chương 10
Sau khi về lại Seoul, cuộc sống của Joo Hyun vẫn bình thường. Cô đi làm vài ngày rồi nhưng vẫn không thấy Seung Wan. Dường như cô nàng biến mất như cô và cô ấy chưa từng quen biết nhau vậy. Cô tưởng rằng mình sẽ dễ chịu và mừng rỡ nhưng không phải vậy. Cô không hiểu vì sao mình lại trông ngóng. Đôi khi đâm ra suy tư làm sai công việc lung tung. Nhưng chỉ được ba ngày sau thì quản lý đưa cho cô ba lá thư. Joo Hyun ngạc nhiên nhưng cô không có thời gian coi ở chỗ làm. Đến tối về, cô đem thư ra xem và không khỏi ngạc nhiên khi trên bìa thư không có tên người gởi, chỉ có tên cô thôi. Tò mò Joo Hyun mở thư ra đọc. Bên trong chỉ có một bức hình, cô lấy ra xem và không khỏi lắc đầu. Gương mặt cún con của Seung Wan hiện ra. Joo Hyun thì thầm "Cái môi trề ra thật xấu xí mà" rồi cô lật phía sau tấm hình và đọc
"Joo Hyun à, chị có khỏe không? nhớ chị nhiều lắm đó. Vừa về đến nhà thì ba và mẹ bắt phải đi thăm bà nội rồi nên không có gặp chị được. À lộn, không có đi làm được. Em phải ở đây 1 tuần lận đó. Thật là chán quá đi." Joo Hyun lắc đầu thở dài khi đọc xong bức thư thứ nhất. Cô mở bức thư thứ hai thì thấy tấm hình Seung Wan giả vờ khóc và phía sau được viết
"Hic…Nhớ Joo Hyun của em chết đi được. Ở đây bà nội đang nấu canh hải sản cho em ăn nè. Có Joo Hyun ở đây là được ăn kế rồi. Hôm nay em đã giúp bà nội lặc rau đó, em giỏi không?
Bức thứ ba nhìn cái nụ cươi ngố của cô nàng không khỏi làm Joo Hyun bật cười
"Joo Hyun ơi, nội hỏi em rằng em có người yêu chưa. Em nói với bà rằng em đang yêu một người nhưng người đó không thích em một chút nào hết. Bà nói sao cháu của bà lại khờ khạo như vậy, nhưng chị biết em nói với bà sao không?
Em nói rằng em sẽ làm cho người đó yêu em nhiều như em yêu người đó vậy, nhất định như thế, nhớ chị nhiều lắm"
Joo Hyun coi đi coi lại vài lần rồi cô bỏ vào hộc tủ. Cô thật sự không hiểu có phải cô cũng đã có tình cảm với Seung Wan rồi không, tại sao cô lại cảm thấy nhớ Seung Wan như vậy. Hay tại cô đã quen với việc cô nàng làm phiền mình rồi nên bây giờ không có cô lại thấy thiếu vắng. Joo Hyun nghĩ chắc chắn là nhự vậy rồi nên cô cố ru mình vào giấc ngủ.
Mỗi ngày, quản lý đều đưa cho cô một lá thư. Trong lá thư vẫn là hình của Seung Wan với những lời nhắn. Nhưng đến lá thứ 6 và thứ 7 thì Joo Hyun không đọc nữa. Cô chỉ bỏ vào hộc bàn và không mở ra. Cô không muốn mình tiếp tục chơi trò chơi mà Seung Wan đặt ra. Cô chỉ muốn có cuộc sống yên bình và tiếp tục chờ đợi một người như trước. Dù cô không biết người đó có quay về không và cũng không hiểu mình còn yêu người đó hay không nữa. Lời hứa năm xưa có lẽ đã bay theo người đó rồi. Joo Hyun chợt nhận ra rằng, những thứ không thuộc về mình thì lại luôn luôn muốn ôm lấy không muốn buông ra.
Hôm nay Joo Hyun đi làm nhưng tâm trạng cô không được thoải mái. Khi cô về đến nhà thì không khỏi ngạc nhiên khi có người đứng đợi cô ở đó. Thấy cô, người đó gọi
-Joo Hyun
Cô như không tin ở mắt mình. Đúng là anh ấy, cô không bao giờ có thể quên hình dáng ấy được. Nhưng tim cô không đập nhanh như cô nghĩ. Cô cũng không có ý định muốn chạy lại để người đó ôm cô vào lòng mà chỉ đứng yên
-Anh về khi nào?
Henny đi lại bên Joo Hyun, anh kéo cô ôm vào lòng.
-Xin lỗi. Anh đã để em đợi quá lâu. Anh về với em rồi đây.
Joo Hyun để mặc cho Henny ôm mình. Không phải cô đã đợi giây phút này rất lâu sao? Vậy tại sao cô lại không cảm giác ra được gì khi anh ôm cô như thế này. Rồi cô bừnh tỉnh khi nghe tiếng hét
-Anh kia buông chị ấy ra mau
Còn đang ngơ ngác thì Joo Hyun thấy người mình được tách ra khỏi người Henny. Bây giờ Seung Wan đang đứng giữa hai người họ. Đôi mắt của Seung Wan nhìn Henny như muốn nuốt chửng anh vào bụng. anh chàng quay sang Joo Hyun hỏi
-Cô gái này là ai?
Joo Hyun nghiêm mặt nhìn Seung Wan rồi đưa chìa khóa cho cô ấy. Cô nói
-Là một người bạn . Seung Wan, cô vào nhà trước đi. Tôi cần nói chuyện với anh ấy
Seung Wan phủng phịu nhưng cũng đi vào khi cô nhìn thấy đôi mắt Joo Hyun nhìn mình. Đợi Seung Wan đi vào nhà rồi, Joo Hyun nhìn Henny
-Xin lỗi anh, cô ấy là bạn em thôi.
Henny nắm tay Joo Hyun, anh nhẹ nhàng
-Anh yêu em . Chúng ta làm đám cưới nha
Joo Hyun giật tay lại, cô cười dịu dàng
-Xin lỗi anh, chúng ta không thể. Khi anh ra đi, em đã ở trong vô vọng và chờ đợi. Em không hiểu em đã làm gì sai để khiến anh ra đi như vậy. Sau đó anh cũng không liên lạc hay nhắn tin gì cho em hết. Em cứ đợi, đợi hoài tưởng anh sẽ quay về. Nhưng mấy năm qua, sự chờ đợi đó đã thay vào bằng sự chán nản tột cùng. Tình yêu em dành cho anh cũng đã chết rồi. Chúng ta không thể như xưa. Và anh biết đó, em sẽ không thể cưới người không yêu làm chồng. Chúng ta có thể làm bạn nếu anh đồng ý
Henny không nói gì bởi anh biết đó là lỗi của anh khi ra đi không nói cho cô biết. Nhưng bây giờ anh thật sự muốn bù đắp lỗi lầm đó. Anh biết không nên ép Joo Hyun mà phải dùng thời gian để thuyết phục cô ấy nên anh đồng ý
-Được rồi, anh sẽ không ép em đâu. Chúng ta sẽ làm bạn
Đợi Henny đi rồi Joo Hyun mới đi vào nhà. Cô thấy Seung Wan ngồi đó với gương mặt dường như đang rất giận. Cô phớt lờ lấy quần áo đi vào phòng về sinh rồi thay. Khi ra ngoài cô vẫn thấy Seung Wan với tư thế như trước, cô hỏi
- Seung Wan, đi chơi vui không? Cô nàng không trả lời. Joo Hyun nhún vai
-Cô không nói chuyện thì tôi đi ngủ đó. Mai tôi có bài kiểm tra sớm
Thấy Joo Hyun nằm xuống không quan tâm đến mình, Seung Wan bực bội hỏi
-Tại sao chị lại để người khác ôm mình như vậy?
Joo Hyun mỉm cười khi nghe Seung Wan bắt chuyện với cô. Cô quay sang nhìn Seung Wan
-Anh ấy là bạn của tôi mà. Tại sao chúng tôi không được ôm nhau?
Seung Wan liền gặn cổ cãi lại
-Nhưng chị là bạn gái của em, là của em. Không ai có quyền ôm chị hết ngoài em ra.
Yooa bật dậy
-Cô có lộn không đó? Tôi là của cô khi nào? Cô có bệnh hoang tưởng à?
Seung Wan cụp mắt xuống. Joo Hyun thấy vậy nói tiếp
-Đừng nói là cô khóc nữa đó nha. Nhà tôi sắp bị lụt vì nước mắt của cô rồi
Seung Wan im lặng ngã đầu xuống bàn. Joo Hyun thấy vậy thì nói
-Thôi được rồi, anh ấy sẽ không ôm tôi nữa đâu mà lo. Nói tôi nghe coi, có đi chơi vui không?
Seung Wan không trả lới mà đi lại nằm xuống bên cạnh Joo Hyun.
-Em ở lại đêm nay nhé
Joo Hyun nhún vai
-Tôi nói không được với cô sao?
Seung Wan nghe Joo Hyun nói vậy thì nhe răng cười. Tuy nói vậy nhưng Joo Hyun cũng rất nhớ nụ cười ngố này của cô nàng.
Bất chợt Seung Wan bật dậy hỏi
-Chị đã có câu trả lời chưa? Yes or no?
Joo Hyun ngạc nhiên nhìn Seung Wan. +
-Cô nói gì vậy?
Seung Wan nghe Joo Hyun hỏi thì nhíu mày hỏi lại
-Chị có đọc hết những lá thư em gởi cho chị không?
Joo Hyun gật đầu, nhưng rồi cô chợt nhớ cô chưa đọc lá thư thứ 6 và thứ 7. Seung Wan hoài nghi hỏi
-Nếu đọc rồi sao em không biết em đang hỏi gì?
Joo Hyun lí nhí nói
-Thì tôi chưa đọc lá thư thứ 6 và lá thứ 7.
Nét mặt Seung Wan chợt lạnh lùng mà gương mặt này cô chưa từng thể hiện khi ở bên Joo Hyun
- Chị ! ... Chị thật quá đáng.
Nói xong Seung Wan dứng dậy bỏ đi. Cô không quay đầu nhìn lại. Còn Joo Hyun lại thắc mắc không hiểu vì sao cô nàng lại giân cô như vậy. Nhưng khi cô mở lá thư thứ 6 và là thư thứ bảy ra thì cô đã hiểu nguyên nhân tại sao
End c.10
💙🐿️🐇💓
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro