Chương 1 :
Chap 1 : Gặp mặt
Đang ăn trưa với Joy nhưng Wendy cứ nhìn về hướng khác mãi làm Joy nhíu mày thắc mắc:
- Chị nhìn ai vậy, Wendy?
Nghe em mình hỏi, Wendy bất giác nở nụ cười thật ngố, trả lời:
-Cô ấy thật dễ thương. Chị nghĩ rằng mình đã yêu rồi.
Joy mở tròn mắt nhìn cô chị họ của mình, miệng bật thốt:
-Chị không đùa chứ? Hai bốn năm nay biết bao chàng trai, cô gái muốn quen em. Nhưng chị đều gạt họ sang một bên vì cảm thấy phiền phức. Sao bây giờ lại nói rằng chị yêu? Em đang sợ đấy Wendy. Chị đừng có đùa nữa!
Wendy lắc đầu. Cô nói cương quyết:
-Chị tin lần này chị thật sự yêu rồi. Em hãy nhìn đi. Cô gái ấy như một thiên thần vậy.
Joy nhìn về hướng Wendy chỉ, và cô thấy một cô gái đang đứng phục vụ đồ ăn cho khách.
Joy hỏi lần nữa để xác định:
-Là cô gái phục vụ đó? Hay chị nói cái anh chàng đang ngồi ăn như một cậu công tử kia?
Wendy che miệng cười:
-Joy à, chị muốn có cô ấy. Không! Chị nhất định phải có được cô ấy.
Joy lắc đầu, cô biết khi Wendy muốn điều gì rồi thì chị ấy sẽ làm cho bằng được để có.
-Vậy em kêu cô ấy lại đây nhé?
Wendy lật đật xua tay:
- Không không, chị không thể để cô ấy biết thân phận của chị được. Joy làm ơn đi mà...
Joy nhếch môi:
-Thật may mắn cho chị, là không khi nào chị chịu chụp ảnh chung với gia đình khi đăng báo. Nên có lẽ cô ấy sẽ không nhận ra. Nhưng bây giờ chị sẽ dùng thân phận gì để làm quen cô ta?
Wendy không trả lời câu hỏi của Joy khi thấy cô gái ấy đi lại gần phía bàn mình và dừng lại ngay trước mặt Wendy:
-Xin lỗi. Quý khách có muốn dùng thêm món gì không?
Wendy mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cô gái ấy. Đôi mắt cô từ từ đi xuống và dừng lại ở cái bảng tên được đeo trước ngực cô gái. Cô lẩm nhẩm " Bae Joo Hyun". Joy thấy Wendy như vậy nên đá nhẹ vào chân cô. Wendy giựt mình nói:
-À, cám ơn cô. Cô chủ tôi không cần dùng thêm gì nữa đâu.
Rồi cô quay sang Joy hỏi:
-Cô chủ có muốn đem phần ăn về cho bà không?
Joy nhìn chị họ mình một cách lạ lẫm, cho đến khi nhận được cái khều chân nhẹ nhàng của Wendy. Cô mím môi lắc đầu:
-Thôi khỏi đi, tính tiền rồi về!
Cô đứng dậy bỏ đi. Chỉ còn Wendy và cô gái đứng đó. Thấy Wendy cứ nhìn mình, cô gái nhíu mày:
-Cô định trả bằng tiền mặt hay thẻ thưa cô?
Wendy thò tay vào túi quần và lấy tiền ra đưa cho cô gái:
-Không cần thối lại đâu. Chào cô. Chúc cô một buổi tối vui vẻ.
Wendy đứng dậy và bỏ đi. Không dám quay đầu nhìn lại. Joo Hyun nhìn theo người con gái đó, rồi không khỏi bật cười. Cái bộ dạng đang lúng túng của cô gái đó trông thật dễ thương.
Wendy ra đến xe, rồi đưa tay chặn ngực. Joy nhìn em gái mình mà lắc đầu:
-Em thật không hiểu. Chị có thể đứng trước biết bao nhiêu nhân viên trong công ty để ra lệnh cho họ làm việc. Nhưng lại sợ một cô gái làm việc trong chính nhà hàng của gia đình mình?
Wendy trề môi nói:
-Em không hiểu được đâu. Cái cảm giác đó thật khó diễn tả. Nhưng thôi! Chúng ta đi về đi! Chị cần phải đem cô ấy vào giấc mơ của chị đêm nay.
Joy khong nói gì nữa mà ra lệnh cho tài xế chạy đi. Ngồi trong xe Wendy vẫn không tắt nụ cười khi nghĩ về người con gái đó.
*************************************************************************************************************************************
Joo Hyun đem tô dĩa bỏ vào bồn chén, rồi cô nhìn xung quanh. Biết chắc là không có ai, cô lấy bọc đồ ăn trong tủ, rồi mở cửa đi ra ngoài. Cầm bọc đồ ăn trong tay, Joo Hyun gõ nhẹ lên tường ba cái. Vừa gõ xong thì có hai đứa con nít chạy ra:
-Chị Joo Hyun, tụi em ở đây nè.
Joo Hyun đưa bịch đồ ăn cho hai đứa nhỏ, cô xoa đầu chúng và căn dặn:
-Hai đứa đem đồ ăn này về ăn đi, rồi đi ngủ. Không có được ở ngoài đường khuya quá, biết không?
Đứa lớn cầm lấy bịch đồ ăn từ Joo Hyun gật đầu:
-Tụi em biết rồi. Tụi em về đây, chào Joo Hyun unnie.
Đứa nhỏ hơn nắm tay cô lắc qua lắc lại nói:
-Ngày mai là sinh nhật em đó. Em sẽ được năm tuổi, chị hai nói như vậy
Joo Hyun cúi người xuống nói:
-Mai unnie sẽ mua bánh sinh nhật cho em. Bây giờ ngoan, về với chị hai đi.
Đợi hai đứa nhỏ đi rồi, Joo Hyun nhìn theo bất giác thở dài. Hoàn cảnh cô cũng không quá khá giả. Ban ngày cô tranh thủ đi học, ban đêm đến đây làm bồi bàn. Cô cố gắng kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, để còn lo trang trải cho việc nhà việc học. Nên không thể lo chi cho hai đứa trẻ đó được.
Cô đi vào trong và dọn dẹp cho hết phần còn lại. Cô đang làm thì có người tát nước vào lưng cô. Bóp chặt tay vào nhau, Joo Hyun cố gắng nhịn. Cô không muốn gây sự nữa, vì mỗi lần như vậy cô đều bị bà chủ trừ lương. Mà cô thì đang rất cần tiền trong tháng này. Đứa em út của cô ở quê đang bị bệnh. Mẹ cô đã gọi điện cho cô biết, và Joo Hyun biết mình cần phải gởi tiền về mua thuốc cho em. Tuy gia đình cô ở quê không khá giả, nhưng ba mẹ cô lúc nào cũng không muốn cô lo, nên ít khi họ nói tình trạng của họ cho cô biết. Trừ khi chuyện đó rất quan trọng, mà họ không thể giấu.
-Tưởng đẹp rồi chảnh hả mày?
-Mày không biết nó sao? Quê mùa mà làm như ngon lắm!
Joo Hyun bỏ mặc những lời nói của họ. Cô cố gắng làm thật nhanh cho xong phần của mình. Yeri ở trên đi xuống, thấy áo Joo Hyun đẫm ướt thì quay sang những cô gái bên cạnh giận dữ:
-Lại là các cô. Bộ rãnh lắm sao mà không lo làm việc của mình đi? Cứ kiếm chuyện với Joo Hyun hoài, có tin tôi nói với quản lý không?
Mọi người không ai lên tiếng, vì họ nể Yeri. Dù sao cô ấy cũng có quan hệ gì đó với quản lý, và họ không muốn bị đuổi việc. Dù sao công việc ở đây không khó khăn mà lương lại cao.
Yeri đi lại vỗ nhẹ vào lưng Joo Hyun:
-Sao chị không nói với em mà lại để yên cho bọn họ làm vậy?
Joo Hyun lắc đầu:
-Thôi bỏ qua đi, chị cũng quen rồi. Tớ không muốn làm lớn chuyện. Lần trước tớ bị trừ lương, cậu không nhớ sao?
Yeri nhớ chứ. Và cô vẫn đang ấm ức với quản lý vì điều đó.
-Em sẽ nói chuyện này với quản lý. Họ quá đáng mà .
Joo Hyun nắm tay bạn, nhìn vào mắt Yeri. Cô nhẹ nhàng:
-Hãy để yên đi được không Yeri? Chị đang rất cần tiền gởi về cho mẹ. Chị không muốn gây thêm chuyện nữa. Coi như chị xin cậu đi, được không?
Yeri gật đầu thở dài. Joo Hyun mỉm cười nói:
-Cám ơn em luôn lo lắng cho chị, Yeri. Thôi chị về trước đây.
Joo Hyun đi lấy chiếc xe máy cà tang của mình mua cách đây không lâu, rồi lái xe về. Cô cũng rất sợ khi đi ban đêm như vậy, nhưng cô không còn cách nào khác nữa.
Con đường bây giờ chỉ mình cô đơn độc. Bất chợt, Joo Hyun thèm được một vòng tay của ai đó ôm xiết lấy mình. Rồi gương mặt của người con gái lúc sáng lại hiện lên trong đầu cô. Joo Hyun lắc đầu như cố xua nó đi, và tay lái của cô cũng vì vậy mà lắc lư theo. Cô thì thầm: "Đúng là quái lạ, sao khi không lại nghĩ đến cô ta?"
End chap 1
💙💗
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro