Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2,

Quay lại ngày hôm qua.

Choi Hyeonjoon được Han Wangho mời tham dự buổi họp lớp, anh ấy liên tục đảm bảo rằng Jeong Jihoon sẽ không thể đến vì bận quay phim. Thật khó để từ chối lòng tốt đó, chưa kể Han Wangho còn luôn chăm sóc Choi Hyeonjoon và là một người anh em rất tốt nữa.

Sau ba hiệp uống rượu, Son Siwoo vốn đã ngồi một lúc lâu đột nhiên đứng dậy, gần như mất thăng bằng, nói rằng mình ra ngoài đón ai đó.

Lúc đó mọi người đều say quá nên không để ý xem ai muốn tham gia bữa tiệc. Dưới ảnh hưởng của rượu, Choi Hyeonjoon đã thay đổi tính nhút nhát thường ngày của mình, anh giơ chiếc thìa vẫn còn hạt cơm lên và hát bằng cả trái tim.

Choi Hyeonjoon được mọi người cổ vũ và hát càng ngày càng hăng hơn, khi vào đúng nhịp trong bài, anh sẽ thực hiện động tác tay như thần tượng vậy, nhìn rất dễ thương và quyến rũ.

Khi Son Siwoo cùng người anh đi đón bước vào, tiếng la ó trong phòng đột nhiên dừng lại, chỉ còn Choi Hyeonjoon vẫn đang quay lưng về phía cửa mà hát rất to.

Đang hát giữa chừng thì Choi Hyeonjoon bỗng nhìn thấy trên mặt mọi người đều có biểu cảm kỳ lạ. Khi anh nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, anh quay lại và nhìn theo ánh mắt của mọi người.

Sau đó anh thấy Jeong Jihoon đang đút hai tay vào túi áo khoác và xem màn trình diễn đầy nhiệt huyết của anh.

Leng keng.

Chiếc thìa kim loại tạo ra âm thanh chói tai khi nó chạm đất.

Choi Hyeonjoon muốn chết, anh đã nghĩ đến vô số kịch bản gặp mặt bất ngờ với Jeong Jihoon nhưng chắc chắn không phải như thế này! Việc làm rơi chiếc thìa vừa rồi chợt khiến anh cảm thấy rất xấu hổ.

Anh im lặng ngồi lại vào ghế và giả vờ đã chết.

Han Wangho là người đầu tiên phản ứng.

"A ha ha, Jihoon đã tới, làm việc xong rồi à?"

"Đúng rồi ạ, được tan làm sớm nên em tới đây." Mặc dù hắn đang trả lời Han Wangho, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người Choi Hyeonjoon.

Choi Hyeonjoon bây giờ là một con đà điểu không hiểu được suy nghĩ của con người, không nhìn, không nghe, không biết gì cả.

"Nào, nào, tới đây ăn đi!"

"A, đúng rồi! Jihoon, nhanh ngồi xuống đi!"

Mọi người lần lượt mời Jeong Jihoon ngồi xuống, chỉ có Choi Hyeonjoon bồn chồn lo lắng uống hết chỗ rượu còn lại trong ly của mình.

Jeong Jihoon muốn ngồi cạnh anh!

Vốn dĩ Kim Suhwan đang là người ngồi cạnh Choi Hyeonjoon và đã thề sẽ bảo vệ Choi Hyeonjoon cho đến chết. Nếu không phải Jeong Jihoon đứng bên cạnh và liên tục bắn súng bằng mắt xuyên qua người em ấy thì Suhwan cũng đã không chạy đi với những người khác và bỏ anh lại.

Kim Suhwan: Em xin lỗi, anh trai!

Jeong Jihoon ngồi xuống một cách thoải mái, tự rót cho mình một ly rượu và uống như không có chuyện gì xảy ra.

Anh không nghĩ mọi thứ sẽ trở nên im lặng khó xử như vậy.

Nhưng Jeong Jihoon đột nhiên bướng bỉnh muốn nói chuyện!

"Đã lâu không gặp Hyeonjoon rồi."

"À, Jihoon, đã lâu không gặp."

Rất lịch sự, rất bình thường, rất tốt, Choi Hyeonjoon nghĩ, mọi chuyện cũng không tệ như anh tưởng tượng.

"Vậy anh ơi, anh không giải thích tại sao anh lại chặn em à?"

"Pfft!" Choi Hyeonjoon nhấp một ngụm rượu nhưng còn chưa nuốt được đã phải phun ra.

Những người khác ngồi bên cạnh cũng không dám nói gì, câu chuyện của hai người này quá dài dòng, tốt nhất là không nên nhúng tay vào.

"À, tại anh không dùng số đó nữa ấy mà."

Jeong Jihoon không khỏi cảm thấy buồn cười sau khi nghe. Làm sao anh có thể đưa ra một lý do qua loa, hèn nhát và cực kỳ ngu ngốc như vậy được chứ.

"Ồ, vậy tài khoản của anh có bị hack không? Bây giờ anh vẫn có thể nhắn tin với mọi người đấy nhỉ."

"Anh..."

"Được rồi, Jihoon hiện tại là người mẫu nổi tiếng, mọi người cùng uống rượu chúc mừng Jihoon đi nào!" Han Wangho tới giải cứu Choi Hyeonjoon, làm người tiên phong nâng ly lên, mọi người trong phòng cũng làm theo.

Jeong Jihoon cũng hợp tác nâng ly rượu lên, chỉ có Choi Hyeonjoon là người duy nhất vẫn còn choáng váng.

"Anh, anh không mừng cho em sao?" Thêm một câu hỏi tra tấn tâm hồn nữa.

"A, chúc mừng em..." Choi Hyeonjoon làm theo.

Tiếng ly va chạm leng keng, lại một ly rượu nữa được uống hết.

Đoạn sau của bữa tiệc thì Jeong Jihoon không làm cho Choi Hyeonjoon khó xử nữa, nhưng chính anh cũng không thể tập trung được.

Mọi người rủ nhau kể về tuổi trẻ trong khi uống rượu, ai là người bị thầy nhắm tới nhiều nhất, ai đánh nhau với bạn nữ lớp bên cạnh, ai trốn học đi chơi game trong quán net bị thầy cô và phụ huynh bắt quả tang.

Choi Hyeonjoon uống rượu và ngơ ngác nghe bọn họ nói, thỉnh thoảng cười ngốc nghếch hùa theo, không nhận ra có người đang chú ý tới mình.

Không biết anh đã uống bao nhiêu, nhưng ý thức của Choi Hyeonjoon vốn đã rất mơ hồ rồi, đến khi những người xung quanh đẩy anh và nói: "Đến lượt mày kìa" thì anh mới thoáng tỉnh táo lại. Choi Hyeonjoon nhìn chai nước quay về phía mình, nhưng anh thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra và mọi người bắt đầu chơi game khi nào.

Người quay chai hỏi Choi Hyeonjoon.

"Lần cuối cùng mày yêu ai đó là khi nào?"

Choi Hyeonjoon khó tập trung và cố gắng trả lời các câu hỏi, nhưng lời nói của anh ấy rất đứt quãng và không thể nghe rõ.

Có người đang hết sức tập trung chờ đợi câu trả lời này, nóng lòng muốn chết nhưng vẫn phải giữ vẻ bình tĩnh bề ngoài.

Cuối cùng Choi Hyeonjoon cũng nói ra những từ mấu chốt.

"...cấp ba..."

Hiển nhiên rồi, Jeong Jihoon nghĩ.

Lúc đó Choi Hyeonjoon đã yêu sau lưng hắn, chỉ có mình Jihoon là người đứng trong bóng tối.

Từ nhỏ hắn đã hứa hẹn Choi Hyeonjoon rằng dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ cưới anh, nhưng anh đã thay đổi!

Loại người phản bội này đáng phải nuốt ngàn mũi kim!

Điều khiến hắn khó chịu nhất là Choi Hyeonjoon tự dưng vô cớ cãi nhau với hắn. Trong suốt nửa cuối năm cuối trung học, hắn trở thành một người xa lạ với anh. Khi họ tách nhau ra sau khi học đại học, anh đã bí mật chặn hắn trên tất cả các mạng xã hội và không liên lạc nữa.

Nếu không phải hắn nói dối Han Wangho rằng hắn không thể đến họp lớp vì bận thì chắc chắn Choi Hyeonjoon sẽ không bao giờ đến đây!

Jeong Jihoon thực sự muốn bóp chết Choi Hyeonjoon, nhưng lại muốn bóp cổ chính mình hơn. Hắn bị anh đối xử như vậy mà vẫn còn rất nhớ anh.

Đợi đến cuối bữa tiệc thì Choi Hyeonjoon đã bắt đầu nói nhảm rồi, hắn đặt tay lên vai Han Wangho, nói rằng Alpha thật sự rất tốt khiến Han Wangho nhanh chóng bịt miệng hắn lại rồi đáp lời: "Được rồi, được rồi".

Sau đó Jeong Jihoon đi tới, kéo Choi Hyeonjoon dựa vào mình, đặt tay anh lên cổ hắn, nhẹ nhàng bế anh lên.

Để không để ai ngăn cản, hắn đã nói trước với mọi người rằng hắn sẽ đưa Hyeonjoon về nhà, chặn mọi lý do của người khác rồi ôm anh rời đi.

Mọi người đều âm thầm làm dấu thánh giá cầu nguyện cho Choi Hyeonjoon trong lòng.

Jeong Jihoon cẩn thận đặt Choi Hyeonjoon vào ghế phụ rồi thắt dây an toàn. Hắn không hề lừa dối ai, hắn thật sự có ý định đưa Choi Hyeonjoon về nhà.

Chỉ là hắn đang đưa anh trở về nhà của mình mà thôi.

Xe chạy trên đường, Choi Hyeonjoon im lặng như một đứa trẻ, trong lúc ngủ thỉnh thoảng còn lẩm bẩm mấy chữ: "Em xấu xa" và "Em nói dối anh..."

Jeong Jihoon lắng nghe mọi thứ, đầu ngón tay nắm chặt vô lăng trở nên trắng bệch. Hắn rất tức giận vì Choi Hyeonjoon vẫn yêu thằng xa lạ mà hắn thậm chí không hề biết là ai, ngay cả trong giấc mơ vẫn nhớ đến người đó.

Hắn tức giận đưa tay nhéo nhéo mặt Choi Hyeonjoon, nhưng bởi vì không khống chế được lực nên nhỡ tay làm đôi má trắng nõn mềm mại lập tức đỏ bừng. Trong giấc mơ, Choi Hyeonjoon càm thấy bị đau, anh mím chặt miệng để kiềm chế cảm xúc, đau khổ đến rơi nước mắt.

Thấy vậy, Jeong Jihoon hoảng sợ đậu xe lại bên đường, ôm lấy Choi Hyeonjoon, dỗ dành và không ngừng vỗ lưng anh. Hắn hối hận vì đã quá mạnh tay, Choi Hyeonjoon sau khi được dỗ dành cũng không tủi thân nữa, hơi thở dần trở nên đều đặn như cũ.

Mày quá nhu nhược, Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon lấy áo khoác che cho anh rồi tiếp tục lái xe.

Khi đến trước cửa nhà, Jeong Jihoon tháo dây an toàn và muốn bế anh xuống. Kết quả là Choi Hyeonjoon tỉnh lại nhưng vẫn say khướt, hét lên đây không phải nhà mình và anh muốn về nhà.

Jeong Jihoon không quan tâm đến việc anh đấm đá chân tay, thậm chí còn nửa ôm nửa kéo anh vào nhà. Khi hàng xóm đi ngang qua và nhìn hắn một cách lạ lùng, Jihoon chỉ có thể giả vờ bất lực chỉ vào đầu Choi Hyeonjoon rồi xua tay.

Cửa nhà đã khóa, Choi Hyeonjoon bối rối không biết làm gì, chỉ có thể kiên trì đẩy tay nắm cửa, không ngừng phàn nàn vì sao không mở được.

Bây giờ anh đã trở thành một tên say rượu không biết gì!

Jeong Jihoon cố gắng kéo anh ra khỏi cửa nhưng lại bị Hyeonjoon đẩy ra xa. Choi Hyeonjoon nghĩ mình nên tránh xa người lạ, nhưng khi nhìn Jeong Jihoon, dường như tên người lạ này đang dần trở nên hung dữ hơn!

Jeong Jihoon tiến về phía anh với vẻ mặt lạnh lùng. Choi Hyeonjoon theo bản năng bị ép vào góc.

Anh bị ghim chặt vào tường, chỉ có thể nhìn người đối diện bằng đôi mắt khép hờ một cách đáng thương.

Nhìn bộ dạng này của Choi Hyeonjoon, Jeong Jihoon thực sự chỉ muốn nuốt anh vào bụng!

"Tốt nhất là anh nên ngoan ngoãn nghe lời em đi, nếu không em không chắc em sẽ làm ra chuyện gì quá đáng đâu."

Sau khi Choi Hyeonjoon nghe được lời đe dọa của Jeong Jihoon, không hiểu vì lý do gì mà lại đột nhiên nảy sinh tâm lý nổi loạn, anh hung hãn đẩy Jeong Jihoon ra và bắt đầu gào lên.

"Em đang làm trò gì vậy, thằng khốn này! Rõ ràng là lỗi của em mà! Tại sao em lại nói chuyện với anh như vậy chứ?"

Mức độ tức giận của Jeong Jihoon sắp lên đến mức bùng nổ, dù thế nào đi nữa, hôm nay hắn cũng phải dạy cho Choi Hyeonjoon này một bài học! Nghĩ thế, hắn ngay lập tức tiến tới bắt lấy anh.

Rượu vào làm người ta bạo dạn hơn, cho nên Choi Hyeonjoon cũng không chịu thua hắn, túm lấy cổ áo của Jeong Jihoon hung ác nói.

"Jeong Jihoon, anh muốn giết em!"

Sau đó, anh giơ nắm đấm lên như định đánh nhau khiến người đang tức giận bật cười.

"Giỏi thì xem xem anh đánh được ai."

Jeong Jihoon không thèm đối phó với anh, tóm lấy Choi Hyeonjoon kéo vào phòng rồi ném anh lên giường, cũng không quan tâm đến người kia vẫn còn đang chửi bới lên án việc hắn ức hiếp anh.

Mèo thích tóm lấy những phần quan trọng của con mồi bằng một chân.

Hắn dùng một tay nắm lấy cổ Choi Hyeonjoon, không dùng chút sức lực nào, để anh vùng vẫy một cách vô ích như một con thỏ nhỏ.

Jeong Jihoon bóc miếng dán ức chế trên tuyến mùi.

Sự tỉnh táo còn lại của Choi Hyeonjoon đã bị pheromone đàn áp.

Pheromone của Jeong Jihoon có vị như chanh, nồng đến nỗi Choi Hyeonjoon không khỏi cau mày. Hương dâu ngọt ngào của chính anh đã bị axit citric hống hách làm lu mờ.

Những nụ hôn sâu, sự gặm nhấm và ảnh hưởng của pheromone khiến cơ thể anh trở nên mềm nhũn ngay lập tức.

"Lạnh..." Choi Hyeonjoon thì thầm nhẹ nhàng vào tai Jeong Jihoon như một chiếc lông vũ. Quần áo của anh đã được cởi bỏ, điều hòa thổi một lớp gió lên người anh khiến anh nổi da gà. Nhưng yêu cầu của anh đã nhanh chóng được Jihoon đáp ứng, hắn ôm anh, hai lồng ngực áp sát vào nhau, hơi ấm truyền đến làm anh dựa vào người Jihoon, hai tay run rẩy đặt lên vai đối phương.

Jeong Jihoon ghé sát vào tai anh, thì thầm như tiếng gọi của ác quỷ.

"Đây là anh muốn em làm đấy nhé."

Jeong Jihoon xuyên qua giới hạn, máu lan ra trên ga trải giường.

"Đau quá... Jeong Jihoon, em...ra ngoài...Anh không muốn nữa, a a, em cút đi... cút đi!" Choi Hyeonjoon cảm giác như toàn thân bị xé làm đôi, nước mắt rơi không ngừng. Anh cao giọng mắng hắn, giọng nói còn nghe tiếng khóc, đập vào ngực Jeong Jihoon để đuổi hắn đi.

"Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa."

Hắn đang trả lời anh, nhưng cũng tựa như đang nói với chính mình.

Jeong Jihoon cắn vào tuyến mùi phồng lên của Choi Hyeonjoon, răng nanh cắn xé bề mặt da, truyền pheromone vào máu của Hyeonjoon và chiếm giữ cơ thể anh.

Choi Hyeonjoon cảm thấy đau đớn đến mức tê dại. Anh không thể phản kháng nên chỉ có thể nghe lời hắn, để Jihoon cảm nhận sự run rẩy trong từng cử động của anh.

Đêm rất dài, nhưng vẫn không đủ để Jeong Jihoon yêu thương người đang nằm dưới thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro