Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9

Sungwoon đến sân bay, rước MoMo, em gái của anh
- Oppa~ sao anh đến trễ quá vậy ?
- Anh đã đến sớm nhất có thể rồi
- Mau ! Mau đưa em về nào - MoMo
- Đi thôi - Sungwoon
  Trên con đường tối đen như mực, anh chạy thật nhanh. Nhưng rồi…
* RẦM *
- AAAAAAAA - Momo
Biệt thự Ha Sungwoon
- Thưa cô, nguy rồi - cô hầu
- Gì chứ ? Nguy gì chứ ? Chuyện nhà mấy người đi nói với tôi nguy gì nữa - Haru
- Cậu chủ bị đụng xe rôi
- CÁI GÌ ???????? - Haru hét to
- Mời cô lên xe đến bệnh viện
- Đi nhanh - cô vội vả
Trên xe, Haru không ngừng sốt ruột. Gì chứ ? Cô đang nghĩ gì vậy ? Cô còn không có chỗ nào được gọi à địa vị đối với anh
Bệnh viện
- Bệnh nhân Ha Sungwoon ở phòng số mấy ạ - quản gia
- 415_ - bác sĩ
- Phòng số 41… - chưa nói xong quay qua đã thấy cô chạy hối hã đến phòng anh 
* hộc hộc *
Đến cửa, Haru khựng lại, cúi người 2 tay đặt lên đùi thở không ngừng. Từ từ hít thở thật sâu rồi mở thẳng cửa bước vào. Gì chứ ? Có cả… Momo ở đó!
- 2… người không.sao chứ ? - Vừa nói cô vừa nhìn Momo
Momo nhìn thẳng vào Haru rồi cười đểu. Nhìn sang Ha Sungwoon
* chụt *
- Honey ah~ người ta thấy rồi kìa - Momo
- Gì chứ ? Chúng ta là anh em mà… - Sungwoon
- Oh ! Làm phiền 2 người rồi, tôi đi đây - Haru
* cạch *
Từ từ đóng lại, cô dựa vô cửa rồi dừng khụy chân sụp xuống. Buồn cười thật phải không ? Chẳng quen biết hay thân thiết với nhau cơ mà nước mắt nó cứ rơi xuống thế kia ? Cô thích Daniel cơ mà…
" Haru, mày không được không ? Bản thân tao không cho mày khóc. Mày không hề thích Sungwoon đúng không ? Bản thân mày đã thích Daniel rồi mà… không được khóc "_ Poor Haru
Từ đằng kia chạy lại, cái bóng quen quen đó. Dừng lại chỗ cô và một cách vô tâm anh ta nói
- Tránh ra - Daniel
- …
- Nghe không hiểu hả ?
- … - không nói gì nữa mà Haru cứ im lặng mà bước ra cho anh ta vô
  Gì chứ ? Đùa chắc ? Cái suy nghĩ về Daniel trong sáng, tốt bụng, hiền lành đã bị thay thế thành một tên vô tâm, lạnh nhạt thế sao ? Kế bên anh lại là 1 cô gái nhỏ hơn cô chừng 1 tuổi. Cô ta mặc một bộ đồng phục bên trái đính phù hiệu tên Min. Min nhìn thẳng mặt Haru, quăng tiền rồi nói
- Đi đi ! Số tiền này đã đủ đối với cô chưa ? - nói từ từ rồióc trong bóp ra một cái thẻ ngân hàng
- Đây ! Cầm luôn đi, mật khẩu 56782 - Min
- … - Haru im lặng một hồi nhưng cô vẫn đứng lên và đi ra khỏi cái bệnh viện này.
______________________
Chap mày ngắn quâ phải không ? Tại vì nói thẳng ra là não không còn một cái ý gì :(((( cố rặng lắm rồi ! Thôi đọc ủng hộ Mây đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro