Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Tác phẩm được tác giả cho phép dùng cho dự án lần này.

*

Đá lạnh từ từ tan chảy trong miệng, nhiệt độ nhanh chóng mất đi chảy thành từng giọt nước. Hyeonjoon bắt đầu đếm từ một đến một trăm, một trăm đến một, ngón tay lạnh căm căm cuộn tròn, cố gắng tập trung. Hình chữ thập trong ống kính bắn tỉa run nhè nhẹ.

Ám sát một người bị truy nã được cấp trên giấu tên, đáng ra phải là một nhiệm vụ rất đỗi đơn giản. Là một dẫn đường mà tháp chỉ huy đặc biệt tự hào, kĩ năng của anh là điều không phải nghi ngờ - không cần lính gác, cũng không bảo an hay hỗ trợ, chỉ với súng bắn tỉa và đạn, Choi Hyeonjoon tạo ra tỷ lệ thành công nhiệm vụ gần như là hoàn hảo.

Nhưng nhiệm vụ hôm nay khiến vị dẫn đường đặc biệt có chút khó khăn. Sát thủ đội mũ trùm đầu màu đen, rất cao, nhanh chóng lách mình trong đám đông. Hyeonjoon lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn trong phạm vi ống nhòm súng bắn tỉa, cò súng kẹt giữa hai ngón tay, giống như truy tìm chi tiết con mồi trước khi bị bắt, hình chữ thập trong ống nhòm nhảy lên nhảy xuống, luôn đáp vào vị trí đầu mũ.

Đám đông càng ngày càng trở nên đông đúc, đây là bến cảng ven biển, ồn ào, bốn phía đều có đường vào, lưu lượng người lớn đến mức khiến anh cảm thấy bồn chồn, quả nhiên, chỉ trong một khoảnh khắc không tập trung, mục tiêu ám sát bí ẩn chen vào trong đám đông rồi biến mất.

Hyeonjoon cau mày, tiếng ồn ào gần đó đã làm xáo trộn tinh thần một lúc. Anh khẽ khịt mũi, viên đá vốn dùng để che giấu hơi nóng sắp tan hết, anh dùng đầu lưỡi đẩy nó lên má trái, khiến má phồng thành một vòng cung, trông không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại nhưng lại có chút đáng yêu.

Nâng mí mắt lên và di chuyển trục súng của mình một chút, Hyeonjoon cố gắng tìm ra manh mối trong đám đông. Xét về năng lực trinh sát, đây không phải là nhiệm vụ khó khăn, nhưng cả thế giới dường như đang chống lại mình, mục tiêu biến mất không dấu vết như giọt nước rơi xuống biển, cho dù anh có cố điều chỉnh ánh mắt như thế nào, cũng chỉ có thể nhìn thấy một đám đông khổng lồ.

Hyeonjoon có hơi ngạc nhiên, người đàn ông này rất điêu luyện trong việc tránh né, hắn ta biết những nơi có bối cảnh tương tự để nhanh chóng lẩn đi như con thoi. Là một người có khả năng chống phát hiện đặc biệt tốt. Một linh cảm xấu nảy sinh trong lòng anh, e rằng mục tiêu của nhiệm vụ này không bình thường, không phải là một nhân vật chính trị cấp cao bị mất đi chức quyền như tháp đã nói, mà là một người đã được huấn luyện đặc biệt chuyên nghiệp...

Anh nghiến răng nghiến lợi, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng qua đánh giá từ năng lực xuất chúng và năm giác quan nhạy bén như vậy, rất có khả năng người này là một lính canh chưa được đăng ký ở tháp.

Đám đông bên ngoài càng lúc càng hỗn loạn, Hyeonjoon cẩn thận nhìn khắp bốn phía, anh luôn cảm thấy ẩn phía dưới tiếng ồn ào có thứ gì đó ẩn giấu khiến anh khó có thể bình tĩnh. Anh thầm chửi ầm lên, đối phương rất có khả năng đã phát hiện ra mình, nếu đối phương đã chuẩn bị đầy đủ, vậy thì mình đang nằm trong tầm ngắm của một nòng súng hạng nặng.

Anh vẫn nhìn chằm chằm vào ống nhòm một lát, bàn tay rảnh rỗi mò mẫm một chút dưới chân. Xét theo độ khó của nhiệm vụ, anh rời khỏi tòa tháp chỉ với một khẩu AWP nhẹ và số lượng đạn ít ỏi, cộng với một con dao găm trong trường hợp tấn công cận chiến. Không phải Hyeonjoon không có khả năng cạnh tranh với lính gác, đã có những lính gác đã rơi vào nòng súng của anh trong các nhiệm vụ trước đây, nhưng bây giờ anh không có đủ đạn để tự mình chiến đấu. Lúc này Hyeonjoon thật sự rất hối hận vì đã không mang thêm vài viên đạn để tự vệ, xét theo tình hình hiện tại, nếu đối phương phát hiện ra tung tích của mình, thì bản thân có thể gặp rắc rối bất cứ lúc nào.

Dẫn đường đặc biệt cũng có lúc lúng túng, vẫn giữa tư thế nửa quỳ, đầu ngón tay nhẹ nhàng rút giắc cắm tai nghe bị khuất ở dưới cổ áo cao, cố gắng liên lạc với tháp chính. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là dù đã điều chỉnh nhiều kênh nhưng vẫn không kết nối được. Đầu bên kia có âm thanh bận rộn, xen lẫn tiếng điện, đường dây tốc hành của Sở Mật vụ chỉ đơn giản là cắt đứt tin nhắn - Trong lòng Hyeonjoon vang lên tiếng báo động, anh linh cảm đã có chuyện gì đó xảy ra với tháp.

Tình hình bị cô lập buộc anh phải từ bỏ nhiệm vụ. Ngay khi chuẩn bị tháo dỡ súng bắn tỉa và sơ tán khỏi gác mái, một bóng người quen thuộc đột nhiên lóe lên qua ống ngắm, đối tượng của anh xuất hiện trở lại một cách kỳ lạ trong đám đông, đứng cạnh một bức tường thấp. Phản ứng cơ thể của Hyeonjoon nhanh hơn suy nghĩ, cò súng được bóp gần như ngay lập tức, viên đạn nổ tung trong không khí. Anh sững sờ một lúc, trước khi anh có thể phản ứng với những gì mình đã làm, một điều gì đó không thể tin được đã xảy ra với anh.

Mục tiêu dường như nhận thức được tất cả các chuyển động của anh, nhanh chóng lách đầu trước viên đạn được xả ra, thứ vũ khí sắc bén màu bạc sượt ngang mặt anh ta và đâm vào bức tường thấp phía sau, để lại một đám mây bụi. Đó là một phán đoán cực kỳ hoàn hảo. Mũ trùm đầu của người đàn ông cũng bị gió thổi bay, để lộ khuôn mặt khiến Choi Hyeonjoon như ngừng thở.

Quen thuộc, khóe mắt được nâng lên, và vòng cung của nụ cười giống như một con mèo. Khuôn mặt thờ ơ và xa lạ này đóng vai trò rối loạn chấn thương của anh, chỉ cần chạm nhẹ, cơn đau tràn ngập.

Là Jeong Jihoon.

Với nòng súng ngắm ACOG chỉ nhìn thấy một khoảng nhỏ, Jihoon hơi ngẩng đầu lên, chạm mắt trực tiếp với anh. Tim anh đập như trống, anh biết rõ rằng hắn không thể nhìn thấy anh rõ ràng ở khoảng cách bắn xa như vậy, nhưng anh vẫn không thể kiềm chế được mà chết trân tại chỗ.

Tại sao lại là hắn?

Hyeonjoon không kịp suy nghĩ, giây tiếp theo, Jihoon giơ tay phải về phía anh, đặt ngón cái lên đầu ngón út, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lòng bàn tay kia vài lần. Đồng tử anh co rụt lại, đây là mật mã của bọn họ.

Cẩn thận sau lưng.

Phản ứng theo bản năng xảy ra trước nhất, anh nhanh như cắt khuỵu xuống, trước khi có thể vươn tay ra và rút khẩu súng bắn tỉa đã dựng đứng, một loạt đạn bắn ra từ cửa sổ phía sau theo góc cực kỳ hiểm hóc vào sàn gỗ cạnh chân anh.

Cửa sổ kính phía sau đều vỡ vụn, mảnh vỡ rơi xuống, Hyeonjoon bị bụi bặm làm cho nghẹn ngào, che miệng đá văng khẩu súng bắn tỉa đi, sau đó nhanh chóng lăn về hướng ngược lại, giây tiếp theo một viên đạn khác bắn trúng chỗ đứng vừa rồi.

Động tĩnh quá lớn đã gây ra một cuộc náo loạn trên bến tàu, mà tiếng súng luôn đuổi theo anh bất chấp sống chết, Hyeonjoon dựa vào trực giác phán đoán vị trí của tay súng, liên tục điều chỉnh góc độ súng trên gác mái hẹp, cuối cùng chạm vào được phát súng quyết định của mình giữa khe hở đối phương nạp đạn, mù quáng đưa tay bắn một viên đạn vào phía đối diện, thành công khiến đối phương im lặng mãi mãi.

Hyeonjoon thở hổn hển, trốn vào điểm mù của súng bắn, tạm thời an toàn, đồng thời rút ra thiết bị liên lạc giấu trong quân phục. Tín hiệu bận không kết nối vẫn phát ra từ tai nghe. Anh tức giận nhưng không thể tạo ra quá nhiều tiếng động, chỉ có thể nghiến răng ném nó ra ngoài cửa sổ.

Giờ đây dù có trì độn đến đâu thì Choi Hyeonjoon cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Cũng không hiểu tại sao anh lại chắc chắn đến thế, nhưng anh tin rằng Jihoon sẽ không thể giết anh.

Muốn giết mình, có thể giết mình, chỉ có tháp.

Nhưng tại sao tháp lại muốn giết mình, tại sao lại phải đưa ra hàng loạt các rắc rối để lừa mình đến đây, tại sao mục tiêu của đợt ám sát lần này lại là Jeong Jihoon.

(Con tháp thâm độc vchuong, biết không có ai có đủ năng lực để giết JJH nên đưa CHJ làm mồi nhử dụ JH ra, giao nhiệm vụ cho CHJ giết JJH, còn mình thì canh hai đứa ở gần nhau là diệt luôn cả hai. Tháp nó cũng biết có CHJ ở đó thì JJH sẽ không cưỡng lại được việc đến tìm nhỏ. )

Hyeonjoon đã lờ mờ đoán ra nguyên nhân sơ bộ, nhưng không có thời gian để nghĩ nữa, cũng không còn nhiều thời gian cho anh. Rút cuộn băng đã chuẩn bị trên thắt lưng, dùng răng quấn băng quanh cổ tay, trong quá trình né tránh vừa rồi, mảnh thủy tinh vỡ đâm thủng mạch máu ở cổ tay, khi bình tĩnh lại, anh mới cảm thấy đau, nhìn xuống thì thấy tay mình đã chảy máu rồi.

Anh rít lên vì đâu, quấn băng quanh cổ tay từng vòng một, máu dính dớp, chất dẫn đường trộn lẫn với mùi tanh ngọt ngào lan ra, Hyeonjoon vặn vẹo ngón tay một cách khó chịu. May mắn thay, vết thương không làm tổn thương các dây thần kinh.

Anh quan sát chuyển động xung quanh khi băng bó, và không ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng ọp ẹp của cầu thang gỗ. Có người đang thận trọng đi lên lầu. Hyeonjoon dùng năm giác quan xuất sắc phán đoán hành động của đối phương, anh dứt khoát rút dao găm chuẩn bị chiến đấu, dùng trái tay giữ chặt, cúi người sau cánh cửa chờ cơ hội động thủ.

Vào thời điểm bên kia đến gần cửa, anh đá cửa với tốc độ gần như không thể đạt được nếu là người bình thường, vặn con dao găm bằng tay trái và sượt qua cổ đối phương không do dự. Đối phương hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng, đúng lúc Choi Hyeonjoon chém ra, hắn né ngay, duỗi tay ngăn cản công kích của anh, sau đó nắm lấy cổ tay anh, ấn chặt Hyeonjoon vào tường.

Hyeonjoon không ngờ phán đoán của đối phương lại chính xác như vậy, anh có cảm giác hành động này khá quen thuộc, sau khi nhìn lên, mới nhận ra sự quen thuộc này không phải là không có căn cứ.

Hyeonjoon im lặng một lúc, biểu cảm có chút mất mát, phải mất một lúc mới nói được "..... cậu làm tôi đau."

Jihoon vừa trải qua một vụ ám sát cận kề, vẫn còn thở hổn hển, chuyển ánh mắt sang cổ tay của Hyeonjoon. Nó vừa được quấn băng, nhưng đã bị xé toạc vì Jihoon, máu lại bắ đầu chảy ra, trông rất hoảng loạn.

Là vết thương do kính vỡ. Hắn sững sờ một lát, vội vàng buông tay ra, sau đó có chút vụng về nắm lấy cổ tay anh nhìn kỹ hơn, nhưng lại bị đối phương khéo léo né tránh. Jeong Jihoon cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt thập phần đau đớn.

Một bóng màu trắng dần dần hình thành phía sau. Đó là một con báo tuyết, nó rên rỉ và phát ra âm thanh đau khổ. Đây là tinh thần thể của Jeong Jihoon, một con mèo ăn thịt to lớn với chiều dài thẳng đứng hơn hai mét. Nhưng ở bên cạnh Hyeonjoon, con báo tuyết này được viết tắt thành một con mèo: nó quá giống mèo, và ngay khi gặp Choi Hyeonjoon, nó liền hóa thành một đứa trẻ nũng nịu, mất sạch uy quyền của một tinh thần thể lính gác.

"Anh..." Ánh mắt của Jihoon dịch chuyển từ cổ tay vẫn còn chảy máu đến khẩu súng bắn tỉa phía sau lưng, rồi dừng lại trên con dao găm trong tay anh, giọng nói khó nhọc, "tại sao anh..."

Dẫn đường không nên lao ra chiến trường như thế này, hay nói đúng hơn, họ không có khả năng tự thực hiện nhiệm vụ - các giác quan của họ vốn đã kém nhạy bén hơn, sức mạnh thể chất và kỹ năng chiến đấu của họ cũng không thể so bì. Là một dẫn đường, đáng ra anh phải hỗ trợ cho lính gác chứ không phải bị cô lập, với một khẩu súng bắn tỉa trên lưng, bị mắc kẹt trên gác mái, như anh lúc bây giờ.

"Tôi biết cậu muốn hỏi gì." Hyeonjoon dùng răng siết chặt băng gạc, nhún vai thờ ơ, mơ hồ nói: "Như cậu Jeong thấy đấy, tôi đã từ bỏ làm dẫn đường."

Điều đó cũng không đúng hoàn toàn. Trên thực tế, cái gọi là từ bỏ làm dẫn đường của Choi Hyeonjoon chỉ là không làm điều mà một dẫn đường bình thường nên làm: liên kết tinh thần. Anh từ chối liên kết tinh thần cho bất cứ ai, kể cả bản thân mình, thế giới tinh thần của anh đã hoàn toàn bị niêm phong vào tại một thời điểm, cấm bất cứ ai vào. Ngược lại, trong năm năm kể từ vụ tai nạn đó, Choi Hyeonjoon đã phát triển trong việc chiến đấu, kĩ năng dùng súng bắn tỉa, anh tin tưởng vào dao găm và mũi tên hơn lính gác. Thực hiện hết nhiệm vụ ám sát hoàn hảo này đến nhiệm vụ ám sát hoàn hảo khác, anh đã dùng tay kết thúc mạng sống bao nhiêu người bị truy nã, kỹ năng thể chất tuyệt vời và năm giác quan của anh đã đánh lừa hầu hết mọi người - tất cả họ đều nhầm Choi Hyeonjoon là lính gác.

Và Hyeonjoon cũng là dẫn đường duy nhất trong tháp có và chỉ có một lính gác suốt đời, đó là Jeong Jihoon.

"Anh vẫn khỏe chứ?" Jihoon cúi xuống, có chút e ngại nhìn vào mắt anh, "Xin lỗi, em..."

Jihoon thật sự muốn nói xin lỗi. Họ đã không gặp nhau trong năm năm, giờ đây nói gì cũng thật kỳ quặc, Jeong Jihoon không biết nên bày ra vẻ mặt hay tông giọng nào để nói chuyện với anh, bất kể hắn nói gì, cũng trông giống như một người yêu cũ đồi bại bỏ rơi vợ con.

Báo tuyết bên cạnh đúng lúc dựa vào chân Choi Hyeonjoon, dùng răng nhẹ nhàng dựt dựt quần anh, tai máy bay khẽ rũ xuống, so với chủ nhân nó thì chân thành và ngoan ngoãn hơn nhiều. Choi Hyeonjoon để cho con báo tuyết lông xù này làm nũng với mình, để nó dụi dụi quần mình như mèo, cuối cùng không nhịn được mà chạm vào hai lần. Những tiếng rên rỉ mềm mại, thoải mái bật lên như những bong bóng nhỏ ra khỏi cổ họng của báo tuyết.

"Khỏe hay không khỏe...." Động tác tay của anh rất nhẹ nhàng, nhưng miệng thì rất ác, buông lời không chút nương tay: "liên quan gì đến cậu?"

Jeong Jihoon, Jeong Jihoon nghẹn ngào không nói nên lời, đứng tại chỗ có chút sững sờ, chậm rãi tiêu hóa lời nói gai góc của Choi Hyeonjoon. Có liên quan gì đến mình?

Liên quan gì chứ? Họ từng là một cặp, một cặp tương thích nhất, đến nỗi khi một trong hai được nhắc đến, người còn lại cũng sẽ liên quan, nhân sinh quyện vào nhau thành một nút thắt bướng bỉnh.

Nhưng kể từ khi Jeong Jihoon đào tẩu, cuộc sống hòa hợp của Choi Hyeonjoon dường như đã bị một lưỡi dao sắc bén chém nát một cách tàn nhẫn, một vết cắt vào vòng tròng tạo thành một vòng, một phần lạnh lẽo ngang trái được dựng lên. Một đầu là trong một nơi tôn nghiêm tràn ngập tiếng ồn trắng, và một bên được bọc trong một bộ đồng phục lạnh lùng, bóp cò trong bóng tối hết lần này đến lần khác. Trong lúc thở ra, anh đứng giữa những mảnh vỡ, bàng hoàng và bối rối. Tự hỏi mình như một đứa trẻ ngốc, là như thế này sao, lẽ ra phải như thế này sao?

Đây có phải là những gì mình muốn làm, đó có phải là những gì một dẫn đường nên làm? Thật ra, anh thực sự muốn nói với Jihoon rằng mình chẳng tốt tí nào, cực kỳ cực kỳ tệ hại, nhưng mà, nhưng mà. Nhưng mà đâu còn gì liên quan đến nhau nữa đâu? Lúc đó, hắn rõ ràng đã rời đi không ngoảnh lại, năm năm trôi qua cũng không nhận được bất kỳ tin nào. Nếu không phải các thành viên cấp cao của tòa tháp liên tục hỏi liệu anh có còn liên quan đến Jihoon hay không, Hyeonjoon thậm chí sẽ tự hỏi có phải hắn đã bị chôn vùi trong lửa đỏ phải không.

Anh cố không nghĩ đến những lời này có làm tổn thương Jihoon hay không, vì vậy anh chỉnh lại dây chứa vũ khí ở ngực và chân, nhét quần chiến đấu vào đôi bốt quân đội dài, giả vờ thản nhiên hỏi:

"Sao cậu lại ở đây?"

"Đó là một bến tàu quân sự." Jihoon không hề giấu diếm, thành thật nói: "Anh hẳn là có thể đoán được mục đích em đến đây."

Đối với hành vi của một Jeong Jihoon đào tẩu, Hyeonjoon cũng có chút lờ mờ đoán được. Không gì khác hơn là đàm phán các nguồn lực từ chính phủ hoặc những người buôn bán vũ khí xứng đáng để cậu ta sử dụng. Nếu đàm phán thất bại, thì cướp, rất giống xã hội đen. Chuyến đi lần này của hắn cũng chỉ nhằm mục đích nhắm vào lô đạn dược đã cập cảng ngày hôm nay, nhưng đáng tiếc, việc này tháp đã đoán từ trước.

Choi Hyeonjoon hơi tròn mắt, chế nhạo: "Vậy cậu có thể đoán được tôi đang làm gì ở đây, tháp sẽ không để cậu thành công."

"Anh thật sự nghĩ như vậy sao?" Jihoon ngập ngừng hỏi: "Anh cho rằng không có chuyện gì khác sao?"

Hyeonjoon trầm mặc mấy giây, lạnh lùng đáp lại: "Sao, cậu còn muốn tôi nói cái gì nữa? Phải nói cho cậu biết, là tháp đã cắt đứt liên lạc với tôi sao? Phải nói cho cậu biết, tháp muốn chúng ta giết nhau?"

Jihoon không ngờ anh lại chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ này thẳng thừng như vậy, thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng tâm lý đã được đè xuống rất nhiều.

Khoảng khắc tiến đến bến tàu, Jihoon đã nhận thấy rằng có điều gì đó không đúng. Năm giác quan của lính gác tự nhiên vượt trội, hắn phát hiện ra một số tay súng trốn trong tòa nhà phía sau gần như ngay lập tức, nhưng họ dường như không nhắm vào bản thân. Về phần Hyeonjoon, hắn không phải dùng mắt tìm kiếm, mà là thông qua việc anh là dẫn đường của mình. Mùi hương tinh tế xẹt qua đám đông, chính xác bị lưới tinh thần của chính mình bắt được.

Đây là một điều rất kỳ lạ: họng súng của những tay súng đó chỉ chĩa vào Choi Hyeonjoon. Không ai dám giết người của tháp, ngoại trừ chính tháp. Jihoon gần như ngay lập tức tìm ra nguyên nhân, nhưng hắn vẫn bị sốc bởi sự tàn nhẫn của tháp, sự phản nghịch và ghê tởm trong lòng càng lớn hơn.

---- Tháp thực sự kiêng kỵ năng lực của hắn và Choi Hyeonjoon, cho nên mới đưa ra quyết định này, cũng không chút do dự, thật sự định trực tiếp diệt trừ anh.

Trước khi Jihoon lên tiếng, Choi Hyeonjoon đã nói một câu khiến hắn càng thêm sửng sốt: "Cũng không phải là lần đầu tiên, dù sao thì, họ cũng gai mắt tôi từ lâu rồi."

Jeong Jihoon sững sờ tại chỗ, lúc lâu mới tìm được giọng nói: "Cái gì?"

"Bọn họ còn làm gì anh? Bọn họ ......" Jeong Jihoon cao giọng nói: "Sao anh không chạy trốn?"

"Cậu cho rằng tôi không muốn chạy trốn sao?" Choi Hyeonjoon ngắt lời hắn, rất không thoải mái, "Jeong Jihoon, không phải ai cũng có thể bỏ lại tất cả rồi bỏ chạy như cậu!"

Jihoon có chút không thoải mái với lời này, nhưng cũng không thèm phản bác, tiếp tục hỏi: "Vậy anh định làm gì? Giết em, sau đó trở về tháp sống tiếp?"

"Nếu đã muốn giết, thì tôi đã làm rồi." Choi Hyeonjoon nhìn Jihoon như một người chậm phát triển trí tuệ, đặt đạn vào băng đạn, "Tôi sẽ báo cáo lỗi cho cơ quan mật vụ với lý do liên lạc không thành công và nói với họ rằng nhiệm vụ này đã thất bại."

Jeong Jihoon hoài nghi đáp: "Vậy thì sao? Anh vẫn tiếp tục ở trong tháp? Các lãnh đạo tháp đang để mắt đến anh, ở lại càng lâu càng tăng nguy cơ....."

"Tháp sẽ không công khai giết tôi." Ngữ khí có chút lạnh lùng, anh điều chỉnh tâm tình: "Tôi có lý do ở lại trong tháp. Và Jihoon, chuyện này không liên quan gì đến cậu."

Jihoon vẫn muốn lên tiếng, nhưng tiếng gầm lớn bên ngoài đã làm gián đoạn câu chuyện, sức nổ đáng kinh ngạc của khẩu pháo bọc thép khiến cả tòa nhà rung chuyển một chút, bụi và mảnh tường rơi ra, hắn và anh đã cố gắng đứng vững bằng cách bám vào tường. Báo tuyết gầm nhẹ, cảm nhận được mối nguy hiểm lớn. Âm thanh chói tai khiến bên ngoài hoảng sợ. Ngoài cửa sổ, mọi người chạy trốn khắp nơi.

Đó là một khẩu bazooka RPG-7. Jihoon không ngờ rằng để bảo đảm hai nguòi không thể ra khỏi bến tàu này, các thành viên cấp cao của tháp thậm chí sẽ sử dụng loại vũ khí hạng nặng này, và không ngần ngại liên lụy đến dân thường vô tội. Ngôi nhà nhỏ bên cạnh họ đã nát vụn, và một nửa mái nhà bị thổi bay.

Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng tháp sẽ phái một đội người đi diệt trừ hắn và Choi Hyeonjoon, nhưng bây giờ xem ra số lượng người có lẽ đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Vẻ mặt của Jihoon trở nên nghiêm trọng, đồng thời, sự căm ghét của hắn đối với tháp càng thêm phần sâu sắc.

Dư chấn ập đến, bụi rơi xuống quá nhiều, Jihoon nghiêng người che miệng và mũi, nhận ra mình không bị điếc tai bởi tiếng động kinh thiên động địa này, năm giác quan của lính gác cực kỳ nhạy bén, hắn cũng rất nhạy cảm với âm thanh, âm thanh vừa rồi không làm tổn thương hắn, chỉ có thể là do Hyeonjoon bảo vệ hắn bằng một lá chắn tinh thần.

Jihoon liếc nhìn anh với một chút ngạc nhiên, người đàn ông cầm một khẩu súng bắn tỉa, lúng túng ngụy trang đưa lưng về phía hắn.

"Cậu mà điếc rồi thì ai sẽ giúp tôi?"

Ý tứ đã quá rõ ràng, bây giờ không cần biết Hyeonjoon có phản bội tháp hay không, bây giờ anh phải hợp tác với Jihoon, nếu không sẽ vô cùng khó khăn. Dù bề ngoài im lặng, nhưng trong lòng Jihoon lại có mấy quả pháo hoa nổ tung, cuối cùng cả hai đặt mâu thuẫn với tòa tháp lên hàng đầu, quyết định giải quyết vấn đề hiện tại trước: "Còn lại bao nhiêu đạn?"

"Bốn mươi viên đạn 7.62." Choi Hyeonjoon mở túi dưới chân ra, nhìn và đếm, "Đó là tất cả những gì còn lại."

Một khẩu súng bắn tỉa không thể đưa anh ra khỏi vòng vây, thậm chí còn không thể tự bảo vệ mình. Jihoon chia phần lớn đạn dược của mình cho anh, buộc lại đai vũ trang cho anh và quấn bắp chân mảnh khảnh của anh trong đôi ủng chiến đấu. Hắn kéo kính bảo hộ xuống và che mắt lại, "Cho em liên kết tinh thần đi."

Đó là một sự hiểu biết ngầm giữa các cặp đôi. Vào thời điểm Hyeonjoon nghe thấy lời này, anh duỗi xúc tu ra, nhẹ nhàng quấn lấy Jihoon và báo tuyết vào trong lưới tinh thần, không quan tâm đến những gì đã nói trước đây, là đã thề không bao giờ liên kết tâm linh thêm lần nào nữa, gần như ngay lập tức, mọi thứ đã trở lại như năm năm trước.

"Anh nói tháp muốn giết anh." Jeong Jihoon lạnh lùng nạp băng đạn cho khẩu súng máy hạng nhẹ, âm thanh sắc nhọn. "Đây sẽ là lần cuối cùng, sẽ không bao giờ còn điều đó nữa."

"--- cũng sẽ không còn tháp nữa."

(Hú hét, tháp muốn khử anh, thì em sẽ khử tháp. )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro