Chương 2: Bị đá
"Chúng tôi muốn gọi món," cô nói ngọt ngào. John đảo mắt vì cách người bồi bàn cười với cô. Sherlock hắng giọng, liếc nhìn John một cách ngắn gọn trước khi quay lại nhìn cô.
"Tôi rất muốn nhận đơn của cô, nhưng tôi từ chối gọi món từ người đàn ông đó ở đây," anh nói, quay mặt về phía John. Đôi mắt của Chelsea mở to, giống như của John. Người bồi bàn gửi cho John một nụ cười khiêu khích. Cô nhìn giữa hai người với vẻ mặt đầy bối rối.
"Anh ta đang nói gì vậy?" Cô thì thầm, mặc dù Sherlock đang đứng ngay bên cạnh. John chưa kịp nói gì thì Sherlock đã tiếp tục lên tiếng.
"Sự thật là, cô ạ. Người đàn ông này đã va vào tôi và bắt đầu la hét những lời xúc phạm. Mặc dù tôi chẳng làm gì sai. Anh ta còn không đề nghị giúp tôi. Anh ta hoàn toàn thô lỗ với tôi. Áo tôi bị dính đầy thức ăn và đĩa vỡ tan. Anh ta chỉ cười nhạo tôi. Vì vậy, xin lỗi, nhưng tôi từ chối gọi món từ một người đàn ông nhỏ mọn và kiêu ngạo," Sherlock nói một cách bình tĩnh.
John mở to mắt và miệng. Gã không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Gã cảm thấy khá buồn cười khi người đàn ông trước mặt đã bịa ra tất cả những chuyện này.
John nhíu mày khi nhìn vào Chelsea, cô đang nhìn gã với vẻ sốc, rõ ràng cô không phải là kiểu người tìm kiếm một người đàn ông như vậy. Gã thở dài, nghiêng người về phía cô, gần mặt cô hơn.
"Đừng nghe anh ta. Anh ta đang nói dối," John nói nhẹ nhàng.
"Nói dối sao?" Sherlock hỏi, giả vờ như bị xúc phạm.
"Đúng, nói dối!" John giơ cao giọng. "Tôi đã xin lỗi, đó là tai nạn mà! Tôi đã đề nghị giúp anh," gã nói với giọng giận dữ. "Anh chỉ gọi tôi là thằng ngu." Gã rên rỉ, cố gắng giết Sherlock bằng ánh mắt, nhưng tiếc là điều đó không có tác dụng. Sherlock khịt mũi, ánh mắt anh rời khỏi khuôn mặt đỏ ửng của John và dừng lại trên Chelsea, người đang nhíu mày sâu.
"Người đàn ông này hay đến đây lắm. Với những cô gái khác. Thỉnh thoảng tôi thấy anh ta đến ba lần liên tiếp. Đừng tin lời anh ta. Cô xứng đáng có ai đó tốt hơn," Sherlock nói rồi quay người lại, nháy mắt với John một cách đầy khiêu khích và bỏ đi. "Chúc buổi tối vui vẻ." John tái mặt. Không đời nào gã có thể giải thích được phần cuối cùng đó. Nhưng gã có thể thử.
"Chelsea, nghe tôi nói..."
"Không, John, tôi hiểu rồi." Cô nói với giọng lạnh lùng, lấy túi xách. "Anh cũng giống như những người khác thôi." Cô thêm vào rồi đứng dậy, cầm lấy áo khoác và bỏ đi mà không nhìn lại một lần. John không hề cố gắng ngừng cô lại. Gã thở dài, cầm ly rượu vang mà cô đã gọi trước đó. Gã quyết định uống nốt chai rượu, không muốn lãng phí tiền rồi mới quay về căn hộ. Một lúc sau, khi John đã uống hết rượu, gã chuẩn bị rời đi thì bỗng có một giọng nói làm gã giật mình.
"Anh có muốn gọi món không?" Sherlock hỏi với biểu cảm thích thú.
"Để tôi yên," John lẩm bẩm.
"Chỉ đang làm công việc của tôi thôi, thưa ngài." Sherlock trả lời một cách điềm tĩnh. John cười với vẻ không thể tin nổi về người đàn ông này. Gã lấy ví ra, ném một ít tiền lên bàn rồi đứng dậy, đẩy vai người bồi bàn ra và bỏ đi.
Một buổi hẹn hò nữa thất bại.
John bước vào căn hộ của mình, làm một chiếc sandwich với mứt rồi ngồi phịch xuống ghế sofa và bắt đầu xem một bộ phim.
Ngày hôm sau, chẳng có gì đặc biệt xảy ra. Gã đi làm, tránh mặt Chelsea và về nhà ăn một chiếc sandwich như mọi khi, ngồi co ro trên sofa và xem tivi.
Thứ Năm thì cũng giống như vậy. Thứ Sáu cũng thế, ngoại trừ việc John có một buổi hẹn hò khác. Cô ấy tên là Emma. Cô có mái tóc vàng dài và chiếc mũi thon nhỏ xinh. Cô rất xinh đẹp. Họ gặp nhau trong thang máy của một bệnh viện mà John không làm việc. John phải mang tài liệu từ một bệnh nhân cũ của gã, người đã qua đời hôm đó. Gã không tìm thấy ông Redstone và hỏi người phụ nữ trong thang máy xem có biết ông ấy ở đâu không. Cô mỉm cười và sẵn sàng dẫn gã đến chỗ ông Redstone. John biết cô đang tán tỉnh mình, và điều đó khiến gã có chút hy vọng. Gã không ngần ngại mời cô đi chơi. Emma cũng không ngần ngại trả lời đồng ý. Sau đó, John tiếp tục thói quen hàng ngày của mình. Xem tivi.
Ngày hôm sau, John rên rỉ, cổ và lưng gã đau nhức vì ngủ quên trong tư thế ngồi. Gã xoa xoa sau gáy, nhắm mắt lại vì cơn đau và thở dài khi đứng dậy. Gã bật ấm nước và lấy một chiếc tách từ trong tủ. Gã đứng đó, đợi tiếng 'ping' của ấm nước. Khi nước sôi xong, gã rót nước vào tách và quay lại ngồi xuống, mở nắp laptop để đọc tin tức trực tuyến. Gã không muốn lãng phí tiền vào việc mua báo.
Giữa trưa, John đi mua sắm và lại xem tivi cho đến khi đến lúc phải chuẩn bị. Gã mặc một bộ vest màu xám nhạt với áo sơ mi đen và cà vạt đen. Gã quyết định rời căn hộ sớm hơn thường lệ để phòng khi taxi lại tránh gã như lần hẹn hò trước.
Gã bắt được một chiếc taxi khá nhanh và đến nơi sớm hơn 10 phút. Gã ngồi xuống, cảm thấy thoải mái. Gã có một cảm giác kỳ lạ rằng lần này sẽ ổn. (Đó cũng là suy nghĩ của gã lần trước...)
Gã không chú ý đến gì đặc biệt, chỉ ngồi đó và nhìn xung quanh. Gã được chào đón bởi một vài người bồi bàn, họ đùa giỡn về việc gã lại đến đây lần nữa. John chỉ cười và nhún vai.
Vài phút sau, đến giờ Emma đáng lẽ phải đến. John liếm môi, sẵn sàng cho buổi tối hôm nay.
Đột nhiên, điện thoại trong túi quần của John rung lên. Gã nhíu mày, lấy điện thoại ra và mở tin nhắn. Gã tự hỏi không biết ai nhắn tin. Dù sao thì gã cũng không phải là người nổi tiếng mấy ngày gần đây. Đó là một tin nhắn từ Emma, nói rằng cô sẽ đến muộn. John trả lời lại, nói rằng không sao cả. Gã hiểu cảm giác muộn màng, vậy tại sao phải lo lắng.
Trong lúc chờ đợi, John gọi một chai champagne để giữ cho mình bận rộn. Gã lướt ngón tay dọc theo vành cốc trước khi uống một ngụm lớn.
Hai mươi phút sau, cô vẫn chưa đến. John không biết cô lại đến trễ như vậy. Gã thở dài, cảm thấy dạ dày kêu lên. Gã muốn gọi một món ăn nhẹ, nhưng làm vậy sẽ không phù hợp. Và gã không muốn làm hỏng mọi thứ lần nữa.
John ngẩng đầu lên khi thấy Sherlock đi qua bàn của mình. Sherlock không nhìn xuống gã nhưng đi khá gần. Hông của anh suýt chạm vào cánh tay của John. Vị bác sĩ nhíu mày, nhìn theo bóng lưng của người đàn ông. Người bồi bàn đi về phía quầy bar, nói điều gì đó với người pha chế rượu khi anh dựa khuỷu tay lên quầy. John nhíu mày, quay sự chú ý khỏi anh và nhìn lại ly champagne trống rỗng của mình. Gã rót cho mình thêm một ly.
Cô đã trễ 40 phút rồi. Và John cảm thấy bực bội. Gã giơ tay lên khi một nữ phục vụ đi qua. Gã gọi một món ăn nhẹ vì đang đói. Gã không có thời gian ăn trưa vì Chelsea có mặt trong phòng ăn. Gã không muốn đối mặt với cô ấy, vì vậy gã bỏ qua bữa ăn. Là một bác sĩ, gã biết đó là một điều sai lầm. Nhưng lúc này gã không quan tâm.
Năm phút sau, món ăn nhẹ của gã được đặt trước mặt. Nữ phục vụ rời đi với một nụ cười duyên dáng. Gã mỉm cười lại và bắt đầu ăn trong im lặng. Gã cảm thấy thương cho bản thân, ngồi đó một mình.
Trong khi ăn, John liếc nhìn xung quanh, quan sát những khách hàng khác. Đôi mắt gã dừng lại ở một gia đình. Một người mẹ, người cha và hai đứa trẻ. Họ trông thật hạnh phúc bên nhau. Một đứa trẻ nhỏ đang nhét khoai tây chiên vào mũi mình, cho đến khi mẹ nó nhìn thấy và cười cùng với chồng, rồi lấy khoai tây ra khỏi mũi đứa bé. John mỉm cười, mong rằng mình có thể hạnh phúc như vậy một ngày nào đó. Ánh mắt gã chuyển đến một cặp đôi trẻ. Chắc chắn là buổi hẹn hò đầu tiên của họ, John nghĩ thầm. Sau đó, gã chú ý đến một đôi nam. Họ mặc trang phục giống nhau. Gã tự hỏi liệu họ là bạn bè, đồng nghiệp hay có thể đang hẹn hò.
John cảm thấy buồn chán, nên cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông, cố gắng đoán xem mối quan hệ giữa họ là gì. Gã nhớ có lần nghe đồng nghiệp nói rằng ở London có một người có thể biết câu chuyện cuộc đời của ai đó chỉ bằng cách nhìn vào họ. John nghĩ điều đó thật thú vị nhưng cũng không hoàn toàn tin. Gã nheo mắt, tập trung vào hai người kia.
"Bạn trai. Và thực ra, tối nay họ sẽ đính hôn." Một giọng trầm nói, cắt ngang sự tập trung của John. John nhíu mày, nhận ra giọng nói và nhìn lên.
"Xin lỗi?" Gã nói, nhìn Sherlock với ánh mắt lạnh lùng.
"Anh đang cố tìm hiểu mối quan hệ giữa hai người kia." Sherlock chỉ ra.
"Phải, tôi đang làm vậy." John làm rõ. Giọng gã không thân thiện, không như mọi khi. Sherlock mỉm cười, hài lòng vì anh đã đúng về điều này. Khi người phục vụ vẫn đứng đó, John hắng giọng và lên tiếng. Gã không quan tâm đến việc trò chuyện với người đàn ông này, thật sự không. Nhưng gã lại tò mò về việc Sherlock biết thế nào mà lại đoán được rằng John đang cố gắng tìm hiểu mối quan hệ giữa hai người kia. Vì vậy gã chỉ đơn giản hỏi anh. "Làm sao anh biết?" Gã lẩm bẩm.
"Thật dễ dàng." Sherlock nhún vai. "Cách anh nhìn họ đã nói lên tất cả." Anh thêm vào, khoanh tay trước ngực. John chu môi lại.
"Và làm sao mà..." John chưa kịp kết thúc câu thì Sherlock lại lên tiếng.
"Chuyện đó thật dễ dàng." Sherlock nhún vai. "Cách họ nhìn nhau là sự ngưỡng mộ thuần khiết. Người đàn ông trong bộ vest đen, đang rất lo lắng. Nhìn đi." Anh dừng lại, chỉ tay về phía họ. "Người đó đang lau tay lên đùi mình suốt. Có nghĩa là anh ta đang đổ mồ hôi, rất căng thẳng về điều gì đó. Cả hai đều mặc vest sang trọng. Có thể là một cuộc họp chuyên nghiệp với đồng nghiệp. Nhưng không. Người kia làm việc ở một quán gà rán. Nhìn vào điện thoại của anh ta, có quảng cáo về quán gà. Còn có một cái chỗ nhô lên ở túi áo bên trái của anh ta. Hình vuông. Hộp nhẫn. Và khuôn mặt của anh ta cũng nói lên hết rồi." Sherlock nói mà không nghỉ hơi lấy một chút. John thực sự rất ấn tượng với điều này. Gã hắng giọng.
"Chà. Tôi sẽ nói rằng điều này thật tuyệt vời. Nhưng tôi không nghĩ anh xứng đáng với một lời khen." John lẩm bẩm. Đôi môi của Sherlock cong lên thành một nụ cười nhỏ, nhưng ngay lập tức thay đổi thành một đường thẳng khi anh nhận ra mình đã mỉm cười.
"Đó là điều hiển nhiên."
"Không đối với tôi." John đáp lại nhanh chóng, vẫn ngạc nhiên về tên ngốc này. Sherlock gật đầu và bắt đầu đi xa, nhưng dừng lại ngay khi nhớ ra điều gì đó. Anh mỉm cười và quay đầu lại.
"Buổi hẹn hò của anh bỏ anh rồi." Anh nói rồi tiếp tục bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro