Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Sống sót

Ở góc phía đông của Nam Hoàng Châu, bầu trời một màu xám đen u ám, mang theo cảm giác nặng nề và áp lực, như thể ai đó làm đổ mực lên giấy Tuyên Thành, mực thấm vào nền trời, loang ra những áng mây.

Lớp lớp mây xô đẩy, đè lên nhau trùng điệp, những tia sét đỏ thẫm gào thét lao ra. Giống như tiếng gầm của thần linh, vang vọng khắp nhân gian.

Mưa máu thê lương trút xuống cõi trần. Khắp nơi mờ mịt, thành trì hoang tàn đổ nát này im lặng dưới cơn mưa máu đỏ thẫm, không còn dấu hiệu của sự sống.

Bên trong tường thành đổ nát, vạn vật khô héo, khắp nơi đều thấy những ngôi nhà sụp đổ, đầy đất là những thi thể màu xanh đen và xác thịt nát vụn, giống như lá thu rơi đầy đất, điêu linh không tiếng động.

Những con đường từng nhộn nhịp ngày xưa, giờ đây trở nên tiêu điều. Chỉ còn lại bùn nhão, bụi đất, máu tươi thịt vụn lẫn lộn vào nhau, không thể phân biệt được, cảnh tượng ghê người.

Không xa, một chiếc xe ngựa bị hỏng lún sâu trong bùn lầy, chỉ có một con thỏ bông bị bỏ rơi treo trên trục xe đung đưa theo gió, tràn đầy bi ai. Bộ lông trắng đã thấm đẫm thành màu đỏ ẩm ướt từ lâu, đầy vẻ âm u và kỳ quái. Đôi mắt đục ngầu, dường như còn sót lại chút oán hận, cô đơn nhìn về phía những viên đá loang lổ phía trước.

Ở đó, có một bóng người nằm bò sát đất.
Đó là một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi, quần áo rách nát, đầy bẩn thỉu, thắt lưng buộc một túi da hỏng.
Thiếu niên nheo mắt, không nhúc nhích, cái lạnh thấu xương xuyên qua chiếc áo khoác rách nát của cậu, lan khắp cơ thể, dần dần lấy đi nhiệt độ của cậu.

Nhưng dù mưa rơi trên mặt, cậu cũng không chớp mắt, lạnh lùng như chim ưng nhìn chằm chằm vào phía xa.
Theo ánh mắt của cậu, cách đó bảy tám trượng, một con kền kền gầy gò đang gặm xác một con chó hoang, thỉnh thoảng cảnh giác quan sát xung quanh.
Dường như chỉ cần một chút động tĩnh trong đống đổ nát nguy hiểm này là nó sẽ lập tức bay lên.

Nhưng thiếu niên như một thợ săn lão luyện, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.
Sau một thời gian dài, cơ hội đến, con kền kền tham lam cuối cùng cũng chui đầu vào bụng con chó hoang.
Ngay lập tức, đôi mắt đang nheo lại của thiếu niên lóe lên ánh sáng lạnh.
Cơ thể cậu như một mũi tên rời cung, lao nhanh về phía con kền kền, tay phải rút ra một que sắt đen, mũi nhọn như kim từ túi da ở thắt lưng.

Đầu kim sắt lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
Có lẽ do cảm nhận được sát khí, ngay khi thiếu niên lao ra, con kền kền lập tức nhận ra, hoảng sợ vỗ cánh bay lên, định bay đi.
Nhưng đã quá muộn.
Que sắt đen theo cú ném mạnh không biểu cảm của thiếu niên, hóa thành một đường đen, lao vút qua.

Phập!

Mũi nhọn đâm vào đầu con kền kền, phá vỡ hộp sọ, lập tức kết liễu mạng sống.
Lực va chạm mạnh mẽ mang theo thi thể xiêu vẹo của nó lao đi, đâm vào chiếc xe ngựa không xa.

Con thỏ bông bên cạnh, cũng vì sự rung động của xe ngựa, càng lắc lư hơn.
Thiếu niên bình tĩnh lao đến, tốc độ từ đầu đến cuối không hề thay đổi, nhặt thanh sắt đang lủng lẳng xác kền kền lên.

Lực mạnh đến mức phần xe ngựa bị cây kim đâm vào cũng bị nhấc lên một mảnh nhỏ.

Làm xong tất cả, cậu không quay đầu lại, chạy nhanh dọc theo mép đường.
Gió, lúc này dường như mạnh hơn, con thỏ bông trên xe ngựa, lắc lư, như đang nhìn theo bóng dáng thiếu niên đang càng đi càng xa.

Gió mạnh dần từng đợt, mang theo cái lạnh của mưa, luồn qua chiếc áo mỏng của thiếu niên.Cậu không tự chủ được mà rùng mình, nhíu mày, kéo chặt áo, tiếng thở dốc tuột khỏi miệng.

Cậu ghét cái lạnh.

Và cách chống lại cái lạnh, là tìm một nơi tránh gió mưa để nghỉ ngơi, nhưng lúc này thiếu niên đang chạy trên đường, tốc độ không hề chậm lại, từng cửa hàng đổ nát lướt qua trước mắt cậu.

Cậu không còn nhiều thời gian. Vì săn kền kền đã tốn quá nhiều thời gian, hôm nay, cậu còn một nơi chưa đến.

"Hẳn là không xa nữa." Thiếu niên thì thầm, băng băng lao qua đường phố.
Trên đường đi, khắp nơi đều thấy những xác chết màu xanh đen, khuôn mặt mất hết hy vọng của họ đầy vẻ dữ tợn, như hóa thành oán khí tuyệt vọng, muốn ám vào tâm trí thiếu niên. Nhưng thiếu niên đã quen, không thèm liếc mắt nhìn lấy một lần.

Thời gian trôi qua từng chút một, thiếu niên thỉnh thoảng nhìn lên trời, trên mặt hiện lên chút lo lắng, dường như đối với cậu, sự thay đổi của thời gian còn đáng sợ hơn những xác chết kia.

May mắn thay, không lâu sau, khi cậu thấy một tiệm thuốc ở phía xa, thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, lao tới.Tiệm thuốc không lớn, trên mặt đất rải rác nhiều tủ thuốc, tỏa ra mùi mốc, như một ngôi mộ bị quật lên, trở thành một mớ hỗn độn.
Trong góc còn có xác một ông lão, toàn thân xanh đen, dựa vào tường, dường như chưa kịp nhắm mắt, vô hồn nhìn ra ngoài.

Thiếu niên bước vào, liếc mắt nhìn một vòng, lập tức bắt đầu tìm kiếm. Hầu hết các loại thảo dược ở đây đều đã biến thành màu xanh đen như những xác chết kia, chỉ có một số ít vẫn còn bình thường.

Từ những thảo dược bình thường này, thiếu niên cẩn thận xem xét rất lâu.
Dường như đang nhớ lại kinh nghiệm trước đây, cuối cùng cậu cầm lên một ít thảo dược cầm máu thường thấy, cởi chiếc áo mỏng trên người, để lộ ra một vết thương lớn trên ngực.

Vết thương chưa hoàn toàn lành, có thể thấy mép vết thương đã bắt đầu đen lại, thậm chí còn có chút máu rỉ ra.
Sau khi nghiền nát thảo dược, thiếu niên cúi đầu nhìn thoáng qua, hít sâu một hơi, cắn chặt răng, từ từ bôi lên vết thương.
Trong chớp mắt, cơn đau từ vết thương như sóng dữ ập đến, cơ thể thiếu niên run rẩy không kiểm soát được, nhưng cậu cố gắng chịu đựng. Mồ hôi trên trán không thể kìm nén, từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm vào mặt đất tối màu như một vết mực loang.

Toàn bộ quá trình kéo dài hơn mười nhịp thở, cho đến khi cậu bôi hết thảo dược lên vết thương, thiếu niên dường như mất hết sức lực, dựa vào tủ thuốc bên cạnh, nghỉ ngơi một lúc lâu, mới thở ra một hơi dài, từ từ mặc quần áo vào.
Cậu lại ngước nhìn sắc trời, suy nghĩ một lúc rồi lấy từ túi da bên hông ra một tấm bản đồ rách nát, cẩn thận trải ra. Đó là bản đồ của thành trì này, vẽ rất sơ sài.
Vị trí của các tiệm thuốc trong đó đều đã được đánh dấu, và ở phía đông bắc, nhiều khu vực đã bị người ta dùng móng tay gạch chéo, chỉ còn lại hai khu vực không bị gạch.

"Đã tìm mấy ngày rồi, chắc chắn là ở trong hai khu vực này." Giọng thiếu niên khàn khàn, lẩm bẩm nói, sau khi cất kỹ bản đồ thì chuẩn bị rời đi.

Nhưng trước khi rời đi, cậu quay đầu nhìn về phía thi thể của ông lão bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên quần áo của thi thể.Đó là một chiếc áo da, có lẽ do chất liệu đặc biệt, cái áo không bị hư hại nhiều...

Thiếu niên nghĩ ngợi một lúc, rồi bước tới, cởi chiếc áo da từ thi thể của ông lão và mặc vào người mình.Áo da hơi rộng, nhưng cậu vẫn cảm nhận được một chút ấm áp khi quấn quanh cơ thể gầy gò của mình. Cậu cúi đầu nhìn vào đôi mắt mở to của ông lão, cẩn thận vuốt mắt ông.
"An nghỉ." Thiếu niên nhẹ nhàng nói, xé tấm rèm trong tiệm, phủ lên thi thể của ông lão, rồi quay người rời khỏi tiệm thuốc.

Khi bước ra ngoài, một tia sáng yếu ớt phản chiếu từ dưới chân cậu. Thiếu niên cúi đầu nhìn xuống, thấy một mảnh gương vỡ cỡ bàn tay trong bùn máu.
Trong mảnh gương, cậu nhìn thấy khuôn mặt của mình. Khuôn mặt phản chiếu trong mảnh gương vỡ, dù đầy bụi bẩn, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một gương mặt rất thanh tú. Chỉ là không còn sự ngây thơ của một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, mà thay vào đó là sự lạnh lùng.

Thiếu niên lặng lẽ nhìn vào hình ảnh của mình trong mảnh gương dưới đất, một lúc sau cậu nhấc chân đạp lên mảnh gương.Một tiếng rắc vang lên, những vết nứt xuất hiện.Sau khi cậu đạp vỡ chiếc gương, bóng dáng thiếu niên thoáng nhòe đi, trong chốc lát đã đi thật xa.

Trên mặt đất, chiếc gương vỡ nát dù đầy vết nứt nhưng vẫn phản chiếu nửa gương mặt tàn hoại, như thần linh khổng lồ che phủ cả thế giới, che phủ chúng sinh.Khuôn mặt lạnh lùng nhắm mắt, ngạo nghễ trịch thượng, những sợi tóc xơ xác phất phơ rủ xuống.

Trong thế giới này, đó là thứ tồn tại hiển nhiên, tựa như mặt trời và mặt trăng. Tựa như thời tiết, vạn vật sinh trưởng đều phải chịu xoay vần. Bên dưới thần linh, chúng sinh như sâu kiến. Lúc này, bầu trời dưới khuôn mặt thần linh dần mất đi ánh sáng.Bóng hoàng hôn như màn sương đen, lan tỏa trong tàn tích của thành trì, bao phủ mặt đất, như muốn nuốt chửng tất cả.

Mưa càng nặng hạt.

Gió cũng phát ra những tiếng rít sắc nhọn theo từng bước xâm lấn của đêm đen. Như tiếng gào thét của quỷ dữ, bắt đầu đánh thức những tồn tại kỳ dị trong thành hoang, khiến những âm thanh rùng rợn đua nhau vang lên.

Bước chân của cậu thiếu niên đang chạy trở nên nhanh hơn, động tác gấp gáp hơn, linh hoạt luồn lách qua từng dãy phố trong cuộc rượt đuổi với màn đêm.
Vào lúc cậu đi qua một ngôi nhà đổ nát, định mượn lực nhảy xa, đồng tử của cậu đột nhiên co lại.

Cậu thoáng nhìn thấy trong đống đổ nát cách đó không xa lắm, dường như có một người. Nhìn từ xa, người này ăn mặc chỉnh tề, dường như không có vết thương nào, ngồi dựa vào tường.

Điều quan trọng nhất là, phần da thịt lộ ra ngoài của người này có màu sắc bình thường, không phải màu xanh đen! Trong tòa thành này không thể xuất hiện hình ảnh như vậy, trừ khi đó là người sống!

Mà người sống... ngoài bản thân mình, cậu chưa gặp người thứ hai suốt đoạn thời gian vừa qua.

Cảnh tượng này khiến cậu chấn động, có điều gì đó chợt lóe lên trong suy nghĩ, hơi thở thoáng trở nên gấp gáp. Cậu muốn tiến tới, nhưng màn đêm như sương mù đã nuốt chửng phía sau. Cậu thiếu niên do dự, ghi nhớ vị trí này, rồi nhanh chóng rời đi.

Cậu vội vã chạy một mạch trở về nơi trú ẩn tạm thời trong thành hoang, vừa kịp khi màn đêm đuổi sát. Nơi trú ẩn là một cái hầm nhỏ, bên trong trải đầy lông vũ.
Khe hở ở lối vào không lớn, người lớn không thể qua được, chỉ có cậu thiếu niên mới có thể cố lách người chui vào.
Sau khi vào trong hầm, cậu thành thạo dùng những quyển sách, đá tảng và các vật dụng khác bên trong để chặn lối vào...

Cửa được lấp kín hoàn toàn vừa kịp khoảnh khắc màn đêm bao phủ bên ngoài.Cậu thiếu niên vẫn giữ cảnh giác, tay nắm chặt thanh sắt, nín thở, ngồi xổm nghe ngóng rất lâu.

Dần dần có tiếng gào thét của dị thú và âm thanh rùng rợn vang lên, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng cười quái dị.
Trong sự căng thẳng của cậu thiếu niên, có tiếng gào thét rõ ràng hơn vang lên, âm thanh như đi qua rồi dần dần nhỏ lại, khi đó cậu mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống tại chỗ.

Trong hầm ngầm tối đen, cậu thiếu niên lặng lẽ ngồi đó, thời gian như dừng lại.
Cậu ngẩn ngơ một lúc, bình tĩnh lại sau một ngày căng thẳng, nhấc ấm nước bên cạnh lên uống vài ngụm. Lờ đi âm thanh bên ngoài, cậu lấy con kền kền trong túi ra.

Trong bóng tối, thiếu niên cắn từng miếng.

Vị tanh nồng cuồn cuộn dâng lên trong miệng, nhưng cậu bình tĩnh nuốt xuống, đẩy thức ăn xuống dạ dày.Dạ dày cũng đang co bóp mạnh, cố gắng tiêu hóa để giảm bớt cơn đói.

Chẳng mấy chốc, cậu đã ăn hết cả con kền kền.

Lúc này, bóng tối bên ngoài đang che trời lấp đất, nhấn chìm thành hoang.Dưới bầu trời này, Nam Hoàng Châu cũng chỉ là một vùng hải ngoại của thế giới rộng lớn.Ít ai biết được chính xác thế giới này rộng lớn đến đâu, chỉ có gương mặt tàn bạo uy nghiêm trên bầu trời làm cho người người kinh hãi, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên đều trông thấy.

Không thể xác định được chính xác gương mặt thần linh xuất hiện từ lúc nào.Thông qua những mô tả ít ỏi trong một vài sách cổ, người ta biết rằng rất lâu về trước thế giới này tràn đầy tiên khí, phồn vinh thịnh vượng, dào dạt sức sống. Cho đến khi gương mặt thần linh khổng lồ này xuất từ thăm thẳm hư vô xuất hiện, mang theo hủy diệt đến đây.
Trong quá trình thứ đó giáng xuống, chúng sinh trong thế giới này đã làm mọi thứ để ngăn chặn, nhưng tất cả đều thất bại. Cuối cùng có một vài dòng tộc thống trị từ xa xưa chọn cách di cư, bỏ rơi thiên hạ vạn dân.

Sau đó gương mặt tàn hoại xuất hiện, treo lơ lửng trên bầu trời, từ đó ác mộng bắt đầu.Hơi thở từ gương mặt phả ra khắp thế giới, núi non, biển cả, vạn vật chúng sinh, thậm chí cả linh năng mà tu sĩ hấp thụ để tu luyện cũng bị nhiễm độc. Vạn vật khô héo, chúng sinh diệt vong, suy vong nghiêm trọng.

Từ đó trở đi, những người chật vật sống sót trong thảm họa này bắt đầu gọi gương mặt tàn hoại đó là... thần linh.
Họ gọi thế giới này là Mạt Thổ, còn nơi mà những kẻ thống trị trong quá khứ đi đến được xem là Thánh Địa.Cách gọi này tồn tại qua nhiều kỷ nguyên, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Những tai họa do thần linh giáng xuống không chỉ dừng lại ở đó. Uy quyền của Thần linh không ngừng đàn áp tất cả chúng sinh.Cách vài năm, hoặc vài chục năm thậm chí là vài trăm năm, Thần linh sẽ mở mắt một lần, chỉ trong vài nhịp thở.

Mỗi lần Thần linh mở mắt nhìn xuống một khu vực, vùng đất đó ngay lập tức trở nên ô nhiễm trầm trọng.Sinh linh đồ thán, vĩnh viễn trở thành cấm khu, không thể sinh sống. Nhiều kỷ nguyên qua đi, cấm khu trên thế giới ngày càng nhiều, còn khu vực có thể sống được ngày càng ít...

Cách đây chín ngày, Thần linh lần nữa mở mắt, nơi ánh nhìn giáng xuống chính là vùng đất cậu thiếu niên đang sống.
Tất cả sinh vật và hơn mười thành trì trong khu vực đó, bất kể nơi nào, dù là trong thành lẫn ngoài khu ổ chuột đều bị ô nhiễm nghiêm trọng. Khu vực ngay lập tức trở thành cấm địa, không thể sinh sống.

Dưới tác động kinh khủng của trận ô nhiễm, có những sinh linh lập tức tan thành sương máu, một số trở thành những quái thú kỳ dị không có trí tuệ, hoặc chỉ còn là một cái xác màu xanh đen.Chỉ có vài sự sống ít ỏi vượt qua được.Cậu thiếu niên là một trong số đó.

Ngoài hầm, đêm đen đang bao trùm, khi âm thanh thê lương từ xa trườn đến gần, thiếu niên đang ngủ bất giác mở mắt.
Cậu siết chặt que sắt nhọn trong tay, cảnh giác nhìn chằm chằm lối vào hầm.
Tiếng kêu thảm đó quanh quẩn bên ngoài một lúc, đến khi nó dần đi xa rồi cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong mắt cậu không sót lại chút mơ ngủ nào, thiếu niên lục tìm trong túi da, lấy ra một tấm thẻ tre.Trong bóng tối, cậu miết nhẹ lên những ký tự khắc trên thẻ tre, có tia sáng ánh lên trong đôi mắt cậu. Thiếu niên nghiêm chỉnh ngồi dậy, nhắm mắt, bắt đầu điều hòa hơi thở.

Cậu tên là Hứa Thanh, từ nhỏ đã cơ cực một mình, sinh sống trong khu ổ chuột của thành trì này.

Chín ngày trước, khi thảm họa bất ngờ ập xuống, cậu trốn trong một khe đá. Khác với người người đang điên cuồng hoảng loạn, cậu nhìn chằm chằm vào thần linh đang mở mắt trên trời. Nhìn thấy chân trời trong mắt thần linh, nhìn vào đồng tử đặc biệt hình chữ thập, cậu dường như đã không còn cảm giác sợ hãi.
Cho đến khi cậu nhìn thấy một vệt sáng sáng màu tím từ trời lao xuống, rơi ở phía Đông Bắc của thành trì. Trong nháy mắt đó, cậu mất đi ý thức.

Khi Hứa Thanh tỉnh lại, cậu là người duy nhất sống sót của cả bên trong và bên ngoài tòa thành này.Nhưng cậu không lập tức rời khỏi khu vực này.Cậu biết rằng vùng đất biến thành cấm khu do Thần linh mở mắt gây ra trong giai đoạn đầu sẽ có mưa máu bao phủ, tạo thành một kết giới.Người bên trong không thể ra ngoài, tất nhiên người bên ngoài cũng không thể vào. Trừ khi khu vực cấm đã hoàn toàn hình thành.

Và dấu hiệu cho sự hoàn thành đó là khi mưa máu ngừng rơi.

Đối với Hứa Thanh lớn lên trong khu ổ chuột, trận thảm họa này dường như cũng không có gì đáng kể.Bởi vì trong khu ổ chuột, bất kể là những kẻ lang thang, chó hoang, một cơn bệnh, hay thậm chí là một đêm rét lạnh đều có thể làm người mất mạng bất cứ lúc nào, sinh tồn là một việc vô cùng khó khăn.Không có điều gì quan trọng bằng sống sót.

Tất nhiên trong sự tàn khốc của khu ổ chuột vẫn có một chút dịu dàng hiếm hoi.Ví như một số học giả bất hạnh sẽ dạy học cho mấy đứa trẻ, để bọn chúng biết chữ mà mưu sinh. Ngoài ra chỉ có một vài mảnh hồi ức về người thân.

Chỉ là những ký ức đó dần trở nên mờ nhạt trong tâm trí Hứa Thanh theo thời gian. Dù cậu luôn cố gắng để nhớ lại, sợ hãi việc quên đi, nhưng mọi thứ vẫn dần phai nhạt.Nhưng cậu vẫn nhớ rằng bản thân không phải một đứa trẻ mồ côi, mình vẫn còn người thân, chỉ là đã li tán từ lâu.

Vì vậy, lý tưởng của cậu là tiếp tục sống sót.Nếu có thể được sống tốt hơn, nếu có thể gặp lại người thân thì càng tốt.

Vậy nên sau khi thoát chết trong thảm họa, cậu quyết định vào trong nội thành.Cậu dự định đến nơi ở những quý tộc trong thành, tìm kiếm phương pháp để trở nên mạnh mẽ, và đặc biệt là để truy tìm tia sáng màu tím rơi xuống phía Đông Bắc.

Trong khu ổ chuột vẫn truyền tai nhau rằng có phương pháp để làm bản thân mạnh hơn, được người người ao ước, họ gọi đó là tu luyện. Còn những người nắm giữ bí quyết để tu luyện gọi là tu sĩ...
Vậy nên ngoài việc tìm lại người thân, trở thành tu sĩ là ước mơ lớn nhất của Hứa Thanh.

Tu sĩ cũng không phải hiếm gặp, trong mấy năm qua Hứa Thanh đã từng thấy một vài người như vậy ra vào thành.
Đặc điểm chung là khi nhìn chăm chú vào bọn họ, cơ thể sẽ bất giác run rẩy.
Hứa Thanh còn nghe người ta nói rằng chính Thành chủ và các hộ vệ của hắn cũng là những tu sĩ.Vậy nên cách đây năm ngày, sau một thời gian dài tìm kiếm trong thành, Hứa Thanh đã tìm thấy tấm thẻ tre trong tay một xác chết tại phủ Thành chủ.

Nơi đó rất nguy hiểm, vết thương trên ngực cậu chính là dấu tích để lại từ lúc đó. Trên thẻ tre đúng là phương pháp tu luyện mà cậu hằng mong ước.

Tất cả những nội dung trên đó, từ lâu đã được cậu ghi nhớ kỹ trong lòng, thậm chí trong mấy ngày qua, cậu đã bắt đầu thử tu luyện. Hứa Thanh chưa từng thấy qua những phương pháp tu luyện khác, thẻ tre này là thứ duy nhất cậu có được, cậu cũng không biết cách tu luyện chính xác ra sao. May mắn là trên đó chủ yếu mô tả bằng những từ ngữ đơn giản dễ hiểu, tập trung vào việc quán tưởng và hô hấp. Vì vậy, theo từng bước mà làm, cậu cũng đã đạt được một số thành tựu.

Phương pháp này có tên là Hải Sơn Quyết. Phương pháp tu luyện là trong đầu hình dung ra đồ hình khắc trên thẻ tre, kết hợp với lối hô hấp đặc biệt để thở ra hít vào. Đồ hình này rất kỳ lạ, đó là một sinh vật dị dạng, đầu to thân nhỏ, chỉ có một chân, toàn thân đen kịt, mặt mày dữ tợn như ác quỷ. Hứa Thanh chưa từng thấy sinh vật này, mảnh tre gọi nó là "Tiêu".

Lần tu luyện này, không lâu sau khi đồ hình xuất hiện trong đầu, hô hấp của Hứa Thanh dần thay đổi, không khí xung quanh từ từ xuất hiện dòng khí âm u lan tỏa. Linh năng xung quanh lặng lẽ rót vào cơ thể cậu, chậm rãi lưu chuyển khắp người, khơi dậy cảm giác lạnh buốt thấu xương, những nơi mà nó đi qua giống như bị nhấn chìm trong nước dưới lớp băng. Hứa Thanh rất sợ lạnh, nhưng cậu cố gắng chịu đựng không từ bỏ, vẫn kiên trì tiếp tục.

Một khoảng thời gian dài trôi qua, cho đến khi cậu đạt được đúng yêu cầu trên thẻ tre, cuối cùng cũng kết thúc lần tu luyện này, cơ thể cậu đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Vừa mới ăn xong thịt kền kền mà bụng cậu lại bắt đầu cảm thấy đói.

Hứa Thanh lau mồ hôi lạnh, rồi xoa bụng, trong mắt hiện lên sự kiên định. Từ khi bắt đầu tu luyện công pháp này, lượng ăn của cậu tăng lên rõ rệt, cơ thể cũng trở nên linh hoạt hơn so với trước. Tất cả điều này, đã khiến cậu có khả năng chịu đựng lạnh giá trong quá trình tu luyện tốt hơn.

Lúc này ngẩng đầu lên, Hứa Thanh nhìn qua khe hở ở lối vào, hướng ra bên ngoài. Bên ngoài, tối đen như mực, chỉ có những tiếng gào thét kinh hoàng, lúc mạnh lúc yếu, vang vọng bên tai. Cậu không biết lý do thực sự khiến mình trở thành người sống sót, có lẽ là do may mắn, hoặc cũng có thể là... do cậu đã nhìn thấy ánh sáng tím đó.

Vì vậy, những ngày qua, trong khi tìm kiếm công pháp, cậu cũng liên tục đi đến khu vực phía Đông Bắc, tìm kiếm nơi ánh sáng tím rơi xuống, nhưng đáng tiếc là vẫn chưa tìm thấy. Trong dòng suy nghĩ, Hứa Thanh nghe thấy tiếng gào thét bên ngoài. Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh thân người tựa vào tường mà cậu thấy lúc trở về khi mặt trời lặn, đôi mắt dần nheo lại. Nơi mà người kia đang ở, chính là khu vực Đông Bắc, hơn nữa... dường như đó là một người sống.

"Chẳng lẽ có liên quan đến ánh sáng tím?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro