Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Lại hơn nửa tháng trôi qua, thấy Biên Bá Hiền biết điều ở lại bệnh viện dưỡng thương, cũng coi như là thực hiện cam kết, cuối cùng Ngô Thế Huân đồng ý trả hộ chiếu về.

Hộ chiếu vừa đến tay, Biên Bá Hiền không hề nghĩ ngợi lập tức quay lại Hong Kong, vốn định về căn trọ nhỏ kia của mình, nhưng nói gì Ngô Thế Huân cũng không đồng ý, kiên quyết bắt cậu vào ở trong biệt thự của Hồng Anh, mỗi ngày 24 tiếng có người trông giữ, vô cùng an toàn. Mặt khác một tuần trước người ám sát cậu đã tỉnh lại, trải qua một phen thẩm vấn, chuyện này có liên quan tới băng Lam Liên. Cộng thêm tin tức gần đây của em gái Phác Xán Liệt cũng dính dáng đến tổ chức đó, ở lại trong biệt thự làm việc cũng tốt.

Buổi chiều A Thái mới tới báo tin, nói ngày mai Lam Liên sẽ tổ chức lễ đấu giá công khai ở cảng Victoria, là một cơ hội.

“Lễ đấu giá ngày mai cậu chuẩn bị một chút, chúng ta đi gặp lão hồ ly Vu Thường Vụ ở đó.” Biên Bá Hiền nói với Phác Xán Liệt đang bôi thuốc cho mình, sắp hết một tháng, kỹ năng băng bó của hắn ngày càng thuần thục.

“Vâng.”

Advertisement

“Chà —— không hổ là biệt thự cao cấp ~ ngắm thử cảnh đêm tuyệt vời này đi, không đâu sánh bằng.” Biên Bá Hiền nằm trên ghế sa lon bằng da, lắc ly rượu vang, nhìn cảnh biển đêm ngoài cửa sổ cực kỳ thoải mái.

Thay xong thuốc, Phác Xán Liệt thu dọn đồ đạc, nhìn lãnh đạo chỉ mặc một cái áo choàng tắm rộng thùng thình lúc ẩn lúc hiện ở phòng khách, tiến lên trước kéo kín rèm cửa sổ, đồng thời cũng che luôn cảnh đêm rực rỡ.

“Đóng lại làm gì? Cậu gấp gáp tan việc về nhà à?” Biên Bá Hiền bỏ ly rượu xuống đi tới sau lưng Phác Xán Liệt, cằm kê lên bả vai hắn.

“Khuya lắm rồi, ngài mau ngủ đi. Mai còn phải ra ngoài.”

Liếc nhìn đồng hồ treo tường, quả thật không còn sớm. Từ lúc trở về Hong Kong, công việc của Phác Xán Liệt cũng khôi phục như khi trước, buổi tối chờ cậu ngủ xong sẽ đi, ban ngày lại đến đón cậu, một ngày ba bữa ăn, thỉnh thoảng còn giúp cậu quét dọn nhà cửa.

“Nếu không, tối nay đừng đi.” Biên Bá Hiền đưa tay tóm dây áo khoác của Phác Xán Liệt, từng chút từng chút kéo hắn tới gần mình.

“Lãnh đạo còn có việc dặn dò sao?”

“Không muốn ngủ một mình trong căn phòng lớn như vậy.”

Biên Bá Hiền đẩy ngã Phác Xán Liệt lên ghế sa lon, bản thân cũng trèo lên, chậm rãi rút cà vạt trên áo sơ mi của hắn.

“Ngô tiên sinh phái rất nhiều người canh giữ bên ngoài, ngài không ở một mình.” Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm ánh mắt lãnh đạo, bởi vì uống một chút rượu vang, nơi đó cất giữ một lớp men say nhè nhẹ.

“Thật ra cậu vẫn luôn hiểu… ý của tôi đi…” Biên Bá Hiền túm cà vạt của Phác Xán Liệt, nắm cổ tay hắn, quấn từng vòng lên hai tay, “Hiểu lại giả vờ không hiểu, có mấy ý đây hả?”

Phác Xán Liệt không tránh, mặc cho Biên Bá Hiền dùng cà vạt trói hai tay mình, đột nhiên cổ tay bị dùng sức siết chặt, hắn hơi nhíu mày.

“Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”

Advertisement

“Lâu lắm không chơi rồi…” Biên Bá Hiền đè ngực Phác Xán Liệt cưỡi trên đùi hắn, cúi đầu nhìn hắn.

“Mới vừa thay thuốc xong, bây giờ ngài cần nghỉ ngơi.”

Cảm giác chất cồn trong cơ thể bốc cháy vi diệu, Biên Bá Hiền tức giận lôi cổ áo Phác Xán Liệt.

“Lặp lại.”

“… Nghỉ ngơi đi, trễ lắm rồi.”

Nỗi bực tức của Biên Bá Hiền vốn đã tích góp đầy ụ, dự định Phác Xán Liệt mà dám lặp lại lần nữa sẽ trực tiếp vung một đấm, nhưng lửa giận vọt lên ngực vẫn là nhụt chí.

“Nếu mệt thì tan ca đi.” Biên Bá Hiền leo xuống người Phác Xán Liệt, ngã trên ghế sa lon, nhặt di động lên lướt danh bạ.

Tiếng bíp bíp của điện thoại truyền tới, nét mặt Phác Xán Liệt hơi có chút sầm xuống.

“Còn chơi điện thoại, ngài không nghỉ ngơi sao?”

“Cậu không bồi tôi đương nhiên sẽ có người khác sẵn sàng bồi, chẳng phải muốn nghỉ ngơi à, đi đi, cửa ở đó.” Biên Bá Hiền cầm di động chỉ hướng cửa, làm cho dư quang của Phác Xán Liệt liếc thấy từng cái tên A Tam A Tứ nhìn chẳng lọt mắt trên màn hình điện thoại của cậu…

Trong lòng bỗng dâng trào một trận nóng nảy, nếu mình đi là ngài ấy sẽ kêu người khác tới thật sao? !

“Có cút không, đừng làm trễ nãi bố tìm thú vui!”

Biên Bá Hiền tiếp tục lướt di động, danh bạ nhiều vô cùng, nhưng thực tế số có thể gọi được không có lấy một cái…

Phác Xán Liệt vẫn chưa đi, cứ không gọi thì sẽ đặc biệt lúng túng, Biên Bá Hiền đang sốt ruột, vừa khéo số quốc tế của Hạ Long gọi tới.

“A lô? Nhóc thúi, tôi có chuyện quan trọng cần báo cho ———”

“Cuối cùng anh cũng gọi tôi, tối nay có rảnh không?”

“Gì? Tôi ở Tokyo đấy, rảnh cái rắm.”

“Vậy anh mau tới đây đi, tôi ở biệt thự Hồng Anh chờ anh.” Biên Bá Hiền cũng không để ý Hạ Long đầu bên kia điện thoại nói cái gì, cong nụ cười tà tự biên tự diễn.

“Cậu ở biệt thự Hồng Anh sao? Vậy thì đúng lúc ———”

“Thế nên anh đến nhanh đi.”

“Mẹ nó có thể đừng ngắt lời tôi không! Cậu uống bao nhiêu rồi?”

“Chờ anh tới, tôi cho anh uống thứ ngon hơn ~”

“Cút mẹ đi, tôi nói này, Hồng ———”

“À, được chứ, tôi chờ xem đêm nay anh muốn tôi làm gì, tôi ——— ưm ——…”

Lời còn chưa dứt, miệng đã bị hôn, Phác Xán Liệt chợt đè lên, dùng hai tay bị trói chặn cánh tay Biên Bá Hiền, vững vàng bao vây cậu dưới thân mình, môi dán sát môi.

Nụ hôn này không chỉ đột ngột, còn hung mãnh. Biên Bá Hiền cảm thấy Phác Xán Liệt đang hận không thể cắn môi cậu luôn rồi.

“Ưm… nhẹ thôi… ưm…” Hôn hấp tấp ngay cả một cơ hội nói chuyện cũng không cho, toàn thân bị đè xuống ghế sa lon, nhúc nhích như thế nào cũng không được. Bị mình trói hai tay rồi mà nhỉ, sao sức lực lớn vậy chứ?

Nụ hôn triền miên không ngừng, cả miệng trong lẫn ngoài đều bị hôn sạch sẽ, đầu lưỡi dây dưa thậm chí bởi vì quá mức kịch liệt mà kéo đến gân lưỡi, Biên Bá Hiền bị hôn có chút đờ đẫn, kiểu hôn này cũng quá không biết xấu hổ rồi…

Đầu óc nhất thời thiếu dưỡng khí, cả người trên dưới mất hết khí lực, tay thả lỏng, điện thoại vẫn còn đang kết nối rơi trên mặt đất…

Thật vất vả đến khi Phác Xán Liệt buông môi mình ra, Biên Bá Hiền đầu tiên là há miệng thở dốc, tiếp dó dùng đầu lưỡi liếm liếm đôi môi ướt át của mình.

“Có lẽ tôi hiểu… nguyên nhân thực sự cậu câu được đàn bà rồi…”

“… Cái gì…” Phác Xán Liệt áp trán Biên Bá Hiền, nhắm mắt thở hổn hển.

“Kỹ thuật của cậu rất giỏi…”

“Lãnh đạo đang khen tôi sao…”

“Tất nhiên…” Tay Biên Bá Hiền xoa gò má hắn, hướng xuống từng tí mò tới ngực.

Cảm giác tê dại khiến người ta nghẹt thở, Phác Xán Liệt nâng người lên, dùng miệng cắn mở cà vạt hạn chế tự do của mình, ném xuống đất, tiếp đó kéo Biên Bá Hiền lần nữa hôn lên.

Nếu chỉ có thể mượn dịp như vậy để hôn ngài ấy, đụng chạm ngài ấy… thế thì hắn cứ lưu manh vô lại triệt để đi. Nghĩ vậy, tay của Phác Xán Liệt bắt đầu thăm dò trong quần áo cậu.

“… Sau này hãy để tôi…” Phác Xán Liệt cọ bên tai Biên Bá Hiền, nhẹ giọng nói.

“… Để cái gì…”

“Sau này ngài muốn chơi tôi sẽ bồi ngài, đừng tìm người khác nữa…”

Thanh âm của Phác Xán Liệt như ao đầm cảnh sắc mê hoặc, không chỉ làm người ta muốn bước vào, còn muốn cam tâm tình nguyện vùi sâu trong đó…

“Là cậu nói đấy nhé…” Nụ hôn vụn vặt của Phác Xán Liệt rơi trên cổ, thoải mái khiến thanh âm của Biên Bá Hiền như nhũn ra.

Không đáp lại lời cậu, thay vào đó là nụ hôn sâu không chút kiêng kỵ. Giữa lúc hai người đang nóng bỏng mê loạn, chuông điện thoại chói tai vang lên ———————

Môi tách ra, Biên Bá Hiền nhíu mày mắng, đi nhặt di động rơi dưới đất, tên của Hạ Long không ngừng nhấp nháy trên màn hình.

“Con mẹ nó, chuyện gì!”

“Bà mẹ việc gấp việc gấp, cậu còn ở bên đấy hôn tới hôn lui!”

“Có rắm mau thả! Bố đang bận đấy!” Biên Bá Hiền ôm vai Phác Xán Liệt mặt mày u ám.

“Hồng tiên sinh biết tin cậu bị thương, đã lên máy bay về Hong Kong rồi.”

“Cái gì? !”

Đầu óc đột nhiên thanh tỉnh, Biên Bá Hiền đẩy Phác Xán Liệt ra, mặc lại đàng hoàng áo choàng tắm bị tuột xuống.

“Đi lúc chiều, chắc giờ này đến rồi.”

“Ông ấy về…”

“Ngài ấy về biệt thự Hồng Anh.”

Cộc cộc cộc ——————

Điện thoại bên này còn chưa cúp, cửa đã vang lên tiếng gõ cấp bách của thuộc hạ.

“Lãnh đạo Biên! Lãnh đạo Biên! Hồng tiên sinh trở về rồi! !”

Trong lúc nhất thời tế bào toàn thân đều phấn khởi, Biên Bá Hiền không chút suy nghĩ nhảy xuống sa lon chạy về phía cửa.

Bang ———

Nếu không phải sau lưng có lực lôi kéo, thiếu chút Biên Bá Hiền đã quên trong phòng còn một người.

“Ông ấy về rồi, tôi phải đi gặp.”

Nhìn vẻ sáng rực trong mắt lãnh đạo, biểu tình của Phác Xán Liệt dần ảm đạm.

“… Ngài cứ đi như thế sao? Thay quần áo đi.”

Được Phác Xán Liệt nhắc nhở, Biên Bá Hiền mới phát hiện, áo choàng tắm trên người mình bị cởi lộn xộn, trên cổ toàn là vết đỏ mới vừa lưu lại.

“Cậu nói đúng, phải thay quần áo.” Biên Bá Hiền vội vàng tiến tới trước tủ đồ, lục tìm bộ quần áo thích hợp.

Khác với lần trước đi gặp Hạ Long, lần này, Biên Bá Hiền nghiêm túc chọn đồ…

Nhìn bóng lưng phấn khích trước tủ quần áo, Phác Xán Liệt từ từ tiến lên cầm lấy một bộ âu phục khoác lên người Biên Bá Hiền, tay nắm bả vai cậu tham luyến chút nhiệt độ cuối cùng, vẫn là nên lựa chọn buông ra.

“Vậy tối nay tôi có thể về rồi phải không.”

Biên Bá Hiền dừng động tác mặc quần áo, im lặng vài giây.

“Ừ, về đi.”

Mặc đồ chỉnh tề, Biên Bá Hiền gài hết nút cổ áo mở tung, che đậy dấu hôn bắt mắt. Móc một cái chìa khóa trong túi giao cho Phác Xán Liệt.

“Ngày mai đến tổ chức chờ tôi, đừng tới đây nữa.”

Nói xong đi ra theo một tiếng đóng cửa, căn phòng rộng lớn khôi phục trạng thái yên tĩnh, lại tiếp tục im ắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: