Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

sao có màu của em.

tôi đã nghĩ, em là một tạo vật mang trong mình dáng hình lạ lạ.

thành thật thì có vẻ thế, nhưng em có hồn, em có sự sống. em tươi mới và êm ái, dù em lầm tưởng mình tệ hại và rệu rã đến ngu ngốc. nếu thế thì sẽ có bao nhiêu thứ bần cùng hơn em, em nhỉ.

tôi có khi lặng lẽ ngồi trong một góc bàn của giáo viện - và, nghe thật quái gở, nhưng tôi đã chăm chú nhìn em. chắc là tôi đã thấy em mải mê với luận văn đến quên cả giờ giấc, thấy em thoăn thoắt vẽ tinh đồ tỉ mỉ, cũng thấy em lo lắng đến mệt mỏi, rồi gục đầu trong mớ giấy tờ... trong khi người ta đã về hết. và em vẫn ở yên nơi ấy.

trạng thái mộng du không xuất hiện, nên tôi đến cạnh em. em nhắm nghiền mắt, và thầm quâng thì nặng nề. em đang tìm kiếm giấc mơ hiếm hoi. mong em không lạnh. tôi chỉ biết lớ ngớ cầm chăn phủ lên đôi vai gầy, lớ ngớ cầm bút viết lên vài dòng ghi chú trong một tờ giấy nhỏ và để cho em, lớ ngớ quan sát tinh đồ trong cái nhìn lặng lẽ, và lớ ngớ trông chừng màn đêm thay em.

em mà tỉnh giấc thì sẽ có kha khá vấn đề, nhưng em đã ngon lành vỗ về chính mình bằng cái mộng mị lành lặn, em cũng đã chắp vá chúng bằng đôi tay dịu dàng.

khi em thức giấc, tôi giải thích cho em nghe bằng cái chất giọng khó chịu thường gặp. em lắng nghe - em cảm ơn bằng cái giọng bối rối bé xíu. có lơ mơ, có lo lắng - nhưng em đã cười. một nụ cười khó tìm. tôi yêu nụ cười của em.

tôi thầm đoán (trong một ý nghĩ lén lút đến quái lạ); thế giới này mang em đến - và tự dưng có hồn lạ lẫm.

tôi yêu những mùa xuân có ánh mắt em dõi theo những nhành hoa mới nở, rồi chậm rãi rảo chân qua.

tôi yêu những mùa hạ đổ lửa trên ngọn cây tri thức - khi mà em sẽ chạm tay tới những mảng nắng chói lòa bất chợt hạ mình xuống nền đất.

tôi yêu những mùa thu khi em vội chạy trên những chiếc lá chắn lối qua - hay sẽ theo gió đi về phía xa.

tôi yêu những mùa đông có em gói ghém từng bước chân trên nền tuyết lạnh giá. những ngôi sao băng dịu êm như đôi mắt em nhìn.

vì điều ấy, chắc là tôi yêu em. thương em. và cũng xót em phát ngất. và đôi lúc tôi lẩm bẩm như một gã say rượu về bao điều với em mà vĩnh viễn dang dở, hệt như nụ cười em ngày ấy.

chắc mẩm:

tôi sẽ nhớ em, nhớ cho đến chết.

tôi sẽ nhớ em, nhớ kể cả khi tàn tạ, nhớ kể cả khi có phải ngập ngừng đến lạ lẫm.

trong tiếng im lặng ngập ngừng như thế, hy vọng em không hiểu. và em vẫn sẽ thật ngây ngô, thật ngây ngô.

(và mong là em vĩnh viễn không hiểu)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro