Chương 1
Một đêm buồn tẻ khác lại đến với Học viện Nevermore, mưa trút xuống không ngừng trên từng tất đất nơi đây. Wednesday có lẽ sẽ tìm thấy nguồn cảm hứng trong tiếng sấm ầm ầm ngoài kia nếu cô không bị đè bẹp bởi giấc mơ của mình. Các ngón tay của cô co giật, chỉ hơi giật nhẹ khi cô nằm ngửa với hai cánh tay khoanh trước ngực như thể cô đã được yên nghỉ trong một quan tài. Bên nửa đối lập đầy sống động của căn phòng, Enid không ngủ được với thời tiết như thế này, cô trằn trọc và lật người qua lại cho đến khi tiếng sấm nổ mạnh một lần nữa đã khiến cô phải đầu hàng. Một tiếng thở dài phát ra và cô bật dậy, cô bực tức sẵn sàng đấm bất cứ ai ngoại trừ chính mình. "Những đêm như thế này luôn thật dài." Cô mếu máo và dụi đôi mắt ngái ngủ của mình trước khi ánh mắt lướt qua người hàng xóm chống đối xã hội của cô. Đó là khi cô nhìn thấy - điều mà cô thực sự tin - là Wednesday đang trải qua một cơn ác mộng. Những rung động nhanh trên mắt, sự co giật, tiếng càu nhàu nhỏ gần như không thể nghe được... Cơn ác mộng ấy có thể là gì ?!
Enid bật dậy khỏi giường sau khi thoát khỏi những tấm chăn và bay nhanh qua bên kia phòng, nhanh đến mức cô nghĩ mình phù hợp hơn khi sinh ra là một con Phượng hoàng. "Wednesday!" Cô leo lên người cô gái nhợt nhạt, siết chặt vai cô ấy và lắc. "Dậy đi, cậu đang có một giấc mơ tồi tệ."
Gần giống như người máy, mắt của Wednesday mở ra và cô trừng mắt nhìn cô gái tóc vàng đang ngồi trên người mình. "Enid." Cái tên thoát ra từ môi cô ấy, lông mày cau lại. "Cậu có ba giây để giải thích- và hai giây để di chuyển."
"Huh?" Người sói nghiêng đầu, bối rối. "Tớ...tớ tưởng cậu gặp ác mộng. Cả người cậu cứ co giật."
"Và cậu cho rằng tự làm mình bị thương ở đây là một phương pháp kiểm tra thích hợp?"
"Chà... có thể gọi nó bản năng ?" Enid trở nên ngượng ngùng khi nhận ra lỗi của mình. Tuy nhiên, điều mà cô không nhận ra là mình đã gần cô ấy đến như thế nào khi ngồi trên người Wednesday, cho đến khi cô gái ấy bắt đầu từ từ ngồi dậy. Hơi thở của Enid nghẹn lại trong cổ họng khi hai người gần như mũi chạm mũi.
Wednesday vẫn hoàn toàn vô cảm. "Tôi tin rằng mình đã nói cậu có hai giây để di chuyển."
Những lời chỉ lọt từ tai này qua tai kia khi Enid đang cố gắng tập trung. Cô chưa bao giờ nhận thấy Wednesday hấp dẫn như vậy. Chà, vâng, cô biết cô ấy rất dễ nhìn nhưng trước đây cô đã không nhìn ở góc độ gần như vậy. Wednesday cũng có mùi rất thơm, ở khoảng cách này và với các giác quan nhạy bén của Enid, mùi hương ấy gần như làm cô say.
RẦM!
Đột nhiên Enid đã nằm trên sàn, càu nhàu một tiếng 'oww' dài khi cô xoa mông. "Có cần làm như vậy không?!"
"Rõ ràng là cậu không biết đếm." Nếu Wednesday hiểu sự hài hước, cô có lẽ đã cười khúc khích khi nhìn thấy cô gái tóc vàng trên sàn nhà. Cô chỉ chăm chú quan sát cô ấy. "Liệu tôi có thể tin tưởng rằng cậu sẽ cư xử như một con chó ngoan khi tôi đi ngủ lần này không?"
Bây giờ đến lượt Enid trừng mắt nhìn, hai má ửng hồng và phồng lên. Không ai có thể khiến bật công tắc của cô dễ dàng như vậy, họ là đôi bạn cùng phòng không phù hợp với nhau nhất trong học viện nhưng cô luôn muốn hòa hợp với Wednesday. "Chắc chắn rồi. Tớ mong cậu có một giấc mơ về kỳ lân và cầu vồng." Con sói càu nhàu và giơ những ngón tay về phía cô gái tóc đen. "Ít nhất hãy giúp tớ một tay..."
Sau một màn đấu khẩu ngắn, Wednesday miễn cưỡng chấp nhận và nắm lấy tay Enid.
Vút!
Chưa đầy một giây, Wednesday đã bị kéo xuống sàn, nhờ sự giúp đỡ của người bạn cùng phòng đang cười khúc khích của cô ấy. "Thấy không cậu cũng thích nó." Enid đã tự đánh giá cao mình.
"Tôi thấy sàn nhà cứng khá thoải mái." Wednesday nói một cách thản nhiên, đôi mắt đen láy nhìn cô gái kia. "Tối nay cậu thật trẻ con. Nhiều hơn bình thường. May mắn thay, tôi có một biện pháp giúp cậu khắc phục điều đó."
"Đợi đã-"
Wednesday đặt tay lên vai Enid và nâng cô ấy dậy, không nao núng kéo cô ấy đến ban công của họ - hướng về phía trận mưa như trút nước ngoài kia. "Những sói cũng ghét bị ướt đúng không?"
"Này!" Cô gái tóc vàng hoảng loạn và bắt đầu trả đũa, đặt tay vào hông của Wednesday và cố gắng ấn gót chân xuống sàn lạnh để cản lại. "Wednesday dừng lại!"
"Không."
"Bây giờ ai mới trẻ con hả?!"
"Tôi chỉ đơn giản là dạy cho cậu một bài học." Wednesday, mặc dù cứng rắn theo cách riêng của mình, nhưng vẫn thầm ấn tượng với sự cương quyết muốn giữ mình khô ráo của Enid. Thay vì tiếp tục, cô dùng chân kẹp vào mắt cá chân của cô gái tóc vàng và cùng cô ấy loạng choạng tiến đến bức tường gần nhất.
Enid đóng băng ngay khi cô bị ghim chặt vào tường, không phải cô xấu hổ vì bị đánh bại mà vì một lần nữa cô và người bạn cùng phòng của mình lại gần nhau đến đáng sợ. Trái tim cô đập loạn nhịp, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cổ họng khô rát, chân mềm như thạch.
Được rồi, có lẽ (chỉ một chút) cô nghĩ Wednesday Addams có một chút...hấp dẫn?
Chúa ơi.
"Tôi nghĩ mình có thể chấp nhận một lời xin lỗi." Wednesday thẳng thừng chế giễu, mặc dù mắt cô nheo lại khi nhận ra sự mất tập trung của con sói. "Enid?"
Bạn có thể thấy rằng cô gái tóc vàng đang có một vài ý tưởng gì đó lúc này, khi tầm nhìn của cô đang dán chặt vào đôi môi nhợt nhạt của Wednesday. Cô ấy đang bị trục trặc não tạm thời, khi quá chú ý đến từng inch tiếp xúc giữa họ, từ cách chân và hông của Wednesday ghì chặt cô vào tường cho đến hơi thở ấm áp của cô ấy phả vào mặt cô. Enid cảm thấy lo lắng và căng thẳng ngay bây giờ.
"Enid, tại sao cậu lại nhìn tôi như vậy-"
Bẹp!
Wednesday nuốt xuống câu hỏi của mình khi đôi môi của Enid đâm vào môi cô với một lực khá mạnh. Chúng ma xát vào nhau, và cô gái tóc đen nhanh chóng nắm lấy vai con sói và siết chặt. Cô choáng váng khi hai bàn tay của Enid ôm lấy má cô, giữ mặt cô hướng về phía cô ấy.
Tất cả được thúc đẩy bởi bản năng, một sự phá vỡ và một sức hấp dẫn tiềm ẩn rất rõ ràng. Enid sẽ tự đào cái lỗ sâu sáu tấc cho mình bằng móng vuốt nhiều màu sau chuyện này, nhưng bây giờ bên trong cô đã căng cứng và cô rên rỉ nhỏ khi lưỡi mình thành công trượt vào miệng của Wednesday. Cô ôm má cô ấy chặt hơn, làm những gì khiến cô cảm thấy tốt hơn.
Tiếng rên rỉ cũng đốt cháy thứ gì đó trong Wednesday, cô cảm thấy một loại cảm xúc mới - lòng chiếm hữu. Không chút cân nhắc, cô nắm lấy hai bàn tay của Enid và đẩy chúng lên trên đầu cô ấy, các ngón tay của họ đan vào nhau một cách chặt chẽ khi cô cố gắng đưa lưỡi của mình vào miệng của cô gái tóc vàng. Đáp lại cô là những tiếng rên rỉ, chúng mang lại một cảm giác chiến thắng kỳ lạ xuyên qua linh hồn của Wednesday. Nụ hôn của họ trở nên điên cuồng hơn, hai chiếc lưỡi rượt đuổi và quấn lấy nhau. Enid cố gắng lấy tay ra trong tuyệt vọng, cô muốn sử dụng chúng nhưng Wednesday không cho phép điều đó. Không ai trong số họ dường như quan tâm đến oxy nữa.
Đáng buồn thay, đó là một cuộc trao đổi bất ngờ ngắn khi tiếng sấm tiếp theo khiến Wednesday trở lại bình thường. Như thể đột nhiên bị bỏng, cô giật mình lùi lại khỏi Enid và nhìn chằm chằm vào đôi mắt người sói đầy dục vọng. "Đi ngủ." Wednesday ra lệnh, trở lại với giọng điệu bệnh hoạn thường ngày của cô ấy. Cô quay gót và tiến về phía phòng mình, bỏ lại Enid đang thở hổn hển ở bức tường. "Chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon!" Enid thốt lên trong sự xấu hổ khi cô chạy đến giường của mình và chui xuống giấu mình dưới chăn. Cô tự hỏi liệu Wednesday có bị nhấn chìm trong sự bối rối giống cô sau những chuyện vừa xảy ra hay không, nhưng cô không dám chui ra khỏi vỏ bọc của mình để tìm hiểu.
Ngày mai sẽ là một ngày rất dài...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro