1
Trên thế gian còn duy nhất một người đứng về phía mình
Cô ta luôn đợi, vẫn đang đợi
Nhưng e rằng hắn sẽ đến muộn
Lúc đó cô ta có lẽ đã mục rữa cùng lớp đất khô
Âm dương cách biệt, chưa gặp đã xa
Nỗi đau dây dứt đến ngàn đời, tận kiếp sau cũng chẳng thể quên
Thử hỏi liệu hắn có để yên cho nụ cười thoả mãn của những kẻ còn thở?
Hắn là hy vọng sống của cô ta còn cô ta là nguồn sáng của hắn
Nếu ngày hắn tìm thấy cô ta chỉ là một thi thể đã bốc mùi thì máu của những kẻ gây ra chính là món quà hiến tế tuyệt vời nhất
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro