩa cơm rồi quay sang hỏi

-Con không còn làm ở nhà hàng nữa sao?

Joo Hyun nhíu mày trả lời

-Thưa cô, không.

Bà hỏi tiếp

- Seung Wan đã đi tìm con suốt mấy tuần nay, con biết không?

Joo Hyun ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt bà Son. Cô nghe tim mình đập từng hồi khi nhắc đến Seung Wan. Cô lạnh lùng hỏi bà

-Cô nói với con điều này để làm gì? Không phải con biến khỏi cuộc đời cô ấy là điều cô mong muốn sao? Còn việc cô ấy đi tìm con thì cô hãy nói cô ấy đừng hoài công vô ích, vì có tìm được cũng không thay đổi được gì đâu.

Bà Son bật cười

-Ta thấy điều mình làm là rất đúng. Seung Wan không thể ở bên người không có ý trí phấn đấu như con. Cả việc yêu một người cũng không thể đấu tránh thì sau này con sẽ không thể lo cho con gái ta được. Nó là tất cả đối với ta. Nên ta phải lo cho tương lai của nó. Ta cũng sắp gả nó đi rồi. Ta nghĩ Seung Wan cần có một người đàn ông tốt bên cạnh.

Mỗi lần nhắc đến Seung Wan là lòng Joo Hyun quặn thắt. Cô nhớ cô ấy, nhớ kinh khủng. Cô đang đấu tranh đó chứ, cố gắng phấn đấu để lo cho tương lai của cô và Seung Wan đó chứ, nhưng cô cần thời gian.

-Nếu vậy cô đã lầm. Con yêu cô ấy nên không muốn cô ấy khổ vì phải lựa chọn giữa gia đình và tình yêu nên con mới ra đi, chứ không phải vì con không muốn đấu tranh. Tuy con chưa ra trường, công việc chưa đến đâu hết, nhưng con vẫn luôn phấn đấu để mỗi ngày một tốt hơn. Bây giờ con chưa thể lo cho Seung Wan, nhưng không có nghĩa tương lai con sẽ không làm được điều đó.

Bà Son nhếch môi

-Nhưng nếu bây giờ ta sẽ gã Seung Wan cho một người khác, con nghĩ sao?

Joo Hyun nhìn bà Son. Cô thật sự rất giận, nhưng cô biết mình nên kiềm cơn giận của mình lại

-Con nghĩ cuộc nói chuyện đến đây cũng nên kết thúc rồi. Cô đã nói ra được điều cô muốn nói và con cũng đã nghe đủ những gì con cần nghe. Đến giờ con phải về làm lại rồi, con xin phép đi trước.

Cô cúi đầu chào rồi bỏ đi. Bà Son nhìn theo bóng Joo Hyun đăm chiêu. Bà thở dài uống hết nước còn lại trong ly.


Kết thúc dòng suy nghĩ Joo Hyun thở dài rồi đi vào làm tiếp công việc của mình. Bây giờ cô cần phải chứng minh cho bà Son là cô đủ khả năng làm Seung Wan được hạnh phúc chứ không phải chỉ nói suông nên cô phải chăm chỉ hơn.

Còn về phần Seung Wan thì cô quyết định về quê của Joo Hyun một lần nữa. Cô vừa đến nhà thì mấy đứa em của Joo Hyun chạy  ra

-Chị Seung Wan, mẹ ơi, chị Seung Wan đến nhà chúng ta….

Bà Bae nghe con nói liền từ trong nhà đi ra. Bà nhìn Seung Wan với ánh mắt trìu mến rồi kêu cô vào nhà dẹp đồ đạc rồi ra ăn cơm với gia đình luôn. Seung Wan cũng mỉm cười rồi theo bà vào căn phòng mà lúc trước cô vẫn ở khi về chung với Joo Hyun.

Sau khi bỏ đồ vào trong phòng. Seung Wan bước ra nhìn xung quanh căn nhà và cảm thấy rất hài lòng. Bà Bae nói

-Con đến chơi thì hãy ở lại vài hôm với bác

Seung Wan gật đầu. Mấy ngày ở với bà Bae, cô thấy bà đưa mấy đứa nhỏ đi học rồi cô cùng bà nấu ăn. Cô cũng có ra cánh đồng bồ công anh, đứng một mình nhìn những đứa con nít chơi thả diều. Cho đến khi không còn ai nữa cô mới đi về. Đôi lúc bà Bae nhìn cô thở dài, nhưng bà không đề cập đến chuyện của cô và Joo Hyun. Bà biết nó sẽ làm cho Seung Wan đau lòng.

Seung Wan có kể mọi thứ cho bà nghe và bà biết vì sao Joo Hyun lại giận. Ngày xưa Joo Hyun cũng đã từng yêu một người giàu có, gia đình chàng trai đó còn đến nhà chửi mắng ông bà không biết dạy con. Tuy người con trai có yêu con gái của bà nhưng lại không đủ mạnh mẽ để bảo vệ con gái bà và chọn cách ra đi. Thời gian đó đối với Joo Hyun là những tháng ngày đau khổ, nhưng con gái bà đủ mạnh mẽ để vượt qua.

Lần này bà cũng hy vọng Joo Hyun sẽ quyết định đúng vì bà biết Seung Wan sẽ làm con bà hạnh phúc. Tuy Seung Wan là con gái, nhưng tình yêu cô nàng này dành cho con gái bà vượt hơn hẳn tất cả. Bà ước ao Joo Hyun trở lại như ngày xưa. Cười nói vui vẻ và nũng nịu bên bà.

-Ăn nhiều chút đi con, cô nấu món con thích nè.

Seung Wan ngước lên nhìn bà mỉm cười nhẹ rồi cúi xuống lặng lẽ ăn. Vừa ăn cô vừa nhớ đến Joo Hyun. Kim chi cuộn trứng thịt là món cả hai đều thích nên lần trước về đây bà Bae nấu cho cô và Joo Hyun ăn hoài. Giờ cũng ăn món đó, nhưng Seung Wan cảm thấy mất đi hương vị. Cô thật sự rất nhớ Joo Hyun. Nước mắt cô rơi làm bà Bae cũng muốn khóc theo. Ông Bae và các con của mình cũng im lặng thở dài. Bữa cơm gia đình mà thiếu đi một người thì cũng chẳng còn ngon nữa.

Ngày Seung Wan trở về Seoul. Bà Bae ôm cô vào lòng thì thầm

-Cám ơn con Seung Wan, vì tất cả. Cô thật sự chỉ mong con hạnh phúc. Hãy sống tốt con nhé. Dù thế nào đi nữa, con vẫn mãi là con gái của ta.

Cô ôm chặt lấy bà rồi bước đi. Cô không dám nhìn lại vì cô sợ lòng mình sẽ đau hơn nữa.

Seung Wan biết là bà Bae đã biết cô là người giúp gia đình bà xây lại căn nhà cũng như mua vài mẫu đất cho bà trồng trọt và chăn nuôi. Gia đình bà nhờ vậy cũng đỡ vất vả hơn. Mà cũng dễ hiểu thôi. Làm sao bà có thể tin rằng một công ty nào đó nói rằng họ muốn bốc thăm để tặng quà cho một gia đình và lại bóc thăm trúng gia đình bà. Mà cho dù bà có từ chối cũng không được vì qua ngày sau họ đã đến làm những việc họ được căn dặn.
Seung Wan ngồi trên xe, cô im lặng nhìn ra cửa sổ. Trời mưa mịt mù nên xe cũng chạy chậm hơn. Cô nhắm mắt lại để cảm giác cô đơn ùa về. Cô khẽ gọi "Joo Hyun" nhưng đáp lại cô lại là sự im lặng. Cô nhắm mắt lại rồi thiếp đi nhưng trên khóe mắt cô lại chảy ra một dòng nước mắt và bờ môi vẫn gọi tên chỉ một người " Joo Hyun à ".

End c13
💙💓🐰🐿️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro