2
Sau một tuần bay ra Bắc, gã về Sài Gòn. Nhân lúc này vẫn chưa được cuốn vào trong công việc, mọi người trong công ty rủ đi ăn. Nó báo cáo, không đi. Hùng nhắn tin hỏi thẳng, "Mẫn tránh mặt tôi hả?"
Nó nằm ườn trên giường, trùm kín mít, mệt mỏi đến nỗi buồn tin nhắn cũng lười biếng. Sau đó, nó gửi qua một đoạn giọng nói với cái cổ vỡ khảm đặc biệt của mình, "Mấy nay không rảnh, tôi sắp chết." Có lượt xem nhưng không trả lời. Nó thấy được mà. Vì vậy mà bảo thích, mọi người cũng có ý kiến. Nhưng chỉ khoảng nửa tiếng sau, nó liền dậy dưới nhà vì nghe thấy tiếng chuông cửa.
"Sao bạn nói từ giờ chỉ coi tôi như bạn bè bình thường?"
"Bạn bè không được quan tâm nhau hả?" Gã đóng cửa, thảnh thơi hỏi lại lúc đang tháo giày.
Nó biết phải phản bác thế nào.
Hôm trước, nó gọi cho gã, cũng khuyên vài câu, "Miền Bắc dạo này lạnh lắm, nhớ mặc ấm nha." Gã hỏi lại, "Em quan tâm à?" Nó cũng đâu có vừa, "Ừ, tôi quan tâm đó, bạn bè quan tâm nhau thì sao?" Bạn bè đôi khi tiện thật. Nó là thật, nhưng rõ ràng cũng là giả.
Gã ngồi xuống bậc thềm, kéo tay nó, yêu cầu, "Bám vào vai đi." Chắc chắn là đầu óc nó còn choáng, nó làm theo mà chẳng hỏi thắc mắc gì. Gã lấy đôi dép lông nó bỏ xó ở góc nhà, phủi sạch bụi bẩn. Bàn tay thô nâng niu đôi chân trần lạnh lẽo, để những ấm áp cũng theo đó len thẳng vào tim. Này, đã bảo rồi, bạn bè mà đâu có để ý từng chân tơ kẽ tóc của nhau thế đâu.
"Có thể chơi trò chơi lạt buộc chặt với tôi hay sao?"
"Phải có cái gì đó mới buộc được."
Lời nói như gió, mà không hiểu sao nó cứ thấy khó chịu. Nó di chuyển tầm mắt xuống nhìn hắn, không có ánh mắt nào làm nó dao động nữa. Nó thấy đôi dép lông bao bọc lấy hai chân mình. Bất cứ lúc nào, nó ngồi xổm xuống, kéo cổ áo.
"Giờ bạn muốn buộc cái gì? Hả?"
"Ê, té bây giờ!" gã vội vàng giữ lấy lưng nó, trước khi nó mất thăng bằng ngả người về phía sau. Hơi thở gã nóng bừng dưới vành tai nó, "Đứng dậy, tỉnh táo lại."
"Say đâu mà phải tỉnh!"
"Bạn đang ấm đầu."
Mẫn để yên cho gã đỡ dậy, xụ mặt xuống vì cãi không lại. Nó định nhấc tay khỏi cổ áo gã, rồi lại ngần ngừ chưa buông. Cái giọng vốn kiêu kỳ, đỏng đảnh là thế, bệnh vào lại nũng nịu đến lạ.
"Bạn tính đẩy tôi ra nữa chứ gì?"
"Ê, buộc tội phải có chứng cứ đàng hoàng nha! Tôi thích em chứ không tìm friend with benefit."
Gã thở hắt ra, tay vẫn ôm rịt lấy lưng nó. Nó ngước mắt lên, cho phép mình được lạc vào ánh mắt chất chứa nhiều điều của gã một chút. Chỉ một chút thôi.
"Nói lại lần nữa đi."
"Ê…"
"Không, nói mỗi câu đó thôi."
"Tôi thích em."
Cách một lớp vải, lòng bàn tay nó vẫn bỏng rát vì đặt gần nơi ngực trái. Tình cảm của gã mãnh liệt, nồng nàn, không chút che đậy. Tim nó chệch nhịp, bối rối, nhưng nó vẫn thấy mờ mịt. Nó nghĩ xúc cảm này chỉ là nhất thời.
"Bạn không tò mò hả? Coi tôi có động lòng không."
"Tôi là trò đùa của em à?" nghe đanh thép thật đấy. Nhưng nó biết, gã không giận. Hùng sẽ không bao giờ giận nó cả. Nó cười. Đôi dép lông chẳng ngần ngại giẫm lên chân gã, nó áng chừng size của gã rộng hơn mình bốn cỡ. Mẫn vòng tay qua cổ gã, nửa tán tỉnh nửa thách thức.
"Vậy thì sao? Muốn hôn không?"
Gã ép nó dựa hẳn vào tường, một tay đặt sau đầu nó. Mắt nhắm môi chạm. Dữ dội hơn lần trước. Vị ngọt nơi đầu lưỡi át đi cảm giác nhức nhối dưới chân. Từ hôm đó đến giờ, gã không nhớ nổi giới hạn của mình đặt ở đâu nữa. Nó cứ thế bước qua từng chút một, dù chẳng mảy may ý định ở lại. Gã thoáng nghĩ xem mình có đang mù quáng không. Nhưng những đốt ngón tay mềm mại sau gáy, hơi thở gấp gáp vờn quanh sống mũi và da thịt nóng rẫy của nó thiêu rụi tâm can gã, đủ làm gã quên đi những câu hỏi vẫn lởn vởn trong đầu.
Nụ hôn bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại rung lên bần bật trong túi quần gã. Nó giữ tay gã, gạt phắt ra, "Kệ đi." Song cuối cùng vẫn phải dừng lại. Nó chột dạ khi nghe gã thông báo, "Tuyết gọi", cứ như nó đang trốn phụ huynh làm mấy chuyện không nên làm xong bị kiểm tra đột xuất vậy. Nó nhích người ra để gã bắt máy. Đế dép lông hơi hằn vết trên mu bàn chân gã, giờ nó không thấy trò này kích thích nữa.
"Đang ở nhà Mẫn, giờ chuẩn bị qua."
Dù không nghe được Tuyết nói gì, nó vẫn bồn chồn khi bị chỉ đích danh. Nó lỡ kể cho Tuyết nghe về cái đêm đó. Cô ngán ngẩm, "Thỏ còn không ăn cỏ gần hang." Nó nói lại, "Chị nhìn lại bản thân mình coi." Thế là nó với Tuyết lập kèo, sẽ không xử sự kì lạ với đồng nghiệp, đứa nào thất bại trước làm. Nhờ lịch quay của gã, một tuần là thời gian để biến một con ngựa thành một con chó.
"Nó bệnh mà, tiện đường qua coi sao."
"Giờ đỡ rồi, yên tâm."
"Ừ, cứ bắt đầu trước đi cũng được. Lát tôi tới."
Gã cúp máy. Nó vẫn thả hồn đâu đó trên mây. À, hóa ra lúc nói chuyện với mọi người gã cũng gọi "nó" như bạn bè bình thường. Nó bất giác quệt tay ngang môi mình, cũng chẳng hiểu gã nghĩ gì mà chiều theo những chính sách vô lý của nó sau khi khẳng định mối quan hệ này sẽ không có gì khác cả. Giờ thì khác quá rồi. Nó níu lại trước khi gã kịp chào tạm biệt.
"Ê, tôi đi với. Ở nhà một mình chán lắm."
"Không bệnh nữa à?"
"Bạn bảo đỡ rồi còn gì?"
"Ờ, thì đi. Mặc ấm vào."
Nó lạch bạch chạy vào phòng ngủ. Khoảng ba phút sau, nó thay đồ xong, chiếc áo khoác da chưa được trả lại tuần trước yên vị trên người nó. Cũng hợp quá đi chứ. Gã lại gần, kéo áo lên tận cổ mặc kệ nó giãy giụa phản đối. Nó hậm hực khóa cửa nhà lại, mắt sáng lên khi liếc thấy xe của gã.
"Bạn chở tôi nữa hả?"
"Gọi taxi rồi, ốm đừng ra gió." gã chìa điện thoại ra, còn hai phút nữa tài xế tới. Nó muốn phàn nàn, nhưng những tiếng ho khan cứ thế trôi tuột ra trước cổ họng. Gã vuốt lưng nó, thủ thỉ, "Nói rồi, tôi lo cho em mà."
"Thì cũng được vậy. Lát nhớ đưa tôi về."
Nó lúng túng quay đi sau khi đáp bừa một câu, rảo bước về phía thang máy. Nhịp chân gã vẫn đều đều phía sau. Nó nghĩ mình sẵn sàng đến để bị Tuyết cười vào mặt rồi.
----------
Mối quan hệ của hai đứa cứ dậm chân tại chỗ. Vẫn là cái mác bạn bè với đống dây mơ rễ má nhập nhằng ở giữa. Mẫn có nghĩ về gã, nhiều thứ hơn là những nụ hôn. Nó không quên được bàn tay ấm áp dưới chân mình và bát cháo nóng hổi được đẩy tới trước mặt trên một bàn toàn món có tính hàn. Hùng làm nó vui, còn nó chỉ ham vui.
Gã không tiến, không lùi, và sẵn sàng kéo nó lại gần khi nó muốn hôn. Lần đầu vượt rào, lần hai phân vân, đến tận lần thứ ba thì đâu còn gì để mất. Lời nói gió bay, cái thỏa thuận "chỉ đối xử với nhau như bạn bè bình thường" chẳng đứa nào thực hiện được.
"Ê, sao bạn hôn tôi?"
"Tại em đòi." gã dửng dưng trả lời, ngón tay trỏ quấn lấy một lọn tóc nó, thả ra, lại quấn lọn khác vào. Làm như cái lô uốn không bằng.
"Ừ thì đúng. Nhưng đâu phải ai đòi bạn cũng hôn, phải không?" gã thôi nghịch tóc nó, bỗng dưng trầm tư như đang suy nghĩ điều gì. Chết thật. Có vẻ nó sẽ không nhận được câu trả lời mình mong muốn. Mẫn sốt ruột "Phải không?"
"Phải. Em là người thứ hai."
Gã dội cả gáo nước lạnh vào mặt nó. Tất nhiên, nó biết bản thân không phải cái rốn của vũ trụ. Nhưng nó cũng tham chứ. Nó tưởng mình phải đặc biệt hơn là "người thứ hai".
"Sao không nói dối!" nó chồm lên người gã. Mẫn nhíu mày vì lực tác động đột ngột xuống vùng bụng, vẫn vòng tay qua eo, đỡ nó như thói quen. Nó vừa tức vừa buồn cười, "Bạn không định cua tôi hả?"
"Không." gã thẳng thừng lắc đầu. Gã ngước lên, linh cảm thôi thúc nó tránh đi ánh mắt ấy, "Em đâu có thích tôi."
"Ừ, vậy đi." nó lúng túng đáp bừa, ngồi bật dậy. Nó không nói gì nữa, gã cũng lặng im. Nó cần cồn, hoặc nicotine, bất cứ thứ gì để xua đi cái cảm giác bức bối trong người. Rượu bia không bao giờ xuất hiện khi chỉ có hai người, gã bảo, "Em đã không tỉnh táo sẵn rồi."
Mẫn lục tìm ngăn kéo tủ. Hùng sẽ để dành cho nó ít nhất một điếu, kể cả khi không thích. Nó khều gã, gã thở dài, hiểu ý. Đốm lửa nhỏ từ zippo trên tay gã làm cháy âm ỉ đầu thuốc lá. Gã nhoài người mở cửa sổ. Làn khói trắng phả ra từ môi nó lì lợm tản ra trong không khí, mãi mới chịu bay ra ngoài. Nó gợi chuyện:
"Ê, kể tôi nghe về người đầu tiên đi."
"Em có ghen hay gì không?" Hùng đẩy gạt tàn đến trước mặt nó. Nó bĩu môi, "Tôi tò mò thôi, đừng ảo tưởng", ngần ngừ dụi điếu thuốc đã tàn một nửa.
"Cũng lâu rồi, hồi đi học."
"Tưởng sao."
"Dù sao cũng là thời học sinh." gã dựa lưng vào thành ghế, chống hai tay ra sau gáy, ánh mắt xa xăm như hoài niệm về một điều gì đó,"Tình cảm đó chớm nở rồi cũng nhanh kết thúc."
"Vậy giờ còn liên lạc không?" Mẫn lẩm bẩm, giống buồn nhiều hơn là hỏi. Nó không biết miêu tả cảm xúc như thế nào, nói trắng ra là gần như chẳng biết gì. Hôn nhau dành cho người yêu? Không thì nó với Hùng cũng đã là người yêu rồi.
"Dù sao cũng chính đáng hơn 'tôi muốn hôn người đẹp' chứ."
"Im đi. Đừng có lôi tôi vô." Nó quay sang, đánh nhẹ vào mu bàn tay gã. Những ý nghĩ lộn xộn trong đầu khiến nó phải đặt câu hỏi, "Biết vô lý vậy bạn còn hôn tôi à?"
"Vì Mẫn khác mà. Khác nhiều lắm." gã thủ thỉ, nhích người sát lại với nó. Lần này, nó không tránh đi nữa. Tay gã miết trên lúm đồng tiền, để hơi thở ấm nóng xuyên qua các kẽ ngón tay. Nó âm thầm đánh giá, thế này là vượt mức bạn bè rồi, "Mẫn thì đâu cần lý do."
Vài năm trước, gã thích người đó. Lý trí lung lay, con tim đập loạn nhịp. Nhưng rồi, thứ tình cảm chập chờn ấy rời đi, cũng nhanh như lúc đến. Hùng nhận ra mình chỉ say nắng, hay thậm chí không.
Gã là một ca sĩ. Gã thiếu may mắn, nhưng đủ để tin rằng mình sẽ có một sự may mắn tới mình, nơi những cảm xúc rối ren thật sự thuộc về. Lần đầu tiên, gã không phân biệt nổi, mình có rung động hay chỉ là suy nghĩ mơ hồ. Ba năm trời, trải qua thêm vài lần như thế, chẳng có lý do gì để nhầm lẫn được nữa.
"Tôi thích em khi không sống cuộc đời của ai khác, vậy là đủ chính đáng rồi."
"Đó, lại bảo không cua tôi đi… Dối lòng!"
Nó bối rối úp mặt vào cái gối vừa vớ được trên sô pha, để lộ đúng hai con mắt ra ngoài.
Những vết chai trên đốt ngón tay gã mơn trớn dưới cằm nó, nóng ran. Thật nhẹ nhàng, chậm rãi, nó ngẩng đầu lên nhìn gã. Khi ánh mắt chạm nhau, nó nghĩ mình cũng đã dối lòng một chút.
"Tôi… À, thôi." Mẫn ngập ngừng, gã vẫn chờ nó nói hết câu. Giọng nó bỗng nhiên nhỏ xíu như muỗi kêu, "Em hôn Hùng được không?"
"Bình thường có hỏi bao giờ đâu."
Gã bật cười. Nó định cãi, nhưng môi gã nhanh hơn, nó cũng đành thôi. Khi dư vị đắng chát của thuốc dần tan đi, những sợi tóc mềm mại len vào các kẽ ngón tay nó, nó thẫn thờ. Thế này cũng chẳng khác gì mọi lần.
Bảo sao gã nói không muốn cua nó. Có tác dụng gì đâu. Dù hai đứa có nói gì, làm gì, đến khi nó đề nghị một nụ hôn, tình trạng mối quan hệ này lại quay về vạch xuất phát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro