1.1
Dòng họ Tôn từ lâu nổi tiếng khắp nước vì độ chịu chi của mình. Từ đời tổ tiên đến đời con cháu đều xem tiền như cỏ rác. Vung tiền không tiếc tay. Đến hiện tại người thừa kế của dòng họ Tôn là Tôn Đại Tô cũng tương tự. Nhưng người chuẩn bị lên thừa kế thì lại khác.
Con trai Tôn Đại Tô là Tôn Thừa Hoan. Đến nay cũng 22 tuổi. Tính tình ôn nhu, hiền lành. Lúc nào cũng đặt tiết kiệm lên đầu. Không nói chắc không ai biết Tôn Thừa Hoan có xuất thân cao quý như thế. Bình thường ăn uống bình dân, những món giản dị. Ăn mặc cũng đơn giản, không hề mê đồ hiệu. Hắn cũng nhiều lần bị Tôn Đại Tô mắng vì làm nhục nhã dòng họ. Mặc quần áo đơn giản không đồng nghĩa xuề xòa. Nhưng Tôn Đại Tô vẫn cho là hết sức thấp hèn.
Tôn Thừa Hoan còn có một cô em gái là Bùi Châu Hiền, vẫn còn đi học. Châu Hiền là tác phẩm của mối tình vụng trộm của mẹ hắn và một người đàn ông Hàn Quốc. Dù vậy, Tôn Thừa Hoan vẫn hết mực yêu thương Bùi Châu Hiền, chăm lo cho cô em gái mình từng chút một. Đối lập hẳn với gương mặt hầm hè mà Tôn Đại Tô luôn dành cho Châu Hiền.
Tôn Đại Tô hoàn toàn không có ý duy trì thành công của dòng họ. Hắn ta sử dụng tiền phung phí, ngày đêm lao đầu ăn chơi, đánh bạc. Nhất là khi Bùi Châu Hiền xuất hiện trong biệt phủ Tôn gia. Tiền nhiều thì cũng đến lúc hao mòn. Hắn xài tiền như nào không biết, chỉ biết hắn túng thiếu đến đỗi đi vay nặng lãi và không có khả năng chi trả. Mẹ của Tôn Thừa Hoan quá sốc mà đau tim qua đời. Tôn Đại Tô thì đã bỏ trốn không tung tích. Để lại cho hai anh em Tôn Thừa Hoan món nợ khổng lồ. Gia thế dòng họ Tôn vì thế mà dần chìm vào quên lãng. Không còn ai nhắc về một thời huy hoàng của lịch sử Tôn gia nữa.
1 năm trước, Bùi Trân Ánh chẳng biết từ xứ nào bỗng quay về tìm Châu Hiền. Ông ra tay giúp đỡ cho hai anh em. Biết ông cũng không phải giàu có gì cho cam, Thừa Hoan và Châu Hiền cũng không đòi hỏi gì.
- Tiểu Hiền...nhanh lên. Đi học thôi.
Năm nay là năm cuối cấp 3 của Châu Hiền. Nàng đã rất tích cực học tập. Nhờ vào chút tiền Bùi Trân Ánh gửi gắm, Châu Hiền đã yên tâm học hành. Tôn Thừa Hoan cũng cố tìm việc làm để đỡ cho bản thân và cả em gái nữa.
Ngồi sau xe, Châu Hiền một tay ôm eo Thừa Hoan, một tay giữ góc váy của mình.
- Oppa...
Thừa Hoan khẽ nghiên đầu ra sau nhìn Châu Hiền. Cổ họng khẽ phát ra tiếng 'hửm' trầm ấm. Chờ đợi một lúc vẫn không thấy người phía sau lên tiếng. Thừa Hoan thả chậm động tác ở chân của mình như muốn kéo dài một chút thời gian đến trường. Có chăng là chờ Châu Hiền trả lời.
- Tiểu hiền nhỏ. Em mau nói xem có chuyện gì.
Châu Hiền không nói không rằng, chỉ lặng lẽ ôm lấy tấm lưng to lớn, ấm áp trước mắt. Gương mặt nhỏ vùi sâu vào lưng cô. Thừa Hoan bật cười. Mỗi lần Châu Hiền nhõng nhẽo đều tìm cách dụi mặt vào cô. Thừa Hoan luôn cho rằng điều này thật đáng yêu.
Mấy chốc đã đến trường. Châu Hiền quyến luyến bước xuống xe. Cái dáng nhỏ quay bước đi, rồi chợt khựng lại. Không biết giây phút đó Châu Hiền nghĩ ra điều gì mà lại chạy nhanh đến ôm lấy Thừa Hoan.
Thừa Hoan đang còn ngồi trên xe. Cô vốn định chờ em gái vào tận trường mới về. Châu Hiền đột ngột chạy đến ôm lấy khiến Thừa Hoan có chút giật mình. Thân hình cao lớn cùng chiếc xe đạp cũng dao động theo. Thừa Hoan ôm lấy eo nhỏ của Châu Hiền.
- Em không mau vào trường đi, sẽ trễ học đó.
Châu Hiền dụi cái đầu nhỏ của mình vào vai Thừa Hoan. Đầu vai cô khẽ cọ vào gò má mềm mại khiến nó bị đẩy lên cao.
- Oppa...tiểu hiền không muốn đi học.~
Thừa Hoan khẽ bật cười trước vẻ làm nũng của Châu Hiền.
- Xem em kìa. Bao nhiêu tuổi rồi chứ. Vào học đi. Thương
Thừa Hoan dời cánh tay rắn chắc đang ngự ở eo Châu Hiền lên phía trên, khẽ xoa đầu em. Thừa Hoan âu yếm hôn một cái lên vầng trán nhỏ kia. Châu Hiền rốt cuộc cũng chịu buông ra. Gương mặt nhỏ nũng nịu nhìn Thừa Hoan. Rõ tình ý là không muốn rời đi.
Thừa Hoan nhìn bóng dáng nhỏ hậm hực đi vào trường liền cảm thấy hạnh phúc trong lòng. Thừa Hoan đã quyết định sẽ là người anh trai tốt nhất, sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Châu Hiền.
****
Châu Hiền tan trường cũng 5 giờ hơn. Đôi chân nhỏ nhanh chóng chạy về nhà. Nếu đúng như thường ngày, Châu Hiền sẽ đi bộ chầm chậm về nhà, thỉnh thoảng còn la cà quán kem nào đó. Nhưng không hiểu sao hôm nay chỉ muốn thật nhanh về nhà. Phải chăng vì anh trai của cô đang chờ.
Ngôi nhà nhỏ như thường lệ im lặng chờ đợi Châu Hiền. Chỉ là ngôi nhà nhỏ nhưng thật ấm cúng. Chỉ gồm 2 phòng ngủ sát vách nhau, căn bếp nhỏ và nhà tắm. Nhỏ nhắn nhưng thật gọn gàng. Do chủ nhân của nó vốn đã sạch sẽ, kỹ tính rồi.
Châu Hiền đẩy chiếc cửa gỗ ra, gấp gáp đến độ vứt giày lung tung, chiếc ba lô cũng vứt bừa trên sàn nhà. Chạy thẳng vào bếp, lòng Châu Hiền nhẹ hẳn ra. Thừa Hoan đang trong bếp nấu ăn. Nhìn thấy gương mặt chăm chú đó khiến Châu Hiền cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng cũng vui vẻ thêm vài phần. Thật nhanh lao đến ôm lấy Thừa Hoan. Đôi tay nhỏ siết chặt quanh eo cô. Thừa Hoan có chút giật mình. Nhưng rồi nhanh chóng nhận ra mùi hương quen thuộc của Châu Hiền. Cô tiếp tục nấu ăn, mặc cho con gấu koala kia vẫn ôm ấp mình.
- Tiểu Hiền về đấy à. Mau tắm rồi ăn tối nhé.
Châu Hiền dụi gương mặt mình vào lưng Thừa Hoan. Nàng không muốn xa Thừa Hoan đâu. Hiểu được ý em gái mình, Thừa Hoan tắt bếp. Cô xoay người kéo Châu Hiền vào lòng mình.
- Ngoan nào. Tắm đi rồi chúng ta cùng ăn tối.
Châu Hiền trong lòng cô liên tục cựa quậy, thể hiện sự ương bướng của mình. Thừa Hoan dẫu sao cũng đã trưởng thành, cơ thể cũng dần muốn phát tiết dục vọng. Còn Châu Hiền chỉ là cô gái non nớt tuổi 19. Thân hình bé nhỏ nép trong lòng Thừa Hoan, hai quả đào mềm mại cư nhiên cọ vào cô. Điều này khiến Thừa Hoan khẽ thở ra nặng nề. Không... Không được. Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền dù không cùng dòng máu thì vẫn là anh em. Không thể nào.
Nhận thấy cái ôm ngày càng siết chặt, vật nóng trong quần Thừa Hoan cũng cựa quậy muốn cứng lên. Thừa Hoan nhanh chóng đẩy Châu Hiền ra.
- Em...em mau đi tắm đi
Chính Thừa Hoan cũng không ngờ khi mình nói chuyện, giọng nói từ bao giờ đã khản đặc thế này. Châu Hiền chỉ bĩu môi rồi quay lưng hướng nhà tắm.
Thừa Hoan vẫy vẫy tay trước mặt mình để bớt nóng đi. Cô tiếp tục nấu ăn. Miệng lại thầm quở trách cái lều ngay quần mình.
- Làm ơn. Nằm xuống dùm tao đi.
Bữa ăn tối diễn ra hết sức bình thường. Hai anh em cùng nhau ăn tối, cùng nhau trò chuyện về một ngày của cả hai. Ăn xong, Châu Hiền liền giành phần rửa chén. Nhưng lập tức bị Thừa Hoan lườm, thế là quay về phòng để đống chén cho Thừa Hoan rửa.
Bùi Châu Hiền trở về phòng. Buồn chán liền lôi bài tập ra giải. Nhưng thực chất là mở tập vở ra để đó, cô nàng thì ngồi cắn bút suy nghĩ vu vơ. Suy nghĩ mệt mỏi thì dẹp dọn bài vở rồi lên giường đi ngủ.
Đến nửa đêm, Châu Hiền giật mình thức dậy không rõ lý do. Sau đó thì không thể ngủ lại nữa. Nằm trằn trọc mãi, xoay qua xoay lại vẫn không tài nào đi vào giấc ngủ. Chợt, tiếng cửa kéo ra làm Châu Hiền giật mình. Đôi mắt liền nhắm chặt lại, ngay sau đó lập tức rơi vào tư thế giả ngủ.
- Tiểu Hiền...
Giọng nói quen thuộc của Thừa Hoan vang lên, đi chung với cái điệu khàn khàn lạ lẫm khiến Châu Hiền có chút khẩn trương muốn mở mắt. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại tiếp tục giả ngủ. Đôi mắt nhắm nghiền cùng cơ thể bất động khiến Thừa Hoan không chút nghi ngờ, cô hoàn toàn tin rằng Châu Hiền đã ngủ đi.
Thừa Hoan ngồi bên cạnh tấm nệm, giữa hai chân là một khối lùm cùm đội to lên. Gương mặt có chút đắn đo nhìn Châu Hiền đang (giả) ngủ. Rốt cuộc cô lại đứng dậy, cởi bỏ chiếc quần dài lẫn quần lót. Phần thân dưới xinh đẹp hiện ra. Con quái vật giữa hai chân từ khi nào đã thức dậy. Gậy thịt nóng ran nổi đầy gân xanh, đầu khấc ửng đỏ chảy ra chút dịch trắng đục. Hai quả bóng rắn rỏi như thể hiện sự to lớn, nam tính của chủ nhân nó. Thừa Hoan kê sát đầu khấc vào gò má hồng nhuận của Châu Hiền. Dùng chút dịch nhầy đó bôi lên má nàng.
" Cảm...cảm giác gì đây. Cái gì đang chạm vào má mình vậy. Nó thật nóng, còn ướt át nữa.
Thừa Hoan mím môi nhìn Châu Hiền. Bàn tay vuốt ve con quái vật của mình dần tăng tốc. Châu Hiền hiện đã biết tỏng đó là gì. Nàng cố gắng không mở mắt ra, tiếp tục trò giả ngủ của mình. Phải chăng vì cảm giác thích thú từ sự nóng ấm mà Thừa Hoann đem lại.
- Ahh...Tiểu Hiền...anh...không kiềm được đâu...
Thừa Hoan nhỏ tiếng rên rỉ. Bàn tay đang vuốt ve con quái vật đó môi lúc một nhanh hơn. Châu Hiền khẽ nghiến hai hàm răng lại, tuyệt nhiên không mở mắt. Cả cơ thể rơi vào bất động.
- Ahh...~
Sau một tiếng gầm gừ trong cổ họng. Thừa Hoan bắn ra đầy tinh dịch trắng đục của mình lên gương mặt đỏ ửng của Châu Hiền. Thừa Hoan vén chiếc áo ngủ của Châu Hiền lên cao. Hai khỏa ngực mềm lộ ra. Đỉnh ngực đỏ hồng từ khi nào đã đứng thẳng, cứng cáp. Bầu ngực sữa non nớt khẽ run rẩy. Thừa Hoan túm lấy, bàn tay to lớn ôm lấy khỏa ngực mềm khẽ xoa nắn. Đây chính là thứ mà cô khao khát mấy năm qua. Chính là cảm giác này. Thừa Hoan chẳng biết từ khi nào mà cô đã nổi dục vọng với cái đứa em gái này. Mỗi lần nhìn thấy nó, vật giữa hai chân lập tức có phản ứng. Từ hơi thở, mùi hương, gương mặt, cơ thể của Châu Hiền. Mọi thứ đều khiến cô điên đảo. Lâu nay cô luôn ao ước một lần chạm vào cơ thể nõn nà này. Nhưng rồi lại lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ đồi trụy đó. Còn bây giờ thì sao, cô đang hết sức hứng tình khi được bóp nắn bầu ngực mềm mại. Thừa Hoan dùng hai ngón tay nhíu lấy đầu ngực nhỏ. Thừa Hoan cuối người liếm láp nhũ hoa phấn hồng, không kiêng dè bú mút, cô dùng hai hàm răng giữ chặt đầu ngực mà nhay cắn. Bàn tay nhỏ của Châu Hiền khẽ co bóp chặt lại, cảm giác hưng phấn dâng đến đại não khiến Châu Hiền muốn hét lên. Nhưng nàng biết rằng nếu bây giờ tỉnh lại sẽ khiến Thừa Hoan khó xử. Nàng quyết định nhắm mắt giả ngủ. Phó mặc cho Thừa Hoan làm gì thì làm.
Châu Hiền nhíu hàng lông mày lại, hàm răng nhỏ nghiến chặt, nắm tay cũng siết đến trắng bệch. Lý do là Thừa Hoan đã dời tầm tay xuống bên dưới, vào trong quần của Châu hiền. Ngón giữa ma sát lên xuống cánh hoa cách một lớp quần lót. Khẽ rãnh ở giữa bị cọ đẩy, không tự chủ xuất ra dòng dịch mật ngọt ngào. Thừa Hoan đưa ngón tay bị dính chút dịch ngọt lên miệng mút lấy.
- Thật muốn đâm vào trong em.
Thừa Hoan nắm lấy gậy thịt nóng rẫy của mình tiếp tục xoa vuốt. Bàn tay còn lại vẫn tiếp tục xoa nắn tiểu bánh bao đáng thương của Châu Hiền.
- Ahh...~
" Làm ơn...dừng...dừng lại đi. Không... Không. Anh cứ tiếp tục ahh~...ngực của mình...ưmm "
Châu Hiền cắn chặt răng, cố gắng giả ngủ để Thừa Hoan tự do làm loạn trên cơ thể mình. Bàn tay Thừa Hoan xem tiểu bánh bao của Châu Hiền là điểm tựa, liên tục bóp chặt trong khi tay còn lại điên cuồng vuốt ve con quái vật ở giữa hai chân.
- Ughh...ahh~
Thừa Hoan vuốt nhanh vài cái rồi nhanh chóng bắn tinh lên người Châu Hiền. Ngón tay cái khẽ miết vào đầu khấc như muốn vắt hết tinh dịch lên người Châu Hiền. Thừa Hoan chống hai tay bên eo nàng, lồng ngực phập phồng, cố gắng hít thở bình thường lại. Thừa Hoan có chút hốt hoảng khi mình lại có thể ra tận 2 lần chỉ bằng việc nhìn ngắm và sờ soạng cơ thể của em gái mình. Con quái vật ở giữa hai chân vẫn cao ngạo đứng thẳng. Thừa Hoan cởi bỏ quần lót của Châu Hiền. Cô há hốc nhìn ngắm nơi tư mật của em. Từ gò mu trơn nhẵn đến hạt đậu nhỏ đến hai mép thịt mũm mĩm, cả cánh hoa phấn hồng, cả cái lỗ nhỏ không ngừng rỉ ra ái dịch ngọt ngào.
- Nơi này...rất dâm.
Thừa Hoan dùng tay lấy dâm thủy của Châu Hiền lên miệng mút lấy ngon lành.
- Phải nới rộng chỗ này ra mới được.
Thừa Hoa chậm rãi đút ngón út vào, đi được nửa lóng tay liền dừng lại.
" Ôi...tay của oppa đang đút vào trong mình. Thật là lạ quá. "
Thừa Hoan đút vào đủ 1 lóng tay liền rút ra, chọt vào, duy chỉ 1 lóng tay.
- Chỗ này nhỏ như vậy. Làm sao tôi dám cắm vào đây, tiểu Hiền.
" Hah...em sẽ rộng ra...cho oppa cắm vào...ahh~ "
Châu Hiền với dòng suy nghĩ ngây thơ của mình. Trước sau hoàn toàn đều muốn thỏa mãn ý đồ của Thừa Hoan.
Ra vào hơn trăm cái. Thừa Hoan thương tình dừng lại. Cô lặng lẽ lau sạch tinh dịch trên người em. Mặc lại quần lót, chỉnh lại áo quần cho em. Sau đó lẳng lặng đi về phòng.
Khi Thừa Hoan vừa rời khỏi, Châu Hiền liền mở mắt ra. Gương mặt non nớt vẫn chưa hết bàng hoàng. Dù ban nãy không hề nhìn thấy gì. Nhưng dựa vào cảm nhận, Châu Hiền đã hiểu rõ chuyện xảy ra với mình. Châu Hiền đưa tay sờ vào mép quần lót của mình. Nơi tư mật của nàng lần đầu tiên bị người khác nhìn thấy. Người đó còn là "anh trai" của Châu Hiền nữa.
Đêm đó có 2 người trằn trọc mãi không ngủ được.
***
Sáng hôm sau, Thừa Hoan luôn là người thức trước tiên. Cô làm thức ăn sáng cho em gái mình. Hôm nay cô cảm nhận có chút bối rối đang hình thành bên trong mình. Cô không biết sẽ đối mặt với Châu Hiền thế nào đây. Hôm qua không biết con bé có vô tình tỉnh dậy không.
Bày thức ăn lên bàn. Cô ngồi đó đọc báo. Bàn tay liên tục đổ mồ hôi lạnh. Tay cầm tờ báo cũng run rẩy, cố gắng giơ cao che đi mặt mình. Hôm nay cô còn không dám gọi Châu Hiền dậy.
- Oppa...
Giọng nói quen thuộc vang lên từ sau cô. Kèm theo vòng tay quấn quanh cổ cô. Một hành động quen thuộc mỗi sáng của Châu Hiền. Châu Hiền ngốc nghếch hôn một cái lên má cô rồi quay về chỗ của mình. Thừa Hoan buông tờ báo xuống, tay chộp lấy cốc nước uống cho hạ nhiệt. Cứ ở gần Bùi Châu Hiền là cô lại mất bình tĩnh.
- Sao oppa không gọi em.
Châu Hiền vừa ăn mẩu bánh mì vừa hỏi Thừa Hoan.
- Hả...ờm...quên...anh quên mất
Châu Hiền gật đầu rồi tiếp tục phần ăn của mình. Thừa Hoan khẽ quan sát Châu Hiền. Có lẽ con bé không hề biết chuyện đêm qua.
- Tiểu hiền...em...hôm qua ngủ có ngon không?
- Có...ngủ ngon lắm.
Châu Hiền vui vẻ cười nói. Nhưng bộ dạng này lại làm Thừa Hoan thêm sốt ruột.
- Hôm nay chủ nhật. Oppa cho em đi chơi nhé.
Châu Hiền trông đợi nhìn Thừa Hoan.
" Nào. Đừng dùng bộ mặt đó nhìn tôi chứ "
Cái vẻ trông đợi siêu cấp đáng yêu đó khiến Thừa Hoan hết sức mềm lòng.
- Em đi với ai? Có cần anh đi theo không.
Châu Hiền lắc đầu.
- Em sẽ đi với bạn học Khương. Oppa cứ ở nhà đi.
Thừa Hoan phì cười, xoa cái đầu nhỏ kia.
- Đi nhớ về sớm đó. Mà anh không ở nhà nữa đâu. Anh có công việc rồi.
- Oppa làm gì vậy?
- Anh chỉ làm phục vụ quán cafe thôi. Nhưng chắc chắn tương lai sẽ có thêm thật nhiều tiền. Lúc đó sẽ mua hết cửa hàng Topokki cho em.
Châu Hiền nhảy cẫng lên vui mừng khi nghĩ đến việc sẽ được ăn một núi Topokki. Thừa Hoan đứng dậy kéo Châu Hiền vào lòng mình. Nhìn thấy Châu Hiền cô liền cảm thấy hạnh phúc. Phải chi Châu Hiền và cô không phải là chị em. Như vậy cô sẽ đường đường chính chính tiến đến với Châu Hiền.
- Bạn học Khương của em khi nào sẽ đến. Sao em còn chưa chuẩn bị.
- Em đi ngay mà.
Châu Hiền rời khỏi vòng tay của Thừa Hoan và chạy về phòng. Thừa Hoan dõi theo cái dáng bé nhỏ lon ton chạy về phòng mà thầm bật cười. Lúc này lòng cô như trút bớt một gánh nặng, không còn nghĩ về chuyện đêm qua nữa.
Châu Hiền nói đi chơi với bạn học Khương là sự thật. Nhưng chủ ý là để tránh mặt Thừa Hoan. Châu Hiền biết có thể sẽ làm Thừa Hoan khó xử nếu ở gần. Nên nàng quyết định tự cách ly mình với Thừa Hoan.
****
Một ngày chủ nhật đi chơi với Khương Sáp Kì cũng khiến Châu Hiền thấy thoải mái hơn. Về đến nhà đã là xế chiều. Châu Hiền vào nhà liền đi thẳng vào nhà bếp. Trong tiềm thức của Châu Hiền. Tôn Thừa Hoan là một người hết sức đảm đang. Giống như một người vợ thực thụ. Suốt ngày chỉ quanh quẩn trong bếp. Không làm việc bếp sẽ làm việc nhà. Châu Hiền từng thắc mắc tại sao chỉ vài công việc đơn giản mà Thừa Hoan có thể làm từ ngày này sang ngày khác mà không thấy chán chứ.
Chạy ngay vào bếp, vẫn là căn bếp gọn gàng sạch sẽ nhưng không hề thấy bóng dáng của Thừa Hoan đâu. Châu Hiền cau có nhận ra cô đi làm vẫn chưa về. Nằm dài xuống bàn trong bếp. Sao một ngày lại trôi lâu như vậy chứ? Châu Hiền là đang rất muốn gặp Thừa Hoan. Muốn gặp, muốn ôm, muốn làm nũng. Tất thảy đều muốn làm với Thừa Hoan.
Đang nằm than thở ở đó, chợt tiếng sột soạt trên bàn cùng mùi hương thơm nức khiến Châu Hiền bật ngồi dậy. Một hộp Topokki còn bốc khói được đặt trên bàn và Thừa Hoan thì đang ngồi đối diện nàng.
- Oppa..
Thừa Hoan chỉ bật cười. Mày khẽ nhướn lên, chỉ vào hộp Toppokki. Châu Hiền vui mừng, nhanh nhảu mở hộp Topokkki ra và ăn một cách ngon lành. Thừa Hoan bật cười khi trông thấy Châu Hiền hạnh phúc tới cỡ nào, đôi mắt luôn sáng rực khi nhìn vào hộp Topokki.
Thừa Hoan xoa cái đầu nhỏ rồi chậm rãi đi tắm rửa. Ở gần Châu Hiềnom thật là nguy hiểm.
Khi Thừa Hoann tắm xong, ra bên ngoài và trông thấy Châu Hiền đang ngồi trên bàn. Cô nàng nhỏ tiếc nuối gặm cắn khúc xương, tất nhiên hộp Topokki đã sạch bong từ lâu. Cô đi tới giật lấy vào hộp rỗng và vứt đi.
-
Tiểu Hiền không phải cún. Đừng như thế. Ngày mai sẽ mua cho em ăn nữa.
Thừa Hoan kéo Châu Hiền đến bồn rửa tay. Cẩn thận, tỉ mỉ rửa sạch đôi tay của nàng. Sau đó liền dùng khăn lau khô lại.
- Tiểu Hiền...
Ngay khi Thừa Hoan vừa bỏ khăn đi. Châu Hiền liền lao vào lòng cô ôm chặt. Sống chung bấy lâu nay, Thừa Hoan cơ hồ nhận ra tiểu nha đầu này rất thích ôm ấp. Mọi lúc mọi nơi đều tìm cách chui vào lòng cô. Nhưng Thừa Hoan n không hề khó chịu. Ngược lại cực kỳ hưởng thụ cảm giác này. Xoa cái đầu nhỏ, Thừa Hoan siết chặt vòng tay mình, Châu Hiền liền nhắm hờ mắt, miệng hừ hừ như con mèo nhỏ, đầu vùi sâu trong ngực của Thừa Hoan. Cả hai đứng đó ôm nhau một lúc lâu rồi mới rời ra.
****
Đêm đó, Châu Hiền quyết định không ngủ. Nàng sẽ thức, sẽ chờ Thừa Hoan qua. Châu Hiền có chút bất ngờ về cư xử của bản thân. Nàng là đang chờ đợi Thừa Hoan sao. Từ bao giờ nàng lại trông mong được 'cưỡng bức' thế này.
Đúng như dự định của nàng. Chỉ khoảng một giờ đồng hồ sau khi cả hai tạm biệt nhau để đi ngủ. Lúc này cánh cửa phòng của Châu Hiền chậm rãi kéo ra. Vẫn là Thừa Hoan đi vào.
Thừa Hoan ngồi xếp bằng bên cạnh Châu Hiền đang (giả) ngủ. Đưa tay vén qua lọn tóc lòa xòa trên gương mặt thanh tú, Thừa Hoan ôn nhu dùng ngón cái xoa nhẹ gò má hồng.
- Tiểu hiền...xin lỗi em.
Lời Thừa Hoan thốt lên làm Châu Hiền có chút bất ngờ. Sao lại xin lỗi chứ. Thừa Hoan nói và cuối gầm mặt xuống. Châu Hiền dù không nhìn thấy nhưng vẫn hiểu rõ tâm tình hiện tại của Thừa Hoan.
- Anh đã không kiềm chế được...có lẽ hôm nay cũng vậy, tiểu hiền nhỏ
Châu Hiền có chút vui mừng trong lòng, thì ra anh trai vẫn yêu thích thân thể nó. Thừa Hoan im lặng một lúc rồi bất ngờ vén cao chiếc váy ngủ của Châu Hiền lên. Hôm nay Châu Hiền chuẩn bị đầy đủ chỉ chờ Thừa Hoan qua. Váy ngủ tơ lụa cơ hồ cực mỏng manh. Ban nãy không cần vén lên vẫn khiến Thừa Hoan nóng ran cả người. Khi váy ngủ vừa kéo lên hết, Thừa Hoan há hốc nhìn Châu Hiền hết sức dụ hoặc trước mặt mình. Châu Hiền hôm nay không hề mặc nội y. Toàn bộ cơ thể trắng trẻo, nõn nà phơi bày trước đôi mắt sói lang của Thừa Hoan.
Làn da trắng trẻo, mịn màng khiến Thừa Hoan nuốt nước bọt. Đưa tay sờ vào bắp đùi nhỏ xoa nắn mấy cái. Xúc cảm mềm mại như có dòng điện đánh thẳng vào vị trí giữa hai chân. Thừa Hoan nhanh chóng giải khai chiếc quần dài, côn thịt nóng hổi mạnh mẽ bật ra.
- Phải chi em vẫn còn thức. Và em sẽ giúp anh.
Thừa Hoan nắm lấy tay Châu Hiền đặt lên côn thịt mình, bàn tay to lớn dẫn dắt bàn tay xụi lơ của Châu Hiên, bắt ép xoa vuốt.
- Hư mm...tay của tiểu hiền mềm quá.
Châu hiền âm thầm cắn chặt răng. Cảm giác dâm ngữ cùng cảm giác nơi tay khiến Châu Hiền cơ hồ mất đi lý trí. Chỉ muốn mở mắt ra và cùng Thừa Hoann hưởng thụ cảm giác sung sướng rơn người.
" Của...của oppa nóng quá. Thì ra nó to như vậy a...Ô, nó đang to lên. Mình sắp không cầm được. "
Thừa Hoan kéo tay Châu Hiền bao chặt gậy thịt của mình. Eo hông đưa đẩy, ma sát vào bàn tay ấm của Châu Hiền. Châu Hiền cảm nhận rõ ràng từng đường gân to lớn đang ma sát với bàn tay nàng. Nó càng lúc càng to lên, càng lúc càng nóng hơn. Thừa Hoan trụ một tay ở khuỷu tay Châu Hiền, giữ chặt. Hông thẳng tắp đưa đẩy.
- Ahh~...anh...anh...urggg
Gầm gừ một tiếng trong cổ họng, Thừa Hoan run rẩy bắn hết tinh dịch trắng đục lên tay Châu Hiền. Thừa Hoan quyến luyến đẩy thêm vài cái rồi rời ra.
- Sao lại nhiều thế này...
Thừa Hoan n nhìn đống tinh dịch đầy trên tay Châu Hiền. Rõ là hôm qua có bắn ra, sao hôm nay vẫn nhiều thế này. Thừa Hoann lại rầu rĩ một chút.
- Tiểu hiền thật dâm đãng. Đang ngủ vẫn có phản ứng.
Thừa Hoan thích thú khi chạm tay vào mật động lầy lội ái dịch của Châu Hiền. Xoa vuốt một chút khiến nó rỉ thêm thật nhiều dịch tình, ngón giữa ma sát lên xuống khe rãnh ngọt ngào, sau đó liền trêu chọc hạt châu nhỏ bé. Ngón tay ấn giữ rồi gảy lên xuống qua lại nhịp nhàng.
" Ahh...cảm...cảm giác gì thế này...không...không chịu nổi...ưmmm "
Thừa Hoan dừng lại. Cô chăm chú nhìn hoa huyệt non nớt vừa bị ghẹo vài cái đã vội đỏ ửng. Mồng đốc và cửa mình đã sưng cứng, mật dịch vươn vãi khắp hai mép thịt, vươn ra cả đùi non của nàng.
- Tiểu Hiền sắp cao trào sao. Còn ngủ đã dâm đãng thế này. Lúc thức sẽ ra sao nhỉ ?
" Oppa...đừng nói như v-....ahhh~ "
Châu Hiền còn chưa hoàn hồn sau khi bị kích tình đã liền bị cảm giác khoái lạc khác xâm chiếm. Thừa Hoan vùi mặt vào hoa huyệt của Châu Hiền, bất ngờ nhiệt tình bú mút. Chiếc lưỡi mềm điêu luyện cọ lên xuống hai cánh hoa phấn hồng. Đầu lưỡi chọc gảy mồng đốc sưng cứng rồi nhanh chóng áp môi trên lỗ nhỏ bú mút hết dịch tình của Châu Hiền.
" Hức...thoải mái quá...mình...hic...không chịu nổi...ahh...có gì đó...ưmm...sắp ra....ahh "
Châu Hiền âm thầm cắn môi vì khoái cảm kỳ lạ lần đầu tiên nếm trải được. Châu Hiền rốt cuộc nhịn không được khẽ nhúc nhích cái eo nhỏ. Thừa Hoab say mê bú mút không hề nhận ra khác lạ của Châu Hiền.
" Ahh...cái gì đó chui vào trong mình...hức...không được đâu...ahh~ "
Lưỡi Thừa Hoan thuận theo dòng mật dịch xâm nhập vào trong Châu Hiênm Đầu lưỡi đỉnh lên trên, cọ vào điểm nhạy cảm của Châu Hiền. Châu Hiền non nớt không chịu được khoái cảm mạnh mẽ thế này, liền nắm chặt tay, đôi mày nhíu chặt, cho ra hết lên mặt Thừa Hoan. Thừa Hoan không khách sáo uống sạch ái dịch của Châu Hiền. Châu Hiền há miệng thở dốc. Thừa Hoan làm sạch huyệt nhỏ thì đi lên. Châu Hiền nhanh chóng trở lại trạng thái giả ngủ. Thừa Hoan thương xót lau chút mồ hôi lấm tấm trên trán của Châu Hiền
- Hôm nay đến đây thôi. Yêu em nhiều lắm Châu Hiền.
Thừa Hoan hôn một cái lên gò má Tỉnh Đào. Sau đó chỉnh trang lại cho em và lặng lẽ về phòng.
Châu Hiền sau khi cao trào cũng mệt mỏi thiếp đi.
*****
Ngày hôm sau. Cả một ngày trôi qua hết sức bình thường. Đến tầm chiều, khi Thừa Hoan đi làm về, Châu Hiền cũng tan học cùng lúc. Châu Hiền hôm nay sắc mặt cũng rất tốt. Liên tục cười đùa, thỉnh thoảng còn hát hò mấy câu.
Thừa Hoan thấy thế liền ôm lấy em, thấp giọng hỏi.
- Hôm nay tiểu hiền ở trường có gì vui sao? Được 100 điểm à?
Châu Hiền lắc đầu. Thừa Hoan đã đoán sai rồi. Chuyện này rất vui. Thừa Hoan suy tư đoán một chút. Nửa ngày vẫn không nghĩ ra, đành bó tay.
- Vậy tiểu hiền nói xem chuyện gì làm em vui như vậy?
Thừa Hoan dùng mũi cưng nựng Châu Hiền. Châu Hiền cũng nhắm mắt hưởng thụ. Được một lúc thì Châu Hiền bất ngờ ngước lên nhìn Thừa Hoan rồi âm thầm thoát ra khỏi cái ôm. Thừa Hoan nhìn theo em gái mình xem tiếp theo cô nhóc này sẽ làm gì.
Châu Hiền xoay lưng về phía Thừa Hoan. Tay chân cứ co quắp, bấu lấy nhau. Đôi môi cứ liêm tục mỉm cười mang theo vẻ ngại ngùng kỳ lạ. Châu Hiền xoay người lại, cười với Thừa Hoan một cái. Nàng vừa cười vừa nói.
- Hôm nay...Em đã được tỏ tình đó.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro