SÁCH CŨ, MỰC BÚT VÀ MỘT CHÚT THẠCH TÍN
Học viện Nevermore mở thêm một lớp học được gọi là lớp độc dược.
Khi học kỳ mới sắp bắt đầu và mọi người quay lại trường học, Enid ghét việc phải tham gia lớp học mà em đang phải vật lộn để học lại một lần nữa 'Lớp độc dược'. Không phải bản thân không thể tiếp thu chương trình giảng dạy mà là mùi của các nguyên liệu khiến em khó tập trung vào việc học nó.
"Hôm nay chúng ta sẽ pha một loại độc khác với mọi khi." Người hướng dẫn độc dược đặt một số nguyên liệu lên bàn và bắt đầu chuẩn bị chúng.
"Bây giờ có em nào trong lớp có thể cho biết những nguyên liệu này là gì và tôi sắp làm món gì?"
Em cố ngửi mùi hương phát ra từ bàn của người hướng dẫn và chun mũi lại. Một số trong số nguyên liệu đó em rất quen thuộc, trong khi một số loại em không muốn biết do nó có mùi khiến mũi em đau rát cả ngày. Chính vào những thời điểm này, em muốn có bạn cùng phòng (người yêu) của em ở đây, nhưng cô ấy nói rằng cô đã biết rất nhiều về độc dược nhờ bà quá cố của mình.
Wednesday không có ở đó nhưng Bianca Barclay thì có, con ong chúa của Học viện Nevermore giơ tay và người hướng dẫn gọi cô ấy trả lời.
"Đánh giá về vẻ ngoài của chúng thì chúng là trứng của Ashwinder. Gai hoa hồng, bạc hà, bột đá mặt trăng, bụi ngọc trai và cánh hoa hồng ạ." Bianca nói, nhận được một ngón tay cái từ giáo sư.
"Đúng rồi trò Barclay. Và có ai biết những thành phần này sẽ tạo ra hỗn hợp gì khi chúng ta kết hợp tất cả chúng lại với nhau không?"
Không có ai trả lời cả, kể cả Bianca cũng im lặng.
"Được rồi, hãy để tôi pha hỗn hợp này và sẽ nói cho các em nó được gọi là gì" Người hướng dẫn ậm ừ khi các nguyên liệu đã được chuẩn bị và cho tất cả vào chiếc cốc nhỏ.
Từ màu trong suốt từ từ chuyển sang xanh lam rồi hồng, làn khói đen bốc ra từ chiếc nồi lớn rất nhanh chuyển sang màu hồng với một chút bling bling.
Những người sói trong lớp đều chú ý đến nó đầu tiên ngay khi hít phải làn khói hồng. Sau đó, bên cạnh những người khác một vài con ngồi thẳng dậy, vài con ngẩng đầu lên hít hít không khí. Bianca dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại với một nụ cười khi cô ấy ngửi thấy mùi thơm.
Em mở to mắt và móng tay của mình dài ra, em bấu chặt vào bàn khi răng nanh cũng xuất hiện. Một tiếng gầm nhẹ thoát ra từ môi em khi tầm nhìn của em không thể tìm thấy người mang mùi hương mà em đang ngửi trong lớp.
Một tiếng đập bàn lớn thu hút sự chú ý của mọi người và người hướng dẫn đang mỉm cười với cả lớp.
"Bây giờ, tôi có thể nói rằng thuốc đã có tác dụng. Trò Barclay, bây giờ em có thể cho tôi biết em ngửi thấy được mùi gì không?"
Bianca thoát khỏi trạng thái sững sờ và hắng giọng, nhìn quanh như thể đang tự hỏi mình đang ở đâu. Tầm nhìn của cô quay trở lại người hướng dẫn trong khi vẫ đang quay cuồng trong câu hỏi.
Mùi?
Cô lại ngửi thấy mùi hương đó và cơ thể cô dần dần thư thái. "Em ngửi thấy mùi... sơn và mùi biển."
Một số học sinh nghiêng đầu tự hỏi Bianca đang nói gì.
"Biển? Nhưng tớ có thể ngửi thấy mùi kẹo bông gòn!" Một học sinh nói to.
"Còn tớ ngửi thấy mùi bùn và thịt!"
"Mấy cậu nói cái gì vậy, rõ ràng là mùi cà phê!"
Người hướng dẫn nhìn mọi người nói to những gì họ ngửi thấy. Mặt khác, em vẫn ở ngoài cuộc tranh luận nhìn chằm chằm vào chiếc cốc và điều này đã khiến người hướng dẫn chú ý.
"Trò Sinclair có muốn chia sẻ những gì em ngửi thấy không?"
Đôi mắt của em chuyển từ xanh sang vàng, em đứng dậy và hít một hơi thật sâu, thưởng thức mùi hương bao quanh khứu giác của mình.
"Nó có mùi của sách cũ và mực bút với một chút thạch tín..." Em nói, nắm chặt tay lại và dùng móng tay cào vào lòng bàn tay để bình tĩnh lại. Em biết có điều gì đó không ổn và đôi mắt vàng vẫn đang nhìn chằm chằm vào chiếc cốc.
"Chúng có mùi như vậy ạ." Em thở hắt ra.
Người hướng dẫn nhìn em mỉm cười và vẫy tay bảo em ngồi xuống.
"Chính xác! Bây giờ, vì vẫn chưa ai kết luận đây là gì, tôi sẽ trả lời." Người hướng dẫn lấy một đôi găng tay lò nướng và nhấc chiếc cốc có mũi lên, đổ tất cả những thứ bên trong vào một cái chai.
"Bây giờ, tất cả các em có thể đã hoặc chưa từng ngửi thấy những thứ khác nhau và để giải thích thì đây là mùi hương của những thứ mà các em thấy hấp dẫn nhất. Thành thật mà nói, trong bộ sưu tập độc dược của tôi và kiến thức của tôi về nó thì đây là thứ nguy hiểm nhất trong số chúng. Cái lọ nhỏ xíu, có màu hồng như những viên kẹo trong hội chợ lại mang đến nguy hiểm như những chất độc từ nanh rắn hổ mang. Các em thân mến, thứ này được gọi là potion d'amour, hay trong tiếng Anh là love potion."
Mọi người đều lắng nghe lời người hướng dẫn nói, em cũng vậy nhưng trong sâu thẳm tâm trí đang tự hỏi tại sao trong tất cả các mùi hương, em lại ngửi thấy mùi của người bạn cùng phòng. Chắc chắn em đang nghĩ về Wednesday nhưng đến mức mùi hương đó thậm chí còn khiến con sói bên trong em thức dậy khỏi giấc ngủ thường ngày của nó khiến em khá là bồn chồn.
"Mặc dù tôi mong muốn để các em thực hành ngay bây giờ nhưng tôi sẽ cho các em kiểm tra từng cái một và các em hãy viết một bài luận về lý do tại sao một loại thuốc như thế này có thể là loại thuốc nguy hiểm nhất hiện tại vào tiết học lần sau." Người hướng dẫn đưa cái chai cho các học sinh để họ đi vòng quanh để kiểm tra và đánh hơi một số chất.
Cái chai được chuyền đi khắp nơi, mỗi học sinh kiểm tra nó cẩn thận và ghi lại một số điều mà họ cho là đáng chú ý. Một số học sinh ngửi nó đến phát nghiện làm cho những người khác phải kéo các lọ hoá chất ra xa.
"Cả lớp, hãy cẩn thận, nếu cả chai văng chất lỏng vào người thì những người khác sẽ ngửi thấy hỗn hợp mùi hoá chất và mùi hương cơ thể người bị dính nước và như vậy thì ngay lập tức rơi vào lưới-"
Trước khi người hướng dẫn có thể kết thúc câu nói của mình, hai sinh viên đang tranh cãi về lọ thuốc mở đã vô tình làm văng tất cả những thứ bên trong sang người ngồi bên cạnh.
"Cái quái gì vậy?" Khuôn mặt của em giờ đây được bao phủ bởi lớp lấp lánh màu hồng nhạt và chất lỏng màu hồng đang chảy dọc theo khuôn mặt.
"—yêu... ồ không..." Người hướng dẫn nín thở và ra hiệu cho mọi người làm như vậy.
Nhưng đã quá trễ rồi. Mọi người quay sang và ngay lập tức ngửi thấy mùi thơm phát ra, mọi người trong lớp hiện đang tranh giành sự chú ý của em.
"Enid Sinclair! Đi chơi với tớ nha."
"Sinclair, xin chào! Chúng ta hẹn hò nhé!"
"Enid! Tớ yêu cậu, làm người yêu tớ đi."
"Enid! Cậu là con dâu của mẹ tớ."
Ngay cả Bianca cũng không thoát được mùi hương của em lúc này. Cô ấy sử dụng còi báo động của mình để khiến mọi người im lặng và tiếp cận cô nàng người sói, đưa ngón tay của mình dưới cằm của cô gái tóc vàng đang ngạc nhiên và nâng đầu em lên. Cô mỉm cười ngọt ngào với em khi nghiêng người lại gần em hơn.
"Tôi biết chúng ta là bạn nhưng Enid, cậu có thể đi chơi với tôi và uống cà phê ở Weathervane không?"
Em cảm thấy các giác quan của mình phát ra tín hiệu cảnh báo và thính giác của em bắt kịp lời khuyên của người hướng dẫn là 'hãy chạy đi'.
"Cậu rất xinh đẹp và nổi tiếng Bianca nhưng uhhh... yeahh, tôi phải đi đây." Em trượt lùi khỏi tay cô ấy và chộp lấy cặp của mình trước khi chạy ra khỏi lớp.
Đó là một sai lầm lớn.
Mọi kẻ bị ruồng bỏ mà đi ngang qua đều ngửi thấy mùi thuốc tình yêu đổ lên người em và tất cả họ đều gọi tên em. Một số đã có thể ngăn bản thân đuổi theo em nhưng một số, ừm...
"Xin hãy để tớ một mình đi mà!" Em hét lên và chạy đến bất cứ nơi nào mà đôi chân của em có thể đưa em đến. Một số người đã đuổi theo để cố gắng thu hút sự chú ý của em.
"Không được!" Em trả lời và cắm đầu chạy chối chết.
Em va vào một ai đó, ngã nhào xuống đất trong tư thế đưa tay bảo vệ đầu.
"Này bạn thân! Oh, wow cậu có mùi thật là thơm ngon!"
Đó là Yoko.
Ma cà rồng kéo kính râm xuống và nhìn em từ đầu xuống dưới, nhếch mép cười. "Không ngờ cậu lại muốn chúng ta làm trong tư thế như thế này ở nơi công cộng, draga mea, nhưng mình sẽ không từ chối miễn là cậu thú nhận rằng cậu đã yêu tớ~"
Em tái mặt khi thấy bạn mình cũng bị ảnh hưởng bởi lọ thuốc.
"Yoko yêu quý, hãy học cách chia sẻ nào. Hai ta có thể vui vẻ cùng với Enid."
Cô gái tóc vàng nhìn lên và thấy Divina đang cúi xuống, mỉm cười ngọt ngào với em.
"Miễn là Enid đồng ý~" Yoko nói đầy hào phóng.
Tất cả những người đang đuổi theo em đều lớn tiếng rên rỉ.
"Tanaka! Bỏ tình yêu của đời tớ ra ngay!"
"Cậu đã có Divina rồi!"
Em cảm thấy như mình đang bị đẩy vào một không gian kín. Cố gắng đẩy mình ra khỏi người bạn thân và chạy trối chết một lần nữa, bị theo đuổi bởi những kẻ bị ruồng bỏ khác đã đánh hơi được mùi hương hỗn hợp của mình. Chỉ đến khi em cảm thấy thứ gì đó nắm lấy tay và bị kéo vào một căn phòng nhỏ, em mới có thể thoát khỏi đám đông đang đuổi theo. Enid thở hồng hộc, mồ hôi chảy khắp nơi, lồng ngực em đập thình thịch như muốn nổ tung. Cuộc chạy trốn khốc liệt hơn cả cuộc săn đuổi mà những người sói chưa bao giờ lên kế hoạch trong đêm trăng tròn.
" γαμώ τη πουτάνα μου!" Em nguyền rủa thành tiếng, cúi xuống khi vẫn đang lấy lại nhịp thở.
"Thật thú vị khi cậu nói tiếng Hy Lạp đấy, Enid Sinclair."
Người sói nhảy cẫng lên, lưng đập vào cửa khi nghe thấy giọng nói của ai đó. Trước mặt em là kẻ duy nhất mặc đồ đen trong trường—Wednesday Addams.
"Xin chào bạn học nhỏ bé ngồi trong phòng giữa bốn bức tường!!! Oh~ oh Σκατά ! Nín thở đi Willaaaaa!
Khi ai đó bảo bạn KHÔNG được làm bất cứ điều gì thì việc đầu tiên là bạn sẽ LÀM ngược lại. Chính vì vậy, khi em bảo Wednesday không được thở, điều cô gái thắt bím làm là thở kèm thêm một cái hít thật sâu.
Wednesday rùng mình và dịu dàng nhìn em.
"Mon Coeur, cậu lại nói tiếng Hy Lạp..." Cô đứng yên tại chỗ nói.
"Uh... ừ được rồi... cậu có thấy gì lạ không Willa?" Em không thể nhìn thấy khuôn mặt của bạn cùng phòng.
"Không, tôi không cảm thấy gì lạ cả." Wednesday thở ra và nheo mắt lại. "Về tiếng Hy Lạp, đừng nói nữa."
" ναι φυσικά"
"Enid..." Wednesday phát ra một tiếng gầm gừ cảnh báo .
Em chỉ có thể gật đầu trong im lặng, ngầm đánh giá Wednesday liệu cô ấy có bị ảnh hưởng bởi lọ thuốc hay không. Em quan sát cách bạn cùng phòng của mình ngồi trên một trong những chiếc ghế và nhìn lại, em cảm thấy đôi vai căng thẳng của mình thư giãn khi thấy người bạn cùng phòng của mình không hành động như một người bị conditinhyeu nhập vào.
"Có thể nói cho tôi biết tại sao một nửa khuôn viên trường lại đuổi theo bạn cũng như hét to cảm xúc của họ đến mức làm mất thời gian đọc sách của tôi không?" Wednesday lườm em.
Em trượt xuống sàn và rên rỉ thành tiếng. "Tớ đã ướt sũng với thứ thuốc được gọi là tình dược này và..."
" Thuốc tình yêu? Chà, nghe thú vị đấy."
Wednesday lấy cuốn sách của cô và nhét nó trở lại vào cặp.
"Lọ thuốc này chỉ có tác dụng trong 24 giờ đồng hồ nhưng do việc này sẽ gây ra phiền toái xung quanh nên là tôi cần pha thuốc giải cho cậu." Cô đến gần người sói và nhẹ nhàng nắm lấy tay em.
"Được rồi, tôi dẫn cậu đi."
Em cảm thấy phấn chấn khi cảm thấy bàn tay của Wenesday nắm lấy tay mình, em thút thít và ngước nhìn người bạn cùng phòng rồi siết chặt tay cô. "Tớ không muốn ra ngoài Willa~ Tớ không thể đợi ở đây sao?"
Wednesday nhẹ nhàng kéo em lên và dùng ngón tay cái vuốt ve các đốt ngón tay.
"Sole mio, tốt nhất là nên trốn càng nhanh càng tốt, cậu đang ở một nơi mà những thanh thiếu niên sừng sỏ đang lang thang tìm cậu như một kẻ săn mồi. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu có ai đó bị đưa đến bệnh viện hoặc nghĩa trang."
Em lại rên rỉ nhưng khi cảm thấy những ngón tay của người bạn cùng phòng đan vào tay mình, em dần cảm thấy thoải mái. Một khoảnh khắc hiếm hoi khi tiếp xúc goth chủ động tiếp xúc cơ thể với em.
"Vì thế?" Wednesday nhướn mày nhìn em như thể tìm kiếm câu trả lời.
Với một cái gật đầu lặng lẽ, em hít một hơi thật sâu và để cô gái nhỏ hơn kéo trở lại lớp học độc dược.
Trên đường đến lớp, một số học sinh lại tiếp tục kêu gọi sự chú ý của người sói tóc vàng. Nhưng ngay khi nhìn thấy Wednesday đang cầm tay em thì họ đã im lặng và quay trở lại đứng tách ra nhường chỗ cho hai người đi qua. Và tất nhiên, có những người khá... ngang ngược khi bỏ qua mọi lời cảnh báo chỉ vì bị ảnh hưởng bởi tình dược.
Ajax tập trung nhìn vào em và nói.
"Này, tớ biết là chúng ta chia tay nhau trong hoà bình nhưng cậu có chắc về điều đó không? Tớ có thể là người bạn trai tốt nhất lúc này."
Em đang định trả lời thì cảm thấy cái nắm tay của Wednesday siết chặt hơn. Nếu em không có sức mạnh của loài sói thì em đã bị tay cô bóp nát rồi.
"Cút xéo hoặc hít mùi đất Gorgon?." Giọng điệu Wednesday giống như một lời đe dọa cảnh báo hơn là cách nói nhẹ nhàng thông thường. Bàn tay còn lại cầm một thanh Karambit nhỏ, và nâng nó lên ngang cổ gorgon, lưỡi kiếm chỉ cách yết hầu của anh ta vài milimet.
Ajax sau đó nhận ra rằng em không đơn độc và dần dần lui ra khỏi phạm vi sát thương của vũ khí mà Wednesday đang cầm. "Oh h-hey Wednesday, uhh yeah, tôi sẽ đi ngay."
Cô nhẹ nhàng càu nhàu rằng mọi người thật ngu ngốc và yếu đuối khi bị mùi thuốc mê hoặc, cô kéo cô gái tóc vàng đi thẳng đến lớp.
"Mấy thằng ngu này! Nom de dieu de merde trở nên thảm hại chỉ vì một lọ thuốc vớ vẩn ." Wednesday nhổ nước bọt trong khi khuôn mặt vô cảm thường ngày dần chuyển sang chết chóc.
Mọi người vẫn cố gắng rủ cô gái tóc vàng đi chơi, bày tỏ sự tận tâm bất diệt của họ, nhưng tất cả đã bị chặn lại bởi những lời cảnh báo của người tóc đen hoặc một thứ vũ khí nào đó chĩa vào người họ. Khi bị kéo lê, em tự hỏi tại sao bạn cùng phòng của mình không như những người khác. Em quan sát cách cô gái nhỏ hơn ném cho mọi người ánh mắt đe dọa và cách cô cảnh báo Ajax không phải là một lời đe dọa suông.
.
.
.
.
.
.
"Sinclair, cô rất xin lỗi vì sự việc vừa rồi và Addams! Rất vui được gặp em trong lớp học của cô...?" người hướng dẫn nghiêng đầu, suy nghĩ tại sao Wednesday lại không phải là một kẻ ngốc si tình như những người khác đang tranh giành sự chú ý của Enid. Người hướng dẫn mỉm cười sau khi nhận ra lý do tại sao.
Cô lặng lẽ gật đầu thừa nhận lời chào của người hướng dẫn trước khi buông tay em và đi lục lọi trong nhà kho của lớp độc dược.
"Uhm, Wednesday nói cậu ấy sẽ bào chế thuốc giải."
Em gãi má. "Cậu ấy... thực sự không bị ảnh hưởng bởi nó?"
"Thật thú vị khi biết trò Addams có thể điều chế thuốc giải dược." Người hướng dẫn đã xem cách Wednesday thu thập các vật phẩm và bắt đầu tạo hỗn hợp từ chúng.
"Cô đoán là em ấy đã bắt đầu rồi."
Trong khi Wednesday bận việc thì em đã nhân cơ hội này để hỏi người hướng dẫn về Wedneaday và tại sao lọ thuốc lại không có tác dụng với cô ấy.
"À cái này, Sinclair, cô rất muốn trả lời câu hỏi của em nhưng cô thích mọi thứ tự diễn ra theo cách tự nhiên nhất." Người hướng dẫn có một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt khi quan sát Wednesday.
Wednesday Addams đã bỏ lớp độc dược sau khi thực hiện các bài độc dược phức tạp bậc nhất, điều này cho thấy cô thực sự tiến bộ quá xa so với các nghiên cứu sinh hiện tại trong học viện.
"Xong rồi. Bây giờ hãy uống cái này." Wednesday mang theo một lọ nhỏ chứa một chất lỏng màu hồng khác và dúi vào tay em.
Em hoài nghi sâu sắc. Chính thứ chất lỏng cùng màu văng lên người đã gây ra tất cả mớ hỗn độn xảy ra ngay từ đầu, em nhìn người hướng dẫn rồi nhìn lại lọ thuốc. Thứ chất lỏng có mùi ôi thiu, và em chun mũi lại khi đưa cái lọ lên gần mũi.
"Uống đi. Ngay bây giờ."
"Nhưng nó có mùi..." cô gái tóc vàng cắn lưỡi khi nhìn thấy vẻ cau có trên khuôn mặt của Wednesday.
"Được rồi!" Em bịt mũi và uống thứ bên trong, ngăn không cho cảm giác buồn nôn xuất hiện. Chất lỏng nóng hổi khi nó chảy xuống cổ họng và xuống bụng em.
"Rất tuyệt vời!! Tôi chắc chắn nó sẽ hiệu quả ngay lập tức khi chúng ta kiểm chứng nó với một học sinh bất kỳ." Người hướng dẫn mở cửa lớp và yêu cầu một sinh viên đi ngang qua vào trong.
"C-đợi đã! Không phải là quá sớm sao?"
Wednesday khoanh tay khi quan sát cách học sinh nhìn Enid, cô ấy mỉm cười và vẫy tay sau đó nhìn sang người hướng dẫn . Với việc Enid sẽ không còn bị đám đông quấy rối nữa, Wednesday thả lỏng người để hai cánh tay buông thõng sang một bên.
Em thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức đi theo nịnh hót với những lời tôn thờ và ngưỡng mộ. Tác dụng của thuốc giải rất nhanh và giờ em có thể thư giãn.
" Δόξα τω Θεώ ! Tớ không muốn điều đó xảy ra một lần nữa!"
Cô chớp mắt và nhìn em sau khi nghe những từ nước ngoài. Cô đến gần cô gái tóc vàng và đứng trước mặt em, hai tay chống hông.
"Tôi đang cảnh cáo cậu đấy Enid. Đừng nói tiếng Hy Lạp trước mặt tôi." Giọng cô nghiêm túc.
"Hay cái gì? Tớ có thể nói bất kỳ ngôn ngữ nào tớ muốn φεγγαρι μου."
Wednesday gầm gừ và cảm thấy mình bị thách thức bởi cô gái tóc vàng, nụ cười nhếch mép đã nở trên môi.
Giọng điệu tràn đầy táo bạo. "Hoặc cái này, sole mio."
Cô nghiêng người về phía trước và chiếm lấy đôi môi của em bằng môi của mình, cô trao cho em một nụ hôn nhanh chóng và thuần khiết nhất. Bộ não của em ngừng hoạt động và nín thở khi cảm thấy đôi môi mềm mại của người bạn cùng phòng áp vào môi mình. Nhưng ngay khi em nhận ra rằng Wednesday đang hôn mình thì người đó đã quay người rời đi.
"Đừng đến lớp muộn nhé, anima gemella." Wednesday rời khỏi lớp học, để lại em thở hổn hển và không nói nên lời.
Người hướng dẫn theo dõi toàn bộ thử thách đã cười khúc khích. "Tôi quên thêm điều này vào bài giảng của mình. Thuốc tình yêu không có tác dụng với những người đã yêu người sử dụng nó."
Em thực sự không nói nên lời khi tất cả tâm trí và giác quan chỉ có thể cảm nhận được mùi hương của những cuốn sách cũ, mực bút với một chút thạch tín.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro