Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

​​Vì lúc trước thái độ Jihoon đối với anh luôn quá nhẹ nhàng, điều đó khiến Hyeonjoon suýt chút nữa quên mất hắn là một lính gác cấp cao, nói chính xác hơn là lính gác trưởng.

Màn trình diễn của Jihoon gần như có thể được mô tả như một màn giết chóc. Hắn lăn từ cửa sổ gác mái tầng bốn xuống và dùng một tay chống để tạo ra một cú tiếp đất đẹp mắt, đồng thời giơ súng lên và hạ gục một số tay súng khác từ trên cao.

Súng máy hạng nhẹ thường có hoả lực lớn hơn. Jihoon lăn về phía trước và chui vào boongke được tạo ra giữa xe tải, những viên đạn bắn từ phía sau đâm vào chiếc xe như thể nó có linh hồn riêng, và hắn khéo léo né tránh tất cả chúng. Jeong Jihoon dễ dàng phán đoán ra vị trí của kẻ thù bằng âm thanh, hắn chỉ cần trượt vào khung xe, một tay nắm lấy thanh sắt của khung gầm, giơ súng máy hạng nhẹ lên, và thậm chí không cần nhìn cũng có thể trực tiếp xả băng đạn theo một hướng nhất định.

Máu bắn tung tóe khắp mặt đất, cả đội thậm chí còn chưa kịp xác định có chuyện gì đang xảy ra thì họ đã bị giết ngay tại chỗ bởi loạt tấn công kỳ lạ kia.

Năm giác quan của hắn tốt đến mức kinh ngạc, chưa kể liên kết tinh thần giữa hắn và Choi Hyeonjoon đang nối liền với nhau. Dẫn đường ấy giống như một cơn gió nhẹ, thổi bay tất cả u ám trong tâm trí hắn. Hai người đã xa cách năm năm quay trở lại với nhau, giống như một mảnh ghép được đan chặt chẽ, liên kết ngầm giữa anh và Jihoon đồng bộ đến mức đáng kinh ngạc.

"Đám đông về cơ bản đã được sơ tán...... Hyeonjoon cầm súng bắn tỉa, trực tiếp bỏ qua bước ngắm, bắn vài tên địch định đánh lén, AWP bị đưa thành bom định hướng , "Cẩn thận!"

Trước khi lời nói kịp đến tai thì con dao găm của Hyeonjoon đã bay đến rồi, Jeong Jihoon thậm chí còn không nhìn qua, dùng tay chặn con dao găm và ném ra bằng một lực dữ dội. Sức mạnh cổ tay của lính gác gần như không có gì sánh được, gió mạnh lóe lên, chỉ nghe thấy một tiếng thét kinh khủng, lưỡi dao xuyên qua đầu kẻ đánh lén, ngay cả xương cốt cũng vỡ vụn. Trong phút chốc, máu từ não hắn chảy ra nhoe nhoét, thấm ướt cả áo vest.

Jihoon thậm chí còn không chớp mắt, quay lại trong khi duy trì động tác phản đòn bằng tay trái. Hắn cầm khẩu súng lục bằng tay phải và ấn nó vào bụng người đàn ông, bắn thêm vài phát nữa. Tác động cực lớn của viên đạn khi va chạm với kết cấu máu thịt sau vài âm thanh bị bóp nghẹt, người đàn ông trở nên co giật và mềm nhũn. Jihoon đá tên đó ra, Con báo tuyết xé cổ họng anh trong không khí.

Không một động tác thừa. Từ đầu đến cuối, Jeong Jihoon không để lại bất kì động tác thừa thãi nào.

"Để cơ thể vật lý của anh cắt đứt mọi liên lạc với em." Jihoon đi ngang ra sau bức tường để tránh hỏa lực pháo binh dày đặc, nạp đạn lại cho khẩu VSS bằng một tay, tay còn lại không ngừng dùng khẩu súng lục để đối phó với một vài kẻ thù ở vùng lân cận, hét về phía anh, "Không thể để họ báo cáo với tháp, nếu có quân tiếp viện, chúng ta sẽ gặp rắc rối!"

Hyeonjoon dùng một tay đỡ lan can phía sau xe tải, vững vàng xoay người, nửa ngồi nửa cúi mgười trên nóc xe tải, dùng cẳng tay trái làm giá đỡ súng bắn tỉa, chỉ thẳng về phía một tòa nhà nhỏ cách đó không xa. Tiếng đạn rít ra khỏi nòng và tiếng kính vỡ kết hợp với nhau, theo sau là tiếng gầm đầy đau đớn, một người đàn ông cầm máy truyền tin rơi từ trên cao xuống.

Không chút chần chừ, khoảnh khắc anh nhào ra khỏi xe tải, một con thỏ tai cụp cũng chui ra, nhanh chóng len lỏi giữa chiến trường đạn và máu, hướng thẳng đến tháp tín hiệu.

Tháp tín hiệu nằm trên đỉnh của một tòa nhà ba tầng ở phía biển của bến tàu. Việc can thiệp vào tín hiệu không phải là điều dễ dàng, Hyeonjoon đã thử làm điều đó từ khi cuộc nổ súng bắt đầu. Sức mạnh tinh thần của anh không thể lan rộng đến khu vực đặt tháp tín hiệu. Dù đã thử nhiều lần nhưng anh không thể lay chuyển nó dù là một chút.

Tinh thần thể của Choi Hyeonjoon là một con thỏ tai cụp nhỏ bé và nhanh nhẹn, hai người chỉ có thể nghĩ đến phương án để nó thử một lần.

Một tay Jihoon cầm con dao dài lấy được từ người khác, phần thân trên gần như ướt đẫm thứ máu không thuộc về mình, một vài vết thương cắt qua áo, lộ ra cơ bắp bên trong. Một bên cầm khẩu súng máy hạng nhẹ đối đầu với kẻ thù cách đó không xa, bên còn lại lại gần tiếp cận Hyeonjoon. Anh nhanh chóng nhảy xuống từ boongke, né tránh hỏa lực pháo binh truy đuổi bằng một cú lăn gọn gàng, tên lính gác nhắm bắn anh đã bị viên đạn của Jeong Jihoon bắn xuyên qua hộp sọ trong giây tiếp theo, khiến hắn gào thét rồi ngã xuống.

Choi Hyeonjoon thở hổn hển lại gần hắn, hai người họ đối lưng lại với nhau, cầm súng để bắn vào đối thủ gần đó. Hai trái tim rung động cùng tần số thông qua da thịt, như thể họ đã trở lại thời điểm cùng chiến đấu bên cạnh nhau nhiều năm về trước. Hai người đều thở gấp, sự quen thuộc và khoái cảm đã lâu không xuất hiện đang chảy ngược lại trong mạch máu của họ, kêu lách tách và nóng rát đến mức sự tỉnh táo gần như bị lu mờ đi.

"Em cắt đứt liên lạc với anh đi, không chỉ vì quân tiếp viện." Hyeonjoon trượt sang một bên, núp vào chiếc xe tải bị lật, cố gắng che giấu sóng trong giọng điệu của mình bằng hơi thở nặng nề, "Em......"

Jeong Jihoon cũng núp tránh ngay bên cạnh, một tay lấy ra một miếng băng gạc quấn quanh tay còn lại: trong cuộc đấu súng vừa rồi, hắn bị một viên đạn lạc sượt qua, dường như trúng động mạch chủ nên máu cứ chảy mãi. Không thể nhìn được kỹ thuật băng bó xiêu vẹo của hắn, sau khi chịu đựng một thời gian Choi Hyeonjoon cũng không kìm được, cho nên chỉ có thể đích thân giúp hắn.

"...... Đó là vì con bé, con bé vẫn còn ở trong tháp. Em biết con bé là lý do tại sao anh vẫn ở lại tháp." Jeong Jihoon im lặng một lúc rồi mới do dự lên tiếng, ánh mắt rơi vào mái đầu mềm mại trước mắt, mái tóc lộn xộn rối bời, phủ đầy bụi. Giọng hắn rất nhẹ nhàng và chậm rãi, như thể sợ quấy rầy giấc ngủ của bất kỳ ai, "Nếu tháp biết chuyện chúng ta đào tẩu thì chúng nhất định sẽ lấy con bé uy hiếp chúng ta, em không sợ bị tháp truy đuổi, nhưng...nhưng mà..."

"Không thể để con xảy ra chuyện gì được."

Mái đầu lông xù đóng băng tại chỗ, khắp nơi đều là tiếng pháo gầm rú, nhưng ngay lúc đó, thế giới dường như nhấn nút im lặng, anh chỉ có thể nghe rõ lời nói của hắn. Choi Hyeonjoon nhắm mắt lại, lúng túng nói: "Đã nói không liên quan gì đến em rồi mà..!"

Jihoon thở phào nhẹ nhõm, thật sự người này thích giả vờ quá, hắn buồn bã thở dài: "Em còn chưa biết tên con bé... Bé giống anh hay em? Có lẽ sẽ giống em hơn một chút nhỉ. ...dù sao thì vẫn là một em bé...."

"Dừng lại." Hyeonjoon cười nhạo sự phẫn nộ quá mức của mình, cảm thấy như mình là diễn viên chính cho một bộ phim truyền hình cẩu huyết nào đó, anh hung hăng siết chặt băng gạc trong tay, làm cho Jihoon đau đớn hú hét liên tục nói rằng mình sẽ im lặng. "Tên là gì thì em tự đi mà hỏi."

Đây gần như là một sự nhượng bộ và phần thưởng lớn dành cho hắn. Đầu óc Jihoon trống rỗng trong chốc lát, giây tiếp theo, niềm vui tràn ngập. Dẫn đường có thể cảm nhận rõ ràng những thay đổi trong tinh thần của lính gác, cảm xúc tích cực dữ dội truyền dọc theo liên kết tinh thần, khiến sống lưng anh tê dại như lửa đốt.

Đứa trẻ đó, con bé là con của họ, một dẫn đường thức tỉnh từ khi mới năm tuổi và được thừa hưởng hoàn hảo gen tuyệt vời của cả hai người. Bởi vì thức tỉnh khi còn quá nhỏ đã ngăn con bé khỏi việc được huấn luyện bởi thánh sở và đăng ký vào tháp, vì vậy tất cả năng lực của con đều do chính Hyeonjoon hướng dẫn.

Vì con bé, Hyeonjoon đã không rời khỏi tháp, ngay cả khi tính mạng của anh bị đe dọa trong suốt những năm qua – vì dẫn đường không được đăng ký chẳng khác gì mồi ngon trong nơi đói khát, rất có thể sẽ có một số lính gác sẽ làm những chuyện tàn ác, dùng chất dẫn đường của con bé để tinh luyện, nhưng Hyeonjoon thì chỉ có một mình và anh không thể đảm bảo rằng mình có khả năng bảo vệ con. Thế nên để con bé ở trong tháp là cách an toàn nhất, dù sao thì tháp cũng sẽ không bạc đãi nguồn tài nguyên khan hiếm như dẫn đường, chưa nói đến việc đó là một dẫn đường thiên tài đã thức tỉnh từ khi còn nhỏ như vậy.

Hyeonjoon im lặng, tiêu hóa những dao động tinh thần dữ dội do một mình Jihoon mang lại, thứ niềm vui như vậy quá xa lạ, cuộc gặp mặt muộn năm năm đã cuốn trôi mọi mệt mỏi, đau đớn như một dòng nước nhỏ trôi đi. Anh không phải là một người hay hoài niệm, chỉ là trong khoảnh khắc đó, anh thực sự, thực sự nhớ những ngày xưa cũ.

Nhưng hiện tại xem ra cũng không tệ, Hyeonjoon hạ mắt, thắt nút cầm máu thành một nút thắt hoàn hảo. Nhưng ngay khi anh định hỏi thêm, một phản ứng dữ dội về mặt tinh thần xuất hiện từ sâu trong tâm trí.

Cơn đau ập đến, Hyeonjoon bị cơn đau bất ngờ này làm cho mất cảnh giác, suýt nữa thì nôn mửa, chuông báo động vang lên trong chốc lát, chỉ có một khả năng mới xảy ra tình huống như vậy, tinh thần thể của anh đã bị các thế lực tinh thần khác tấn công.

Mà liên kết tinh thần giữa hai người vẫn luôn có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, giờ phút này Jihoon cũng cảm nhận được động tĩnh bất thường này. Giây tiếp theo, trong lòng hắn đã lập một kế hoạch.

"Quá nguy hiểm khi để con thỏ tai cụp một mình đi đến tháp tín hiệu, Khắp nơi đầy rẫy kẻ địch, lỡ như bị tinh thần thể khác phát hiện, chắc chắn sẽ bị bị thương." Jihoon không chút do dự bắt đầu cởi dây đai vũ trang trên người, nhét vào tay anh mà không nói gì, "Yểm trợ cho em, Choi Hyeonjoon."

"Chỉ cần đi thêm một đoạn ngắn nữa là đến tháp, yểm trợ cho em đến tháp."

Hyeonjoon sửng sốt: "Em đưa cho anh hết đạn, vậy thì em phải làm sao!"

"Không có nhiều người trong tháp, em vẫn còn một khẩu súng khác, nếu đi như thế này thì sẽ đủ." Jihoon rút ra một khẩu súng lục đã được sửa từ thắt lưng dưới ra, nạp đạn gọn gàng, đôi mắt tràn đầy sự điên cuồng cùng ý cười không thể diễn tả hết, "Vả lại, em tin anh, có anh đây rồi. Em sẽ không sao cả."

Con báo tuyết chạy qua người Jihoon như một bóng ma. Sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến những người còn lại trong tòa tháp không kịp cảnh giác, họ đã bị giết bởi những loạt phát súng đẹp mắt và ổn định. Khẩu súng đã được sửa có hoả lực và độ ổn định cao hơn nhiều, gần như có thể được sử dụng như một khẩu súng trường thu nhỏ.

Jihoona nhanh chóng nhảy qua đống đổ nát, với hỏa lực mạnh đuổi theo sau chân. Vài viên đạn sượt qua ủng và chéo vào bê tông lộ ra bên đường, phát ra tia lửa yếu ớt.

Ngay khi tay súng ở phía bên kia chuẩn bị điều chỉnh vị trí của mình để nhắm vào Jihoon, một viên đạn chính xác đã xuyên qua trán y, máu phun ra từ vết thương ngay lập tức, y đã chết trước khi nhìn thấy kẻ thù.

Cùng lúc đó, Choi Hyeonjoon, người vừa hoàn thành một cú bắn tỉa hoàn hảo, nhanh chóng thay đổi vị trí, cầm khẩu AWP còn nóng, dùng cánh tay trái làm giá đỡ súng, đứng cầm súng bắn tỉa, nhanh chóng đồng bộ năm giác quan của mình với Jihoon, anh đã phát hiện thành công một số lính canh đang ẩn náu trong các tòa nhà gần đó.

Anh cắn con dao găm đẫm máu trong miệng, báng súng bắn tỉa bị ép chặt vào vai, khóa chặt mục tiêu từ ống ngắm, ngón tay siết chặt cò súng, chậm rãi ngắm bắn.

Sức công kích của tháp cực kỳ mãnh liệt, Jihoon né sang một bên, nhưng không ngờ dẫn đường của tháp lại trực tiếp phát động công kích tinh thần lực, những xúc tu tinh thần sắc bén và nhanh nhẹn kia tấn công hắn. Nếu không phải Jihoon đang có Hyeonjoon che chở hàng rào tinh thần thì hắn có thể bị kéo thẳng vào hố đen tinh thần.

Jihoon vẫn đang chạy hết sức có thể, mặc cho đạn bay xung quanh một cách dữ dội, một vài viên gần như bắn trúng lưng dưới của hắn. Cho dù Jihoon có giác quan phát triển mạnh mẽ đến đâu cũng không thể đấu lại với nhiều hỏa lực pháo binh như vậy. Ngay khi hắn quyết định trượt sang một bên và trốn trong boongke bên cạnh, một âm thanh nứt vỡ đột nhiên nổ tung ở bên trái, tiếp theo là một tiếng gầm đau đớn, Jihoon hơi nghiêng đầu, thấy một cửa sổ trong tòa nhà nhỏ bên cạnh đã bị vỡ vụn, vết máu trên tường giăng ra như mạng nhện.

Là Choi Hyeonjoon.

Đồng tử của Jihoon co rút, không kịp đợi cho hắn tỉnh táo, lại có một tiếng nổ lớn khác vang lên ở phía bên phải, một lính gác ngã xuống và rơi vào đám cỏ bên cạnh, máu chảy ra, lỗ đạn ở giữa lông mày của vẫn còn bốc hơi nóng từ đạn.

Hyeonjoon không chớp mắt, vỏ đạn nổ lách tách rồi rơi xuống đất, anh liên tục điều chỉnh, bắn, điều chỉnh, bắn, bóp cò, sau đó đổi mục tiêu. Choi Hyeonjoon có sự tự tin này, tài thiện xạ cực kỳ chính xác, gần như luôn là headshot.

Loại tin tưởng và hòa hợp này khiến năm giác quan của Jihoon phát triển đến cực điểm, máu nóng nồng nàn chảy lên và tràn ngập toàn thân. Gió thổi qua tai, nhưng hắn hầu như không nghe thấy gì, thế giới nhấn nút tắt tiếng, trong đôi mắt hắn chỉ là những con đường đổ nát và vụn vỡ, những tiếng than khóc liên tục vang lên từ những tòa nhà nhỏ ở cả hai bên. Lính gác và dẫn đường lần lượt bị đánh bại. Với sự che chở của của Hyeonjoon, Jihoon và con báo tuyết an toàn đi qua một chiến trường lộn xộn, nhanh chóng đến gần tháp tín hiệu.

Nhìn thấy bóng dáng hắn biến mất trong tháp tín hiệu, sự cảnh giác của Choi Hyeonjoon từ từ thả lỏng, cơn đau lan ra từ vai. Độ giật của khẩu súng bắn tỉa khiến nửa bên phải cơ thể anh gần như tê liệt hoàn toàn, mùi máu bốc lên từ cổ họng, làm anh ho vài lần rồi nhổ ra.

Anh đang cảnh giác với một khẩu súng. Cuộc đối đầu vừa rồi chỉ còn lại vài người trong tháp, tương ứng với điều đó, đạn dược của anh và Jihoon cũng bị tiêu hao rất nhanh, anh chỉ còn lại viên đạn cuối cùng, nhiều nhất cũng đủ để yểm trợ cho Jihoon trở về. Hỏa lực của đối phương cũng dừng lại, có lẽ đã hết đạn, một khi hai bên hết đạn, chỉ có thể bước vào giai đoạn chiến đấu tay đôi. Biểu cảm đã thả lỏng đôi chút - vũ khí lạnh lẽo và cận chiến tốt hơn hỏa lực pháo binh, chúng dễ đối phó hơn, đối với anh và Jihoon, điều này có lợi và vô hại.

Nhìn từ xa, anh nhìn thấy Jihoon cầm hàng rào bảo vệ lên rồi lật người, lăn một cái về phía trước rất gọn gàng, sau đó nhanh chóng chạy về phía anh, báo tuyết nhanh nhẹn chạy theo phía sau hắn, cùng con thỏ tai cụp nằm ngửa trên người, vài giây sau, một tiếng nổ lớn truyền đến từ phía sau Jihoon, ngọn lửa bốp lên, tháp tín hiệu trong nháy mắt biến thành phế vật. Hàng rào tinh thần của Hyeonjoon nhẹ nhàng quấn lấy hắn, kịp thời bảo vệ khỏi âm thanh của vụ nổ.

Hyeonjoon trong bụi bặm thở phào nhẹ nhõm, vừa định nhét viên đạn cuối cùng vào băng đạn, đột nhiên một cảm giác nguy hiểm sắc bén và rùng rợn bò lên lưng - đó là sự khống chế tâm trí của đối phương. Tất cả linh lực vừa rồi đều dùng để bảo vệ Jihoon, anh hoàn toàn không quan tâm đến việc bảo vệ đến bản thân, trong phút chốc, anh không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt mở to của hắn ra cách đó không xa, đôi mắt mở to như đang hét tên anh. Hyeonjoon cố gắng di chuyển vai hết sức có thể nhưng không được.

Phập.

Đó là một âm thanh bị bóp nghẹt, lưỡi dao sắc bén chìm vào da thịt, cắt xuyên qua kết cấu da. Anh đã nghe thấy âm thanh này vô số lần, cảnh tượng khó lường, nhưng không ngờ rằng âm thanh đâm vào cơ thể mình lại không khác gì những người khác.

Anh khó nhọc quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt có phần méo mó, là một lính gác vừa mất đi dẫn đường, cầm dao găm đâm vào vai trái của anh. Cơn đau dữ dội đến quá muộn, Hyeonjoon gần như không thở nổi, đôi mắt đen ngòm, nhưng trí nhớ cơ bắp được rèn luyện kỹ lưỡng đã chiếm ưu thế, anh đập mạnh SVD trong tay phải của tên đó ra sau, nhưng tên lính gác rõ ràng đang trong trạng thái điên cuồng, không có phản ứng gì với đòn phản công, con dao găm đâm càng lúc càng sâu.

Tức giận vì đau, anh đập người lính gác bằng tay phải còn hoạt động được, sau đó giơ chân lên và đá mạnh vào đáy quần y, hầu như không để lính gác thoát ra. Con dao găm vẫn cắm vào vai trái của anh, tên lính gác đỏ mắt, hắn vồ lấy Hyeonjoon túm lấy cánh tay anh. Có lẽ hắn không ngờ dẫn đường đặc biệt được đồn đại này lại có khả năng chiến đấu như vậy, những dẫn đường bình thường hoàn toàn không thể chống lại một cuộc tấn công như vừa rồi, nhưng lại không áp dụng được điều này được cho Choi Hyeonjoon.

Hyeonjoon né tránh đòn của tên lính gác, dùng trái tay lật khẩu súng bắn tỉa và bóp cò vào bụng hắn. Với một tiếng nổ, lực giật khổng lồ làm anh phải lùi lại hai bước, bụng dưới của lính gác gần như bị viên đạn xuyên thủng, máu phun ra ngay lập tức, nhưng điều này không đủ để một lính gác mất kiểm soát ngăn chặn cuộc tấn công, sức của y quá mạnh, y chỉ gầm lên giận dữ, sau đó rút ra một lưỡi dao từ phía sau thắt lưng và vồ lấy anh.

Dẫn đường đặc biệt muốn chửi thề. Con dao găm đâm vào vai trái dường như đã làm tổn thương các động mạch chính, nửa cơ thể anh tê liệt, Hyeonjoon lại không dám rút nó ra một cách vội vàng, vì vậy việc anh đối đầu với một lính gác mất kiểm soát vào lúc này là không thực tế. Tinh thần thể của Hyeojoon cũng cảm nhận được rằng Jihoon đang vướng vào người của tháp và không thể thoát ra, vì vậy anh chỉ có thể né tránh sự tấn công của lính gác này và cố gắng kéo dài thời gian cho đến khi Jihoon đến nơi.

Anh trượt ngang dưới khung gầm của chiếc xe tải, ngay khi anh cố gắng thoát ra khỏi từ phía bên kia, tên lính gác túm lấy mắt cá chân và kéo anh ra ngoài. Sức mạnh thật đáng kinh ngạc, Hyeonjoono cảm thấy xương cốt mình sắp bị nghiền nát, anh chỉ có thể nghiến răng và dùng một tay bám vào khung gầm xe, cảm nhận được lưỡi dao mà Jihoon đã đưa vào mình ở bên chân, nhanh chóng gập người dùng tay còn lại đâm vào cổ tay lính gác trong. Tiếng kêu đau đớn vô cùng dữ dội, Hyeonjoon đá mạnh vào tay hắn, nhưng tên lính gác vẫn không buông tay.

Trong tuyệt vọng, Hyeonjoon chỉ có thể phát lực công kích tinh thần, anh ngưng tụ tinh linh lực thành gai nhọn, cố gắng phá vỡ tinh thần của hắn, nhưng tên lính gác kia rõ ràng sắp bị lạc đường, không những không nhúc nhích chút nào, mà sức mạnh trong tay hắn còn lớn hơn - Bàn tay anh sắp tuột xuống, không thể giữ vững, sức mạnh của dẫn đường và lính gác chênh lệch rất lớn, anh không thể chống lại lính canh trong trạng thái điên cuồng.

"Choi Hyeonjoon!"

Jihoon gầm lên tên anh, dùng hai dao chém gục tên lính đang chiến đấu xuống đất, nhanh chóng chạy về phía bên anh. Hyeonjoon cảm thấy lực của mắt cá chân mình được nới lỏng, giây tiếp theo, anh nhìn xuyên qua khe hở dưới gầm xe, lính gác đã bị Jihoon ném xuống đất, sau đó dùng đập nắm đấm vào cằm của lính gác, tạo ra âm thanh lộp bộp như răng vỡ. Jeong Jihoon trông như mất kiểm soát hơn cả tên lính, đấm mạnh với phong cách chiến đấu rất tuyệt vọng. Tên lính canh bị đánh mạnh đến mức gần như ngất đi trong vài giây, và trước khi anh ta có thể tỉnh lại hoàn toàn, cơn đau dữ dội phát ra từ cổ họng.

Máu tràn ra. Con dao găm đâm vào cổ tên lính gác với lực mạnh đến mức gần như gãy ngang. Tên lính gác vẫn đang vật lộn tuyệt vọng, rít lên một từ không thể giải thích được, hai tay hắn cố đưa lên trên để siết cổ Jihoon. Nhưng giây tiếp theo, Jihoon đứng thẳng dậy, dùng một chân giẫm lên ngực lính gác, tay kia rút khẩu súng ngắn từ sau thắt lưng ra, bình tĩnh nạp lại băng đạn, kéo cò súng, sau đó túm tóc tên kia và nhét họng súng vào miệng.

Hai phát. Hộp sọ của lính gác vỡ vụn như một quả dưa hấu, màu đỏ và trắng rải rác trên mặt đất. Jihoon gục xuống thở hổn hển, tháo kính bảo hộ ném sang một bên.

Hyeonjoon từ gầm xe bước ra như thể vừa sống sót sau thảm họa, vội vàng dùng xúc tu tâm linh để kiểm tra, khó khăn cạy ra đám hình ảnh trong đầu hắn một vết nứt. Ở đó có một cơn bão, và cuối cùng nó cũng dịu đi một chút sau khi cảm nhận được những xúc tu tâm linh từ dẫn đường. Hyeonjoon biến sức mạnh tinh thần của mình thành một tấm lưới, bao bọc hoàn toàn thế giới của hắn. Hình ảnh trong đầu của Jihoon dần dần lắng xuống và lại trở nên dịu dàng, mềm mại lạ thường.

Xác định lính gác của mình không có nguy cơ bị lạc lối, lúc này Hyeonjoon mới hoàn toàn thả lỏng, anh muốn kiểm tra tình trạng của tinh thần thể, nhưng đối phương đột nhiên dùng bàn tay dính máu túm lấy quai hàm anh, nhuộm đỏ khuôn mặt sạch sẽ.

Trước khi kịp phản ứng, Jihoon đã hôn anh một cách tuyệt vọng, tuy khó có thể gọi nó là một nụ hôn vì hắn gần như ngấu nghiến cắn xé, giống như một con thú thực sự, cực kỳ hung dữ, và chỉ đến lúc đó Choi Hyeonjoon mới nhận ra rằng dù sao báo tuyết vẫn là một con báo tuyết, không có cách nào để thuần hóa nó thành một con mèo. Mùi rỉ sét thấm vào miệng hai người, tay Jihoon trượt xuống từ quai hàm, hắn nắm chặt tay dẫn đường, máu dính vào nhau, anh muốn gỡ ra nhưng không thể gỡ được, nên đành phải để Jihoon nắm chặt lấy tay mình.

Khi họ tách ra, Hyeonjoon nhìn thấy đôi mắt hắn, đôi mắt đang nghẹn ngào và đỏ hoe, đôi mắt nóng rát chiếm hữu và bướng bỉnh đến đáng sợ. Hai bàn tay đan vào nhau quá chặt, chặt đến mức anh nhận ra mình đang run rẩy kịch liệt.

Ngay cả sau khi đã cầm máu trên vai Hyeonjoon, rút dao găm ra và băng bó mọi thứ, toàn thân Jihoon vẫn run rẩy, giống như vật nhỏ ướt đẫm trong mưa, trông có chút đáng thương. Hyeonjoon thở dài, cuối cùng nghiêng người, hai tay tạo thành vòng tròn, ôm lấy hắn.

Đã quá lâu không gặp mặt, thật sự đã rất lâu không có tiếp xúc thân thể, vào khoảng khắc hai người ôm nhau, hai mảnh ghép cuối cùng cũng trở thành một hình hoàn chỉnh. Hai người khẽ thở dài, con báo tuyết ở bên cạnh cụp tai lại, liếm liếm tai thỏ tai cụp. Hyeonjoon bàng hoàng nhận ra hai người đã không gặp nhau rất nhiều năm, Jihoon gầy rồi, cặp má tròn không còn nữa, để lại xương quai xanh sắp nhọn cứa vào lòng anh đau đớn. Jeong Jihoon, Jeong Jihoon vẫn còn hơi sững sờ mà bất động, vùi đầu vào bả vai anh, dụi dụi như mèo, giữ chặt không buông.

Lại thành mèo rồi. Anh nhắm mắt lại, trái tim được lấp đầy hạnh phúc, khóe miệng hơi nhếch lên, tự do tự tại.

Bỏ đi, là con gì cũng được. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro