Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Công lao to lớn của Park Jiyeon

Đêm nay trời mưa to quá. Park Jiyeon nằm cuộn tròn trong chăn, phải chi ngày mai được nghỉ thì tốt. Cứ thế này tận hưởng cái cảm giác mát mẻ do cơn mưa mang lại còn gì hạnh phúc hơn nữa. Nhưng nếu nghỉ thì lương cũng giảm, mà cô thì lúc nào cũng trong trạng thái thiếu tiền. Aigoo mệt mỏi quá!! Jiyeon lăn qua lăn lại, mãi vẫn không ngủ được. Cô chui đầu ra khỏi chăn, nhìn lên trần nhà nghĩ mông lung, bỗng một giọt nước mắt khẽ lăn xuống, không biết bây giờ cha mẹ cô ra sao? Liệu họ còn sống không? Và nếu sống thì cuộc sống của họ ra sao?

Sau khi đủ trưởng thành để nhận thức một cách rõ ràng, Jiyeon quyết định rời khỏi cô nhi viện để tự mình kiếm sống. Ban đầu khá là vất vả vì lúc đó cô mới chỉ 14 tuổi, vẫn còn hơi nhỏ. Vậy mà bây giờ đã được 6 năm rồi. 6 năm ở trong ngôi nhà chật hẹp, ngày tháng phải đóng đủ thứ tiền. 20 năm sống trong cảnh khổ sở, phải trải qua bao nhiêu chuyện, tất nhiên Jiyeon sẽ mạnh mẽ hơn những đứa con gái khác rất nhiều. Sáng đi giao sữa ( Hình như California không có cái này, mà thôi kệ đi =)))), chiều đi bán đồ giải khát tại bờ biển, tối lại tới làm thêm tại cửa hàng tạp hóa. Cứ mỗi lần tan làm vào khoảng 10h tối là Jiyeon lại trở về nhà với tâm trạng mệt mỏi, chỉ cần tắm rửa một cái là ngủ một mạch đến sáng, vậy mà hôm nay sao khó ngủ quá!!

Đã 2 giờ sáng rồi mà vẫn tỉnh như sáo

---------
"Biết thế hôm qua cố ngủ cho sớm" *Oáp* ( tiếng ngáp =)))) -Jiyeon mệt mỏi vươn vai, vừa đi đương vừa lim dim mắt

Trong căn nhà khá lớn, một tên con trai với mái tóc bù xù, quần áo xộc xệch vẫn còn đang ngái ngủ lười biếng nằm dài trên ghế sofa "Namjoon hyung, em muốn uống nước" -hắn ta mơ màng, ngón tay chỉ lung tung

"Namjoon có việc nên đi làm từ sớm rồi" -một bà lão hiền hậu từ bếp nói vọng ra "Taehyung, có lẽ cô bé đó đến giao sữa cho chúng ta rồi, mau ra lấy giúp nội"

Tên kia nghe vậy thì mặt nhăn như khỉ ăn ớt "Nội ơi con buồn ngủ lắm, cũng chưa đánh răng rửa mặt luôn" -Hăn vừa nói vừa đạp chân loạn xạ

"Mau lên"- bà nội hối thúc

"Aigoo chết mất thôi, con còn chưa chải đầu nữa" -Kim Taehyung ngồi dậy vò đầu, xỏ đôi dép nhựa vào rồi ra chỗ cái gương, hăn lấy khẩu trang, mũ lưỡi trai rồi bắt đầu 'biến hình' "Nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng này thì Kim Taehyung đây sẽ chẳng dám vác mặt ra đường nữa", hắn đeo khẩu trang, mũ chụp che kín nửa mặt rồi lê lết ra mở cửa

Vừa lúc Jiyeon nhấn xong chuông, cúi xuống đặt hai chai sữa thì có lực mạnh từ trong nhà hất ra, lại còn trong tư thế ngồi xổm nên mất thăng bằng té luôn xuống bặc thang

"A, đau chết mất" -Park Jiyeon xoa xoa đầu gối
Kim Taehyung thấy cảnh tượng đấy thì bật cười, hai chai sữa lăn lông lốc, còn con nhỏ kia thì nằm bẹp dí ở đấy, dây giày thì tuột mất một bên, cái bánh đang ăn dở cũng yên vị dưới mặt đường

"Còn cười được à thằng điên kia, anh có biết là anh đã làm hỏng bữa sáng của tôi không hả? Đồ chó, đồ điên, đồ thần kinh...bla bla" -mới sáng sớm mà Park Jiyeon đã ca một bài ca dài hơn cả vạn lí trường thành trước cửa nhà người ta. Đứng dậy vừa phủi quần áo vừa xếp lại đống đồ, trông bộ mặt oan ức đấy lại càng khiến tên Kim Taehyung kia thấy buồn cười

"Cô em mới sáng ra mà đã muốn chửi nhau rồi, có muốn lên đồn một chuyến với tôi không?" -Taehyung khoanh tay dựa vào cửa, chăm chú đánh giá con người trước mặt

Jiyeon lúc này như là cằm dài hơn cả cổ, chỉ biết há hốc mồm, anh ta hiểu tiếng Hàn sao? Vừa rồi không nghĩ anh ta lại cùng quê với mình nên Park Jiyeon mới chửi như vậy, ai ngờ anh ta hiểu, lại còn đe dọa cô nữa chứ

Kim Taehyung nhìn Park Jiyeon, gương mặt xinh đẹp đó chứ, thân hình cũng chuẩn nữa. Nhưng xem ra không phải loại dễ chơi, động vào chắc nát xương. Chả qua là anh đây chưa chải chuốt lại đầu tóc thôi nhá, chứ anh bỏ khẩu trang ra thì có mà ngất ngây với nhan sắc của Kim Taehyung này, xem còn dám lớn tiếng nữa không, hắn cười nhếch môi ra vẻ

Park Jiyeon cẩnn thận quan sát hắn, trong đầu suy nghĩ có nên xin lỗi hay không? Nhưng anh ta sai, còn dám cười cô, chẳng việc gì phải xin lỗi cả

Jiyeon cầm lại hai chai sữa đặt xuống trước cửa, miệng vẫn lẩm bẩm chửi tên đáng ghét nào đó

"Con người cô một chút phép lịch sự cũng không có, hay mắt để quên ở nhà rồi? không thấy tôi đã đưa tay ra nhận mà vẫn còn đặt xuống dưới sao? Chưa kể nếu tôi đem chuyện này đi nói với hàng xóm, đảm bảo ngày hôm sau sẽ chẳng ai nhờ giao sữa nữa đâu" -Taehyung như đang giáo huấn Jiyeon

Jiyeon bặm mội, nắm chặt hai tay nhưng vẫn cố kiềm chế cơn giận dữ "Dạ thưa của anh đây" -Cô đặt mạnh hai chai sữa vào tay hắn

Taehyung cầm chai sữa trên tay cười thích thú, cãi nhau đến tỉnh cả ngủ "Good morning cô em" -hắn nói xong liền quay vào nhà đóng cửa cái rầm

Jiyeon xoay người "Sáng sớm đã hãm tài"

2s sau thì cánh cửa tiếp tục mở ra với lực mạnh hơn, nhưng lần này Park Jiyeon không ngã mà chỉ bị một cú va chạm khá mạnh vào đầu

"A... anh làm cái gì vậy?" -Jiyeon xoa đầu, ánh mắt như muốn ăn thịt tên bad boy trước mặt

Taehyung thản nhiên đưa hai chai sữa ra trước mặt "Lúc nãy nó bị lăn nên chất lượng không tốt, đổi tôi chai khác"

"Hãm thật" -Jiyeon lầm bầm lấy chai khác đổi cho hắn

"Tôi nghe thấy hết đấy" -Taehyung nhếch môi, hắn vào nhà, nhưng rồi 2s sau lại mở ra "Nhà bà tôi có 4 người tại sao chỉ có hai chai?" -Taehyung thắc mắc, nhưng chỉ nhận được cái liếc mắt đầy lạnh lẽo của Park Jiyeon

"Sáng sớm ở California lạnh thật" -Taehyung giả vờ run run. Park Jiyeon chẳng những không quan tâm mà còn phủi mông một cái rồi hất mặt đi thẳng

"Đồ con gái không biết điều, cô mà là vợ tôi thì cô chết chắc rồi" -Taehyung nghiến răng nghiến lợi, hai tay cầm hai chai sữa như muốn bóp nát nó, nhưng cái thằng công tử này thì sức đâu mà bóp nát cơ chứ =)))

-------
Bãi biển vào mùa hè lúc nào cũng ồn ào nhộn nhịp, nhưng hôm nay thời tiết không đẹp cho lắm nên không đông mấy

"Jiyeon, cho tôi hai chai coca" -Một cô gái trẻ với mái tóc vàng óng đang nằm dưới tán ô ngắm cảnh

"Ok" -Jiyeon mở tủ lấy hai chai coca và mấy cái vòi mang đến cho cô gái trẻ

Chạy hết chỗ này đến chỗ kia, Jiyeon mệt bở hơi tai, cô ngồi xuống nghỉ một lát thì trời mưa to. Cô ngắm nhìn cảnh biển lúc này. Phải nói như nào nhỉ? Cũng khá thú vị đó chứ. Jiyeon đưa tay ra hứng một giọt nước đang chảy xuống, nó trong veo, mang theo hương vị của biển cả. đã 6 năm rồi cô làm việc ở đây, tuy quen biết nhiều người nhưng chẳng có ai để cô có thể coi là bạn cả, phần lớn đều là những người có tiền, ăn chơi, mà cô thì sao theo kịp. Chỉ có hai đứa nhóc là Jackson và Halla thi thoảng sang nhà cô chơi cho đỡ buồn mà thôi

Cơn mưa kéo dài khá lâu, Jiyeon tranh thủ đánh một giấc, tại đêm qua có được ngủ mấy đâu

Cô tỉnh dậy, thấy trời có vẻ đã tạnh mưa được một lúc. Chắc hôm nay có ít khách nên ông chủ cho Jiyeon được về sớm một hôm "Tối nay phải đi làm thêm nữa đúng không? Về nghỉ sớm đi, cháu vất vả rồi" ( nói bằng tiếng anh nha ) -ông ấy là một người tốt bụng, khi mới kiếm việc làm, mặc dù còn nhỏ và có nhiều thiếu xót, khi ấy còn dụt dè nữa nhưng ông ấy vẫn nhận Jiyeon, vì khi xưa ông cũng từng phải trải qua một tuổi thơ cơ cực như vậy

"Cháu cảm ơn, cháu về trước đây ạ"- Jiyeon cúi đầu chào rồi cầm túi xách ra về

15 phút trước

"Taehyung, hôm nay thời tiết không đẹp, để khi khác đi cũng được" -một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt ưa nhìn khuyên bảo cậu con trai

"Mẹ hay thật, đã thuê cano rồi không đi sao được, với lại bây giờ biển vắng, con rất thích" -hắn ta nói xong phóng vèo đi

Trên khuôn mặt điển trai ấy lộ ra vẻ thỏa mãn, hắn ngồi đấy tận hưởng hương thơm của biển cả, tận hưởng cơn gió mát mùa hè. Hắn phi với tốc độ chóng mặt, lúc hắn đã cảm thấy chán thì liền quay về, cách bờ biển khoảng tầm 20 mét gì đó thì bỗng hắn bị rơi điện thoại, hắn thốt ra một câu chửi thề rồi luống cuống "Quên mất lại mang theo cả điện thoại đi", hắn sốt sắng, khẩn trương, hắn không biết bơi, hắn không tiếc điện thoại, nhà hắn giàu như vậy, mua thêm cả chục chiếc cũng chả sao. Nhưng trong thẻ nhớ có toàn bộ những bức hình trong lần du lịch này, còn hàng trăm tấm seo phuy đẹp lung linh lồng lộn mà hắn chưa up lên nữa, không lấy được thẻ nhớ thì tiếc lắm. Hắn liều mạng nhảy xuống, chỗ này không sâu lắm, nhưng vẫn cao hơn cái đầu của hắn một chút. Hắn cố mở mắt để tìm điện thoại nhưng không thể, sặc nước rồi, ặc ặc, hắn giãy giụa, chân tay đạp tứ phía, miệng la oai oái, sau đó thì chìm nghỉm

Đúng lúc Park Jiyeon đi qua, thấy có người vùng vẫy thì không do dự lao ra cứu, mặc dù đây là cái áo cuối cùng rồi, giờ mà không khô kịp thì tối khỏi đi làm, đống kia giặt ở nhà còn chưa khô nữa

Jiyeon thoắt cái đã đến chỗ Taehyung, cô nâng anh lên cao hơn một chút, cầm lấy chiếc điện thoại để tạm vào túi rồi cố gắng bơi thật nhanh vào bờ

Thấy tên này không có động tĩnh gì, Jiyeon bất đắc dĩ đành phải hô hấp nhân tạo giúp hắn, thế là đi tong nụ hôn đầu rồi

Tên kia sau một hồi thì ho sặc sụa, ngồi dậy than vãn

"Anh là người Hàn Quốc sao?" -Jiyeon bất ngờ, trong một ngày mà gặp được hai người Hàn Quốc ở đây, cũng phải thôi, thời điểm này nhiều người đi du lịch mà

"//Lại là con nhỏ sáng nay sao? cô ta vừa hôn mình, trời ạ//" Taehyung liếm môi "//ghê quá//" Hắn vội vàng lau môi thật sạch

"//Thái độ gì đây, đến một câu cảm ơn cũng không có sao, giống y cái tên sáng nay//"

"Taehyung, con làm sao vậy?" -Bà Kim vừa đi mua sắm với ông xã của mình thì qua lại thấy thằng con yêu quý của mình bị như vậy thì cuống hết lên

Taehyung đứng dậy nhìn về phía biển xa, thế là tạm biệt cái điện thoại, còn có hình hắn chụp với gái tây nữa "Con..............ổn"

"Là cháu đã cứu nó phải không? cháu là người Hàn?" -Bà Kim nắm lấy tay Jiyeon, miệng không ngừng cảm ơn

"Cũng không có gì đâu ạ, có người gặp nạn tất nhiên là phải cứu rồi" -Jiyeon cố gắng hong khô cái áo

"Sẽ không phiền nếu ta mời cháu một bữa chứ?"

"Dạ không cần đâu ạ"

"Cùng quê cả mà, đi ăn một bữa cơm cũng đâu có sao"- mẹ hắn năn nỉ Jiyeon

"Eomma"-Taehyung nhìn bà, sau đó đánh mắt về phía Jiyeon "//đừng mơ đi ăn cơm cùng gia đình tôi//"

"//Anh nghĩ là tôi thèm chắc?//" -Jiyeon cũng trừng mắt nhìn hắn

"Mẹ con nói phải đấy, dù gì cũng là ân nhân cứu mạng, con xem, nếu không có cô ấy thì sao con có thể đứng ở đây được" -ông Kim bây giờ mới lên tiếng. Năm trước ông cũng có tới đây một lần, Jiyeon khi ấy cũng để lại cho ông ấn tượng tốt, nếu có thể ông muốn cô gả cho thẳng Kim Taehyung của mình

"Không có cô ta thì sẽ có nàng tiên cá đến cứu con, ba yên tâm" -Taehyung vỗ vai ba mình, sau đó cả ba mẹ hắn đều cười ầm lên

"Mẹ hãy mua đĩa bay cho anh ấy trở về hành tinh của mình đi" -Kim Eunjin lắc lắc đầu, làm em gái nên cô hiểu rất rõ nơi nào mới là nơi nên giành cho hắn

Jiyeon nhếch môi "//thần kinh hắn có bình thường không vậy? Thật là, hôm nay xui hết chỗ nói luôn//"

Jiyeon nghe bà Kim nài nỉ ghê quá cuối cùng cũng chịu gật đầu, quên mất việc chưa đưa điện thoại cho tên Taehyung kia

End chap 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro