Mở đầu 1
Tách, Tách, Tách
Từng giọt mưa chảy xuống, đọng lại rồi lại chảy xuống. Có giọt hóa tan vào mồ hôi, có giọt rơi xuống cây cối. Có giọt bay hơi trước ngọn lửa. Có cô gái trẻ nằm trên chiếc giường nhỏ xinh của mình. Bên cạnh chiếc cửa sổ đã kéo rèm với hi vọng ngăn cho những giọt nước phá hủy giấc ngủ của mình. Cô mơ thấy gì? Chẳng ai có thể đoán được. Có lẽ chỉ mình cô có thể nghe thấy chúng.
Tiếng "tách" cứ vang vọng trong đầu. Chúng tra tấn cô hàng đêm, hàng giờ. Tưởng như là thứ dịch bệnh đang trong quá trình xâm lấn tâm hồn mỏng manh này. Hệt như tiếng gọi thiết tha từ trong lòng. Có những đêm cô hét, hét thật to để xóa nhòa đi cảm giác đấy. Cô không biết liệu mình có hét, càng không thể nghe thấy mình hét. Rằng có mình cô với âm thanh quái quỷ này.
Đêm hôm đó như mọi hôm, cô vẫn phải vật lộn với thứ tiếng rong rỏng bên tai mình. Cô bịt kín, xóa nhòa thính giác của mình bằng những chiếc khăn giấy. Âý vậy mà hôm đấy thật lạ. Như một câu chuyện cổ tích, đầu cô trở nên trống rỗng, không có gì cả, không có một âm thanh nào.
Có lẽ viên thuốc mà cô uống đã có tác dụng. Cuối cùng cô cũng có thể than thảnh mà nghỉ ngơi trên chiếc giường của mình. Cô nghĩ mãi, nghĩ mãi. Ý nghĩ đó lan cả vào giấc mơ, nơi cô tưởng tượng việc mình sẽ khám phá và trải nghiệm những gì. Cô như được thả mình vào không gian, vào trí tưởng tượng bay bổng nhất thời. Khi đó những thứ tưởng trừng chúng ta cảm thấy vô hình lại trở nên hữu hình.
Cô ấy thấy mọi thứ. Cảm giác mình là đấng tạo hóa ban cho sự sống muôn loài. Cô ấy tạo ra mọi thứ. Tạo nên tâm hồn và lí trí.
Thế giới của cô như thể đáy biển sâu, nơi ánh sáng không thể chạm tới. Tựa như địa ngục giam cầm hi vọng khỏi con người. Đó còn là sự cô đơn đã giết chết trí tưởng tượng.
" Tách "
Thứ tiếng quái quỷ đó lại vang lên lần nữa. Đó là tiếng mưa rơi ngoài ô cửa. Hay là tiếng nước nhỏ rọt vào bồn tắm đẫm máu. Cũng có có thể là những giọt nước nhỏ con rơi vào chiếc giếng xưa cũ.
Bớt chợt, một ánh sáng lóa lên, xóa nhòa đi mọi thứ. Nó thật ấm áp. Một cảm giác mà lâu rồi cô chưa được cảm nhận. Rồi một cơn đau nhói bớt chợt ập đến thân thế yếu ớt này. Nó bỏng rát, như đốt cháy mọi thứ, nhưng cũng thật êm dịu. Hai mắt vẫn chưa thể mở ra. Cô muốn nhìn mọi thứ. Nhưng tâm trí của cô biết rằng, ngoài kia chẳng có gì để đáng để thấy.
Thế rồi mọi thứ lại chìm vào bóng tối một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro