Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14.1 : Dung nhan bị hủy 2

  Nếu nàng không ra tay, chỉ sợ người bị hủy dung là nàng.


Đại phu nhân run rẩy chỉ tay về phía Bạch Băng: "Ngươi thật độc ác".

"Ai có thể làm chứng đây là ta làm?" Bạch Băng hơi nhíu mày, ăn vạ chưa ai có thể so được với nàng.

Nghe vậy, Trần Dung sửng sốt, ai có thể làm chứng? Nàng nhìn thấy toàn bộ, lời của nàng lão gia sẽ nghe, nhất định là vậy, vừa tức vừa sợ nhìn Bạch Băng đầy oán hận" Lão gia nhất định sẽ giết ngươi........"

Một câu nói ác độc như vây nhưng nghe vào tai Bạch Băng lai tựa như một loại rắm thúi .

"Phủ thừa tướng thật là náo nhiệt". Người chưa tới, giọng nói đã tới trước.

Nghe tiếng, Trần Dung mới hướng về phía cửa nhìn lại.

Đuôi lông mày Bạch Băng khẽ nhúc nghích, giọng nói này rất quen thuộc,.... hình như.....

Sau một khắc, môt nam tử mặc áo dài màu đỏ sậm đi vào, dung nhan như ngọc được điêu khắc mà thành, lông mày lá liễu, một đôi môi đỏ tươi, con ngươi mang theo màu sắc hủy diệt, làm cho người ta mê mẩn, khuôn mặt cao ngạo, đôi mắt như đêm đông rét lạnh,ánh mắt lạnh như băng nhưng lại sâu không lường được, lộ ra một hơi thở vương giả không thể kháng cự.

Người trước mắt này, trên người chất chứa đầy tang thương cùng sắc bén, tựa như một gốc cây đến từ địa ngục làm cướp đoạt hơi thở của người ta, mang theo chém giết máu tanh.

Nam tử yêu nghiệt tựa như yêu tinh như vậy, ngoại trừ Lục vương gia Xích Liên Triệt thì sẽ không có ai có thể so được với hắn.

Trần Dung nhìn thấy Xích Liên Triệt tiến vào, vẻ mặt hiện lên vui mừng, hiện tại Lục vương gia tới, có nghĩa tất cả chuyện vừa nãy Lục vương gia đều nhìn thấy, Bạch Băng muốn phản bác cũng đừng nghĩ tới.

"Tham kiến Lục vương gia". Trần Dung vội vàng cúi người hành lễ.

Bạch Băng mặt không biến sắc, ánh mắt lạnh lùng mang theo khinh bỉ đảo qua .

Xích Liên Triệt nụ cười bên miệng vẫn chưa giảm, không để ý tới Trần Dung hành lễ, đưa mắt liếc nhìn một phòng tràn đầy máu tanh kia cùng dung nhan năm vị tiểu thư đã hoàn toàn thay đổi, trong lòng có một dòng điện quét qua trái tim, thủ đoạn thật độc ác ạ.

Ánh mắt chăm chú nhìn Bạch Băng, muốn từ trên mặt nàng nhìn ra một tia sơ hở cùng kinh hoảng, nhưng là không có.

Nàng là vương giả đứng đầu trong giới sát thủ, người thừa kế ẩn tộc, nếu ngay cả năng lực giữ vững tỉnh táo cũng không có, nàng đã sớm chết trên trăm lần rồi.

Thấy Bạch Băng tỉnh táo tự nhiên, giống như tất cả mọi chuyện ở đây đều không có liên quan gì tới nàng, một nữ tử mười ba tuổi thật không ngờ thủ đoạn thật tàn nhẫn !

Đối mặt với cảnh tượng sau khi gây chuyện, có thể giấu đi tất cả mọi dấu vết hoàn hảo, nàng rốt cuộc là một người như thế nào?

Con ngươi màu đen lóe sáng, hắn bắt đầu cảm thấy Vương phi tương lai này rất thú vị, làm khơi dậy lòng hứng thú của hắn, hơn nữa còn là vô cùng hứng thú.

"Ô ô.... Vương gia, người phải làm chủ cho ta ạ.... ô..ô...." Trần Dung đi tới trước mặt Xích Liên Triệt khóc rống.

"Chuyện máu tanh này lại khiến tâm tình ta vui vẻ là sao chứ". Xích Liên Triệt không để ý nói, mũi hít thật sâu một hơi như thưởng thức dư vị một phòng đầy máu tanh này.

"Lục .... Lục vương gia....." Nghe được câu trả lời như vây, làm cho Trần Dung vô cùng kinh hãi, không thể tin được nhìn về phía hắn, tâm tình vui vẻ? có ý tứ gì chứ? Nàng không hiểu nổi mục đích của Xích Liên Triệt, trong lòng nàng vô cùng rối rắm lo sợ.

Lúc này không khi ở nơi đây tràn đầy mùi máu tinh, càng ngày càng nồng đậm hơn trước.

Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, bên trong sân gió thổi vù vù lên mặt đất đầy khí lạnh.

"Lục vương gia..... Tiện nhân này đã giết năm nữ nhi của ta, còn muốn giết ta giệt khẩu, vừa may đúng lúc Lục vương gia tới kịp thời, nếu không ta cũng sẽ mất mạng...." Trần Dung trầm giọng kể, mồ hôi toát ra đầy đầu nhỏ xuống, không nhịn được mà tìm mọi cách, ý đồ dẫn dắt Xích Liên Triệt để ý tới tình cảnh bây giờ.

"Nói như vậy, là muốn bổn vương trị tội nàng". Xích Liên Triệt nheo mắt lại, cười như không cười nhìn về phía Trần Dung nói.

Trần Dung nghe xong, tâm lập tức hạ xuống, Lục vương gia tin tưởng nàng, nên vội vàng gật đầu." Vương gia phải làm chủ cho ta, không thì cũng vì nữ nhi của ta mà làm chủ...."

Xích Liên Triệt không nói gì, quay đầu tầm mắt rơi vào một người đang nhàn nhã tự nhiên uống trả hỏi: " Chuyện là như thế này?".

"Lục vương gia, tiện nhân này rất giảo hoạt". Trần Dung nhanh chóng đem quá khứ nói ra một lượt.

Xích Liên Triệt đảo mắt, chân mày hơi nhăn lại, cái từ tiện nhân này, hắn nghe không lọt tai tí nào, cực kỳ không vừa tai, trong tròng mắt đen nhất thời một tia lạnh lùng xẹt qua, "bổn vương không thích người lắm mồm".

Giọng nói trầm thấp mang theo rét lạnh, phảng phất như còn mang theo chút tức giận....

Nghe vậy, Trần Dung trong lòng kinh hãi, lập tức lui về phía sau mấy bước, Lục vương gia vui buồn thất thường, khó có thể nắm bắt được ý tứ của người ạ.

"Không phải là ta làm, hơn nữa các nàng cũng chưa chết, chẳng qua chỉ là mấy cái túi da bị phá hủy". Bạch Băng sắc mặt vẫn như cũ không thay đổi, cứ như vậy đều đều nói ra một câu.

Lời như vậy từ miệng nàng nói ra, giống như chuyện bữa cơm bình thường vẫn xẩy ra không có gì khác biệt.

Khóe miệng Xích Liên Triệt nhếch lên, nếu định lực không có nhiều năm căn bản không thể nào thản nhiên đối mặt với chuyện như vậy? Mười ba tuổi, trước mặt cô gái này mới mười ba tuổi, rốt cuộc phủ thừa tướng còn giấu diếm bao nhiêu nữa? Có thể đem một cô nương mười ba tuổi huấn luyện thành như vậy!

"Nàng nói láo, Lục vương gia nàng ta nói láo, là nàng làm, nàng còn muốn giết ta". Trần Dung kinh hoảng, thấy vẻ mặt Bạch Băng trấn định như thế, nàng thật sợ Lục vương gia sẽ tin lời nàng ta nói.

Xích Liên Triệt chân mày nhíu lại, không để ý tới Trần Dung, mà ngược lại nhìn về phía Bạch Băng.

Bạch Băng không nhanh không chậm đứng lên, khóe miệng nhếch lên," Ta không chỉ muốn giết ngươi, hơn thế nữa ta còn rất muốn đem ngươi làm thành người côn, chẳng qua bây giờ còn không phải lúc".

Ánh mắt Xích Liên Triệt ngay tức khắc phát sáng, chăm chú nhìn cô nương kia trợn mặt nói mò, nhưng lại rất trầm ổn và chân thật.

"Lục vương gia, ngài cũng nghe rồi đó, nàng , là nàng, nàng phá hủy dung nhan năm nữ nhi của ta". Trần Dung giọng nói hoảng sợ, cố gắng tranh thủ lấy tín nhiệm của Xích Liên Triệt với nàng.

Chẳng qua là Xích Liên Triệt sao lại tin tưởng nàng được.

Lập tức khóe môi gợi lên vẻ hào hứng, không có bất kỳ một lời nói nào, cũng không có bất kỳ một động tác nào, cứ như vậy mà đứng đấy, thật giống như một con Liệp Báo lười biếng đang phát hiện ra một con mồi, không biết tiếp theo nàng sẽ làm cách nào để thoát khỏi chuyện đang xảy ra trước mắt này đây.

"Ta vừa mới nói là ta rất muốn giết ngươi, ta mặc kệ chuyện các nàng bị hủy dung, ta là một cô nương nhỏ bé yếu đuối, sao có thể giết chết năm vị tỷ tỷ khỏe mạnh hơn ta gấp mười lần, chuyện như vậy thât đúng là kỳ quái mà". Bạch Băng giọng nói không chút gợn sóng, hai tròng mắt phát ra một cỗ sát khí, người côn, chủ ý rất tốt.

"Vậy còn lời nói của những người này thì giải thích như thế nào?" Một khi Liệp Báo lười biếng đã phát hiện ra con mồi, như vậy khẳng định con mồi sẽ trở thành thức ăn trong miệng hắn.

Nhưng là, thức ăn này rất khó nói sau khi ăn xong liệu có thể tiêu hóa hay không.

"Chính là nàng làm, nàng muốn giá họa cho ta". Bạch Băng giọng nói nhận mạnh, mắt trợn trừng, nàng chính là đảo lộn đúng sai, như vậy cho dù có là sự thật cũng chưa chắc có người tin tưởng.

"Xem ra mọi chuyện đã rõ ràng" Xích Liên Triệt như không có chuyện gì mà gật đầu, nữ tử này so với tưởng tượng của hắn còn phức tạp hơn nhiều, ẩn giấu rất sâu, làm hắn không nhịn được mà muốn tìm hiểu.

"Này....này...." Nghe hai người ta một câu người một câu, cứ như vậy nói chuyện rồi đẩy hết mọi chuyện tới trên người của nàng, nhất thời giống như đánh đòn cảnh cáo, đập nàng tới chóng mặt.

Nàng đã phá hủy dung mạo nữ nhi của mình, còn muốn giá họa cho nàng? Loại lý do này ai có thể tin, làm sao có thể tin được !

"Không phải.... không phải như thế". Trần Dung hoảng sợ vung tay.

"Im miệng" Bạch Băng quát lớn" Có phải hay không cũng không phải là ngươi nói, sự việc bây giờ cùng trước kia không giống nhau, ở đây không có chỗ cho ngươi nói, mà ngươi cũng chỉ có thể chờ chết ."

Lời gây sự từ trong miệng của Bạch Băng thốt ra, từng chữ từng chữ như lưỡi đao sắc bén, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi , nó có thể cắt cho người ta khắp người toàn thương tích.

Tiến lên đón nhận ánh mắt của Bạch Băng, Trần Dung giật mình run lên, trong lòng nàng vô cùng tin tưởng từng chữ mà Bạch Băng nói ra.

Trần Dung lùi về sau hai bước, bất ngời dưới chân đạp trúng đoản đao vừa mới rơi xuống, chăm chú nhìn chằm chằm nó, đồng thời trong lòng nhất thời có một ý nghĩ độc ác làm thay thế sự sợ hãi của nàng.

"Ngươi.... tiện nhân đáng chết, ta... ta và ngươi liều mạng...." Tức giận được áp chế lúc trước, vào lúc này không thể kiềm chế được , nàng cũng không quan tâm tới người đứng bên cạnh là Xích Liên Triệt, cúi người cầm đoản đao dưới đất lên đâm thẳng về phía Bạch Băng.

Xích Liên Triệt vẻ mặt không thay đổi, giống như là biết rõ ràng năng lực của Bạch Băng.

Bạch Băng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên lỗ tai khẽ động, trực giác nhạy bén biết có người đến, bên ngoài miệng cong lên mang theo một tia vui vẻ.

"A.... Giết người... Đại nương không nên phá hủy dung mạo của ta...." Bạch Băng khẽ run, hô to một tiếng, nhất thời nước mắt chảy ra từ hốc mắt rơi xuống.

"Ta giết.... Giết ngươi...." Trần Dung không cảm giác được sự thay đổi của Bạch Băng, trong lòng bị tức giận chiếm giữ tất cả, miệng kêu to cùng đoản đao trên tay trực tiếp hướng tới Bạch Băng.

"Băng nhi, mau tránh" Bạch Hào vừa vào phòng liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời hoảng sợ, tiến lên mấy bước về phía trước nhưng cho dù có nhanh tới đâu cũng không kịp ngăn cản.

Vào lúc đoản đao đâm xuống, Bạch Băng đồng thời tay trái ra, Trần Dung tay giơ đoản đao tự nhiên cúng đờ, thân thể nghiêng đi một chút rồi đâm trượt vào không khí.

Tình cảnh này không ai phát hiện, duy chỉ có Xích Liên Triệt là nhìn thấy rõ ràng, màn biểu diễn này ngay cả hắn cũng phải khen tặng mấy phần.

"Cha, đại nương phá hủy dung mạo của các tỷ tỷ, còn muốn giết Băng nhi, cha , mau cứu cứu Băng nhi.... Cứu cứu Băng nhi..." Bạch Băng gương mặt khóc lóc thê thảm, vẻ mặt kinh hoảng lo sợ, cứ như đó là điều đương nhiên.

Xích Liên Triệt nhăn mày, nếu không phải hắn thấy tận mắt, thì đúng là hắn sẽ tin chuyện này là sự thật, vẻ mặt của người trước mặt kia lúc này.... thật , vô cùng thật, ngay cả hắn cũng không nhìn ra bất kỳ một sơ hở nào.

Trần Dung quay đầu nhìn lại, trong cái liếc mắt nhất thời đoản đao trong tay ' lạch cạch' rơi xuống đất.

"Ngươi rõ ràng là phát điên, ngay cả nữ nhi mình đều không bỏ qua, còn muốn giết cả Băng nhi, người đâu, đem như nhân này giam lại". Bạch Hào nhìn đầy phòng máu tanh cùng năm nữ nhi bị hủy dung nhan, một cỗ tức giận chưa từng có từ trước đến nay ở trong lòng dâng lên.

"Lão gia.... Ta .... ta.... ta... không phải là ta....." Trần Dung sắc mặt tái nhợt muốn phủ nhận, nhìn Bạch Băng rồi lại nhìn Xích Liên Triệt, chuyện này chỉ có mình Lục vương gia biết "Lục vương gia, cầu xin ngươi giúp ta một lần, không phải ta làm, .... nói cho lão gia ... không phải là ta...."

Lúc này tất cả hi vọng của nàng đều đặt ở trên người Xích Liên Triệt.

Bạch Hào nghe vậy mới chú ý tới Xích Liên Triệt ở bên cạnh, vội vàng cúi người hành lễ " Cựu thần tham kiến Lục vương gia".

"Thừa tướng đại nhân không cần đa lễ". Đảo mắt nhìn về phía Bạch Lăng, thấy nàng vẫn như cũ một dáng vẻ giống như thỏ hoang bị hoảng sợ cũng không thay đổi :" Thừa tướng phu nhân, chắc là bị hóa điên, nên mới có thể công kích các tiểu thư, thừa tướng cần phải xử lý nghiêm túc, nếu như để đả thương tới những người khác nữa sẽ không tốt".

Trần Dung mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ: "Không, lão gia, ta không có bị điên, tất cả đều không phải là ta làm, đều là Bạch Băng, đều là con tiện nhân Bạch Băng kia, là nàng làm, thật sự là nàng làm".

Bạch Hào vẻ mặt càng trầm xuống, liếc mắt nhìn Bạch Băng, kia một dáng vẻ gầy guộc, làm sao có thể gây ra một trận máu tanh như vây, chả lẽ cho hắn là hài đồng ba tuổi không biết gì sao?

"Người đâu, đem nàng giam lai, sau này xử trí". Bạch Hào trợn trừng Trần Dung đầy hung dữ, ngay cả nữ nhi mình đều không bỏ qua, thật là kẻ điên.

Trong lòng Bạch Băng vô cùng hả hê, nhưng cũng có mấy phần kinh ngạc, địa vị mình ở Bạch thừa tướng không ngờ lại lớn như vậy, không chút hoài nghi, ở trong trí nhớ tình yêu của mẹ ruột Bạch Băng cùng Bạch thừa tướng cũng là đến chết không đổi, chỉ riêng điểm này cũng đủ để cho nàng đối với Bạch thừa tướng có thêm mấy phần cảm giác thân thiết, kiếp trước xa xôi nàng không có được tình thân, hôm nay, nội tâm nàng vô cùng vui sướng không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, bình thường nhìn thấy Bạch thừa tướng hòa ái dễ gần, không nghĩ tới khi tức giận thật đúng là vô cùng kinh khủng.....

Theo giọng nói Trần Dung dần dần biến mất, cả phòng yên tĩnh trở lại, ba người không ai nói gì, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Cảnh đêm đẹp đẽ, yên lặng như nước không một tiếng động khiến người ta say mê.

Đêm đen như tơ lụa, ở giữa trời đêm những ánh sao sáng như ngọc tỏa ra ánh sáng chói lọi, nhấp nháy lập lòe, Vầng trăng treo lơ lửng giữa không trung mang, ánh sáng màu bạc chiếu xuống sạch sẽ và đẹp đẽ.

Gió thổi thoảng qua những ngõ nghách giữa đêm khuya yên tĩnh. Nước hồ làm nổi bật ánh sao đêm, những gợn sóng lăn tăn theo chiều gió cùng nhẩy múa thật giống như một tầng mây mù bao phủ nổi lên ở giữa hồ nước như có như không.

Bạch Băng đứng thẳng bên hồ, ánh mắt mê ly nhìn mông lung như có suy nghĩ, nàng không biết đấu khí, chưa từng thấy qua ma thú, ở trong trí nhớ trước kia cũng chưa từng gặp, ma thú, thú, là cái gì thú ạ?.

Bạch Băng trầm tư suy nghĩ, có lẽ trước tiên nàng nên tính toán xem làm sao tìm hiểu về cái ma huyễn đại lục này cho rõ ràng, nàng không rõ về uy lực đấu khí, càng không biết võ cổ xưa nếu giao đấu cùng với cường giả đấu khí liệu có cơ hội thắng hay không.

"Ngày tốt cảnh đẹp không biết làm gì sao?" Đang lúc yên tĩnh, một tiếng thanh âm quyến rũ mê người phá tan bóng đêm tĩnh lặng.

Bạch Băng quay đầu, dưới ánh trăng sáng, nam tử một thân áo bào đỏ rực nghiêng người dựa vào trên cây ven hồ, đứng nhìn Bạch Băng.

Một đôi mắt trong veo như nước mơ hồ mang theo hủy diệt màu sắc đở rực, hội tụ ở trong cặp mắt đó là một ngọn lửa mang theo ánh sang như bay múa, đỏ rồi chuyển đến đen, nó có thể hủy diệt tất cả mang theo ba phần tà, ba phần kiêu ngạo, ba phần yêu nghiệt.

Nếu như hai lần trước nói hắn là yêu nghiệt, vậy lúc vẻ đẹp của hắn chính là La sát nhưng lại mang theo chút xinh đẹp, xinh đẹp lại có mang theo độc dược trí mạng.

Xích Liên Triệt cứ như vậy quyến rũ, khóe miêng nhếch lên, mang theo nụ cười mê người .

Bạch Băng lạnh như băng, sắc mặt lạnh lẽo, nàng vô cùng không thích người như vậy,

gương mặt mê người, vẻ ngoài nhìn như vô hại, thật ra thì bên trong lại chưa toàn âm mưu chém giết so với bất cứ ai đều nặng hơn, giống như hồ ly so với người thường,

nàng hoàn toàn tỉnh táo hiểu được, cho nên nàng sẽ không để cho hắn bước vào cuộc sống của nàng.

Hai người cứ như vậy đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không nói lời nào, ánh sao trêu chọc lòng người, hồ nước yên tĩnh, một nữ tử trong trẻo lạnh lùng như Tuyết liên hoàn mỹ

cùng với một nam tử tựa như thiên thân lạnh lẽo, cảnh tượng kia như một bức tranh đẹp được vẽ ra làm cho người ta say mê thật lâu.

Không biết qua bao lâu, Xích Liên Triệt từ từ đi tới bên cạnh Bạch Băng, đứng sóng vai cùng nàng .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro