Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3,

Khi Jeong Jihoon còn học mẫu giáo, hắn đã ôm lấy khuôn mặt tròn trịa của Choi Hyeonjoon và nói: "Anh nhất định sẽ trở thành Omega còn em chắc chắn sẽ là Alpha. Em sẽ cưới anh. Từ nay trở đi anh sẽ là bé yêu của em. Thế nên vợ ơi, anh không được gả cho người khác. Không được thân thiết quá với đứa con trai nào khác có biết chưa? Nếu ai dám thay lòng thì sẽ bị trừng phạt nuốt ngàn mũi kim!"

Choi Hyeonjoon không hiểu, nhưng Choi Hyeonjoon không muốn bị nuốt ngàn mũi kim. Anh chỉ biết Jihoon rất thông minh, phải nghe theo lời hắn mới đúng.

Thế là Hyeonjoon bé nhỏ đưa tay chỉnh lại chiếc mũ nhỏ màu vàng của nhà trẻ, ngoan ngoãn gật đầu.

Thực ra đó là những lời mà Jeong Jihoon đã nghe và học từ cha mẹ hắn khi họ nói về quá khứ. Hắn thậm chí còn không biết rằng Beta có tồn tại.

Vì vậy trước khi phân hóa, Jeong Jihoon đã thành tâm cầu nguyện với ông trời rằng mình sẽ là Alpha và Choi Hyeonjoon là Omega!

Những gì hắn nói ở trường mẫu giáo thật trẻ con, nhưng khi hắn lớn lên, kết hôn với Choi Hyeonjoon vẫn là điều ước của Jeong Jihoon.

Dù tâm sinh lý của hắn có thay đổi thế nào, từ lâu Jeong Jihoon đã tự nhủ rằng mình phải là một người chồng đủ tiêu chuẩn với Choi Hyeonjoon. Hắn cần phải có trách nhiệm và tỉ mỉ chăm sóc anh, loại bỏ tất cả những kẻ đáng ngờ muốn đến gần Choi Hyeonjoon.

Nhưng ngày hôm nay, khi lớp học chuẩn bị bắt đầu, Jeong Jihoon còn chưa thấy Choi Hyeonjoon đang đi vệ sinh quay lại thì điện thoại hắn rung lên, nhận được một tin nhắn.

"Jihoon, có thể anh không gả cho em được."

Khi lớn lên, Choi Hyeonjoon không còn dễ dỗ ngọt như khi còn nhỏ, anh biết mình không có nghĩa vụ phải kết hôn với Jeong Jihoon, anh cũng không chắc liệu Jeong Jihoon có còn muốn giữ những gì hắn đã nói khi còn nhỏ hay không. Tuy nhiên, cân nhắc tình cảm giữa hai người, anh vẫn quyết định kết hôn với Jeong Jihoon. Thế nên anh trịnh trọng gõ dòng này với đôi tay run rẩy.

Tuy nhiên, Jeong Jihoon ở bên kia đã tức giận đến mức suýt lật cả cái bàn.

Chuyện gì đã xảy ra! Tại sao bọn họ không thể kết hôn khi anh đi vệ sinh chứ? Anh có nhìn thấy thằng nào đẹp trai hơn hắn không? Choi Hyeonjoon giỏi thật!

Chưa kịp trút giận xong, hắn đã nhìn thấy tin nhắn thứ hai từ Choi Hyeonjoon.

"Có lẽ anh sắp chết rồi TT"

Jeong Jihoon cảm thấy căng thẳng, nhét điện thoại di động vào túi, không nói một lời lao thẳng vào phòng vệ sinh nam, bất chấp "sự sắp xếp tương lai" mà Choi Hyeonjoon lần lượt gửi cho hắn.

Khi Choi Hyeonjoon đang gõ chữ "Mỗi năm sau khi anh chết xin hãy cúng cho anh một đĩa dâu tây nhỏ" vào hộp thoại, anh lại nghe thấy giọng của Jeong Jihoon truyền qua ô cửa.

"Này! Hyeonjoon, anh có ở đây không? Anh làm sao vậy?" Con mèo lo lắng, con mèo sắp mất vợ rồi!

Choi Hyeonjoon mở cửa buồng vệ sinh, thò nửa khuôn mặt tròn trịa ra ngoài, ngậm chặt miệng, cảm thấy tủi thân, nước mắt lưng tròng.

Jeong Jihoon bước vào, đóng cửa lại, quay người lại thì thấy quần và quần trong của Choi Hyeonjoon đã cởi ra, trên quần anh nhuốm màu đỏ của máu, trên đùi còn có vài vết loang lổ.

"Jihoon, anh bị bệnh nan y,...huhuhu..." Choi Hyeonjoon chưa kịp nói hết câu đã khóc òa. Anh tháo kính ra lau nước mắt, vô thức nghĩ rằng Jeong Jihoon đang bắt nạt mình.

Jeong Jihoon, người đã học tập trong lớp sinh lý một cách nghiêm túc, nhanh chóng suy nghĩ lý do và cuối cùng đưa ra kết luận.

"Anh đến kì kinh nguyệt à?"

Tiếng khóc chợt dừng lại.

???

Hành kinh? Anh? Choi Hyeonjoon? Con trai?

Tuy nhiên, Jeong Jihoon biết Choi Hyeonjoon có hai cơ quan sinh dục, hắn cũng không để tâm.

Nhưng việc đến kì kinh nguyệt vẫn rất ngoài ý muốn, mặc cho Choi Hyeonjoon giơ nắm đấm bác bỏ "giả thuyết" này, Jeong Jihoon đã nhắn tin cho giáo viên xin nghỉ học, đồng thời dặn dò anh đợi hắn ở đây.

Đợi gần mười phút, Jeong Jihoon nhét một gói băng vệ sinh bọc trong túi nhựa màu đen qua cửa, sau đó dựa lưng vào khung cửa đợi anh. Cũng may Choi Hyeonjoon mặc quần đen, nếu không bị những người khác nhìn thấy thì anh sẽ xấu hổ đến mức ngất đi mất.

Jeong Jihoon quấn áo khoác quanh eo Choi Hyeonjoon để máu không dính lại trên ghế khi anh ngồi.

Trong thời gian hành kinh, Jeong Jihoon thậm chí còn chăm sóc Choi Hyeonjoon tỉ mỉ hơn. Nhiệt độ mùa hè cao đến mức khiến người ta ngất xỉu. Khi anh uống soda lạnh, Jeong Jihoon sợ Choi Hyeonjoon sẽ tham lam mà uống quá nhanh nên đã kiềm chế anh lại và xoa bụng Choi Hyeonjoon qua bộ đồng phục học sinh của anh.

Những năm tháng thanh xuân ấy luôn là như vậy. Sau này, ở trường trung học, hai người đã thành công trong việc tạo nên một hình mẫu cặp đôi AO lý tưởng.

Nhìn theo hướng này, Jeong Jihoon quả thực là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí chồng tương lai của Choi Hyeonjoon.

Choi Hyeonjoon thực sự không muốn nhớ lại lý do sau này dẫn đến sự tan vỡ của mối quan hệ của họ.

Mọi người đều biết rằng Jeong Jihoon rất nổi tiếng, đôi khi Son Siwoo lại nói những lời như: "Có nhiều người thích Jeong Jihoon lắm, Hyeonjoon của chúng ta phải làm sao bây giờ đây."

Choi Hyeonjoon không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót khó hiểu.

Cho đến ngày lễ tình nhân năm cuối trung học của bọn họ.

Choi Hyeonjoon nhận được socola tỏ tình của Jeong Jihoon!

Mọi chuyện xảy ra khá đột ngột. Trước giờ học ngày hôm đó, Jeong Jihoon đã nhờ Choi Hyeonjoon giúp hắn cầm cặp khi đi vệ sinh. Trước khi đi, hắn nói với Hyeonjoon rằng trong cặp có một thứ dành cho anh, nếu thích thì anh có thể lấy ra. Jeong Jihoon ngại ngùng đến mức không nhớ phải nói câu đó bằng tiếng Hàn như thế nào nên làm hai động tác diễn tả rồi bỏ chạy.

Choi Hyeonjoon ngoan ngoãn ôm cặp, đợi ở bãi cỏ nhỏ bên cạnh, nghĩ đến lời của Jeong Jihoon, anh bắt đầu mở cặp sách ra.

Một hộp bao bì màu hồng chứa đầy socola hình trái tim, bên trên có gắn một tấm thiệp nhỏ.

"Anh có thể hẹn hò với em được không?"

Khi Jeong Jihoon quay lại, hắn thấy Choi Hyeonjoon đang đỏ mặt, hắn lắc chai nước trên tay rồi chạm vào khuôn mặt nóng bừng của Choi Hyeonjoon.

"Anh bị sốt à? Anh có muốn đến phòng y tế không?"

"Không... Anh không sao..." Choi Hyeonjoon hơi cúi đầu, nắm chặt hai tay.

"Vậy thì tốt, anh có muốn đi chơi với em không..."

"Được!" Choi Hyeonjoon đột nhiên hét lớn, thu hút sự chú ý của người qua đường xung quanh.

Choi Hyeonjoon quá xấu hổ khi nghe từ "hẹn hò", nên anh chỉ muốn nhanh chóng cắt ngang lời tỏ tình của Jeong Jihoon để che đậy trái tim nhỏ bé sắp nổ tung của mình.

Jeong Jihoon hơi ngạc nhiên trước phản ứng của anh, nhưng hắn vẫn rất vui.

"Đi thôi nào!"

"A...a? Đi đâu đây?"

"Tới đó anh sẽ biết!"

Khu phố ồn ào giờ đây tràn ngập các cặp đôi trẻ, các cửa hàng trong khu thương mại đều đang có chương trình khuyến khích giảm giá để phục vụ cho lễ hội.

Trong không gian xung quanh, Choi Hyeonjoon lén lút liếc nhìn con mèo đang có tâm trạng tốt. Anh không biết nên để tay ở đâu, chỉ có thể lựa chọn nắm lấy dây đeo cặp sách của mình.

Jeong Jihoon mua hai cốc trà sữa, nhét ống hút vào và đưa một cốc cho Choi Hyeonjoon.

Anh hút một hơi, nếm thử một lúc rồi nhận xét: "Ngọt quá!"

Jeong Jihoon liếc nhìn trà sữa của chính mình rồi lại nhìn của Choi Hyeonjoon, phát hiện mình đã nhìn nhầm. Choi Hyeonjoon thường thích trà sữa có lượng đường thấp hơn, thế nên hắn đổi lại cho anh. Choi Hyeonjoon nhìn chằm chằm vào ống hút mà Jeong Jihoon đã uống, không khỏi đỏ mặt, thực ra họ đã quen nhau nhiều năm nên đã ăn uống chung như vậy rồi, chỉ là đây là lần đầu tiên họ làm điều này với tư cách một cặp đôi.

Anh cúi đầu uống một ngụm.

"Có bị ngọt nữa không?" Jeong Jihoon hỏi anh.

"Ừm."

Vẫn rất ngọt ngào.

Họ đến một cửa hàng nhỏ kín đáo, trưng bày một số đĩa CD và tạp chí cũ trên kệ.

Choi Hyeonjoon nhìn thấy CD của nhóm nhạc nữ mà anh đã thích từ lâu, đưa tay ra cầm lên xem. Mặt khác, Jeong Jihoon lại thích tạp chí thời trang và đang xem qua các tác phẩm trước đây của một số người mẫu.

Hắn biết đến cửa hàng này hoàn toàn tình cờ. Khi Jihoon tìm kiếm thông tin liên quan trên Internet thì thấy có người chia sẻ địa chỉ cửa hàng này. Hắn cảm thấy Choi Hyeonjoon cũng sẽ thích nên đã đưa anh đến đây, có vẻ như hắn đã đoán đúng.

Về cơ bản Choi Hyeonjoon đã xem qua từng kệ một. Sau đó, bụng anh lên tiếng phản kháng. Jeong Jihoon nhận ra đã muộn nên ôm Choi Hyeonjoon rời đi.

Bọn họ ăn tối tại một nhà hàng gà rán nổi tiếng. Khi họ bước vào, nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu cho họ những chương trình ngày hôm nay, các cặp đôi có thể được giảm giá. Choi Hyeonjoon ngượng ngùng không nói nên lời, nhưng Jeong Jihoon ở một bên vô thức nắm lấy tay anh và nói: "Chúng tôi là một đôi" Sau đó hắn quay đầu nhìn anh, nở một nụ cười mèo tiêu chuẩn.

Choi Hyeonjoon cố nén cảm giác rung động, thầm nói trong lòng: "Bạn trai của tôi đẹp trai quá. Bạn trai của tôi đẹp trai quá. Bạn trai của tôi đẹp trai quá..."

Sau khi chọn được một chỗ ngồi, Jeong Jihoon đi bên cạnh anh và thì thầm: "Không ngờ có giảm giá cho cặp đôi. Ngày lễ tình nhân cũng tuyệt vời."

"Ừm..."

Jeong Jihoon tuy là em trai nhưng lại rất giỏi chăm sóc mọi người, hắn sẽ nhúng món gà rán vào nước sốt yêu thích cho Choi Hyeonjoon rồi đưa cho anh. Khi nhìn thấy miệng anh dính nước sốt, hắn đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi, sau đó cho vào miệng mình.

Chuỗi hành động này chắc chắn đã chạm đến trái tim của Choi Hyeonjoon, suốt bữa ăn anh cảm thấy rất xao xuyến.

Đêm đó anh vui đến mức không ngủ được, nghĩ đến những kỷ niệm cảm động, anh không khỏi ôm chặt chăn như thể đó là Jeong Jihoon.

Những người đang yêu luôn thích chia sẻ những tâm trạng nhỏ nhặt của mình và Choi Hyeonjoon cũng không ngoại lệ.

"Dù trời nhiều mây nhưng nụ cười của em là ánh nắng."

"Anh thực sự hạnh phúc khi thích em."

"Anh muốn đi xa hơn nữa với em."

Mỗi lần bạn bè anh thấy, trong đầu họ đều có hàng loạt dấu chấm hỏi, từng người một hỏi Choi Hyeonjoon nhưng đều không nhận được câu trả lời.

Vốn dĩ tại sao Choi Hyeonjoon không nói rõ ràng rất đơn giản, bởi vì Jeong Jihoon không muốn công bố mối quan hệ giữa hai người. Loại chuyện tình chỉ có anh và em biết này là một là một loại thú vui nhỏ, Choi Hyeonjoon cũng thích thú.

Cho đến khi anh phát hiện ra rằng Jeong Jihoon bắt đầu thay đổi.

Sự tiến triển giữa anh và Jeong Jihoon tương đối chậm. Anh đã quen với những tiếp xúc cơ bản như nắm tay từ khi còn nhỏ. Họ đã ở bên nhau được một tháng và họ thậm chí còn chưa hôn má.

Nhưng điều đáng sợ hơn là Choi Hyeonjoon cảm thấy mình và Jeong Jihoon đang dần trở nên xa cách. Đôi khi Jeong Jihoon sẽ về thẳng sau giờ học mà không đợi anh.

Choi Hyeonjoon bối rối, nhưng anh nghĩ rằng có thể Jeong Jihoon không muốn bạn bè hắn biết nên anh cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Nhưng bị đối xử thờ ơ trong thời gian dài, dù Choi Hyeonjoon có hiểu chuyện đến mức nào cũng sẽ cảm thấy đau lòng, nhất là trong khoảng thời gian yêu đương, lúc say đắm bạn trai nhất, cũng như lúc muốn bám dính nhất.

Thế nên anh quyết định phá vỡ khoảng cách giữa họ, anh vốn muốn tìm một nơi để nói chuyện với Jeong Jihoon sau giờ học. Nhưng sau giờ học anh thu dọn đồ hơi chậm chạp, Jeong Jihoon cũng không đợi anh. Choi Hyeonjoon không hề khó chịu mà chỉ thu dọn đồ đạc và chạy ra khỏi lớp.

Nhưng nếu biết trước phải đối diện với việc này, anh đã không xuất hiện ở đây.

Anh nhìn thấy Jeong Jihoon nhận thư tình từ một cô gái, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, ngượng ngùng bỏ chạy. Jeong Jihoon làm như không có chuyện gì xảy ra.

Khi nhìn thấy Choi Hyeonjoon đi tới, hắn không giấu diếm anh, cũng không nói rõ tâm tình của mình.

"Tại sao?" Choi Hyeonjoon hỏi hắn.

"Tại sao cái gì cơ?"

"Tại sao em lại chấp nhận thư tình từ người khác?"

Thực ra Jeong Jihoon không có ý gì cả, hắn sợ làm đối phương mất mặt nên lịch sự nhận thư và nói lời xin lỗi lần nữa. Người kia cũng tỏ ra hiểu ý hắn, bọn họ không có vướng mắc gì.

Nhưng khi Choi Hyeonjoon hỏi vấn đề này, Jeong Jihoon đã mất bình tĩnh.

"Vậy nếu em nhận thư thì sao?"

"Nhưng..."

"Em cũng muốn biết, những bài anh đăng có ý nghĩa gì?"

Choi Hyeonjoon bối rối. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Những cập nhật nói về tình yêu của anh? Jihoon có tức giận về việc này không? Tại sao chứ? Chẳng lẽ hắn muốn tự mình đăng những thứ đó lên sao?

"Jihoon không biết bài viết anh đăng có ý gì sao?"

Jeong Jihoon đáp.

"Đương nhiên là em biết rồi. Cho nên em nhận thư tình của người khác thì có gì sai? Choi Hyeonjoon, anh nghĩ em là người thế nào?"

"Còn em thì sao, Jihoon?"

Choi Hyeonjoon hỏi Jeong Jihoon, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn. Đôi mắt anh tràn ngập nỗi buồn.

"Tất cả những gì Jihoon nói không có giá trị gì hết sao? Tất cả những gì em nói lúc nhỏ đều là vô nghĩa sao?"

"Lúc nhỏ chỉ là trò đùa thôi. Hơn nữa Hyeonjoon à, anh cũng không coi trọng những lời đó đâu đúng không?"

Chỉ là đùa... lời hắn nói khiến Choi Hyeonjoon cảm thấy vô cùng tổn thương.

Anh có thể hiểu rằng những lời hứa hẹn của Jeong Jihoon với anh khi còn nhỏ chỉ là trẻ con nhất thời, khi anh lớn lên, cho dù anh không quên lời hứa đó, anh cũng không nhất quyết bắt Jeong Jihoon phải thực hiện lời hứa của mình. Chỉ là Jeong Jihoon đối xử với anh tốt vô điều kiện. Choi Hyeonjoon nhớ đến sự chăm sóc mà hắn đã dành cho anh trong kỳ kinh nguyệt đầu tiên. Anh nhớ đến khi họ nhận được bản báo cáo phân hóa, Jeong Jihoon đã vui vẻ nói rằng hai người đã đạt được điều họ mong ước. Anh cũng nhớ đến sự ngọt ngào của buổi hẹn hò... Thế nên từ đó Choi Hyeonjoon đã bắt đầu coi trọng lời hứa của Jihoon, tự tin tin rằng mọi thứ có thể trở thành những gì anh đã hy vọng khi còn nhỏ.

Làm sao những điều đó có thể là một trò đùa được chứ? Quá đủ rồi...

Cuối cùng anh không thể kiềm chế được bản thân, nước mắt trào ra như những viên ngọc trai vỡ.

Một lúc sau anh mới chậm rãi nói.

"Từ giờ trở đi hãy tránh xa anh ra."

Kể từ đó, Choi Hyeonjoon không bao giờ nói một lời nào với Jeong Jihoon nữa. Sau giờ học, anh tự thu dọn đồ đạc và rời đi, không đợi ai, cũng không mong đợi có ai đợi mình.

Tất cả những cập nhật trên nền tảng xã hội đã bị xóa.

Có một bức ảnh của anh và Jeong Jihoon khi còn học mẫu giáo luôn được anh trân trọng đặt cạnh giường ngủ, nhưng lúc này nó cũng đã bị cất. Ban đầu anh định vứt bức ảnh đi, nhưng Choi Hyeonjoon nghĩ rằng đó là khoảnh khắc kỉ niệm ngây thơ nhất của họ nên đành thở dài và đặt nó xuống đáy hộp đựng.

Son Siwoo và những người khác lần lượt hỏi Choi Hyeonjoon chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh vẫn giữ im lặng. Họ chỉ có thể đoán rằng anh có tâm trạng không tốt sau khi thất tình.

Jeong Jihoon cũng liên tục gửi tin nhắn sau ngày hôm đó nhưng không bao giờ nhận được phản hồi.

Hắn rất đau khổ và không hiểu tại sao Choi Hyeonjoon lại nói rằng anh vốn không hề để ý đến bất kì ai khác. Sau một hồi cãi vã, cuối cùng hắn vẫn nhượng bộ anh. Jeong Jihoon không thể hiểu lý do Choi Hyeonjoon vẫn không bình tĩnh lại.

Sau khi tốt nghiệp, Jeong Jihoon muốn biết Choi Hyeonjoon học trường đại học nào nên lại gửi tin nhắn cho anh, nhưng hắn phát hiện ra mình đã bị xóa khỏi danh sách bạn bè của anh.

Hắn cố gắng tìm Choi Hyeonjoon tại nhà anh, nhưng mẹ của Choi Hyeonjoon nói rằng anh đã đi đến thành phố nơi có trường đại học từ trước và không nói rõ địa điểm cụ thể với cô.

Họ hoàn toàn cắt đứt liên lạc và không gặp nhau trong suốt 4 năm đại học.

Choi Hyeonjoon nhớ lại mối tình đầu thất bại này trên taxi khi đang về nhà. Anh ôm đầu, vẫn còn hơi đau sau khi say.

Mọi chuyện đã kết thúc, mọi chuyện đã kết thúc.

Nhưng tại sao Jeong Jihoon lại đến chơi đùa anh?

Đúng là đồ khốn kiếp! Anh sẽ không để hắn lừa một lần nữa đâu!

Choi Hyeonjoon đột nhiên hối hận vì đã để lại tiền cho Jeong Jihoon, lỡ như mọi thứ chẳng có ý nghĩa gì thì sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro