
Chương 28: Nói với anh
John cảm thấy trọn vẹn.
Sau bữa sáng, Sherlock đi tắm nhanh – lần đầu tiên sau một tuần. Chắc chắn điều đó khiến anh dễ chịu hơn rất nhiều. Trong khi đó, John chuẩn bị trà như thường lệ. Khi Sherlock tắm xong, John chăm sóc các vết thương cho anh, đúng với vai trò bác sĩ riêng của mình.
John cũng đã tắm và thay quần áo. Gã mặc một chiếc áo len trắng, và Sherlock không thể không buông một lời nhận xét.
Cả hai giờ đang ngồi trên ghế bành đối diện nhau, nhâm nhi tách trà John vừa pha. Họ nói chuyện về nhiều chủ đề, từ việc John chuyển đến căn hộ, cho đến chuyện mẹ của Sherlock muốn gặp John – tất cả là nhờ vào Mycroft. John vẫn chưa hỏi gì về vụ bắt cóc. Sherlock đang có tâm trạng khá ổn, và gã không muốn phá hỏng điều đó. John biết rằng gã sẽ hiểu toàn bộ câu chuyện sau khi gặp Greg Lestrade.
Một giờ sau, Sherlock nằm xuống sofa, cảm thấy mệt mỏi. Thường thì anh rất ghét nghỉ ngơi, nhưng lần này anh biết mình cần phải làm vậy sau những gì đã trải qua – từ bị bắt cóc đến tra tấn. Trong khi Sherlock nghỉ ngơi, John lấy laptop ra, cảm thấy có cảm hứng để viết blog.
Khi trở về từ quân đội, bác sĩ tâm lý đã khuyên gã viết blog. Ban đầu, gã thấy điều đó thật ngớ ngẩn, không hiểu tại sao viết lách lại giúp ích được gì. Nhưng lúc đó, gã vẫn thử và thực sự rất thích việc viết. Tuy nhiên, sau một thời gian, gã ngừng viết vì cuộc sống trở nên nhàm chán, không có gì thú vị để kể.
Nhưng bây giờ, với cuộc sống 'mới' của mình, John không thể cưỡng lại việc viết lại. Gã bắt đầu từ lúc gặp Sherlock lần đầu ở nhà hàng, nhớ về cuộc trò chuyện nhỏ của họ. John khẽ cười, mỉm cười khi nhớ lại sự khó chịu của Sherlock khi đó.
Giờ đây, gã cảm thấy thật hạnh phúc khi được gặp gỡ và hiểu rõ con người thật của Sherlock.
Sau ba mươi phút, bụng John sôi réo. Gã thở dài, chẳng còn gì ăn được trong căn hộ. Hơn nữa, họ cũng phải gặp Greg sau một giờ nữa. John đứng dậy, đặt chiếc cốc rỗng lên bàn, rồi nhìn sang Sherlock, mỉm cười khi thấy cách anh nằm trên ghế. John cầm lấy áo khoác, khoác vào người, khiến Sherlock mở mắt vì tiếng động, nhíu mày.
"Anh đang làm gì đấy?" Sherlock hỏi, giọng pha chút ngái ngủ.
"Anh ra cửa hàng, em có cần gì không?" John hỏi. Sherlock ngay lập tức tái mặt.
"Không, John, anh không thể đi bây giờ." Sherlock thốt lên, bật dậy. Giọng anh rõ ràng đang hoảng loạn. John nhíu mày, không hiểu vấn đề là gì.
"Sherlock, anh sẽ về trong hai mươi phút thôi. Anh sẽ kịp giờ gặp Greg," gã trấn an.
"John, anh không thể để em lại một mình ở đây," Sherlock lầm bầm, cố gắng trông thật ngây thơ.
"Thức ăn không tự mọc trong tủ đâu, Sherlock," John nói với giọng khô khan. Sherlock làu bàu, cố nghĩ cách giữ John lại, vì anh không muốn John một mình ra đường. Nhất là sau những gì hai kẻ bắt cóc đã cảnh báo với anh.
"Em biết. Nhưng chúng ta có thể đi cùng nhau," Sherlock nói.
Khóe môi John cong lên thành một nụ cười thích thú, gã nhướng cả hai lông mày.
"Em muốn đi mua đồ ăn với anh à?"
"Đúng vậy."
"Được thôi." John mỉm cười gật đầu, cầm lấy áo khoác của Sherlock, nhưng vừa bước tới thì dừng lại ngay khi Sherlock lại lên tiếng.
"Chúng ta có thể đi sau khi gặp Greg," Sherlock khăng khăng. "Em sẽ nhắn tin cho bà Hudson mang bánh quy qua, vì anh đang đói."
"Sherlock, chuyện đó để sau cũng được. Bà Hudson không phải là ô sin của em," John chỉ ra, khoác áo mình và quay lại ghế bành, ngồi xuống.
"Bà ấy thích mà," Sherlock nói với một nụ cười toe toét, bắt đầu soạn tin nhắn.
"Em cũng có thể tự hỏi bà ấy mà," John nói. Sherlock nhướng mày, mỉm cười khi gửi xong tin nhắn. John đảo mắt, khẽ cười mũi.
Bác sĩ lại cầm laptop lên và tiếp tục viết blog. Sherlock quay lại làm một thí nghiệm cũ. Sau một lúc, anh liếc qua vai John để xem gã đang viết gì. Anh nhận ra John đang viết về mình.
"Em không ghen," Sherlock tự vệ.
John đang viết về cảnh trong nhà hàng với Robin. Gã bật cười, phớt lờ Sherlock phía sau và tiếp tục viết.
"Anh đang làm gì vậy?" Sherlock tò mò hỏi.
"Viết blog."
"Từ khi nào anh có blog vậy?" Sherlock hỏi, cười nhẹ, thấy việc này có vẻ ngớ ngẩn, nhưng tất nhiên anh sẽ không nói điều đó ra với John.
"Từ khi anh trở về từ quân đội. Nhưng anh đã off một thời gian dài," John trả lời, mắt vẫn dán chặt vào màn hình.
"Anh định công khai blog này à?" Sherlock hỏi, tim anh đập nhanh hơn.
"Tất nhiên rồi," John đáp một cách đơn giản.
"Anh có thể chờ đến khi hai kẻ đó bị bắt không?"
"Điều đó liên quan gì đến blog của anh?" John nhíu mày hỏi, mắt rời khỏi màn hình để nhìn vào mắt Sherlock.
"Chỉ cần chờ thôi, John," Sherlock nói, khẽ hắng giọng rồi quay lại bếp để tiếp tục thí nghiệm của mình.
"Không, Sherlock, em sẽ phải nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra," John nói, nhíu mày, đặt laptop lên bàn rồi quay ghế lại đối diện Sherlock.
"Gì cơ? Không có gì xảy ra cả," Sherlock nói dối, tránh ánh mắt của John.
"Có đấy. Em không để anh ra ngoài một mình và không cho anh công khai câu chuyện blog của mình," John nói, giọng cao lên vì tức giận. Gã thở dài khi Sherlock tiếp tục phớt lờ mình. John nhắm mắt lại một giây và hít một hơi thật sâu. "Sherlock, ngồi xuống đi, làm ơn," John nài nỉ.
Ngạc nhiên thay, Sherlock nghe lời và ngồi xuống ghế bành.
"Em nghĩ chúng sẽ bắt anh sao?" John hỏi khẽ. Sherlock gật đầu, khuôn mặt nhợt nhạt hơn cả băng giá.
"Anh có thể tự bảo vệ mình, Sherlock. Và anh luôn mang súng theo."
"John, anh không hiểu đâu."
"Không hiểu gì?"
"Nếu chúng muốn giết em, chúng đã làm rồi. Chúng muốn em đau khổ. Cách duy nhất để chúng thành công là bắt được anh," Sherlock lẩm bẩm.
"Tại sao?" John hỏi khẽ.
Sherlock gầm gừ trong lòng, ghét cay đắng cuộc trò chuyện này. Anh ghét việc phải bộc lộ cảm xúc của mình trước người khác. Tất nhiên, John đã biết điều đó, nhưng việc nói về nó vẫn khiến anh không thoải mái.
"Bởi vì ngay lúc này, anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời em. Và chúng biết điều đó. Nếu chúng bắt được anh, chúng sẽ làm mọi cách để khiến em đau khổ. Chúng sẽ tra tấn anh, John," Sherlock nói, giọng anh hơi khàn, ánh mắt dán chặt xuống đùi mình.
Tim John đập thình thịch trong lồng ngực. Không phải vì gã đang gặp nguy hiểm, mà vì Sherlock vừa thừa nhận rằng gã quan trọng với anh. John khẽ mỉm cười buồn bã, đứng dậy rồi bước tới trước mặt Sherlock, quỳ xuống. Gã nắm lấy hai tay Sherlock trong tay mình.
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Sherlock," John trấn an.
Sherlock ngẩng lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt của John. John nở một nụ cười dịu dàng, đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt Sherlock rồi hôn anh thật ngọt ngào. Đôi môi họ chạm nhau, chuyển động chậm rãi, đầy sự chân thành và ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro