warwae
Thông Thiên Chi Lộ
Tác Giả: Vô Tội
Chương 689: Tây tịnh lưu li.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Vipvandan.
NỘI DUNG: HIDE
"Tịnh niệm hải đường! Đây là trấn phái chí bảo của thượng cổ Tịnh Niệm tông, lại trong tay y!" Phong Ngô Thương tế xuất pháp bảo ngân sắc hải đường, lục bào lão đầu kêu lên, "Tiểu tử, chả trách y lại tỏ vẻ ngang vai với ngươi, pháp bảo này có uy năng phòng ngự huyền giai thượng phẩm! Khi phát ra Tịnh niệm quang hoa, sẽ khiến thần thức không thể nắm được vị trí cụ thể, khó mà xác định."
"Huyền giai thượng phẩm? Hóa ra y cũng có chí bảo." Ngụy Tác hấp háy mắt.
Lần trước Phong Ngô Thương đối địch Lâm Thái Hư và Hứa Thiên Ảo thì chưa có pháp bảo này, tức là y mới lấy được gần đây.
Có pháp bảo này, Phá diệt thần thương và thuật pháp của Lâm Thái Hư khó đánh trúng gã, xem ra Phong Ngô Thương hiện thân trước mặt Lâm Thái Hư là có chuẩn bị, song phương mà giao thủ, Lâm Thái Hư chưa biết chừng sẽ bị Phong Ngô Thương kích bại.
"Oành!"
Tuy có ý nghĩ đó nhưng Ngụy Tác không hề dừng lại, vô số thủy linh nguyên khí phun ra, gã không lấy Thủy chúc yêu yêu đơn mà lấy thật nhiều đê giai thủy hệ yêu đơn, đoạn uy áp cực độ rung lên, Trấn thiên pháp tướng lại đứng giữa thiên địa.
"Cách cách!"
Cơ hồ cùng lúc Ngụy Tác phun ra nguyên khí, Trấn thiên pháp tướng lại đứng lên thì Phong Ngô Thương phát chưởng Băng ngọc linh tủy vang lên tiếng nứt vỡ.
Bạch sắc hàn khí ngưng tụ như lợi kiếm bạo phát.
"Phù!"
Như thể siêu việt giới hạn thời gian, bạch sắc hàn khí vừa bạo phát, Trấn thiên pháp tướng vung tay cùng quang văn xuyên qua địa thất do Băng ngọc linh tủy điêu khắc thành.
"Oành!"
“Chát!” Tịnh niệm hải đường trước mặt Phong Ngô Thương phát ra quang hoa hình thành thủy tinh quang tráo cũng không ngăn được, có vết nứt.
Trấn thiên pháp tướng phát ra quang văn huyền ảo cực độ, hàn khí kinh nhân trước mặt Phong Ngô Thương và Lý Tả Ý bị ngăn lại.
Địa thất xây bằng Băng ngọc linh tủy hóa thành bột, ngưng kết thành băng trụ trăm trượng, rộng mười mấy trượng.
"Hàn khí cỡ này, nếu không có Ngụy đạo hữu xuất thủ, pháp bảo này của mỗ khó chặn." Phong Ngô Thương thấy chỉ sau tích tắc trước mặt dựng lên băng trụ thì cũng hít sâu một hơi.
"Thỏ huynh đệ, lấy được rồi hả?" Lý Tả Ý hỏi Ngụy Tác vừa thu lại Trấn thiên pháp tướng.
Ngụy Tác gật đầu, lật tay phải phát chưởng.
"Đây là?"
Phong Ngô Thương và Lý Tả Ý thấy trong tay gã có một viên bồ đề châu tử trong suốt, như một viên băng châu, lấp lánh quang văn nhỏ xíu, huyền ảo khôn tả.
"Cái gì nhỉ?" Phong Ngô Thương tại trường, lục bào lão đầu không dám dùng thần thức nên ngứa ngay kêu to trong tai Ngụy Tác.
"Tây tịnh lưu li." Ngụy Tác mục quang lóe lên liên tục, kêu to.
"Tây tịnh lưu li?" Phong Ngô Thương nhíu mày, có vẻ chưa nghe nói đến.
"Tây tịnh lưu li! Trong vật này là công pháp Tây tịnh lưu ly!" Lục bào lão đầu kêu lên, "Tây tịnh lưu li, công pháp của thượng cổ thần huyền đại năng Tây Tịnh huyền nữ! Không phải của U Minh cung!"
Ngụy Tác không biến sắc, mắt ánh lên liên hồi, đọc rõ nội dung trong bồ đề băng châu thì vung tay, đưa cho Phong Ngô Thương.
"Thiên cấp đỉnh giai công pháp!"
Phong Ngô Thương không hề dừng, thần thức vừa tiến vào thì tỏ rõ thần sắc chấn kinh.
Trong vật vày ghi lại thiên cấp đỉnh giai băng hệ công pháp!
Phong Ngô Thương cố nhớ, kinh văn trong bồ đề băng châu cực kỳ huyền ảo, tựa hồ có ma lực, khiến nguyên khí chấn động.
"Băng linh căn... Nữ tu mới có thể tu luyện..."
Phong Ngô Thương phát hiện ghi chép trong kinh văn.
"Là một môn công pháp chỉ băng linh căn nữ tu mới có thể tu luyện."
Phát hiện điều đó, Phong Ngô Thương không hề thất vọng. Nam tu không thể tu luyện nhưng Ngọc Thiên tông muốn tìm một băng linh căn nữ tu không khó, thiên cổ kinh đối với Ngọc Thiên tông vẫn là kinh thiên chí bảo. Chỉ thế cũng xứng với việc y truyền Bắc minh đấu chuyển nhiên nguyên thiên pháp cho Ngụy Tác.
Hiện tại Phong Ngô Thương dám khẳng định, chỉ cần mang thuật pháp này về, Ngọc Thiên tông sẽ không trách tội gã truyền thuật pháp cho Ngụy Tác mà sẽ ban thưởng. Chỉ là y không hiểu vì sao như U Minh cung có công pháp này mà chưa từng nghe nói có nữ tu nào của phái này tu luyện. Theo lý, đại tông môn như U Minh cung cần tìm một đệ tử là băng linh căn nữ tu không khó.
"À!"
Đang trầm tư, Phong Ngô Thương đột nhiên cả kinh, bồ đề băng châu trong tay y tan dần, quang văn biến mất ngay trước khi tan.
"Các hạ làm hỏng vật này?" Lý Tả Ý chợt nói.
"Không phải y làm hỏng, đó vốn là phổ thông băng châu, do thần lực không thể lý giải cấu thành. Vừa lấy ra là mỗ cảm giác được thần lực bắt đầu tan đi." Phong Ngô Thương không nói, Ngụy Tác giải thích với Lý Tả Ý rồi bảo Phong Ngô Thương: "Phong đạo hữu nhớ cổ kinh chưa? Nếu chưa thì mỗ sẽ thuật lại."
"Hợp tác với các hạ cũng không tệ." Phong Ngô Thương không cả nghĩ, cứ để băng châu tan đi, mỉm cười, "Mỗ đã nhớ hết cổ kinh trong này."
"Thứ của thỏ cũng hữu dụng?" Lý Tả Ý nhìn băng châu trong tay Phong Ngô Thương tan đi, hỏi Ngụy Tác.
"Đương nhiên hữu dụng." Ngụy Tác trịnh trọng gật đầu. Môn công pháp này tuy gã chưa lĩnh ngộ, cũng không tu luyện, không hiểu có bao nhiêu huyền diệu kinh nhân nhưng từ đầu đã nói rõ là thiên cấp đỉnh giai vô thượng công pháp, lục bào lão đầu cũng bảo là công pháp của một thượng cổ thần huyền đại năng thì khẳng định thập phần kinh nhân, Hàn Vi Vi là băng linh căn nữ tu, môn công pháp đó đối với nàng ta rất hợp, gã cho rằng dù nàng ta phế tu vi như gã thì cũng đáng. Hàn Vi Vi chỉ tu vi Phân niệm cảnh, cách xung kích kim đơn rất xa.
"Thật sự hữu dụng, ta nhớ một chỗ cũng có đồ tốt." Lý Tả Ý như được cổ vũ, hào hứng chỉ vào một góc, "Chúng ta mau qua xem."
"U Minh cung bí địa!"
Được Lý Tả Ý chỉ dẫn, cả ba liên tục xuyên qua mấy chục dãy điện vũ rồi dừng lại phía sau đỉnh núi. Ngụy Tác và Phong Ngô Thương đều động lòng.
Bên ngoài này là những đống mảnh vỡ các loại ngọc thạch chất thành núi.
Trong núi đổ nát này là một khoảng bằng phẳng chừng hơn mười dặm, không hề có dấu đấu pháp và lỗ thủng, chất đầy xương các loại yêu thú.
Xương yêu thú như bị sức mạnh ép qua, trải vô số tuế nguyệt, huyết nhục và yêu đơn cũng không còn, chỉ có những mảnh xương vỡ còn mớ, rõ ràng là yêu thú trong thú triều trung bị chấn nát.
Chính giữa là thanh sắc thần huy mênh mông, giữa màn sáng là một gian phổ thông thạch thất, không trông rõ tình hình bên trong.
Trong U Minh thành, cơ hồ mọi kiến trúc đã triệt để tổn hủy, nhưng chỗ này vẫn yên lành, phía trên thanh sắc thần huy có khí tức khiến cả Ngụy Tác và Phong Ngô Thương nghẹt thở.
Tuy trong thanh sắc thần huy, thân ảnh Phệ linh thú đã không còn nhưng Ngụy Tác và Phong Ngô Thương nhìn là khẳng định đây là nơi U Minh cung chứa Liệt khuyết tàn nguyệt, cũng là bía địa mà Lâm Thái Hư và cường giả Huyền Phong môn định bức Lý Tả Ý đến!
"Hả?" Phong Ngô Thương dồn thần thức vào thanh sắc thần huy, tức thì nhợt nhợt mặt mày, uy năng thanh sắc thần huy khó tưởng tượng nổi, cơ hồ có thể hút thần thức y thoát thể. Y không dám dùng thần thức tra xét nữa.
"U Minh cung bí địa..."
Cùng lúc, Ngụy Tác thử thanh sắc thần huy. Trong khu vực đó trừ màn sáng ra còn sừng sững năm, sáu khối ngọc bi, loáng thoáng phù văn.
Lúc đâu với Lâm Thái Hư, thuật pháp bao trùm cực rộng của y là lấy được từ U Minh cung, ngọc bi ở đây khiến gã cho rằng y lấy được thuật pháp tại chỗ này.
Items
Trả lời kèm Trích dẫn
Đã có 32 thành viên gửi lời cảm ơn đến Lôi Đế vì bài viết này.
[Hiện ra]
Lôi Đế
Hôm qua 01:30 PM
#690
Tổng Tuần Sát
♥ Ca Chỉ Là Một Truyền Thuyết ♥
Ngày tham giaDec 2010Đang ởđâu còn lâu mới nóiBài viết22,482Xèng23,979Thanks17,321Thanked: 858,864/21,478
Thông Thiên Chi Lộ
Tác Giả: Vô Tội
Chương 690: Hình như ta nhớ lại một ít.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Vipvandan.
NỘI DUNG: HIDE
"Ngoài này quả nhiên ghi lại những thuật pháp đặc biệt, Lâm Thái Hư đến đây và hủy rồi."
Ngụy Tác bất động, thần thức quét qua là phát hiện ngọc bi đã tổn hại, có hai tấm bị thuật pháp gì đó cắt qua, nhẵn nhụi như gương, phù văn không còn nữa.
"Sơn môn U Minh cung thì Huyền Phong môn khẳng định đã tìm kỹ, dù bên ngoài có ghi thuật pháp tất cũng bị chúng hủy rồi." Phát giác Ngụy Tác quan sát ngọc bi, Phong Ngô Thương đã khôi phục như thường liền truyền âm, mục quang nhìn sang Lý Tả Ý.
Thanh sắc thần huy uy năng kinh nhân, bề ngoài lại phản phác quy chân, không thể nhận ra cách phá giải, ngay cả các đại tu sĩ Huyền Phong môn cũng bó tay, nên vào được bí địa chỉ có Lý Tả Ý.
"Đây là cấm chế gì? Mạnh thật, cơ hồ hút hết vào, sánh với cấm chế của các viễn cổ đại tông môn, cả thần huyền đại năng vị tất phá giải được." Lục bào lão đầu lên tiếng trong tai Ngụy Tác.
Ngụy Tác hít sâu một hơi, sắc mặt thoáng nhợt đi.
Lục bào lão đầu nói thế, gã dùng thần thức thử thăm dò thanh sắc thần huy, nhận ra thần thức tựa hồ bị cuốn vào, có nguy cơ tan nát, thật sự không địch nổi.
"Mỗ nhớ trong đó có thứ rất lợi hại..." Ngụy Tác và Phong Ngô Thương giật chật chân mày vì Lý Tả Ý lại ôm đầu, nhớ ra.
"Là môn thuật pháp gì?" Ngụy Tác cẩn thận nhắc nhở.
"Thỏ huynh đệ" Lý Tả Ý khi xưa giúp lôi kéo Lâm Thái Hư, tương đương với cứu mạng gã nên gã coi thỏ huynh đệ này là hảo huynh đệ, thà không lấy được môn thuật pháp kinh thiên chứ không muốn y bị sao cả.
Lý Tả Ý nghĩ hồi lâu rồi ôm đầu, "Hình như là một môn thuật pháp gì đó... Hình như phải có một thứ mới vào được."
"Có một thứ?" Ngụy Tác và Phong Ngô Thương nhìn nhau, U Minh cung bí địa đã biến thành kho báu, chỉ thiếu chìa khóa là mở được.
"Là một thứ rất to." Lý Tả Ý cố nhớ, đột nhiên đưa tay lên vạch, tạo cảm giác vật đó lớn hơn y nhiều.
"Hình như là một con rồng!" Ngụy Tác chưa kịp nói gì, Lý Tả Ý như nhớ ra, kêu lên.
"Một con rồng?" Ngụy Tác biến sắc.
"Rồng?" Phong Ngô Thương ngẩn người.
"Là hắc sắc thiên long." Lý Tả Ý gật đầu.
"Hắc sắc thiên long? Lẽ nào là chí bảo U Minh cung, U minh thiên long? U minh thiên long là mấu chốt?" Phong Ngô Thương nghĩ ra, nhìn Lý Tả Ý, "Có phải hắc sắc cự long chỉ còn xương?"
"Đúng thế, là hắc sắc thiên long." Lý Tả Ý sáng mắt, nhìn Phong Ngô Thương, "Thế nào, huynh đệ biết hắc sắc thiên long đó."
"Hả... không lẽ U minh thiên long là vật duy nhất để vào bí địa?" Lục bào lão đầu kêu lên trong tai Ngụy Tác.
Sắc mặt Ngụy Tác hơi khó coi, U minh thiên long bị gã hoàn toàn luyện hóa, không còn gì nữa.
"Mỗ chỉ nghe nói chứ chưa tận mắt thấy." Phong Ngô Thương hít sâu một hơi, phát giác Ngụy Tác nhăn nhó thì truyền âm, "Đạo hữu biết tung tích U minh thiên long?"
"U minh thiên long đã triệt để tổn hủy." Ngụy Tác hít sâu một hơi.
"Lý Tả Ý và các hạ giao tình phi phàm, nên mỗ cần phải tin được việc này." Phong Ngô Thương trông cực kỳ khó coi, tiếp tục truyền âm cho Ngụy. Vốn y nghe nói phần nào về Ngụy Tác, cũng hiểu được phần nào, cộng thêm trực giác cho y biết có thể tin được gã, nhưng Liệt khuyết tàn nguyệt phi phàm, nếu gã gạt y là đã tổn hủy, rồi dùng U minh thiên long lấy được thì gã quá thiệt.
"Đây là thuật pháp của Đông Hoang môn để xem đối phương có nói dối không." Ngụy Tác không giận, lấy kí sự thanh phù ra đưa cho Phong Ngô Thương, gã biết là mình thì trong tình hình này cũng không vì đối phương nói một câu mà tin ngay.
"Hả?" Phong Ngô Thương quét thần thức vào, nhãn quang lóe lên, đầu ngón tay có linh quang như ngọn nến.
"U minh thiên long đã triệt để tổn hủy." Ngụy Tác lặp lại.
Linh quang của Phong Ngô Thương không mảy may biến hóa.
Phong Ngô Thương thở dài, "Xem ra mỗ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử."
"Không có gì, là mỗ cũng thế thôi." Ngụy Tác nhăn nhó. U minh thiên long từng trong tay gã nhưng đã bị gã triệt để luyện hóa. Coi như tự gã đoạn tuyệt cơ hội có được Liệt khuyết tàn nguyệt.
"Thỏ huynh đệ, hắc sắc thiên long đã triệt để tổn hủy. Còn nhớ trừ hắc sắc thiên long ra thì có phương pháp gì vào đó không?" Hít sâu một hơi, Ngụy Tác hỏi Lý Tả Ý, "Hoặc có cách gì phá trừ cấm chế?"
"Để ta nghĩ... Hình như nhớ rõ hơn, lẽ nào ta từng ở đây lâu?" Lý Tả Ý lẩm bẩm.
"Hình như không được!" Đột nhiên, Lý Tả Ý tỏ vẻ sợ hãi run lên, "Ta nhớ chỗ đó cực kỳ đáng sợ, nếu dùng sức phá giải, uy năng đạt mức nhất định thì thanh sắc thần huy sẽ hấp nạp uy năng công kích, rồi nổ tung... Cả tu sĩ lợi hại gấp mấy tu sĩ điều khiển gian phòng cũng không chống nổi."
"Tu sĩ điều khiển gian phòng?" Phong Ngô Thương liếc Lý Tả Ý.
"Là Lâm Thái Hư." Ngụy Tác giải thích, sắc mặt càng khó coi, tu sĩ lợi hại gấp mấy Lâm Thái Hư thì khẳng định là huyền đại, như thế mà không ngăn được uy năng phát nổ của thanh sắc thần huy thì dù gã tế xuất Trấn thiên pháp tướng cũng vô dụng. Theo lục bào lão đầu, Trấn thiên pháp tướng tuy không kém gì thần huyền pháp tướng, nhưng còn kém thần huyền đại năng thật sự.
"Hơn Lâm Thái Hư mấy lần cũng không đỡ được?" Phong Ngô Thương nhăn nhó mặt mày, hiểu ý.
"Có thể từ từ tiêu hao uy năng thanh sắc thần huy? Hoặc tìm cách hủy nơi này?" Ngụy Tác nghiến răng.
Không thể lấy được Liệt khuyết tàn nguyệt, Ngụy Tác thà hủy đi chứ không muốn bị lọt vào tay Huyền Phong môn.
Thủy Linh Nhi từng nói với Ngụy Tác là tông môn như Huyền Phong môn cũng không có thuật pháp công kích uy năng hơn được Liệt khuyết tàn nguyệt vốn được xếp vào thượng cổ thập đại công phạt chi pháp. Thuật pháp như thế mà do thần huyền đại năng thi triển, uy năng không hiểu đến mức nào.
"Không được!" Lý Tả Ý đột nhiên kêu lên sợ hãi.
"Thỏ huynh đệ, không thể từ từ tiêu hao, nếu động dụng thuật pháp công kích sẽ bị giá thanh sắc thần huy hút vào chấn nát! Thanh sắc thần huy liên thông với địa mạch, bên dưới toàn là thanh sắc thần huy." Lý Tả Ý kéo Ngụy Tác lại.
"Thật ra cấm chế là cấm chế gì mà sánh với thượng cổ cấm đoạn tỏa mạch!" Lục bào lão đầu kinh hãi kêu lên.
"Tức là chỉ có hắc sắc thiên long mới vào được?" Phong Ngô Thương hỏi Lý Tả Ý.
"Đúng... Ta nhớ là chỉ có hắc sắc thiên long, rồi dùng thuật pháp gì đó là pháp trận trên hắc sắc thiên long sẽ mở thông đạo đi vào." U Minh cung bí địa hiển nhiên cực kỳ trọng yếu đối với Lý Tả Ý, nên y nhớ kỹ nhất, Phong Ngô Thương hỏi thì y chỉ thoáng nghĩ là đáp.
"Xem ra Liệt khuyết tàn nguyệt vĩnh viễn tiêu tan khỏi tu đạo giới." Phong Ngô Thương thở dài.
Lý Tả Ý thế này, đừng nói U minh thiên long tổn hủy, dù nguyên lạnh thì y vị tất nhớ ra cách thi pháp.
"Trong đó ghi gì, huynh đệ có nhớ được không?" Ngụy Tác hít sâu một hơi, ôm chút hi vọng sau cùng, hỏi Lý Tả Ý.
"Không nhớ được... hình như rất phức tạp... không nhớ được." Lý Tả Ý nghĩ hồi lâu rồi đáp.
"Thần huyền đại năng đến nơi cũng tối đa chỉ hủy nơi này đi chứ không lấy được Liệt khuyết tàn nguyệt." Phong Ngô Thương lắc đầu, đoạn bảo Ngụy Tác: "Vậy thì xin cáo từ Ngụy đạo hữu."
"Có duyên sẽ gặp lại." Ngụy Tác cực kỳ ấm ức, Phong Ngô Thương hóa thành lưu quang tan biến vào trời đêm.
"Đi thôi."
Mắt Ngụy Tác ánh lên, sai Phệ tâm trùng điều khiển Phượng lân thanh ưng rời U Minh thành.
Đỉn hcấp thuật pháp ngay trước mắt mà bị mình cắt đứt cơ hội lấy được khiến gã cực kỳ ấm ức.
"Thỏ huynh đệ, không lấy được đồ trong đó thì không vui hả?" Rời khỏi U Minh thành mấy chục dặm, Lý Tả Ý nhìn Ngụy Tác im lặng, đột nhiên nghĩ ra, "Đúng rồi, lần trước huynh đệ hỏi ta về thuật pháp phát ra hôi hắc sắc loan nguyệt của thỏ. Hình như ta nhớ ra một chút..."
Thông Thiên Chi Lộ
Tác Giả: Vô Tội
Chương 691: Hai viên lục tinh.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Vipvandan.
NỘI DUNG: HIDE
"Cái gì!"
Lý Tả Ý nói xong thì như sấm động trời quang, Ngụy Tác và lục bào lão đầu đều ngẩn ra.
Người khác không biết Lý Tả Ý nói đến thuật pháp của thỏ phát ra hôi hắc sắc loan nguyệt là gì nhưng cả hai hiểu hơn ai hết, là "Liệt khuyết tàn nguyệt" trong thượng cổ thập đại công phạt chi pháp!
"Huynh đệ nhớ gì?" Ngụy Tác hít sâu liên tục mới nén được kích động, hỏi Lý Tả Ý.
Vừa nãy gã và Phong Ngô Thương thở dài vì cho rằng U minh thiên long triệt để tổn hủy nên không thể lấy được môn thuật pháp này, tu đạo giới mất đi một tuyệt kỹ. Không ngờ Lý Tả Ý lại nói thế.
"Tiểu tử, thử hỏi xem y có thể trực tiếp dùng chân nguyên vạch ra quỹ tích môn thuật pháp này tại thể nội ngươi không?" Lục bào lão đầu chấn động kêu trong tai gã.
"Huynh đệ có cảm nhận rõ quỹ tích chân nguyên lưu động khi thi triển đạo thuật pháp này không?" Ngụy Tác hỏi.
Lý Tả Ý cảm giác nhận được thì dù không nhó ra kinh văn thì gã vẫn có thể cảm ngộ được cách thi pháp.
"Không rõ." Lý Tả Ý lắc đầu, mắt hoang mang: "Lúc phát đạo thuật pháp này... quá nhanh... Ta không cảm giác rõ."
"Không vội, cứ từ từ." Ngụy Tác lại hít sâu một hơi, trấn định tâm thần, hỏi Lý Tả Ý: "Huynh đệ có đọc được kinh văn ra không?"
"Ta nhớ được một ít... Xuất huyền nhập tận... Thái hòa sung dật, cốt tán hàn quỳnh... Thất khiếu thông minh, thánh nhật thánh nguyệt, chiếu diệu kim đình... Thái hòa sung dật, cốt tán hàn quỳnh... Tiếp đó thì..." Lý Tả Ý suy tư, không ngừng ngâm vịnh, có lúc vung tay dùng chân nguyên ngưng thành hình.
"Đích xác là Liệt khuyết tàn nguyệt!"
Không cần kinh văn, chỉ cần nhìn Lý Tả Ý ngưng thành hình vẽ, Ngụy Tác và lục bào lão đầu đã biết đó có phải điển tịch Liệt khuyết tàn nguyệt hay không. Vì mỗi hình ảnh đều cực kỳ huyền ảo, có khí thế xé tan hư không, thân ảnh tu sĩ như đang kích phát Liệt khuyết tàn nguyệt.
Một trong thượng cổ thập đại công phạt chi pháp!
Nhưng thần trí Lý Tả Ý thập phần hỗn loạn, hình ảnh hóa thành cũng vụn vỡ, có lúc cùng một hình nhưng mỗi lần là khác nhau, rõ ràng y đang không ngừng qua các hình mà tìm lấy trí nhớ chính xác.
Cứ thế, sau hai canh giờ, khi trời gần sáng, Lý Tả Ý đọc được hoàn chỉnh hơn hai mươi chữ.
Hơn hai mươi chữ này Lý Tả Ý liên tục ngâm vịnh trăm lần, "Thỏ huynh đệ, cầu này hình như đúng rồi..." Đoạn bảo gã.
"Được!"
Ngụy Tác lấy ký sự thanh phù, như ghi lại tàn thiên điển tịch, cẩn thận ghi lại hơn hai mươi chữ này.
"Kinh văn có bao nhiêu chữ?" Ngụy Tác hỏi Lý Tả Ý.
Hơn hai mươi chữ này không rõ là mở đầu hay ở giữa, hay ở cuối, Ngụy Tác không thể lĩnh ngộ hàm nghĩa, duy nhất khẳng định được môn Liệt khuyết thuật pháp này thập phần huyền ảo, hơn hai mươi chữ này chỉ là một mảnh nhỏ.
"Không nhớ rõ... Bất quá kinh văn rất dài." Lý Tả Ý nhớ lại, cực kỳ khổ não, "Thỏ huynh đệ, ta đúng là vô dụng, ngay cả thuật pháp của thỏ mà cũng không nhớ ra."
"Không cần vội, cứ từ từ mà nhớ." Ngụy Tác an ủi.
"Được", Lý Tả Ý vẫn nghe lời Ngụy Tác, tựa hồ an tâm,định nghĩ tiếp kinh văn nhưng đột nhiên như nhớ ra, tỏ vẻ lo, "Thỏ huynh đệ, mấy con thỏ kia đâu?"
Ngụy Tác biết y hỏi về bọn Cơ Nhã, đáp: "Yên tâm, họ qua thông quá truyền tống pháp trận, đào thoát đến Vân Linh đại lục, tạm thời không có gì nguy hiểm."
"Chúng ta đi đâu, gặp họ chăng?" Lý Tả Ý thở phào hỏi Ngụy Tác.
"Chúng ta phải tìm cách gặp mấy con thỏ kia." Ngụy Tác không hề do dự, nhãn quang lóe lên, đáp ngay.
Lúc rời U Minh thành, gã đã tính sẵn bước tiếp theo.
Thiên khung của Thiên Huyền đại lục sắp tan vỡ, tới đây Thiên khung của Thiên Huyền đại lục bắc bộ còn nứt tiếp, thậm chí không chỉ bắc bộ mà những nơi khác cũng thế. Thiên Huyền đại lục không phải chỗ ở lâu được, nên gã muốn gặp bọn Phong Tri Du rồi đến Vân Linh đại lục.
U Minh thành rất thân thuộc trong tiềm thức của Lý Tả Ý, vốn ở lại đó sẽ giúp y nhớ được kinh văn Liệt khuyết tàn nguyệt, nhưng Ngụy Tác sau trận đại chiến kinh thiên đã giết Lâm Thái Hư và ngần ấy lão quái vật Huyền Phong môn, chưa biết chừng thần huyền đại năng của Huyền Phong môn thậm chí của Chân Võ sẽ đến. Nên gã phải nhanh chóng rời Thiên Huyền đại lục bắc bộ.
"Tiểu tử, để an toàn thì nên tìm cách dừng ở đâu đó, nhờ tu sĩ truyền tin cho bọn Phong Tri Du." Giọng lục bào lão đầu vang lên, "Huyền Phong môn và Chân Võ quyền thế khó tưởng tượng nổi, tựa hồ còn dính đến cả một siêu cấp đại tông môn nữa là Vô Kỵ thiên cung, dù không qua truyền tống pháp trận tại các thành trì Thiên Huyền đại lục trung bộ mà đi bên ngoài hoang nguyên, muốn bình an xuyên qua quá nửa Thiên Huyền đại lục để gặp họ thì hi vọng quá nhỏ nhoi. Chi bằng nhờ tu sĩ truyền tin cho họ, tốt nhất bảo họ đến Vân Linh đại lục cùng bọn Cơ Nhã hội hợp. Ngươi đừng mong đi cùng họ, Thiên Huyền đại lục chỉ còn hai truyền tống pháp trận có thể nối với Vân Linh đại lục, đã nằm trong vòng khóng chế của Huyền Phong môn và Chân Võ. Ngươi muốn đến Vân Linh đại lục, chỉ còn cách vượt man hoang hoang nguyên bên ngoài Thiên khung. Quan hệ giữa họ và ngươi không ai biết, họ có thể dùng pháp trận đến Vân Linh đại lục."
"Đi qua man hoang hoang nguyên." Ngụy Tác mắt ánh lên, gật đầu, "Chỉ còn cách đó!"
"Phải tìm cách báo tin cho bọn Phong Tri Du mau đến Vân Linh đại lục."
Nói đoạn Ngụy Tác vung tay, lấy ra một nạp bảo nang của các đại tu sĩ lúc trước.
Đích xác, theo cách của lục bào lão đầu là an toàn nhất.
Hiện tại gã cần đến một thành trì, thuê tu sĩ truyền tin cho bọn Phong Tri Du ròi vượt man hoang hoang nguyên đến Vân Linh đại lục.
Nhưng linh khí của Lý Tả Ý quá bắt mắt, hình thành ngọn núi liên miên, dễ bị phát hiện. Thanh minh pháp y đã hỏng nên gã kiểm kê trong các nạp bảo nang của toán đại tu sĩ xem có vật gì ce giấu và thay đổi khí tức không hoặc có chí bảo hữu dụng nào đó.
"Thỏ huynh đệ, ta nhớ kinh văn đã... Khí hợp kỳ chân..." Lý Tả Ý không nghĩ nhiều, biết mấy con "thỏ" khác an toàn thì bắt đầu nghĩ lại kinh văn Liệt khuyết tàn nguyệt, đọc đi đọc lại và hóa ra những hình ảnh vụn vặt.
"Nhắm hướng tây nam, đến Gia Cơ thành. Bên ngoài Thiên khung thành đó nhiều đê giai yêu thú, số lượng tu sĩ rời Thiên khung săn yêu thú nhiều nhất, có thể sẽ gặp được tu sĩ ở bên ngoài Thiên khung. An toàn nhất." Cơ hồ đồng thời, lục bào lão đầu kiến nghị.
Ngụy Tác theo lời lục bào lão đầu đích kiến nghị, để Phệ tâm trùng điều khiển Phượng lân thanh ưng, lao đi về phía tây nam, đồng thời kiểm kê nạp bảo nang của các đại tu sĩ.
"Huyết hoàng mộc! Là liệu thương thánh dược, dược dịch từ một mảnh cõ móng tay cũng đủ khiến huyết nhục trùng sinh! Mà lại có cả nắm tay, tiếc là ngươi có Huyết tinh thạch, vật này gần như vô dụng."
"Đây là Đế văn tinh kim! A! A! A! Đây là nguyên liệu luyện khí cực phẩm do thiên địa tự nhiên hình thành, cùg cấp với Hằng vũ tinh kim! Tiểu tử, vật này để luyện chế phi kiếm."
"Long thiềm châu! Đây là yêu đơn của bát cấp trung giai Long thiềm! Có thể luyện chế Long thiềm đạo đơn! Tốc độ luyện hóa rất nhanh, thích hợp cho tu sĩ xung kích kết đơn sử dụng!"
"Kia là... Hả! Vật này có cấm chế của Thần huyền tu sĩ bố trí, ngươi không thể rũ sạch, mau ném đi, không thì chúng ta sẽ bị tu sĩ Huyền Phong môn truy sát..."
"..."
Trong mười hai đại tu sĩ vây giết Ngụy Tác, không ai không là nhân vật đỉnh nhọn trong các Kim đơn tu sĩ trung, ngay cả Hàn Nguyệt Nhi cũng là đại thống lĩnh trong các chân truyền đệ tử Huyền Phong môn. Mười hai đại tu sĩ này, đại bộ phận không biết đã tu luyện mấy trăm năm. Tuy nhiên trong phần lớn nạp bảo nang không có nhiều đồ, chứng tỏ họ không mang theo nhiều khi ra ngoài nhưng thế thôi cũng đã cực kỳ kinh nhân, cơ hồ đều là bảo vật, tu sĩ tầm thường không thể tưởng tượng.
"Không có công pháp cùng thuật pháp..."
Ngụy Tác không ngừng thủ lấy đồ trong nạp bảo nang ra, không phát hiện công pháp cùng thuật pháp. Xem ra thuật pháp và công pháp tầm thường thì các lão quái vật không để ý, cao cấp thì họ họ nhớ luôn, không ghi lại mang theo.
Rất nhanh, Ngụy Tác kiểm kê đến kim sắc nạp bảo nang sau cùng, lấy được của cao thủ Huyền Phong môn định cận chiến với gã nhưng bị gã giết, Côn Bằng lão tổ.
"Đây là?"
Trước đó gã bị tuyệt phẩm bảo vật khiến cho tê dại nhưng lần này chỉ quét thần thức thì gã tỏ ra cực kỳ chấn kinh.
Tay gã có quang hoa lóe lên, lấy từ nạp bảo nang trung ra hai viên tinh thạch.
"Đây là...?" Thấy hai viên lục sắc tinh thạch, lục bào lão đầu vốn đã sướng tê người vì kiểm kê lại kinh hô.
Hai viên lục sắc tinh thạch này không khác gì ba viên Ngụy Tác có, khí tức tựa hồ y hệt!
Items
CLICK ĐỂ XEM NỘI DUNG: SHOW
Trả lời kèm Trích dẫn
Đã có 34 thành viên gửi lời cảm ơn đến Lôi Đế vì bài viết này.
[Hiện ra]
Lôi Đế
Hôm qua 01:31 PM
#692
Tổng Tuần Sát
♥ Ca Chỉ Là Một Truyền Thuyết ♥
Ngày tham giaDec 2010Đang ởđâu còn lâu mới nóiBài viết22,482Xèng23,979Thanks17,321Thanked: 858,871/21,478
Thông Thiên Chi Lộ
Tác Giả: Vô Tội
Chương 692: Phúc thọ diên niên.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Vipvandan.
NỘI DUNG: HIDE
Lục quang lóe lên, lại hai thi thể yêu thú được Ngụy Tác lấy từ nạp bảo nang của Côn Bằng lão tổ ra.
"Đây là..." Lục bào lão đầu hít hơi lạnh.
"Khí tức của chúng rất đáng sợ..." Ngay cả Lý Tả Ý đang nhớ lại kinh văn cũng dừng lại, liếc hai lục sắc yêu thú.
Hai con lục sắc yêu thú đều là Phệ linh thú!
Trong nạp bảo nang của Côn Bằng lão tổ có hai thi thể Phệ linh thú!
Hai con Phệ linh thú tuy đã chết nhưng vẫn hàm chứa Hoang cổ khí tức, yêu khí kinh nhân, da như lục ngọc ánh lên lục quang.
"Phệ linh thú bị pháp khí do thần huyền đại năng luyện chế giết."
Ngụy Tác nhíu mày, gã thấy trên ngực Phệ linh thú có hai vết thương xuyên thấu, miệng vết thương chỉ cỡ nắm tay nhưng bên trong bị khoét rộng ra, cơ hồ đánh nát toàn bộ nội phủ. Vết thương còn toát ra khí tức hoàn toàn không thuộc về Kim đơn tu sĩ mà là của thần huyền đại năng.
Khí tức này khác hẳn phổ thông pháp bảo, cũng như phù lục Lâm Thái Hư dùng để dẫn động thủy khí trong nghìn dặm, do thần huyền đại năng dùng chân nguyên và nguyên liệu nào đó tế luyện thành pháp khí tiêu hao.
Thần huyền đại năng thông thường cũng không có thủ đoạn đó.
Liên tưởng lại thì không khó đoán, pháp khí giết chết hai con Phệ linh thú là do Huyền Phong môn tông chủ luyện chế được.
"Xem ra Huyền Phong môn tông chủ, trừ tu vi kinh nhân thì còn thần thông đặc biệt. Không biết nạp bảo nang của Côn Bằng lão tổ còn pháp khí này không."
Ngụy Tác lấy hết đồ trong nạp bảo nang của Côn Bằng lão tổ.
"Không..."
Trong nạp bảo nang của Côn Bằng lão tổ rất ít thứ, chỉ có hai đơn bình, một vật đen xì cỡ nửa bàn tay, thậm chí liên một món pháp khí và linh thạch đại cũng không có.
Ngụy Tác lắc đầu, thần thức dồn lên thi thể Phệ linh thú.
"Yêu đơn vẫn còn!"
Thần thức quét qua, Ngụy Tác phát hiện yêu đơn Phệ linh thú còn nguyên.
Ngụy Tác nhãn quang lóe lên, trong tay xuất hiện ba viên lục sắc tinh thạch.
Ba viên lục sắc tinh thạch lấp lánh lục quang nhu hòa, là ba viên đá kỳ dị có thể khiến linh dược đến niên hạn vẫn có thể tiếp tục tích lũy dược lực.
"Cũng vậy!" Lục bào lão đầu lên tiếng.
Hiện tại căn không cần dùng linh dược thử cũng biết hai viên lục sắc tinh thạch của Côn Bằng lão tổ giống ba viên của gã, từ ngoại hình đến khí tức!
Lấy được hai viên lục tinh!
Năm viên lục tinh kỳ dị ánh lên nhu hòa trong tay Ngụy Tác, đan với lục quang từ Phệ linh thú khiến mặt gã cũng giống lục bào lão đầu.
"Thứ này có phải hóa sinh từ thể nội Phệ linh thú, như pháp châu chăng?" Lục quang lóe lên, Ngụy Tác và lục bào lão đầu cơ hồ cùng nói.
Rất có thể!
Lục tinh này lại hóa sinh từ thể nội thượng cổ hung thú Phệ linh thú?
Ngụy Tác cả kinh.
Tuy không phải mọi yêu thú tiến giai, thể nội đều có pháp châu, như Hoang cổ cự ngao trong tay Ngụy Tác không có pháp châu, nhưng đặt lục tinh kỳ dị và thi thể hai con Phệ linh thú lại thì lục quang phát ra như huyết mạch tương liên.
Hai viên lục tinh, hai thi thể Phệ linh thú, buộc Ngụy Tác và lục bào lão đầu liên hệ lại vói nhau.
"Nếu có cơ hội ngộ gặp Phệ linh thú, phải tìm cách săn được." Ngụy Tác giật giật chân mày.
Lục tinh này không chỉ nuôi dưỡng linh dược, nuôi dưỡng Diệt tiên đằng cũng thập phần hữu dụng, Ngụy Tác từng thử, một viên là đủ cho một nhánh Diệt tiên đằng, giờ có tới năm viên thì đủ để đồng thời nuôi dưỡng năm nhánh Diệt tiên đằng sinh trưởng đến cực hạn. Càng nhiều lục tinh, càng có thể nuôi thêm nhiều Diệt tiên đằng và linh dược.
Đối với bất kỳ tu sĩ nào, loại lục tinh kỳ dị này đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Bất quá thật ra lục tinh kỳ dị có phải hóa sinh từ thể nội thượng cổ hung thú Phệ linh thú không thì cứ giết một con nữa là biết.
Hơi trầm ngâm đoạn Ngụy Tác thu năm viên lục tinh lại rồi nhãn quang lóe lên, một đạo hoàng sắc quang diễm bắn vào óc Phượng lân thanh ưng.
Phượng lân thanh ưng hơi run lên, nhưng không hề thay đổi.
"Ngươi định để Phệ tâm trùng hút não tủy hai con yêu thú này?" Giọng lục bào lão đầu lại vang lên trong tai gã.
Ngụy Tác bình tĩnh như thường gật đầu, Phệ tâm trùng vốn đang điều khiển Phượng lân thanh ưng nhảy bổ vào một con Phệ linh thú. Chát một tiếng, nó cắm vòi qua vết thương Phệ linh thú, xuyên lên não để hút.
Lúc trước Ngụy Tác hôn mê mấy ngày, Phệ tâm trùng tự hút không ít não tủy yêu thú. Theo kinh nghiệm, lần này Phệ tâm trùng ngủ say thì gần một tháng mới tỉnh, thành ra lúc chưa khôi phục tu vi thì gã không dám để nó ăn thâm, sợ nó lại đạt mức tiến giai mà ngủ say.
Hiện tại Ngụy Tác đã khôi phục tu vi, có thể điều khiển Trấn thiên pháp tướng thì phải tìm cách để Phệ tâm trùng tiến giai.
Khí tức còn lại của hai con Phệ linh thú thì phẩm giai không kém hơn bát cấp trung giai. Ngụy Tác còn một ít thi thể tu sĩ, để Phệ tâm trùng tiến giai tất không thành vấn đề. Tại Đông Hoang tông, gã biết cách khống chế Phượng lân thanh ưng, không có Phệ tâm trùng cũng không sao.
Cho Phệ tâm trùng ăn, gã cũng mở nạp bảo nang của Côn Bằng lão tổ lấy ra bạch sắc đơn bình.
Mùi thơm nức xộc vào mũi.
"Đây là Thiên hối nguyên đơn." Từ lúc lấy được Dưỡng quỷ quán đến giờ, tu vi đề thăng nên Ngụy Tác lấy được không biết bao nhiêu nạp bảo nang, tuy kiến thức vị tất so được với chân truyền đệ tử của siêu cấp tông môn như Thủy Linh Nhi và Phong Ngô Thươn, song thế cũng vượt xa tu sĩ thông thường. Chỉ ngửi khí tức rồi thấy mấy chục viên tuyết bạch đơn dược, gã nhận ra ngay là trong bình đựng cao giai đơn dược Thiên hối nguyên đơn để hồi phục chân nguyên. Gã từng lấy được không ít tại các nạp bảo nang khác nên không quá coi trọng.
"Đây là Phúc thọ diên niên đơn." Bất quá đơn dược trong một hồng sắc đơn bình khác khiens mắt gã ánh lên kinh hỉ.
Hồng sắc đơn bình có mười hai viên đơn dược cùng màu, bề ngoài hình thành hai chữ "Phúc" "Thọ". Là địa cấp thượng phẩm Phúc thọ diên niên đơn, dược lực có thể ngăn cản kim đơn suy kiệt, kéo dài thọ nguyên cho Kim đơn tu sĩ.
"Đúng là xa xỉ. Chả trách mấy lão quái vật Huyền Phong môn sống lâu thế..." Lục bào lão đầu ấm ức.
Phúc thọ diên niên đơn rất hiếm, bình thường xuất hiện một viên tại phách mại hội thì kiểu gì cũng bán được với giá kinh người, mà Côn Bằng lão tổ có đến mười hai viên.
"Thỏ huynh đệ, từ từ luyện hóa đơn dược này."
Lý Tả Ý hiện tại vì kim đơn suy kiệt thập phần nghiêm trọng, thọ nguyên sắp cạn, đơn dược này thập phần thích hợp vói y, còn hơn công hiệu Thiên long huyết hóa thạch không biết bao nhiêu lần, nên Ngụy Tác không hề do dự, đưa đơn bình cho Lý Tả Ý.
"À." Lý Tả Ý cực kỳ nghe lời Ngụy Tác, tuy trông già nua nhưng vẫn như trẻ con rất biết vâng lời, lấy một viên Phúc thọ diên niên đơn ra uống.
"Phù!"
Lý Tả Ý nuốt một viên Phúc thọ diên niên đơn, trong tay Ngụy Tác cũng xuất hiện một viên thủy tinh châu tử cỡ trứng chim câu, dồn một đạo chân nguyên vào thì linh khí trên mình Lý Tả Ý đều tụ vào đó, ngưng thành hình dãy núi đen liên miên, cực kỳ đặc biệt.
Vật này là một món pháp bảo Ngụy Tác lấy được trong nạp bảo nang của toán đại tu sĩ, có thể hấp nạp linh khí trên mình Kim đơn tu sĩ tỏa ra, khiến người ta ở xa không thể thấy được linh khí ngưng hình.
Tuy không lấy được pháp bảo như Thanh minh pháp y nhưng có vật này, đi đường sẽ an toàn hơn nhiều.
"Nhanh thế hả?"
Tế xuất việc ngọc, Ngụy Tác ngẩn ra vì Phệ tâm trùng cha hút xong não tủy con Phệ linh thú thứ hai thì lại ngủ say.
Cha hút xong hai con Phệ linh thú thì lại tiến giai, tốc độ này khiến Ngụy Tác hơi bất ngờ.
"Thỏ huynh đệ, đơn dược này rất hữu dụng, ta thấy mình trẻ ra nhiều." Đồng thời, Lý Tả Ý kêu lên kinh ngạc.
Items
Trả lời kèm Trích dẫn
Đã có 34 thành viên gửi lời cảm ơn đến Lôi Đế vì bài viết này.
[Hiện ra]
Lôi Đế
Hôm nay 01:20 PM
#693
Tổng Tuần Sát
♥ Ca Chỉ Là Một Truyền Thuyết ♥
Ngày tham giaDec 2010Đang ởđâu còn lâu mới nóiBài viết22,482Xèng23,979Thanks17,321Thanked: 858,871/21,478
Thông Thiên Chi Lộ
Tác Giả: Vô Tội
Chương 693: Tiếng đào khoáng thạch lúc nửa đêm.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Vipvandan.
NỘI DUNG: HIDE
"Tụ vu cửu đình... Trực lạc hội âm..." Kiểm kê nạp bảo nang của các đại tu sĩ xong, cho Phệ tâm trùng vào nô thú đại, Ngụy Tác điều khiển Phượng lân thanh ưng, không ngừng đi về hướng tây nam, còn Lý Tả Ý vừa luyện hóa Phúc thọ diên niên đơn, vừa không ngừng ngâm vịnh Liệt khuyết tàn nguyệt cổ kinh.
Ngụy Tác và lục bào lão đầu phát hiện, thần trí Lý Tả Ý triệt để hỗn loạn thì rơi vào cảnh giới dặc biệt khôn tả. Y vừa luyện hóa đơn dược vừa dốc toàn bộ tâm thần tập trung nhớ lại kinh văn, thậm chí còn liên tục hóa ra hình ảnh, nhiều lúc Ngụy Tác cảm giác được thể nội chân nguyên của y tuần hoàn lưu động theo cách đặc biệt, là đang tu luyện chân nguyên công pháp! Tức là có lúc Lý Tả Ý như bản năng, vẫn tu luyện. Vừa luyện hóa đơn dược, vừa tu luyện, vừa nhớ lại việc khác, nếu là tu sĩ khác tất thể nội chân nguyên sẽ vận hành sai đường, tẩu hỏa nhập ma, có điều y nhờ thần trí hỗn loạn nên đầu óc như nát thành mấy mảnh, đồng thời làm mấy việc một lúc.
Thần thức phân hóa này hơn hẳn phổ thông Kim đơn tu sĩ, nếu có thể sử dụng để đối địch thì một Kim đơn tu sĩ có thể đồng thời khống chế hai pháp bảo, thì y phải vài món.
Hiện tại Lý Tả Ý đối địch theo bản năng, ngay cả thuật pháp kích phát cách nào còn không rõ. Ngụy Tác thử dạy y khống chế pháp bảo nhưng y chỉ khống chế được một món, thậm chí khi uy năng pháp bảo giảm xuống mà cũng không biết dồn chân nguyên để kích phát uy năng. Như thế tất nhiên không thể sử dụng để đối địch.
Kinh văn Liệt khuyết tàn nguyệt đích xác phức tạp, liên tục sáu ngày, Lý Tả Ý không ngừng suy tư ngâm vịnh, tìm ra được hơn ba mươi câu, hơn sáu trăm chữ, ngưng thành hai hình ảnh hoàn chỉnh. Nhưng tất cả đều chỉ như từng mảnh vỡ, khó mà nối lại với nhau, không rõ trước sau nên không thể lĩnh ngộ.
Trong mấy ngày này, Lý Tả Ý liên tục đọc ra những câu đứt gãy, ngưng thành những hình ảnh Ngụy Tác chưa từng thấy, rõ ràng kinh văn Liệt khuyết tàn nguyệt, trừ sáu trăm chữ và hình ảnh Lý Tả Ý đã xác định nhưng không phân rõ trật tự thì còn nhiều nữa.
Bất quá Ngụy Tác không vội, sáu ngày này, Lý Tả Ý liên tục luyện hóa bốn viên Phúc thọ diên niên đơn, khí tức suy lão đã thay đổi, tuy vẫn đầu tóc trắng ngần, mặt mũi già nua nhưng sinh cơ đã cường thịnh, sinh mệnh khẳng định không có nguy hiểm. Chỉ cần luyện hóa toàn bộ Phúc thọ diên niên đơn, ít nhất cũng có thêm mấy chục năm thọ nguyên.
Lý Tả Ý tựa hồ càng lúc càng đọc chuẩn hơn về Liệt khuyết tàn nguyệt cổ kinh, rất có khả năng sẽ hình dung lại được tất cả. Biết đâu đọc càng nhiều, Lý Tả Ý càng nhớ rõ hơn về kinh văn, lúc đó sẽ lần ra trật tự.
Có khí tức của Phượng lân thanh ưng yểm hộ, dọc đường Ngụy Tác không thu hút yêu thú lợi hại đến, dù gặp thì gã cùng tránh sinh sự đa đoan, có thể dùng Huyền sát quỷ trảo bắt thì thì sử dụng, không thể thì bỏ qua. Liên tục sáu ngày liền, Ngụy Tác lại rời Thiên khung, rôi đi trong man hoang hoang dã bên ngoài Thiên khung, gã thu lại Phượng lân thanh ưng, đoạn sử dụng linh quang độn pháp lấy được của đại tu sĩ lúc trước, cuốn lấy Lý Tả Ý phi độn.
Linh quang độn pháp này cũng như của Lâm Thái Hư sử dụng khi đến Bắc Linh thành, là độn pháp nhanh nhất Ngụy Tác từng thấy, độn tốc thậm chí hơn bất kỳ phi độn pháp bảo nào gã có.
Với tốc độ này, chỉ không đầy ba ngày nữa, không gặp trở ngại gì đặc biệt thì sẽ đến được Gia Cơ thành gần man hoang hoang nguyên bên ngoài Thiên khung.
...
Trăng sáng sao thưa, màn đêm vô biên bao trùm một dãy núi thấp trong man hoang hoang nguyên, không có ánh lửa nhưng có tiếng vật sắc va vào đá.
Quanh dãy núi thấp là gò đống liên miên bất tuyệt, thập phần hoang vu.
Âm thanh thoạt có thoạt không, từ trong dãy núi vang lên, đột nhiên, thinh không ngoài xa xuất hiện tử sắc lưu quang, với tốc độ kinh nhân lao tới.
Cách dãy núi thấp mấy dặm, tử sắc lưu quang đột nhiên dừng lại, hiện ra hai nhân ảnh.
Tử sắc lưu quang hiện ra hai tu sĩ, chính thị Ngụy Tác và Lý Tả Ý.
Ngụy Tác tỏ vẻ kinh ngạc.
Hóa ra từ lúc linh quang độn pháp phi độn đến giờ mới là hai ngày, gã vốn tính rằng còn ít nhất một ngày đêm nữa mới gặp tu sĩ. Ngọn núi thấp này cách Thiên khung chừng hai vạn năm nghìn dặm, lại là bam đêm thì hiếm khi có tu sĩ dừng chân.
Nhưng qua tiếng động thì là khí cụ kim loại va vào đá núi, khác hẳn tiếng yêu thú kêu, nghe kỹ thì tiếng động này không chỉ phát ra một nơi, có vẻ không có có một tu sĩ.
"Có lẽ có khoáng mạch, tu sĩ của tông môn nào đó đang đào." Đang buổi đêm, lục bào lão đầu ra khỏi Dưỡng quỷ quán, nên Ngụy Tác dừng lại thì lão lên tiếng.
"Xuống dưới xem đã."
Ngụy Tác đồng ý, mục quang lóe lên, linh quang lóe sáng, lướt về phía có tiếng động.
Thoáng au gã và Lý Tả Ý lặng lẽ đáp xuống một đống loạn thạch trong núi.
Đống loạn thạch cao bằng năm, sáu người có một thông đạo chỉ đủ một người đi vào, liên tục có tiếng đinh đang vọng ra.
"Chắc là có tu sĩ đào khoáng thạch, nếu là tông môn thì ít nhất cũng bố trí cấm chế ngăn cản thanh âm phát ra, phòng ngừa yêu thú. Nếu là tán tu, tất nhiên không thể bố trí cấm chế cách thanh âm, nhưng tu sĩ đào khoáng thạch kiếm linh thạch thì tu vi thường không cao. Tán tu cỡ này sao lại ra ngoài Thiên khung xa thế này, nhất là ban đêm càng nhiều yêu thú mà dám đào khoáng thạch? Lẽ nào có khoáng thạch giá trị kinh nhân?"
Mục quang quét quanh, Ngụy Tác chợt có ý nghĩ này.
Gã thấy nhiều chỗ trong núi có những thông đạo sâu thẳm được đào vào, bên ngoài còn chất đống đá vụn, rõ ràng có người đùn ra, giống như ở mỏ Tử đồng khoáng tại Linh Nhạc thành năm xưa. Ngụy Tác và Lý Tả Ý hiện tại đừng trong đống loạn thạch, có đống còn dấu tích rất mới, chứng tỏ mới được chuyển ra gần đây.
"À!"
Đang kinh ngạc, chân mày Ngụy Tác giần giật vì thần thức cảm được trong thông đạo có tu sĩ lướt ra.
Tu sĩ này phát ra khí tức, đối với Ngụy Tác thì cực thấp, cùng lắm là tu vi Chu thiên cảnh tam trọng.
Y xuất hiện trong phạm vi thần thức của Ngụy Tác đoạn có ba tu sĩ liên tục xuất hiện. Khí tức của họ không mạnh, cũng nh tu sĩ xuất hiện đầu tiên.
"Chúng ta ẩn thân xem xét tình hình trước đã."
Ngụy Tác bình tĩnh như thường truyền âm với Lý Tả Ý, Lý Tả Ý gật đầu, thân ảnh loáng lên, lướt đến một nhánh cây.
Mười mấy tích tắc sau, trong lói vào đen ngòm lóe lên quang hoa, liên tục lướ ra bốn tu sĩ.
Trong bốn tu sĩ, một bạch lão nhân lùn tịt, còn lại đều chưa quá bốn mươi tuổi, như Ngụy Tác cảm tri, lão nhân tóc bạc có tu vi cao nhất cũng chỉ tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng, ba tráng niên tu sĩ chỉ từ Chu thiên cảnh tam trọng trở xuống.
Pháp y của họ khác nhau, phẩm giai không quá bán linh giai, là đê giai tán tu.
Bốn tu sĩ lướt ra, cảnh giác nhìn quanh, nưng cảm tri của họ không thể phát hiện Ngụy Tác và Lý Tả Ý ẩn thân cách mấy trăm trượng.
Toán tu sĩ do bạch phát lão nhân đứng đầu, đi sang một góc núi, như đã có ký hiệu, đào một cái hố nông rồi cùng lấy ra một món pháp khí, đào sâu xuống.
Có vẻ không phải đại tông môn đào bới, Ngụy Tác không giấu tung tích, gật đầu với Lý Tả Ý, thân ảnh loáng lên, tích tắc sau đến sát bốn tứ tu sĩ, thần thức uy áp trùm lên: "Các vị đào khoáng thạch?"
"Có tu sĩ...!" Bốn tu sĩ cơ hồ vừa kị lóe lên ý nghĩ thì bị thần thức uy áp của Ngụy Tác khiến cho cứng người, tỏ vẻ cực kỳ sợ hãi.
Items
Trả lời kèm Trích dẫn
Đã có 14 thành viên gửi lời cảm ơn đến Lôi Đế vì bài viết này.
[Hiện ra]
Lôi Đế
Hôm nay 01:20 PM
#694
Tổng Tuần Sát
♥ Ca Chỉ Là Một Truyền Thuyết ♥
Ngày tham giaDec 2010Đang ởđâu còn lâu mới nóiBài viết22,482Xèng23,979Thanks17,321Thanked: 858,871/21,478
Thông Thiên Chi Lộ
Tác Giả: Vô Tội
Chương 694: Tu sĩ họ Trần.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Vipvandan.
NỘI DUNG: HIDE
Trong màn đêm, bốn tu sĩ nhìn thấy một thiếu niên và một lão nhân đứng gần đó.
Ngụy Tác và Lý Tả Ý tuy không hiển lộ linh khí nhưng thần thức uy áp ban nãy khiến họ hiểu, không cần tính Lý Tả Ý, Ngụy Tác cũng không phải tu sĩ cùng một đẳng cấp với họ.
Ngụy Tác tuy đã thu thần thức uy áp, nhưng vẫn toát lên khí tức phàm, hoàn toàn khác tu sĩ thông thường.
"Tiền bối, bọn vãn bối đào Kim cương tinh khoáng thạch." Bốn tu sĩ cực kỳ kinh hãi tu sĩ định thần lại, hành lễ với Ngụy Tác và Lý Tả Ý, bạch phát lão nhân mặc ma sắc pháp y đáp ngay.
"Đào Kim cương tinh khoáng thạch? Ngọn núi này có Kim cương tinh khoáng mạch?" Lục bào lão đầu kinh ngạc kêu lên trong tai Ngụy Tác.
"Kim cương tinh khoáng mạch?" Ngụy Tác tỏ vẻ kinh nghi, tay ánh lên quang hoa như nọn nến.
"Đúng, dưới ngọn núi này có không ít Kim cương tinh khoáng mạch, nhưng là bần khoáng, cần phai tìm theo thật kỹ mới đào được nguyên khoáng thạch có Kim cương tinh." Bạch phát lão nhân giải thích.
"Hóa ra là bần khoáng khoáng mạch." Ngụy Tác tan hết nét kinh ngạc trong mắt.
Kim cương tinh là tinh kim cùng cấp Tinh thần bạch lạc kim, không chỉ rất hòa hợp với các loại nguyên khí mà có thể hòa tan vào nhiều loại ngọc thạch, nâng cao phẩm chất cho nhau nên tại tu đạo giới được xưng là "Vạn năng tinh kim". Vì thế nên tinh kim này cơ hồ được mọi luyện khí tu sĩ của các tông môn sử dụng, không thiếu gì phương pháp luyện chế.
Nhưng tinh kim này từ mấy vạn năm trước đã bị tu sĩ phát hiện cách sử dụng nên đến giờ, quanh Thiên khung thì những Kim cương tinh khoáng mạch đã bị khai thác sạch sẽ. Nơi này cách Thiên khung hai vạn năm nghìn dặm, đối với tán tu là cực xa nhưng đối với đại tông môn thì không xa lắm, theo lý sẽ không thể còn Kim cương tinh khoáng mạch.
Nhưng bần khoáng khoáng mạch thì khác, Kim cương tinh khoáng mạch thông thường là có nhiều khoáng thạch tụ tập một chỗ, khí tức Kim cương tinh nồng hậu, còn Kim cương tinh khoáng thạch trong bần khoáng khoáng mạch cực ít, phân tán trong đá cứng, vận khí may mắn thì mấy trăm phương khoáng mạch mới có mười mấy khối khoáng thạch, không may thì có khi cả nghìn trượng cũng không có nổi một khối Kim cương tinh khoáng thạch. Bần khoáng khoáng mạch thì dù có pháp khí chuyên môn thăm dò Kim cương tinh khoáng mạch thì cũng khó tìm được, nên bần khoáng khoáng mạch không bị phát hiện cũng là bình thường.
Trong bần khoáng khoáng mạch mà tìm nguyên khoáng khoáng thạch Kim cương tinh thì rất khó, cực kỳ tiêu hao thời gian.
"Các vị là tán tu hay tông môn tu sĩ? Có bao nhiêu người?" Ngụy Tác nhẹ giọng hỏi.
"Bọn vãn bối đều là tán tu, gồm mười sáu người ở đây đào linh thạch." Ngụy Tác tuy hiền hòa nhưng bọn bạch phát lão nhân vẫn sợ hãi, không dám nhìn thẳng.
"Lại có người."
Mắt Ngụy Tác hơi ánh lên, trong thông đạo lại có hai tu sĩ thò ra.
Hai tu sĩ đó tu vi cũng như bốn người lúc trước, lại cùng là tán tu, nên Ngụy Tác không để tâm, chỉ muốn gọi hết ra xe họ đủ khả năng bình an vượt được hai vạn năm nghìn dặm man hoang hoang nguyên, về trong Thiên khung truyền tin giúp hay không.
"Các ngươi là ai, định làm gì!" Hai tu sĩ mới ra, thấy Ngụy Tác và Lý Tả Ý đứng trước bốn tu sĩ thì cả kinh, hô lên.
"Lưỡng vị tiền bối này thần thông không thể tưởng tượng, không được hỗn!" Bạch phát lão giả biến hẳn sắc mặt, sợ hai tu sĩ đó chọc giận Ngụy Tác và Lý Tả Ý, nên quét to.
"Thất thúc..." Hai tu sĩ lướt ra chỉ hơn hai mươi tuổi, nghe bạch phát lão giả quát thì ngẩn ra, không biết làm gì.
"Yên tâm đi, mỗ không có ác ý, chỉ là có việc chưa biết chừng cần phiền các vị." Ngụy Tác vẫn hiền hòa bảo bạch phát lão giả: "Chi bằng gọi hết ra rồi tính."
"Có việc phiền bọn vãn bối?" Bạch phát lão giả há miệng, định nói lại thôi, nhưng rồi nghiến răng, không vội vâng lời Ngụy Tác mà hỏi ngược, "Không biết tiền bối cần bọn vãn bối giúp gì?"
"Truyền tin, chỉ cần quay vào trong Thiên khung." Ngụy Tác bình tĩnh nói.
"Quay về Thiên khung truyền tin?" Bạch phát lão nhân và các tu sĩ chung quanh đều nhăn nhó, khó xử.
"Yên tâm đi, mỗ không để các vị thiệt." Ngụy Tác liếc toán tu sĩ, "Chỉ cần các vị giúp cho, sẽ có thù lao không tệ."
"Tiền bối, không phải là thù lao..." Lão nhân tóc bạc thập phần do dự.
"Sao hả? Lẽ nào chư vị có ẩn tình?" Ngụy Tác hơi ngẩn ra.
"Lục Thất, có chuyện gì?" Trong thông đạo bên phải vang lên giọng nói, là tu sĩ ở trong bị hai tu sĩ trẻ tuổi kinh hô mà di ra xem có chuyện gì.
"Tu vi của người này cũng khá." Ngụy Tác hơi nhíu mày, xoay người lại.
Gã nhận ra tu vi của tu sĩ này hơn hẳn toán lúc trước, chừng Phân niệm cảnh lưỡng trọng.
Tiếng xé không khí vang lên, một trung niên tu sĩ mặc thổ hôi sắc trường bào từ trong thông đạo mé trái đi ra, thấy bọn Ngụy Tác thì cả kinh, rõ ràng nhận ra khí tức của Ngụy Tác và Lý Tả Ý bất phàm.
"Lưỡng vị..." Trung niên tu sĩ chững lại, định hỏi.
"Ngươi!"
Trung niên tu sĩ lướt ra, Ngụy Tác vốn thản nhiên, chợt biến sắc, run lên bần bật.
"Tiểu tử, sao thế?" Lục bào lão đầu nhận ra tâm thần gã chấn động kịch liệt, hỏi ngay.
"Lưỡng vị tiền bối..." Hôi bào trung niên tu sĩ ngẩn ra, không biết vì sao gã nhìn thấy mình thì như thế.
"Nếu mỗ không lầm, các hạ họ Trần?" Ngụy Tác hít sâu một hơi, ngữ khí lạnh lùng cực độ.
"Họ Trần? Sao hả?" Lục bào lão đầu không hiểu.
"Ngươi..." Hôi bào tu sĩ khước run lên, nhìn Ngụy Tác.
"Thế nào, không nhớ ta là ai hả? Cũng phải, mười mấy năm rồi." Sắc mặt Ngụy Tác lạnh lùng khôn tả, nhãn quang như lưỡi dao cắt qua hôi bào tu sĩ, "Bất quá không nhớ thì ta nhắc, mười mấy năm trước, tại Linh Nhạc thành, ngươi cùng cha mẹ ta ra ngoài Thiên khung, sau đó cha mẹ ta không quay về còn ngươi vẫn sống, trước đây tại Linh Nhạc thành, ta từng đuổi theo nhưng người chạy thoát!"
"Là ngươi?"
"Là y!"
Hôi bào trung niên tu sĩ và lục bào lão đầu cơ hồ cùng vang lên.
Ngụy Tác nói ra, lục bào lão đầu hiểu ngay. Y là tu sĩ họ Trần năm xưa cùng cha mẹ Ngụy Tác rời Thiên khung!
Dung mạo tu sĩ họ Trần, Ngụy Tác nhớ không rõ nhưng vai trái hơi lệch, nên y vừa lộ diện là gã nhận ra, qua phản ứng của hôi sam trung niên tu sĩ thì y đúng là người cùng cha mẹ gã rời Thiên khung.
"Không ngờ ở đây lại gặp ngươi, chắc ngươi không ngờ bị ta bắt gặp." Thấy hôi bào trung niên tu sĩ chấn kinh, Ngụy Tác chỉ lạnh lùng nhìn y, với thần thông của gã, y không thể thoát được.
"Không ngờ ngươi có tế ngộ phi phàm." Hôi y trung niên tu sĩ nhợt nhạt khôn tả, nhìn Ngụy Tác mà không thể giữ bình tĩnh, run giọng, "Bá Khí chân nhân Ngụy Tác là ngươi?"
"Bá Khí chân nhân?" Nghe hôi y trung niên tu sĩ nói cũng thần sắc của y, bạch phát lão nhân càng kinh hãi.
"Mỗ quả thật có xưng hiệu Bá Khí chân nhân." Ngụy Tác hít sâu một hơi, bảo hôi y trung niên tu sĩ, "Cho mỗ biết, mười mấy năm trước, cha mẹ mỗ và ngươi cùng rời Thiên khung, thật ra có chuyện gì?"
Items
Trả lời kèm Trích dẫn
Đã có 12 thành viên gửi lời cảm ơn đến Lôi Đế vì bài viết này.
[Hiện ra]
Lôi Đế
Hôm nay 01:21 PM
#695
Tổng Tuần Sát
♥ Ca Chỉ Là Một Truyền Thuyết ♥
Ngày tham giaDec 2010Đang ởđâu còn lâu mới nóiBài viết22,482Xèng23,979Thanks17,321Thanked: 858,871/21,478
Thông Thiên Chi Lộ
Tác Giả: Vô Tội
Chương 695: Trời cũng thay đổi.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Vipvandan.
NỘI DUNG: HIDE
Sát cơ lẫm liệt cực độ và uy nghiêm từ Ngụy Tác tràn ra, thiên địa biến sắc.
Ngụy Tác tuy không phải tu sĩ thiên sinh sinh cao quý như Lâm Thái Hư, không có khí tức cao cao tại thượng nhưng có hiện tại tu vi kinh thế Kim đơn tứ trọng cộng thêm số lượng kinh nhân cường giả chết trong tay gã, nhất là mười hai kinh thiên tu sĩ vây giết mà bị gã giết lại thì hiện giờ tâm sinh sát ý, phát ra uy thế vô thượng, còn đáng sợ hơn Lâm Thái Hư và các lão quái vật Huyền Phong môn đại, như thượng cổ chiến thần, thần vương trong truyền thuyết giáng lâm nhân thế.
Vô thượng uy thế từ Ngụy Tác dấy lên, trừ Lý Tả Ý thì mọi tu sĩ tại trường cơ hồ không khống chế được thân ảnh, ngồi sụp xuống.
"Không ngờ ngươi có thần thông này." Hôi bào trung niên tu sĩ lùi liền hai bước, trong mắt trừ kinh hãi thì còn nét khôn tả.
"Ta không rườm lời, năm xa dã xảy ra chuyện gì." Ngụy Tác hiện giờ tâm chí vượt xa tu sĩ thông thường, nhưng việc này vương vấn trong lòng gã bao lâu, nên không thể khống chế tâm thần,.
Hôi bào trung niên tu sĩ chỉ có tu vi Phân niệm lưỡng trọng, trước uy áp của Ngụy Tác thi không thở nổi, nhưng nghe gã nói vậy thì y chỉ lắc đầu, "Ta chỉ có thể nói rằng vì biến cố năm xưa mà cha mẹ ngươi chết ở ngoài Thiên khung, nhưng việc khác thì thứ cho không thể nói."
"Ngươi có muốn nếm mùi muốn sống không được muốn chết không xong chăng!" Ngụy Tác nổi giận, nguyên khí chấn đông khiến vân khí kịch liệt dao động, như có thượng cổ ma thần gầm thét. "Nói việc cũ ra, dù cha mẹ ta bị ngươi giết thì ta cũng để ngươi thống khoái."
"Không sai." Tu sĩ họ Trần miễn cưỡng gật đầu: "Ta vì một khối nguyên liệu luyện khí, đã giết cha me ngươi, để ta thống khoái."
"Oành!"
Khí tức trên mình Ngụy Tác dâng lên như nước triều, tu sĩ quanh đó không đứng vững, loạng choạng nhưng quang hoa vàng nhạt trên tay Ngụy Tác dấy lên lục quang.
"Nói dối!" Ngụy Tác càng nổi giận, "Đến giờ mà ngươi vẫn chưa nói thật?"
Trung niên tu sĩ họ trần bị Ngụy Tác dùng thần thức uy áp khiến cho không thể thi pháp, nhưng lại nhắm mắt, coi như không kể sinh tử.
"Thế thì đừng trách ta lạt thủ vô tình!" Ngụy Tác cơ hồ mất hết lý trí, dùng Huyền sát âm khí giữ tu sĩ họ Trần định trên không trung, hơi lạnh khiến da y nứt ra, đọng sương.
"Tiền bối bớt giận!" Bạch phát lão nhân quỳ xuống trước Ngụy Tác, trán sát đất, nói nhanh: "Trần đạo hữu không thể nào là người xấu, đạo hữu không nói ra là có ẩn tình, xin tiền bối hạ thủ lưu tình!"
Những tu sĩ khác quỳ xuống: "Tiền bối hạ thủ lưu tình, nhất định có hiểu lầm, Trần đạo hữu không phải hạng thấy lợi quên nghĩa."
"Tiền bối, tại hạ dùng tính mệnh đảm bảo, Trần tiền bối không làm việc gì không nên không phải với bằng hữu chí thân." Một tu sĩ trẻ tuổi dập đầu đến chảy máu, họ hiểu với tu vi của mình không thể chống nổi Ngụy Tác, một đạo thuật pháp của gã là đủ lấy mạng họ.
"Y không phải hạng thấy lợi quên nghĩa, lẽ nào cha mẹ ta thì phải? Nhưng ta nhớ y và cha mẹ ta là sinh tử chi giao." Tu sĩ này cầu xin càng khiến Ngụy Tác nổi giận.
"Cha mẹ ngươi tất nhiên không thấy lọi quên nghĩa." Tu sĩ họ Trần nãy giờ không chống cự, cũng không lên tiếng, nghe Ngụy Tác nói thế thì phản bác.
"Tiền bối, hạ thủ lưu tình. Trần đạo hữu vì bọn vãn bối mà ở lại đây giúp, bọn vãn bối không thể tin y là ác nhân." Bạch phát lão nhân cũng dập đầu chảy máu trán.
"Tiểu tử, lãnh tĩnh lại đã, hình như có ẩn tình, đừng làm y chết, không thì không thể biết năm xưa xảy ra chuyện gì." Lục bào lão đầu lên tiếng trong tai Ngụy Tác.
"Lẽ nào thật sự có ẩn tình?" Ngụy Tác lãnh tĩnh lại, thu Huyền sát âm khí, đặt tu sĩ họ Trần xuống.
Đồng thời, Ngụy Tác nhớ lại lúc ở Linh Nhạc thành đuổi theo y, y có ném lại một bao đựng toàn thứ hữu dụng với tu sĩ.
"Lẽ nào cha mẹ ta và ngươi năm xưa gặp đối đầu lợi hại? Ngươi sợ ta biết rồi sẽ báo thù nên o chịu cho ta biết chân tướng?" Ngụy Tác đột nhiên nghĩ ra điểm đó.
Tu sĩ họ Trần vẫn không nói gì, nhắm chặt mắt nhưng Ngụy Tác nói ra câu đó thì cảm giác được y hơi run lên.
"Lẽ nào quả như thế?" Ngụy Tác tan dần cơn giận, thật sự lãnh tĩnh lại.
"Các hạ thấy kẻ giết cha mẹ mỗ quá mạnh sợ mỗ chết uổng nên không cho biết?" Ngụy Tác hỏi dò.
Tu sĩ họ Trần vẫn không nói gì, nhưng Ngụy Tác nhận ra thân thể y hơi run lên, trong lòng dao động kịch liệt.
"Từ giờ, nếu ngươi không nói, ta hỏi một câu mà không được đáp thì sẽ giết một người trong số họ." Ngụy Tác vung tay, ám kim sắc kiếm quang cắm ra xa, sau tiếng nổ là dãy núi chấn động, không biết sâu xuống bao nhiêu.
Tu sĩ họ Trần nhợt nhạt mặt mày, mở bừng mắt.
"Có phải năm xưa cha mẹ mỗ gặp đối đầu lợi hại cực độ, bị người ta giết?" Ngụy Tác không nhìn tu sĩ khác mà nhìn thẳng tu sĩ họ Trần.
"Đừng bức ta." Tu sĩ họ Trần lắc đầu, "Đối đầu có bối cảnh quá lớn, tán tu như chúng ta muốn báo cừu, khác nào tự tìm đường chết."
"Thật sự như thế?" Ngụy Tác không thể giữ nổi bình tĩnh, hỏa quang như ngọn nến trên tay không thay đổi, chứng tỏ tu sĩ họ Trần tịnh không nói dối.
"Các vị gần đây chỉ ở chỗ này, không nghe tin về mỗ?" Ngụy Tác cảm giác nghiệt hỏa bừng lên trong lòng, nhưng không còn băng lạnh như trước với tu sĩ họ Trần.
Tu sĩ họ Trần ngẩn ra, không hiểu sao gã lại nói thế, nhưng vẫn gật đầu: "Bọn lão phu đã ở đây hơn hai mươi ngày."
"Chả trách các vị chưa biết tin mỗ giết chết Chân Võ thiếu chủ Hứa Thiên Ảo và chân truyền đại đệ tử Lâm Thái Hư của Huyền Phong môn cùng bốn lão quái vật." Ngụy Tác bảo tu sĩ họ Trần.
"Cái gì!"
Ngụy Tác dứt lời, tu sĩ họ Trần và mọi tu sĩ tại trường run lên, tỏ vẻ không dám tin.
"Không thể nào!" Tu sĩ họ Trần cơ hồ lắc đầu theo trực giác. Tuyệt đại đa số tu sĩ đều biết, dù tu sĩ Kim đơn ngũ trọng cũng chưa chắc giết được nhân vật cỡ Hứa Thiên Ảo và Lâm Thái Hư.
"Oành!"
Ngụy Tác không nói mà tế xuất kim đơn.
Kim đơn cơ hồ che kín thân thể gã, kim đơn hà quang mà phổ thông tu sĩ khó tưởng tượng nổi cùng quang phù lơ lửng trước mặt Ngụy Tác.
"A!" Tu sĩ họ Trần suýt nữa kinh hãi ngã nhào, kim đơn nay đã vượt ngoài hiểu biết của họ.
"Ta còn thần thông hơn nữa. Ta không tin tu đạo giới Thiên Huyền đại lục còn đối thủ khó chơi hơn Huyền Phong môn và Chân Võ." Thu hồi kim đơn, Ngụy Tác nhìn tu sĩ họ Trần: "Ta không chỉ chạm vào hai siêu cấp tông môn này, dù siêu cấp đại tông môn tương tự, chạm vào một nữa cũng không sao."
"Các hạ đã giết Chân Võ thiếu chủ và chân truyền đại đệ tử Huyền Phong môn? Nhưng thần thông hơn nữa vẫn không thể đấu với thần huyền đại năng." Tu sĩ họ Trần nhìn gã với vẻ đại họa lâm đầu.
"Hại chết cha mẹ mỗ là ai." Ngụy Tác lại nhìn tu sĩ họ Trần, hỏi tiếp.
"Là người Thiên Kiếm tông." Tu sĩ họ Trần biết không giấu được nên thở dài đáp.
"Thiên Kiếm tông!" Ngụy Tác lặp lại, tảng đá trong lòng được trút xuống, tâm cảnh nhất thời vô cùng bình tĩnh.
Quả nhiên là một siêu cấp đại tông môn.
Cả Thiên Huyền đại lục, được xếp vào hàng siêu cấp đại tông môn có mười phái là Bắc Minh tông, Huyền Phong môn, Chân Võ, Vô Kỵ thiên cung, Ngọc Thiên tông, Thiên Kiếm tông, Phá Hư tông, Tử Huyền động thiên, Kỳ Tiên giáo, Tây Tiên nguyên.
Thiên Kiếm tông là một trong mười siêu cấp đại tông môn.
"Thật ra là sao, cha mẹ ta và ngươi sao lại chọc vào tông môn như Thiên Kiếm tông?" Ngụy Tác vung tay, lấy ra Huyết tinh thạch nhỏ dược dịch, dùng chân nguyên hòa tan phun lên mình tu sĩ họ Trần.
"Y có thần thông này... mối thù của cha mẹ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì..."
Thần sắc Ngụy Tác tuy bình tĩnh, nhưng bọn bạch phát lão nhân đều cảm giác trời đất đều biến đổi, nhất thời ai cũng nghĩ thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro