
Chap 28
Hắn cuối cùng cũng về tới công ty, nó đã trở lại băng ghế ngồi yên, như chưa từng rời khỏi. Môi nở nụ cười như đón hắn trở về, tay vươn ra nhận lấy chai nước trái cây, nhẹ nhàng nói:
- Vũ ca! Cảm ơn !
Hắn đương nhiên cảm thấy đoạn đường đến cửa hàng bán nước quả là không phí, đổi lại được lời cảm ơn của nó, thế nào cũng đáng. Hắn ngồi xuống ghế đối diện, miệng rối rít bảo nó không cần khách sáo. Nó nhìn hắn, thật ra nó không nhẫn tâm "chôn vùi" tương lai hắn, một thanh niên chỉ mới 23 tuổi, sự nghiệp đang như diều gặp gió không ngừng đi lên. Nó chợt có cảm giác không muốn "vạch trần" hắn nữa, hắn ....tốt.... với nó như vậy, cũng chỉ vì ganh ghét mà vô thức hại Khải. Nhưng khi nghĩ đến Khải, nó thật sự không kiềm nỗi tức giận. Anh bị hắn hành hạ đến chân không nhấc nổi.Nó thì đang suy nghĩ liệu có phải quá tàn nhẫn với hắn. Còn hắn, lúc hắn đối phó Khải, hắn có nghĩ tới hậu quả không? Đại ca của nó chỉ là một học sinh trung học 17 tuổi, không hề đắc tội hắn, hắn lại "suy bụng ta ra bụng người", tự cho mình là đúng, hắn nghĩ Khải thích nó thì chính là Khải thích nó sao? Lợi dụng trong tay có tiền thì mượn danh xã hội đen tấn công Khải, hắn có nghĩ tới nếu hôm đó những tên xã hội đen đó không vì Khải nhỏ tuổi mà không hạ thủ quá tay thì có lẽ anh cũng không còn sức trở về. Hắn có nghĩ tới nếu lỡ bọn người đó đánh Khải đến gãy chân hay tay gì đó thì chính là hắn đã phá hủy toàn bộ tương lai của anh. Nghĩ đến đây thì toàn bộ khái niệm thương hại hắn trong đầu nó đã lập tức biến mất. Phải! Với hạng người như vậy, nó không nên cảm thông, chỉ trách là bản thân hắn qua ích kỉ, hơn nữa người hắn đối phó lại là Vương Tuấn Khải.
"Xin lỗi Vũ ca! Tình cả của anh em thật sự không nhận nỗi. Lần này là do anh tự làm tự chịu, anh đừng trách em. Em biết nếu anh không tin tưởng em thì kế hoạch của em cũng không dễ dàng thành công như vậy. Xin lỗi đã phụ lòng tin của anh! Nhưng em càng không thể trơ mắt đứng nhìn anh tiếp tục hại Đại ca, hai năm trước người TBG em cần bảo vệ là Vương Tuấn Khải, hôm nay vẫn như vậy không thay đổi. Hi vọng anh sau hôm nay sẽ sống tốt hơn....Đừng suy nghĩ về em nữa. Em không đáng để anh từ một người không suy tính trở nên như vậy. Lẽ ra em không nên xuất hiện ở đây....Vũ ca. Một lần nữa xin lỗi anh..."
Nó đang vẫn vơ suy nghĩ thì tiếng gọi của hắn đưa nó trở về với hiện thực
- Tiểu Vi. Em không sao chứ. Nhìn sắc mặt em không tốt
- A..?! Em không sao. Chỉ là tối nay 2 show của em đã hủy. Em đã học bài xong, chỉ là tối nay muốn ra ngoài chơi, hiếm lắm mới có ngày được nghỉ ngơi...
- Thật sao? Tối nay anh cũng trống lịch. Có muốn cùng anh đi chơi không? *hắn vui mừng*
"Cá đã cắn câu", nó cũng không ngại diễn cho hết vở kịch vui vẻ:
- Thật ạ? Hihi thật ra em muốn đến quán KaJacRoy ở gần trường Bát Trung ăn. Các bạn em đều nói ở đó món gà viên thật sự rất ngon, nhưng em chưa từng được ăn lần nào. Tối nay chúng ta đến đó được không anh? *cười tươi*
- Đương nhiên! Chỉ cần em thích *cười*
Hắn đã thật sự bị sự thành khẩn của nó "đánh lừa" không ngần ngại nhanh chóng nhận lời
- Vậy được. Tối nay 7h 30 hẹn gặp anh ở cổng công ty. Anh có xe đúng chứ. Anh chở em nhé!
- Ok!
Hắn vui vẻ xoa nhẹ đầu nó, nó cũng không vội phản kháng nhưng trong lòng đang nổi lửa. Vì sao ai cũng thích xoa đầu nó thế? Hết Đại ca lại tới hắn. Rồi vô thức bĩu môi làm nũng. Thật ra nó đang nghĩ tới Khải nên mới có vẻ mặt đó, nhưng lọt vào mắt hắn thì chính là nó đang làm nũng với mình, điều này càng làm hắn tăng phần vui vẻ.
Nó tạm biệt hắn, thẳng bước lên phòng. Chợt nhận được tin nhắn của "nam thần" : "Lần này anh thật sự ngưỡng mộ khả năng diễn xuất của nhóc rồi. Hihi. Nhận anh làm đệ tử có được không? ^^". Nó đọc xong tin nhắn, cười rất vui vẻ. Ban nãy đã giải quyết hết tất cả hiểu lầm giữa nó và anh. Thì ra cả hai đều quan tâm tới an toàn của nhau nên mới "diễn" trước mặt nhau, lần nó nói chuyện với hắn ở khu F anh đã nghe được tất cả, lần hắn nói điện thoại ở ban công cũng nghe không sót chữ nào. Thì ra đồ ăn sáng dưới cateen là anh gọi cho nó, vì anh nhận ra được nó cả ngày hôm đó không ăn gì, anh thật sự rất muốn mắng nó một trận sao lại không biết lo cho bản thân, nhưng vì hắn có ở đó, anh không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục "diễn", hộp bánh sáng nay cũng chính là anh cố ý mua đến cho nó. Vậy mà....hì, nó cười khổ trách bản thân sao lại không nhận ra "kế hoạch" của anh, nó tưởng hai năm nay theo dõi anh qua TV, qua mạng xã hội thì chính là đã hiểu con người anh lắm. Thật ra là vẫn chưa hiểu nhiều.... Nó nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh: " Đừng tưởng lúc em ngồi nói chuyện không biết là anh ở ban công nghe lén, Vũ ca không để ý, nhưng em nhận ra. Diễn xuất của anh cả tuần nay cũng không tệ đâu Đại ca, còn trêu em hả "đồ khó ưa" ?". Đúng vậy! Đối diện với hắn, nó quả thật không dám nghĩ bản thân mình lại có thể "mưu tính" như vậy. Có lẽ chính là "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng", nó chỉ là đem trả lại những thứ mà hắn "ban tặng". Nhưng khi trở về bên cạnh những người nó thật sự quan tâm, Hồ Thảo Vi lại chính là cô gái ngoan ngoãn, ai nhìn thấy đều muốn bảo vệ, chính là lúc ở bên họ, nó không cần phải "diễn" vai quật cường nữa, vô cùng thoải mái, hạnh phúc.... Nó nhắn thêm cho anh một tin: "Nè Vương Tuấn Khải, không thích anh chơi trò "diễn viên" đó trước mặt em nữa, sau này có gì thì nói rõ với em. Anh không phải không thấy em thật sự không vui...". Ngay lập tức nhận được hồi âm: " Được rồi nhóc con. Nhiều lời quá ^^". Nó cười thật tươi. Phải! Bây giờ nó thích được anh gọi là "nhóc con", nếu là lúc trước nó đã "liều mạng" tìm anh "tính sổ", nhưng bây giờ ngược lại cảm thấy rất vu vẻ....
7h tối, cổng công ty....
Hắn mặc áo sơ mi trắng, quần đen trông thật phong cách. Nếu không phải biết được nội tâm "ma quỉ" của hắn thì có lẽ với nó hắn cũng thuộc dạng "người yêu lý tưởng" [mị đi méc Cua Đao nè =.= người yêu lý tưởng thì tới luôn đi :v. Tiểu Vi nhà mi mà bỏ Cua Đao là chị em nhà ta âm thầm tạ trời :v :v]. Hắn nhìn nó, tóc búi gọn gàng, quần jeans ống nhỏ, áo thun hợp thời, tuy đơn giản nhưng hoàn toàn tôn lên hai chữ "thần tượng" trên người nó. Tuy nó mang khẩu trang đen để tránh có người nhận ra, nhưng cũng đủ khiến hắn ngắm đến ngẩng người. Xe của hắn vừa ra khỏi cổng, lập tức phía sau, xe chở TFBOYS, 3 chị của nó, anh Thịnh và Bạng Hổ ca cũng lăn bánh theo sau. Thật ra chiều hôm đó, Khải và nó lựa lúc hắn không có ở công ty đã nói rõ cho Nguyên, Thiên, 3 chị và Bạng Hổ ca biết mọi chuyện, nêu rõ tình huống sẽ xảy ra tối nay. Họ sỡ dĩ cùng nó xuất phát thứ nhất vì bảo vệ nó, thứ hai nếu nó không ứng phó được với phóng viên có thể kịp thời ra tay giải vây cho nó [chời đất trong xe chở TFBOYS lẫn TFGIRLS cơ à :v nếu bị TFFans bắt gặp coi bộ căng à nha :v khỏi có đường về công ty :v]. Nó cùng hắn theo đúng hẹn đến quán KaJacRoy, hắn với nó ăn ở tầng ít người nhất để tránh bị phát hiện, cũng may hôm nay tầng 5 thật sự rất ít người, cũng không ai chút tâm tới hai người trời tối còn mang khẩu trang đen như vậy. Nó và hắn dùng bữa vẻn vẹn chỉ 30 phút [ít hé =.=], nó thì no bụng, nhưng những người ngồi trong xe thì vẫn chưa ăn gì, vì không muốn kế hoạch thất bại, mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi, chuyện này liên quan lớn đến giới truyền thông, tuyệt đối không thể sơ suất. Đã 7h30, nó và hắn cũng tính tiền chuẩn bị xuống lầu, đột nhiên nó phát hiện một người đang đi lên tầng 5, nhìn rất quen. Phải rồi, anh ta là phóng viên tạp chí Bigbig, tạp chí này tương đối "khó chịu" với công ty của nó, nó biết vì có lần tạp chí này đã viết một số thứ không tốt đẹp khi TFGIRLS vừa ra mắt, cũng may mọi dư luận do tạp chí này dấy lên đều được công ty ra mặt giải thích ổn thỏa. Nó thấy anh ta bước ra từ thang máy thì lập tức nấp vào vách tường, kéo tay hắn cùng tránh. Hắn chưa biết việc gì xảy ra nhưng cũng theo nó dựa sát vách. Nó gấp gáp:
- Anh ở đây đợi em. Em vào nhà VS một lát
Không đợi hắn trả lời, nó đi thẳng vào nhà VS, vừa đi vừa lấy ra điện thoại. Nó vội vã nhắn tin cho Khải: "Đại ca. Tên phóng viên khó ưa mà em hay gọi là Bụng Bia đột nhiên xuất hiện, nếu để anh ta thấy em và Vũ ca đi chung thì thật sự không ổn...". Nhận được tin nhắn Khải lập tức phóng ra khỏi xe, chỉ nói lại là vào quán mua nước. Mọi người nghĩ Khải thật sự khát nên cũng không cản anh. Anh lập tức vào thang máy lên tầng 5. Vừa bước ra khỏi thang máy, anh lập tức mở khẩu trang, cố ý muốn "Bụng Bia" tập trung vào sự xuất hiện của mình, không ngoài dự kiến của anh, anh ta thật sự bắt đầu "hành nghề", móc ra máy ảnh mini liên tục hứa về phía anh, anh đã nhận ra hắn cùng nó đang đứng trốn sau vách tường, cố ý đứng chặn lại để nó không lọt vào ống kính, thành công làm "tường thành" giúp nó trốn vào thang máy....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro