Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63

"Cái gì thế?"

"Một loại kẹo làm giảm bớt mệt mỏi. Nếu không định ngủ thì ăn nó sẽ giúp cậu tiếp tục di chuyển vào ngày mai."

Cái thứ có màu xanh da trời nhạt này thực sự rất giống một viên kẹo. Tôi mở to mắt để thể hiện sự cảm kích của mình và bỏ viên kẹo vào miệng.

"... Cậu ăn nó mà không nghi ngờ gì hết."

Nó ngọt hơn so với mong đợi cho một thứ làm giảm sự mệt mỏi. Lăn viên kẹo trong miệng, tôi mơ hồ hỏi Woo Seo-hyuk.

"Tôi có nên nghi ngờ không?"

"Không phải như vậy, nhưng... cậu có thích đồ ngọt không?"

"Vâng. Nó tuyệt lắm."

Tôi đã đi quanh cổng cả ngày và có hơi nhức đầu, nhưng sau khi ăn kẹo, khoang miệng tôi cảm thấy mát mẻ hơn và tâm trí cũng dịu đi.

"Vậy thì tốt. Đó là một thứ dễ kiếm nhưng đôi khi lại không hiệu quả với một số người."

Một thứ thú vị. Nếu bạn ăn loại kẹo này, sự mệt mỏi sẽ biến mất. Khi cơ thể hạng A của tôi ở trạng thái tốt, tôi có thể đi lòng vòng quanh cổng mà không cần ngủ trong một tuần.

"Anh mua nó ở đâu thế?"

Tôi đã hỏi Woo Seo-hyuk về nguồn gốc với suy nghĩ rằng mình cũng nên mua một ít để mang theo.

"Tuy được sản xuất để đảm bảo an toàn nhất có thể nhưng nó vẫn chứa tác dụng phụ."

Tuy nhiên, trước câu hỏi của tôi, Woo Seo-hyuk đã lộ ra biểu tình kỳ quái và lảng tránh sang điều khác thay vì trả lời nó.

"À thì... tôi cũng đoán vậy."

Cà phê và đồ uống có chứa caffeine chứa rất nhiều tác dụng phụ. Vì vậy, tất nhiên là con hàng này cũng sẽ có rồi. Tôi nhìn anh ấy với vẻ nghi ngờ.

"Tôi có thể cho cậu nhiều kẹo hơn, nhưng có vẻ cậu Han Yi-gyeol sẽ lạm dụng nó nếu tôi làm thế."

Sao anh biết được? Xoa xoa đầu vì xấu hổ, tôi hỏi.

"Vậy, nơi bán nó thì..."

"Tôi nghĩ có khoảng hai mươi chỗ như thế đấy."

"Haha, không thể nào. Xin đừng làm vậy và hãy cho tôi biết đi."

"Tôi xin lỗi."

"Tôi vẫn là hạng A mà, vì vậy ăn một ít trong số này sẽ không gây ra vấn đề gì lớn đâu, phải không?"

Tôi cố gặng hỏi thêm lần nữa, nhưng Woo Seo-hyuk vẫn kiên quyết từ chối.

"Tôi xin lỗi."

"......"

Không, nếu anh định làm thế ngay từ đầu thì đáng lẽ không nên đưa nó cho tôi mới phải. Anh khiến người khác hứng thú với một thứ rồi chẳng thèm cho họ biết đó là gì, tồi quá.

Tôi càu nhàu trong lòng và suy nghĩ.

"Tôi sẽ phải nhờ đến sự giúp đỡ của Cheon Sa-yeon." :)))

Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy ngày càng có nhiều thứ để nhờ vả Cheon Sa-yeon hơn.

--------------------------------------------

Trong khi các thành viên dọn dẹp giường của họ, tôi, Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk lại gặp nhau lần nữa. Nó là để quyết định xem phải làm gì với con đường ẩn bên cạnh lối vào tầng hai.

"Thật lòng mà nói, tôi nghĩ nó vẫn đáng để xem xét, nhưng tôi sẽ không cố chấp với chuyện đó."

"Tôi đi cũng không sao, nhưng với tư cách là người phụ trách, tôi không thể để mọi người lại được... Lần này, tốt hơn hết là cứ lên tầng ba như bình thường."

"Chúng ta đang ở trên cùng một con thuyền. Anh không cần phải tự mình giải quyết các vấn đề xảy ra đâu."

Vào cuối cuộc thảo luận, chúng tôi đã quyết định sẽ không đi đến đó. Có hơi tiếc, nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu quay lại vào lần sau.

"Êy, như thế chẳng vui chút nào."

"Thật nhàm chán khi cấp độ quái vật đã bị hạ xuống."

"Tôi muốn gặp những con quái vật mới mẻ hơn ở những nơi chưa được khám phá cơ!"

"Còn việc đi hết con đường lên tầng ba thì sao?"

"Phải đấy. Trừ những ai đang gặp khó khăn ra ~ "

Đúng hơn là, chính các thành viên của hội đã bác bỏ quyết định này. Những người không tham chiến trông có vẻ mệt mỏi khi nhìn thấy đội chiến đấu đã lấy lại sức sống và nói chuyện hào hứng với nhau sau khi họ được nghỉ ngơi đầy đủ.

"Phản đối. Thay đổi kế hoạch và kéo dài lịch trình ban đầu là một việc đáng bị khiển trách."

"Gì? Đó là một câu chuyện khác. Cho đến hôm qua, đội trưởng đã bảo chúng ta đi trước mà."

"Các cậu đang phản bội tôi đấy à?"

Nhìn các thành viên phản đối kịch liệt, Park Geon-ho đáng thương lên tiếng.

"Mấy tên khốn ngu ngốc này. Có biết rằng anh ấy đã thay đổi quan điểm của mình chỉ vì sợ bị khiển trách không?"

"Vậy là không à?"

"Rồi sao?"

"Dù sao thì, sau khi đọc bản phê bình, tôi sẽ viết ra một số chi tiết. Tôi chắc chắn vì tôi đã làm thế vài lần trước đây rồi. Điều tôi thực sự sợ là..."

Park Geon-ho hạ giọng và nghiêm mặt nói.

"Thời gian mà Chủ nhân gọi ấy. Không phải bây giờ nhưng tôi có một cảm giác rằng nếu tự chủ trương hành động thì tôi sẽ nhận được cuộc gọi đến từ văn phòng đại diện..."

Tôi thở dài. Đúng vậy. Từ đầu đến cuối toàn những lời nhảm nhí.

Thật buồn cười khi thấy các thành viên đều bày ra vẻ mặt thảm thương. Nhìn sang bên cạnh, Woo Seo-hyuk cũng ném cho Park Geon-ho một ánh nhìn khinh bỉ.

Các thành viên bị Park Geon-ho thuyết phục đã im lặng làm theo mệnh lệnh. Khi chúng tôi đi trên cầu thang lên tầng hai, một cánh cửa lớn làm bằng đá sa thạch đã xuất hiện.

"Xem nào."

Sau khi dùng chân thô bạo đẩy đống cát chất đầy trước cửa, Park Geon-ho giẫm mạnh lên phiến đá có khắc hình tam giác. Để mở cửa, chúng tôi phải chạm vào một công tắc ẩn.

Kugugugung!

Cát trôi nhẹ xuống và cánh cửa được nâng lên như thể đang mở rộng miệng. Cùng lúc đó, một mũi tên sắc bén đã bay thẳng về phần đầu của Park Geon-ho.

"Hửm?"

Park Geon-ho nhẹ cúi đầu để tránh đòn tấn công rồi ném quả cầu sắt đang cầm vào bên trong.

Kieeeek!

Tiếng la hét của con quái vật được nghe thấy cùng với âm thanh của vụ nổ. Trong một lúc, hàng chục mũi tên đã lao về phía chúng tôi.

"Đứng yên!"

Một thành viên chạy lên trước Park Geon-ho và tạo ra một bức màn trắng. Tiing! May mắn thay, mũi tên không thể xuyên qua tấm chắn và đều rơi hết xuống sàn.

"Đây là lần đầu tiên điều này xảy ra. Con quái vật không ở yên một chỗ mà lại chặn trước cửa?"

Ngiêng đầu sang một bên, Park Geon-ho cau mày lại. Những con quái vật bị đánh sập như những quân cờ domino trước đòn tấn công của đội tầm xa.

Sau khi xoá bỏ tấm chắn và đi qua cánh cửa, tôi nhìn thấy xác quái vật chất đầy sàn nhà. Hộp sọ đen và những cung tên cũ. Là quái vật cung thủ hạng A, nó không phải một đối thủ dễ chết như thế này.

Người định dạng kiểm tra cấp bậc của tên cung thủ với vẻ mặt nghiêm túc, rồi quay sang nói với Park Geon-ho.

"Đội trưởng. Nó cao hơn tầng một."

"Đã trở thành cấp B sao?"

"Đúng vậy. 78,4% cấp B. Lúc trước, nó là 21,54% cấp A."

"Cấp bậc đã giảm, nhưng nó lại thay đổi mạnh mẽ đến mức còn đi được đến trước cửa..."

Park Geon-ho trông có vẻ không thoải mái. Cấp bậc đã hạ xuống. Đây là điều mà tôi mong đợi ngay từ tầng đầu tiên. Thứ hai, việc tấn công như thể nó đang chờ đợi sẵn ngay khi chúng tôi xuất hiện là một hành vi rất bất thường.

'Đúng vậy. Giống như... nó đủ thông minh để biết khi nào chúng tôi sẽ đến.'

Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng một con quái vật cấp S+, hay một con quái vật đã rơi xuống cấp B lại có thể thông minh đến vậy?

Cho dù có cùng suy nghĩ với tôi hay không, Park Geon-ho đã tập hợp các thành viên của hội lại.

"Mấy cậu có nhận thấy điều gì kì lạ không?"

"Không có gì kì quái cả."

"Mọi thứ có chút mơ hồ."

"Nếu nó còn sống, chúng ta có thể xem xem liệu nó có bị dính một loại bùa chú nào đó hay không, nhưng nó đã chết rồi..."

Một vài thứ đã được điều tra nhưng chưa có kết luận cụ thể. Không còn cách nào khác nên cuối cùng, chúng tôi vẫn tiếp tục di chuyển với sự khó chịu bao trùm lấy toàn đội.

"Bầu không khí thật kỳ lạ."

"Cẩn thận. Kim Woo-jin, cậu cũng thế."

Tôi nhìn xung quanh cũng như chú ý đến Min Ah-rin đang có biểu hiện lo lắng, và Kim Woo-jin bên cạnh cô ấy.

Có một cảm giác quái lạ và khó chịu đang đeo bám tôi.

Con quái vật thứ hai xuất hiện là một con sâu bướm khổng lồ, một Đại ấu trùng cấp B. So với cơ thể chậm chạp, nó là một trong những quái vật khó đối phó nhất với khả năng áp sát, phun chất độc khắp nơi với những lỗ độc trên lưng.

"Gì?"

Tuy nhiên, Đại ấu trùng không hề nhúc nhích mà chỉ giữ trạng thái tĩnh lặng, thay vì phun ra chất độc. Tôi băn khoăn không biết liệu nó đã chết chưa, nhưng phần thân của nó hơi run lên như để báo hiệu rằng nó còn thở.

Con quái này lớn và mập hơn hầu hết những con đực trưởng thành, một thành viên đang tiến lại cơ thể cuộn tròn của nó.

"Để đề phòng, đội cận chiến lùi lại. Nó có thể phun chất độc."

Đội tầm xa lên tiếng trong khi bước lên phía trước. Tôi cũng bị mắc kẹt ở giữa và sử dụng khả năng của mình để tấn công Đại ấu trùng.

Với phần giữa cơ thể bị cắt đứt, con quái vật khổng lồ chết mà không hề kêu la một tiếng. Những con khác cũng vậy. Người định dạng đã xác nhận cấp bậc trên xác chết.

"Hạng C 69,2%."

"Thật là..."

Đang khoanh tay suy nghĩ về điều gì đó với cặp lông mày cau lại, Park Geon-ho ra lệnh cho các thành viên đốt tất cả xác chết của đám ấu trùng. Vì mọi thứ không diễn ra như bình thường, anh lo lắng rằng cơ thể chúng sẽ sống lại hoặc bị thao túng bởi một sức mạnh nào đó.

Xác của lũ quái vật đã bị hạ xuống cấp C, vẫn bị thiêu rụi ngay cả với ngọn lửa bình thường. Giải quyết xong, cả đội tiếp tục di chuyển.

----------------------------------------------

Xử lý đám quái vật nhanh hơn dự định ban đầu, mọi người thu dọn hành lý để nghỉ ngơi trước cầu thang lên tầng ba.

Ngay cả sau đám Đại ấu trùng, những con quái vật có cấp độ thấp hơn vẫn tiếp tục xuất hiện. Đó là một tình huống quá mức tầm thường đối với những người lo lắng rằng quái vật cấp S+ sẽ xuất hiện như một dị biến.

Vốn mong đợi cuộc đụng độ kịch liệt với một con quái vật mạnh mẽ, Park Geon-ho và các thành viên của Bộ phận hoạt động đặc biệt đã trả lời rằng họ đang vã ra nước, trái ngược với họ, những người không thể chiến đấu và Woo Seo-hyuk lại ở trong một bầu không khí rất thư thái.

Còn tôi, thật mừng khi cấp bậc bị tụt xuống. Tôi đã có thể giải tỏa một số lo lắng của mình về Min Ah-rin và Kim Woo-jin.

'Hơn thế nữa, vấn đề không phải là cấp bậc...'

Đó hẳn là một chuyển động bất thường của con quái vật. Không chỉ tôi, mà cả Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk cũng cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề. Không giống như tầng một, tôi tiếp tục nhìn xung quanh một cách nhạy cảm.

"Cậu Yi-gyeol."

Min Ah-rin đưa thứ cô ấy đang cầm trên tay cho tôi. Đó là cốc trà lúa mạch đang toả ra làn hơi ấm nóng.

"Cảm ơn cô."

"Cậu không mệt sao?"

"Nó ổn mà."

Khi tình hình diễn ra như thế này, mong muốn được ngủ của tôi đã hoàn toàn biến mất. Thể trạng hạng A quả thực rất hữu ích trong trường hợp như vậy. Ngay cả khi tôi không ngủ trong hai ngày, bằng cách nào đó tôi vẫn có thể chịu đựng được.

Mặt khác, Min Ah-rin và Kim Woo-jin, những người không có năng lực chiến đấu, lại có làn da khá thô ráp. Chúng tôi đã di chuyển cả ngày, và giường ngủ không hề thoải mái chút nào, vì vậy mệt mỏi là điều hiển nhiên.

"Trông cô có vẻ kiệt sức, cô Min Ah-rin."

"Đại khái là vậy, nhưng... tầng hai đã xong rồi. Chúng ta chỉ cần làm việc chăm chỉ cho đến ngày mai nữa thôi."

"Đúng thế. Hãy vui lên chút nào. Kim Woo-jin, cậu có sao không?"

"Ừ."

Kim Woo-jin lặng lẽ gật đầu trước câu hỏi của tôi. Sau cuộc trò chuyện ngày hôm qua, Kim Woo-jin vẫn cư xử như bình thường, nhưng cảm giác xa cách vẫn còn đó.

Tôi cảm thấy có chút cay đắng và giả vờ như không biết gì cả. Nếu tôi không thể chịu trách nhiệm và có một lời giải thích thỏa đáng, tôi phải chấp nhận điều này.

Min Ah-rin dường như cũng nhận thấy tình huống này ở một mức độ nào đó, nhưng cô ấy quyết định rằng nó không phải vấn đề mà người khác có thể can thiệp được, vì vậy cô ấy không nói gì cả mà chỉ mỉm cười chúc ngủ ngon.

"Hẹn gặp lại vào ngày mai, cậu Yi-gyeol. Cậu Woo-jin."

"Chúc ngủ ngon."

Thời gian trôi qua, tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ, trừ một số ít đang đứng canh. Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk liên tục dạo quanh đội để đề phòng cuộc tấn công bất ngờ của lũ quái vật.

Tôi ở bên cạnh Kim Woo-jin và Min Ah-rin mà không buồn ngủ chút nào.

----------------------------------------------

*Min Ah-rin kiểu: Cố lên, sắp được về nhà rồi.

Khổ thân chị nhưng cũng xin chia buồn với chị trước tương lai :)))*

*Hừm, từ cánh cổng đầu tiên đã cho thấy, hết quái vật kiểu thần thoại đáng sợ thì sẽ đến mấy con hình dạng chết khiếp, điển hình: sâu bướm, rắn rết...*

*Sau cánh cổng này, mọi thứ bắt đầu dồn dập, kịch tính hơn trước... Tôi đánh giá như vậy... về mọi mặt*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro