Chương 7: Lạnh nhạt ba ba cùng ôn nhu mẹ
Trong cung Istana Nurul Iman, Doãn Thiên Nhạc trừng lớn mắt nhìn kiến trúc tráng lệ trước mặt.
Thì ra, ba ba của Hiên Hiên thật là vương tử a.
Vừa rồi, lúc Cung Khải Hiên nhìn thấy hắn, hắn kỳ thật cũng thấy được Cung Khải Hiên.
Nhìn đến mẹ nhà mình ôm Cung Khải Hiên, thông minh như hắn lập tức ý thức được, mẹ khẳng định xem Hiên Hiên thành hắn.
Như vậy mẹ sẽ không bởi vì hắn bị mang đi, tìm không thấy mà sốt ruột, Doãn Thiên Nhạc cũng tạm thời yên tâm.
"Tiểu điện hạ, ngài đã trở lại, vương tử điện hạ đang ở phòng khách chờ ngài." Một thân tây trang, thân sĩ mà ưu nhã quản gia cười hiền lành như ngoại nha bên.
Doãn Thiên Nhạc lập tức đối với bác quản gia hảo cảm tăng gấp đôi, không chút keo kiệt cười một cái thật to, "Cám ơn gia gia."
"Tiểu điện cười với ta?" Quản gia ngơ ngơ ngác ngác đứng ở tại chỗ, cảm giác đầu có chút mơ hồ.
Tiểu điện hạ cười rộ lên thật sự quá đáng yêu a, như vậy tiểu điện hạ mới phù hợp với bộ dáng một đứa trẻ.
Doãn Thiên Nhạc chạy vòng qua bác quản gia đang lòng đầy cảm thán chạy vào phòng khách.
Thấy một người đàn ông ngồi trên sô pha, Doãn Thiên Nhạc mắt lập tức liền sáng lên.
Người đàn ông thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ, khí thế càng không gì sánh kịp, hoàn toàn giống như ba ba trong tưởng tượng của hắn.
"Ba ba." Doãn Thiên Nhạc hoan hô một tiếng, lập tức nhào vào ngực người đàn ông.
Cung Thiếu Thần hoàn toàn không có phòng bị bị thân thể nhỏ nhắn kia nhào vào long hắn.
Cảm thụ được thân thể mềm mại nhỏ nhắn trong ngực, cả người đều nhịn không được cứng lại.
Một lúc sau mới cứng ngắt đem Doãn Thiên Nhạc đẩy nhẹ ra, lạnh mặt nói: "Cung Khải Hiên, lễ nghi của con đâu?"
Doãn Thiên Nhạc chu miệng, có chút bất mãn nói: "Trẻ con không phải đều như thế này cùng ba ba sao?"
Hiên hiên ba ba thật lạnh nhạt a, trách không được Hiên Hiên lại hâm mộ hắn có một người mẹ ôn nhu.
Cung Thiếu Thần trên mặt biểu tình dừng một chút, vẫn là nhíu mày nói: "Xem ra phải tìm gia sư của con để nói chuyện xem sao rồi."
"Ba ba lấu lắm, con không cùng ngươi nói chuyện nữa." Doãn Thiên Nhạc ủy khuất mà mếu máo, xoay người chạy ra ngoài.
Chẳng qua, quay người lại biểu tình ủy khuất trên mặt hoàn toàn không thấy, thay vào đó là bộ dạng chột dạ.
Không xong, giống như gặp rắc rối nha.
Chờ Hiên Hiên trở về, có thể hau không bị cái người gia sư kia giáo huấn a?
"Tiểu điện hạ, ngài muốn đi đâu? Bữa tối đều chuẩn bị xong rồi." Đại tổng quản nhìn thấy Doãn Thiên Nhạc chạy ra ngoài, vội kêu lại.
Doãn Thiên Nhạc mắt to vừa đảo, lập tức làm nũng.
Hắn là trẻ con, hắn có quyền tùy hứng, "Cháu không ăn cơm chiều, cháu muốn về phòng. Chị xinh đẹp chị ôm em trở về đi."
Mới nhớ ra mình không biết phòng của hiên hiên ở đâu, xem tí thì lộ.
Quản gia nhìn qua nguoiwif đang bẹp miêng Doãn Thiên Nhạc, lại nhìn thoáng qua cả người tản ra khí lạnh Cung Thiếu Thần, nhẹ nhàng giật góc áo hầu gái gật gật đầu.
Nhìn Doãn Thiên Nhạc được hầu gái ôm lên lầu, mới mở miệng nói với Cung Thiếu Thần: "Vương tử điện hạ, ngài đối với tiểu điện hạ quá nghiêm khắc rồi ạ, Tiểu điện mới sáu tuổi, cũng chỉ là muôn thân cận với phụ thân mình thôi."
"Nó là thành viên hoàng thất." Thành viên hoàng thất không có quyền tùy hứng, Cung Thiếu Thần nỗ lực xem nhẹ cảm giác khác lạ trong long kia, cũng như là đang nói với bản thân.
Doãn Thiên Nhạc được ôm về phòng, nhìn thấy trong phòng có điện thoại mắt liền sang lên, vội vàng đuổi hầu gái ra ngoài, cầm lấy điện thoại bấm dãy số của mẹ nhà mình.
Bên kia, Doãn Tiểu Mạt mang theo Cung Khải Hiên trở về nhà, mới phát hiện quần áo con trai đang mặc không giống với quần áo mặc lúc đi ra cửa.
Không khỏi kỳ quái nói: "Bảo bối, quần áo của con sao lại thay đổi rồi?"
Cung Khải Hiên hoảng loạn một chút liền bình tĩnh lại, trấn định nói: "Lúc con đi lạc quen được một người bạn tốt, chúng con thay dổi quần áo cho nhau."
Doãn Tiểu Mạt nghe con trai nói vậy cũng không cảm thấy kì quái, tình bạn giữa trẻ con chính là kì diệu như thế.
Cô ngược lại càng vui khi thấy con trai có bạn mới.
"Bảo bối có thể mời bạn mới của con đến nhà mình chơi a."
Cô vốn lo lắng con trai đến nơi xa lạ này không hòa nhập được, không nghĩ tới con trai so với cô càng hòa nhập nhanh hơn, mới vừa đi một lát đã có bạn.
"Vâng ạ." Cung Khải Hiên không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng.
Bạn mới của nhạc nhạc không phải là hắn sao, sau này có thể thường xuyên đến chơi a.
Hắn cùng nhạc nhạc giống nhau như đúc, chắc mẹ sẽ thích hắn đi?
"Vậy mẹ đi nấu cơm, con xem tv đi, đợi một lát là có cơm ăn rồi." Doãn Tiểu Mạt xoa xoa đầu Cung Khải Hiên liền xoay người đi vào phòng bếp.
Không bao lâu, điện thoại cô để trên bàn vang lên.
Cung Khải Hiên tiến lên nhìn thoáng qua dãy số, là số điện thoại trong phòng hắn, vội vàng bắt máy lại chột dạ hướng phòng bếp nhìn thoáng qua.
Thấy Doãn Tiểu Mạt không nghe thấy tiếng điện thoại mới thở ra một hơi, ôm di động thật cẩn thận mà trốn vào phòng.
Trưng ra khuôn mặt khốc khốc trả lời, "Xin chào, tôi là Cung Khải Hiên."
"Như thế nào lại là cậu trả lời điện thoại, mẹ tôi đâu?" Doãn Thiên Nhạc có chút bất mãn hỏi.
"Mẹ đang nấu cơm." Cung Khải Hiên khóe miệng ẩn ẩn cười, thập phần đắc ý trả lời.
Hắn còn chưa bao giờ ăn qua cơm mẹ làm đâu, nhất định là mĩ vị.
Doãn Thiên Nhạc lập tức kháng nghị, "Đó là mẹ tôi, không phải mẹ cậu."
Không biết như thế nào, hắn đột nhiên có cảm giác mẹ bị người khác cướp đi.
Không được, mẹ chỉ có thể là của hắn, tuyệt đối không thể nhường cho người khác.
Cung Khải Hiên nhăn lại mày, không chút do dự nói: "Ba ba của tôi chia cho cậu, ba ba tôi là vương tử, rất giỏi đó."
Nghĩ tới nghĩ lui, ba ba giống như chỉ có cái thân phận vương tử là ưu điểm.......
Đến mẹ và những thứ còn lại đều bị hắn xem nhẹ [=_=]
"Ta mới không cần đâu." Doãn Thiên Nhạc ghét bỏ nói: "Ba ba cậu vừa thấy ta liền trưng ra khuôn mặt thối thối, một chút cũng không ôn nhu."
Doãn Thiên Nhạc trên mặt nhịn không được có chút biến đổi.
Hắn tuy rằng thông minh, trưởng thành sớm, nhưng cũng chỉ là đứa trẻ 6 tuổi thôi, nhìn thấy những đứa trẻ khác ai cũng có ba mẹ hắn nhịn không được muốn có một ba ba
Cung Thiếu Thần tuy rằng không đủ ôn nhu, không dễ thân cận, nhưng những mặt khác xác thật đều thỏa mãn với ba ba mà hắn tưởng tượng.
Lúc này, bụng hắn lại vang lên.
Doãn Thiên Nhạc ôm bụng mếu máo, hắn đói bụng.
Nghĩ đến mình ở chỗ này đói bụng, Hiên Hiên lại có thể lập tức được ăn đồ ăn ngon mẹ làm, hắn trong lòng liền chua lè, "Mẹ thế nhưng nấu cơm cho cậu, mẹ chẳng lẽ không có nhận ra cậu không phải tôi sao?"
Mẹ lại không nhận ra hắn, Doãn Thiên Nhạc nghĩ, liền ôm trái tim bị tổn thương, hắn thương tâm a...
Cung Khải Hiên lại không cảm thấy kỳ quái, "Tôi và cậu lớn lên rất giống không phải sao? Cậu ở nhà tôi không phải cũng không bị nhận ra sao?"
Doãn Thiên Nhạc bĩu môi, nghĩ thầm, bọn họ hai người phải nói là giống nhau như đúc mới đúng, tựa như song sinh.
r68
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro