(SS2) Chương 1: Kẻ bán rẻ linh hồn !
Lang thang trên đống đổ nát của những tòa nhà, những tiếng khóc than của những đứa trẻ mất đi ba,mẹ mất đi nơi nương tựa của mình, cơn ác mộng này đúng ra không nên tồn tại, nhất là đối với những đứa trẻ vừa mới lớn, chúng nó chỉ vừa biết suy nghĩ, vừa học được cách yêu đấng sinh thành của mình, thế mà bây giờ chúng nó đang đối mặt với hiện thực, một hiện thực.... tàn khốc. Nơi đây đã từng là một thành phố rất xinh đẹp, một thành phố được chúa phù hộ, một thành phố yên bình, một thành phố không có tiếng khóc than, vậy mà bây giờ trước mắt tôi, những người tôi còn nói chuyện vui vẻ vào sáng nay, giờ họ đang nằm dưới đống đổ nát, người con gái tôi yêu, trao tôi nụ hôn đầu, vậy mà bây giờ thứ tôi còn giữ được của cô ấy, chỉ là cánh tay nhỏ bé này !. Chuyện này, tất cả mọi chuyện này đều do tên bán quỷ khốn kiếp ấy gây ra, cơn giận của tôi không bao giờ có thể nuốt trôi được, 10 năm, 20 năm chỉ cần gặp hắn ở đâu, tôi sẽ xé xác hắn ra ở nơi đó, và đem cái đầu của tên chó chết ấy tế trên mộ những người đã khuất, tế trên mộ bạn gái của tôi.
Tôi khụy xuống giữa thành phố, nơi tượng chúa được đặt, tại sao mọi thứ bị phá hủy, chúng giết người không gướm tay, ấy vậy mà bức tượng của chúa vẫn còn đứng vững, vẫn còn hiên ngang, vẫn còn mở mắt nhìn sinh linh vô tội chết đi ? chết đi bởi những tạo vật của người ? hả, tại sao vậy ? tại sao người vẫn có thể nở nụ cười vậy ? HẢ ? nói đi ? tại sao người lại tạo ra chúng con ?.
Những đứa trẻ xung quanh cũng cúi xuống, chúng đan tay vào nhau và cầu nguyện, lời cầu nguyện của chúng có lẽ không bao giờ có thể chạm đến tai thiên chúa, nhìn chúng mà tim tôi đau như cắt vậy, tôi chỉ cố cắn chặt môi mình, người tôi run run, cố nén sức cho nước mắt đừng rơi. Tôi cố đứng lên, tôi vịnh lấy vai của thiên chúa, tôi dồn lực mình đập thật mạnh vào trán của người, máu trên đầu tôi rỉ ra, nó rơi xuống từng giọt, từng giọt, tôi lấy tay thấm máu trên trán của mình, tôi bôi vào 2 khóe mắt của chúa, và quay lại nhìn lũ trẻ đang sợ hãi:
"Chúa đang bật khóc cho chúng ta, các em đừng sợ, chúa sẽ bảo vệ chúng ta, nếu người không làm được, thì chính anh sẽ làm thay chúa"
Đúng vậy, nếu không ai làm thì chính bản thân mình làm, không nên chỉ ngồi đó và trông chờ vào người khác. Tôi hít một hơi thật sâu và đưa ra cho mình một quyết định, đó là đi đến thiên đàng nơi chúa ngự trị, và tìm ông ta, đấm ông ta một cái thật mạnh, cho ông ta tỉnh giấc và nhìn lại, những thứ mà ông ta đã bỏ bê khi tạo ra, đó là trách nhiệm của tôi, khi gánh vác trên vai mình cái tên Matsumoto Kito.
Tương truyền trong kinh thánh, một bản kinh mà không ai biết chỉ lưu truyền qua nhà tôi, đó là nơi chúa ngự trị cách chúng ta đến vạn dặm đường, cách chúng ta hàng vạn con sông, hàng ngàn ngọn núi, nơi chúa ngự trị là một nơi không ai biết đến, như chốn bồng lai, chỉ những kẻ có khao khát cực kì lớn để gặp chúa mới có thể đặt chân vào được, nếu không sẽ bị ảo ảnh nuốt chửng. Tôi không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với mình, tôi bây giờ đang ngập tràn trong khái niệm hận thù, tôi chết hoặc hắn ta chết, và để làm được đều đó tôi cần sức mạnh của chúa, của đấng toàn năng thế giới này !.
Tôi đặt chân và đi, không cần nghĩ ngơi, tôi cứ cặm cụi đi về hướng tây, tôi vừa đi, vừa vẽ gương mặt tên bán quỷ chó chết trong đầu mình, vẽ lên hận thù trong mình, vẽ lên gương mặt người con gái tôi yêu khi bị hắn xé ra từng mảnh, vẽ lên vẻ thảm hại của tôi chỉ biết khụy chân, khóc và ôm lấy thân xác cô ấy, và cuối cùng vẽ lên cái nụ cười giả tạo của hắn ta khi tiếp cận tôi, đúng vậy cái nụ cười chó chết đó khi hắn tự gọi bản thân hắn là một người bạn của tôi. Mọi chuyện xảy ra cách đây một tháng, mà tôi cứ ngỡ là hôm qua, cái lúc mà hắn xuất hiện trước mặt tôi và tự giới thiệu tên mình là MATSUMOTO AKI !.
(....)
Tôi là một kẻ yếu đuối, nhút nhát, tự ti cả trong trường lẫn ngoài xã hội. Khi bạn bè tụ tập chơi game, hút chích, đánh nhau thì tôi lại làm bạn với những quyển sách, những quyển sách của thế giới này đa dạng lắm, có sách viết về động vật, có sách viết về vũ trụ, có sách viết về con người, có sách viết về ác quỷ, và thậm chí có những cuốn sách viết về một thế giới song song !. Tôi cứ ngỡ đó là chuyện hư ảo, không có thật, trên đời này làm gì lại tồn tại một thế giới song song với mình được, một trái đất chia ra 2 khoảng không thời gian, và những con người hai thế giới có những suy nghĩ và nền văn mình khác nhau, một thế giới hư cấu như vậy thì làm sao tồn tại, mà nếu nó tồn tại thì chắc chỉ có chúa và quỷ mới biết đên thôi. Đó là những suy nghĩ của tôi hồi còn trẻ và kết luận cuối cùng của tôi là chúng không thế nào tồn tại. Tôi vừa đi vừa nhớ lại quá khứ của mình, những suy nghĩ trẻ con, non nớt của mình, tôi thật sự muốn quay về quá khứ và tát bản thân tôi một cái, bởi sự chủ quan và kết luận vô căn cứ, tôi đã đánh mất tất cả mọi thứ, thứ bây giờ còn tồn tại và sục sôi trong tim tôi đó là lòng hận thù.
Tôi có một cô bạn thân từ nhỏ, lúc nào tôi cũng là mục tiêu bị ăn hiếp của bọn trẻ trâu trong xóm và người anh hùng lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc và giải vây cho tôi, là cô bạn thân của tôi. Tôi yêu cô ấy và thầm ngưỡng mộ cô ấy, tôi muốn một lúc nào đó tôi trở nên mạnh mẽ thì đó là lúc mà tôi sẽ tỏ tình và bảo vệ cô ấy. Nhưng tôi nhát lắm, 5 năm, 10 năm sau tôi cũng vẫn không có đủ can đảm để tỏ tình, tôi sợ sự ngu ngốc của mình sẽ phá vỡ tình bạn này, nhưng rôi ông trời cho tôi một cơ duyên, đó là lúc cô ấy gục ngã, cô ấy đã mất đi ba và mẹ của mình trong một tai nạn xe hơi. Tôi cũng không biết mình sinh ra từ đâu và ba, mẹ tôi là ai, tôi chỉ là một đứa trẻ của cô nhi viện, nên lúc đó thấy cô ấy gục ngã và bật khóc, tôi cũng không biết phải làm gì. Tâm trạng rối bời của mình, liệu mình có xứng đáng là chỗ dựa của cô ấy hay không ?, mình có thể đem cho cô ấy hạnh phúc hay không ?, tôi không biết được, tôi chỉ biết lẳng lặng nhìn cô ấy khóc, và rồi cô ấy giương gương mặt đẫm nước mắt của mình cho tôi xem, cứ như cô ấy muốn nói "Bây giờ tớ phải làm thế nào đây Kito", tim tôi thắt chặt lại, tôi không kìm được cảm xúc của mình, tôi ôm nhàu lấy cô ấy, và tôi tự hứa với lòng là sẽ bảo vệ cô ấy cả đời. Và rồi tên bán quỷ ấy đến, hắn tỏ ra thân thiết và tiếp cận tôi, đối với tôi đó là người bạn đầu tiên ngoài cô ấy, hắn cho tôi sự tin tưởng, cho tôi tình anh em, chia ngọt sẻ bùi ổ bánh mì và hắn giết cô ấy, trước mắt tôi.
Mồ hôi tôi đang nhuễ nhoại, tôi đã đi được 5 ngày đường, được gần 100 cây số, vẫn còn quá xa, trời cũng đã sụp tối, tôi hì hục kiếm những căn nhà bỏ trống vì đã bị binh đoàn quỷ chiếm mất và tá túc một đêm. Một ngôi nhà không có trần, khi nằm xuống tôi có thể thấy mặt trăng sáng thế nào, tôi giơ tay của mình lên như có thế tóm gọn mặt trăng trong lòng bàn tay của tôi. Đôi mắt tôi dần xụp xuống và nghĩ ngơi, và lúc nào cũng vậy, tôi luôn mơ về cái quá khứ lúc mà tên bán quỷ xuất hiện, giấc mơ này giống như đang nhắc cho tôi biết, không bao giờ được quên nỗi hận thù trong lòng của mình.
Giấc mơ đó rất rõ ràng, cứ như tôi đang xem một replay một bộ phim về cuộc đời mình. Lúc đó tôi đang vác cũi khô về cô nhi viện thì bắt gặp một chàng trai, hắn ta bịt kín bên mắt trái của mình lại và đang ngồi thổi sáo, tiếng sáo nghe du dương và rất hay, ngồi cạnh bên hắn ta là hai cô gái trông rất xinh đẹp. Tiếng sáo vừa dứt, hắn ta bắt đầu chú ý đến tôi và đến gần ngõ lời bắt chuyện, hắn nói muốn tìm một cô nhi viện và tôi dẫn hắn về chung, hai cô gái vẫn bám sát hắn không ngừng. Đến nơi, hắn hỏi người nuôi dưỡng của tôi "Ở đây có ai tên là Matsumoto Kito không", Tôi hơi bất ngờ là hắn tìm mình làm gì, nhưng tôi sợ hắn là người xấu nên tôi nháy mắt với Sơ rằng không có người đó ở đây. Hắn tỏ ra hơi thờ thẩn và tự nhận là bạn tôi, tôi biết hắn đang nói dối, tôi chỉ muốn hắn đi thật xa và đừng lại gần đây nữa. Nhưng hắn lại ngỏ lời muốn tá túc ở đây một tháng để tìm người tên là Kito, Sơ vốn tính hiền lành nên lập tức chấp nhận. Tôi nói thật, tôi chả ưa hắn tí nào, cái vẻ đẹp trai đó, rồi hai cô gái bên cạnh hắn, hắn định tìm tôi để làm gì, nhưng ở chung càng lâu, tôi lại càng thấy hắn là người tốt, và tôi bắt đầu thân thiết với hắn ta. Tôi bắt đầu cư xử với hắn như một người anh, hắn có gì ăn là lập tức chia cho tôi, tôi chợt nghĩ thì ra tình anh em là như vậy, thật ấm cúng, thời gian trôi qua càng lâu, tôi càng thân thiết với hắn ta hơn, cứ như hình với bóng, có lần tôi bị mấy thằng trẻ trâu năm xưa kiếm chuyện, tụi nó đông lắm, tầm hơn chục người, tôi không thể gọi cô bạn gái mình ra vì đó thật sự xấu hổ, nên tôi định cắn răng chịu trận. Rồi hắn ta xuất hiện, hắn nói cái gì Leesin xong, ngay lập tức biến hình và đánh bọn kia một trận, tôi tò mò hỏi, hắn nói hắn là thiên sứ của thiên đàng phái xuống tìm người tên là Kito. Tôi tưởng thật và tiếc lộ bản thân mình là Kito, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, rồi vội rời đi, và từ đó không thấy hắn nữa. Rồi đến một ngày, tôi và cô bạn gái mình đang ngồi dưới gốc cây đa, hắn lại đột ngột xuất hiện và nói hai từ "Xin Lỗi", cô bạn gái của tôi bị hắn chém ra từng khúc, người tôi cứng đờ ra như tôi đang chứng kiến ác mộng, hắn lộ lên gương mặt mình vẻ buồn bã và quay đi để lại phía sau một bờ vai cô đơn và nặng nề, rồi hắn từ từ đi mất. Và lửa bắt đầu cháy ở khắp mọi nơi trong thành phố, từ tòa nhà cao nhất, hắn tự gọi mình là kẻ bán quỷ-Đứa con của quỷ Satan.
Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đổ ướt áo, người tôi run lên bần bật, cái ác mộng này thật sự quá sức chịu đựng của tôi. Tại sao ngươi lại đến bên cạnh ta, cho ta hy vọng rồi lại vội vàng lấy mất nó, tại sao vậy bán quỷ. Tôi càng nghĩ, lòng hận thù của tôi cứ sôi lên, tâm trạng tôi càng trở nên nặng nề. Nếu như tôi mà tìm thấy được hắn ta thì câu hỏi đầu tiên của tôi dành cho hắn đó là "Tại sao mày lại không giết tao, tao biết mày đến thành phố này để tìm và giết tao, thế tại sao mày lại cho tao sống trong nỗi hận thù hả ? tên khốn kiếp kia ?". Trong khi sự phẫn nộ của tôi lên tới đỉnh điểm thì từ bên ngoài, một vụ nổ lớn xuất hiện, tôi bỏ hành lý mình lại và vội chạy ra xem, một ông già đang đánh nhau với ba tên quỷ thường.
"Lão già đó đang làm cái gì thế, còn không mau chạy đi, lão muốn chết sao ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro