Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 12

Joo Hyun đứng phía sau đưa tay lên miệng. Cô không ngờ Seung Wan lại là con của bà chủ. Cô bật thốt trong giận dữ:
-Son Seung Wan! cô được lắm.Thì ra từ trước đến giờ cô coi tôi là con ngốc!?.

Nghe giọng Joo Hyun, SeungWan liền quay đầu lại. Trong lòng cô lo sợ sẽ mất đi cô gái mình yêu . Vì thế khi thấy Joo Hyun bỏ chạy, cô liền đuổi theo.
Bà Son thấy con gái mình chạy ra ngoài thì gọi lớn:
- Seung Wan, con đi đâu đứng lại cho mẹ

Giờ này Seung Wan không còn nghe gì nữa, cô chỉ mong tìm được Joo Hyun thôi. Cô chạy xuống nhà gửi xe của nhân viên nhìn quanh không thấy xe  của Joo Hyun đâu thì cô biết Joo Hyun đã đi rồi. SeungWan gọi điện thoại cho Joy tới đón mình.Joy cũng đã biết chuyện của SeungWan nên khi nghe chị mình gọi thì cô liền tức tốc tới đón.
Ngồi trong xe SeungWan cứ mãi giục Joy chạy nhanh khiến cô mấy lần gần như đã gây ra tai nạn xe. Đứng trước cửa nhà trọ của Joo Hyun, SeungWan gọi:
-Joo Hyun! Chị mở cửa cho em đi được không? Joo Hyun. Xin chị ,hãy nghe em giải thích.
Cô không nghe Joo Hyun trả lời và đèn trong phòng đang sáng cũng được tắt đi. Mưa bắt đầu rơi và ngày càng nặng hạt. Nó lớn hơn cả tiếng gọi của SeungWan. Thấy chị mình bị ướt nên Joy chạy lại kéo tay SeungWan đi
-Đợi ngày mai cô ấy bớt giận rồi chị giải thích cũng được. Chị không thể dầm mưa đâu SeungWan. Nghe lời em đi unnie.

SeungWan lắc đầu. Cô đẩy Joy ra:
-Không được, chị phải gặp cô ấy.
Cô bật khóc, cô cứ đập cửa:
- xin lỗi, chị mở cửa ra cho em đi mà.
Tiếng Joo Hyun từ trong vọng ra.
-Cô về đi. Tôi muốn yên tĩnh. Cô làm ơn để tôi yên được không?
SeungWan buồn bã nói:
-Em xin lỗi . Em không phải cố tình giấu chị đâu. Em chỉ muốn được ở bên chị thôi. Mở cửa cho em vào đi.
Joy đi lại kéo tay SeungWan đứng lên khi thấy chị mình ngồi bệt xuống đất.
-Chúng ta về thôi, SeungWan, ngoan đi. Mưa ướt người chị hết rồi.
Cô lại  lắc đầu:
-Chị muốn ở với Joo Hyun đêm nay. Em về trước đi.
Joy thấy chị mình cứng đầu thì bực bội gắt:
-Cô ấy sẽ không mở cửa đâu. Son Seung Wan! Chị phải đi về với em. Mau lên!
SeungWan vẫn không chịu, cô cứ cố giựt tay mình ra khỏi tay của Joy. Cả hai cứ đứng đó người thì cố kéo tay người kia đi còn người thì cố giựt  tay ra rồi thì bất chợt SeungWan ngã xuống đất. Joy hốt hoảng gọi:
-SeungWan ,Son SeungWan, tỉnh dậy. Không, chị đừng làm em sợ có được không?

Nhưng cô ấy cứ nằm đó bất tỉnh trong vòng tay Joy mặc cho Joy gọi khản cả giọng. Lúc đó Joo Hyun mở cửa bước ra. Joy nghe tiếng mở cửa thì ngước lên nhìn Joo Hyun giận dữ, nhưng rồi bắt gặp ánh mắt hoảng hốt của cô ấy nhìn chị gái mình, cơn giận của cô dịu lại

-Hãy giúp tôi đưa chị ấy ra xe. Tôi phải đưa chị ấy đến bệnh viện.

Joo Hyun làm như cái máy. Cô không ngờ SeungWan lại yếu như vậy. Trên xe Joo Hyun ôm SeungWan vào lòng nước mắt cứ rơi. Joy nhìn họ từ kiếng xe và thở dài:
-Cô biết không Joo Hyun. Seung Wan chưa bao giờ yêu ai cả. Cô chính là người đâu tiên chị ấy yêu và yêu điên cuồng đến như vậy. Chị ấy bất chấp gian khổ xin vào làm trong nhà hàng là vì cô. Chị ấy sợ nếu dùng thân phận của chị ấy, cô sẽ không bao giờ chấp nhận làm bạn, nên SeungWan phải giấu cô như vậy.Chị ấy không có ác ý gì cả. Cũng không phải muốn lừa gạt cô đâu. Tính chị ấy là vậy, khi đã yêu thích một thứ gì và người nào đó rồi, em ấy không ngần ngại hy sinh bản thân mình chỉ để người đó được vui. Lúc chúng tôi còn nhỏ, gia đình tôi có nuôi một con chó, con chó nhỏ đó đi lạc và SeungWan đã một mình chạy vào rừng tìm kiếm cho bằng được bất chấp sự khuyên can của gia đình. Khi gia đình tôi đi tìm thấy chị ấy, họ thấy SeungWan đang ôm chú chó nằm dưới gốc cây run rẩy ngủ, trong tình trạng sốt rất cao. Sau đó thì chị ấy bị viêm phổi. Bác sĩ nói Seung Wan không được dầm mưa nữa, nếu không bệnh sẽ tái phát. Nhưng chị ấy vì cô bất chấp tất cả.Chị ấy yêu cô rất nhiều. Tôi không biết cô đối với chị ấy ra sao nhưng làm ơn nghĩ cho chị tôi một xíu được không?.

Joo Hyun không nói gì cả. Cô đang nhìn người cô gái trong vòng tay mình, và hôn nhẹ lên môi SeungWan, cô thì thầm:
-Wan ah, Xin lỗi em.
Bác sĩ truyền nước biển vào người cho SeungWan vì sức khỏe của cô rất kém. Ban ngay cô phải lo làm việc ở công ty để ba mẹ không phát hiện, ban đêm còn phải đi làm thêm ở nhà hàng nên sức khỏe của cô rất yếu. Hôm nay lại phải dầm mưa nữa nên cô ngã quỵ. Joo Hyun ngồi ở ghế chờ mà cứ nhìn vô căn phòng mà SeungWan đang nằm. Cho đến khi cô nghe tiếng bà Son thì cô mới giật mình quay lại nhìn.
- Chị con đâu? Con bé không sao chứ? Tại sao lại dầm mưa để ngất xỉu như vậy? Con bé không biết rằng nó không thể dầm mưa sao?....
Bà Son hỏi liên tục làm Joy không có cơ hội để trả lời. Ông Son thì bình tĩnh hơn nên trấn an bà
-Con sẽ không sao đâu, em đừng lo quá. Sóc con nhà chúng ta sẽ không sao.
Ông vừa nói xong thì bác sĩ đi ra. Vị bác sĩ hỏi:
-Ai là người nhà của bệnh nhân?
Joo Hyun đứng dậy, nhưng rồi khi định trả lời thì nghe ông bà Son nói:
-Là chúng tôi.
Cô dừng chân lại. Đúng rồi. Cô lấy thân phận gì để nói với họ rằng cô và SeungWan là của nhau? Joy đi lại vỗ nhẹ vào vai cô như muốn trấn an. Joo Hyun hít một hơi dài. Cô cần phải mạnh mẽ hơn, Vì SeungWan và cũng là người cô yêu nhất.
-Con gái của ông bà đã không sao rồi. Nhưng nếu dầm mưa nhiều lần sẽ ảnh hưởng rất lớn đến phổi. Khi nào con gái ông bà tỉnh dậy nếu không có gì xảy ra thêm thì có thể về. Bác sĩ sẽ kê đơn thuốc rồi gia đình ra ngoài mua cho cô bé. Bây giờ ông bà có thể vào trong.

Ông bà Son cảm ơn bác sĩ, rồi đi vào trong. Nhìn gương mặt xanh xao của con gái, ông bà không khỏi đau lòng.
-Sao con lại ra nông nổi này hả?
Joo Hyun nhìn cũng cảm thấy tim mình quặn thắt. Tất cả là tại cô. Tại cô không chịu nghe SeungWan giải thích nên giờ cô ấy mới ra nông nổi này . Cô nhìn gương mặt người con gái cô yêu thương mà không khỏi xót xa. Rồi cô nghe SeungWan gọi tên mình trong cơn mê sảng. Đôi mắt nhắm lại khẽ rơi lệ.
-Joo Hyun, em xin lỗi . Đừng có giận em. Joo Hyun, đừng rời xa em. Joo Hyun...
Bà Son thấy con gái mình như vậy thì bật khóc:
-Sóc con của mẹ, con làm sao vậy? Con đau ở đâu phải không? Con của mẹ đừng khóc, có mẹ đây rồi...
Môi Seung Wan lại tiếp tục mấp máy.
-Mẹ ơi, tim con đau quá. Mẹ gọi Joo Hyun về với con đi. Con không thể mất cô ấy được. Con yêu cô ấy rất nhiều. Joo Hyun à, đừng bỏ em mà.... Joo Huyn! Em xin lỗi. Đừng giận em nữa Joo Huyn....

Bà Son quay sang nhìn Joo Hyun lúc này mắt cô cũng đã đỏ hoe, giọng bà đanh lại:
-Cô có phải Bae Joo Hyun không?
Joo Hyun nhìn ánh mắt không thiện cảm của bà dành cho cô,đưa tay lên lau mắt rồi cô gật đầu.
-Cô đã làm con gái tôi ra nông nỗi này có phải không?
Ông Son thấy vợ mình làm ồn thì vội can ngăn:
-Kìa mình, con đang bệnh, em đừng có nói lớn quá.
Bà Son đứng dậy:
-Cô ra ngoài, tôi muốn nói chuyện với cô.

Joo Hyun nhìn SeungWan lần nữa, rồi cô đi ra ngoài. Cô biết bà Son sẽ nói với cô những gì, nên cô hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần chuẩn bị đấu tranh cho tình yêu này.

Ngồi đối diện với bà Son, Joo Hyun cảm thấy thật áp lực . Nhất là khi đôi mắt của bà cứ nhìn vào cô như soi mói.
-Cô đã quen con gái tôi bao lâu rồi ?
Joo Hyun lễ phép trả lời:
-Thưa cô đã hơn bốn tháng rồi
Bà nhếch môi
-Gia cảnh của cô như thế nào, có thể cho tôi biết không?
Joo Hyun vẫn không thay đổi nét mặt, cô nhìn bà Son rồi nhẹ nhàng hỏi lại
-Có cần thiết không thưa cô?
Đôi mắt sắc lẻm của bà nhìn cô thách thức
-Tôi nghĩ là rất cần thiết . Nếu lúc nãy tôi không nghe lầm thì con gái tôi nói rằng nó yêu cô. Tôi cũng rất muốn biết thêm về người con gái mà con tôi yêu là như thế nào?
Joo Hyun sau một lúc im lặng thì cô nhìn thẳng người đối diện điềm đạm trả lời
-Gia đình con có ba mẹ, hai đứa em gái và một đứa em trai. Gia đình không khá giả, năm miệng ăn đều nhờ vào đồng lương lao động của ba. Con lên đây vừa làm vừa đi học . Thưa cô, gia đình của con rất nghèo . Sẽ không thuộc vào tầng lớp mà cô muốn biết đâu.
Bà Son biết Joo Hyun không phải là một người tầm thường . Vì cô không sợ nhìn vào đôi mắt uy quyền của bà . Cách cô trả lời cũng không khuất phục nhưng lại có sự lễ phép trong đó và chính điều đó đã làm bà có cái nhìn khác về cô hơn.
-Như vậy tôi nghĩ cô đến với con gái tôi cũng vì tiền thôi đúng không? Cô ra giá đi, tôi sẽ cho con chỉ cần cô để nó được yên. Tôi không muốn con mình quen cô rồi phải chịu cực khổ . Tôi cũng không tin cô có thể đem lại hạnh phúc cho nó.
Joo Hyun cảm thấy lòng mình bị tổn thương nhưng cô lại thấy đau cho SeungWan hơn
-Cô thật là một người mẹ chu đáo khi lo cho con gái mình nhiều như vậy . Nhưng cô tưởng tiền bạc là tất cả sao? Cô nghĩ người nào đến với nhau cũng là vì tiền ?? Nếu vậy thì cô đã lầm . Con gái của cô thì mãi mãi sẽ là con gái của cô nên cô không cần ra giá để mua cô ấy về . Vì đối với con, Son SeungWan là vô giá , không gì có thể bằng được . Nếu cô muốn con rời khỏi cô ấy thì con sẽ làm điều đó, không phải vì tiền mà vì con yêu cô ấy nên không muốn SeungWan bị khó xử khi phải chọn giữa con và cô. Giờ xin phép cô con đi trước . Nhưng trước khi đi con xin phép được đến gặp cô ấy lần cuối . Cô sẽ không ngại chứ ?
Joo Hyun cúi đầu chào bà rồi bỏ đi. Bà nhìn theo cô gái ấy rồi miệng nở một nụ cười khó hiểu .

Cô vừa bước vào thì ông Son và Joy liền đứng dậy ra ngoài . Họ biết họ cần để cho Joo Hyun và SeungWan một không gian riêng mặc dù SeungWan vẫn chưa tỉnh. Joo Hyun ngồi xuống bên cạnh giường, cô nắm bàn tay Seung Wan rồi hôn vào đó . Nước mắt cô chợt rơi, cô thì thầm:
-Wan ah ,Xin lổi đã làm em phải nằm ở đây. Chị thật đáng trách khi không chịu nghe em giải thích . Chị lúc nào cũng làm em khóc, làm em không vui. Khoảng thời gian ở bên em là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời chị và chị sẽ luôn trân trọng những ngày tháng đó . Chị sẽ nhớ em chết mất nếu không còn được ở bên em mất. Thời gian em và chị quen nhau tuy ngắn ngủi nhưng tình yêu chúng ta dành cho nhau thì không gì có thể đo được phải không, Seung Wan? Khi không có chị bên cạnh, em phải sống cho thật tốt, phải cố gắng làm việc và không được hành hạ bản thân của mình nữa đó.Ah! Và nhớ không được dầm mưa nữa, biết không hả!? . Nếu không chị sẽ buồn lắm . Wan,Chị yêu em.
Joo Hyun cúi xuống hôn khắp cả gương mặt của SeungWan rồi đứng dậy . Cô cảm thấy Seung Wan đang nắm chặt tay cô nghe tiếng em ấy thì thào.
-Đừng rời xa em ,Joo Hyun à ....
Joo Hyun cắn mạnh môi rồi khẽ gỡ bàn tay đang nắm chặt tay mình ra quay đi. Bước chân cô không vội vả nhưng thật nặng nề . Cô không biết mình làm vậy có đúng hay là không nữa . Bây giờ cô không thể suy nghĩ được quá nhiều . Cô chỉ muốn SeungWan của cô khỏe lại thôi, còn riêng cô thì cô cần thời gian để suy nghĩ cho cuộc đời của mình .

Hai ngày sau…..

Khi SeungWan tỉnh lại, cô chỉ thấy ba mẹ, Joy ở bên cạnh cô thôi. Cô đảo mắt như tìm kiếm một người rất quan trọng với cô nhưng cô chẳng thấy đâu. Trong lòng cô cảm thấy hụt hẩng lẫn thất vọng . Bác sĩ bảo cô phải ở lại thêm vài ngày nữa để theo dõi nhưng cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức .
Trong những ngày ở lại bệnh viên, lúc nào SeungWan cũng trông ngóng Joo Hyun nhưng không thấy cô ấy đến thăm cô. Ngày cô xuất viện, cô vẫn nuôi hy vọng, nhưng rồi bóng dáng Joo Hyun vẫn biệt tăm. Khi Joy lái xe đưa cô về, SeungWan hỏi:
- Joy,em có gặp chị ấy không? Chị ấy có biết là chị bệnh và phải nằm bệnh viện không? Chị nghĩ là chị ấy biết . Lúc em nằm trên giường bệnh, chị ấy có đến thăm chị phải không? Chị còn nhớ trong lúc chị chưa tỉnh lại, chị có nghe giọng nói của chị ấy, nhưng chắc là do chị nằm mơ phải không Joy?
Joy nhìn chị mình thở dài lắc đầu . Cô cảm thấy buồn khi nhìn nét mặt buồn bả của SeungWan. Cô đoán được lý do vì sao Joo Hyun không đến nhưng cô không thể nói cho chị mình biết được . Cô biết bà Son có lý do riêng của bà và cô không muốn hai mẹ con họ sẽ không vui vì lời nói của cô.
SeungWan nhận thấy Joy không trả lời thì cô cũng chẳng hỏi thêm nữa mà chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ . Cô nhớ Joo Hyun thật nhiều . Cô không ngờ Joo Hyun lại giận cô lâu như vậy .Như chợt nhớ ra gì đó, thay vì về nhà thì SeungWan kêu Joy đưa cô đến nhà hàng . Có thể Joo Hyun vẫn còn đang làm ở đó, nhưng khi cô đến hỏi thì chỉ nhận được cái lắc đầu từ chị quản lý, SeungWan như muốn bật  khóc . Cô muốn gào lên thật to để cho Joo Hyun nghe thấy . Cô đến nhà trọ của cô ấy tìm thì nhà trọ cũng đã được trả lại . Cô đi tìm Joo Hyun khắp nơi nhưng cũng chỉ hoài công vô ích nên vài ngày sau, cô bỏ hết mọi thứ và về quê của Joo Hyun tìm cô ấy . Nhưng khi cô nhận được tiếng thở dài của bà Bae, mọi hy vọng trong lòng cô như bị sụp đổ . Cô đi ra cánh đồng bồ công anh rồi bật khóc như một đứa trẻ . Khi trở lên Seoul, cô dành hết thời gian của mình vào công việc mong khỏa lấp được phần nào nổi nhớ của cô dành cho Joo Hyun nhưng trái tim cô vẫn không làm được.Nó cứ quặn thắt mỗi khi đêm về. SeungWan cũng không biết mình đã khóc bao nhiêu đêm rồi có lẽ…từ ngày mà Bae Joo Hyun mang theo trái tim cô đi mất rồi.
Joy thấy SeungWan như vậy thì rất đau lòng .Từ ngày Joo Hyun đi Seung Wan ốm đi thấy rõ. Joy muốn thấy lại Son SeungWan của ngày xưa, luôn cười nói vui vẻ và nghịch ngơm chọc quá cô nhưng khi làm việc thì lại rất chửng chạc và nghiêm nghị . Cô cũng muốn thấy lại nụ cười ngố của SeungWan nữa, cả cái gương mặt nủng nịu khi vòi vĩnh cô điều gì đó . Joy đã cố hết sức, nhưng cô đành bất lực .

Ông bà Son cũng nhận ra được sự khác biệt của con gái mình. Ông bà cũng rất buồn. Gần đây khi SeungWan về ăn tối, bà Son hỏi cô
-Phải làm sao thì con gái của  mẹ mới thôi buồn?
Cô nhìn ra cửa sổ trả lời với gương mặt buồn bã
-Chỉ cần mẹ tìm được Im Joo Hyun về cho con. Con cần lẽ sống của con quay về.

Nói xong SeungWan bỏ đi lên lầu. Bà Son nhìn con thở dài. Bà không biết bà đã làm sai hay đúng nữa?. Cô gái ấy thật sự ảnh hưởng rất lớn đến con gái bà. Bà luôn nói rằng bà rất yêu thương con mình, nhưng chính bà lại lấy đi niềm hạnh phúc của nó, vậy thì cái tình thương bà dành cho SeungWan có phải ích kỷ quá không?. Bà đi đến bên ông hỏi
-Em đã sai rồi phải không anh?
Ông Son ôm bà vào lòng an ủi
-Nhưng vẫn còn sửa sai kịp mà, em hãy trả chú Sóc con của ngày trước về cho chúng ta đi. Anh biết em làm được mà. Đúng không!?
Bà cũng nhận ra rằng bà nhớ SeungWan của ngày trước thật nhiều, bà cũng mong con bà vui vẻ trở lại. Chỉ có làm vậy bà mới thấy lại được nụ cười của con gái mình. Nhưng trong lòng vẫn chưa chấp nhận được tình yêu của con bà và người con gái đó.

End c12 🐿️🐰💓💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro