Chương 8: Viện nào tốt nhất
"Thế à, vậy thì thật sự phải cảm ơn tỷ tỷ, vừa may ta cũng không có bộ y phục nào đẹp, nếu như ngày mai cứ như thế này đón phụ thân thì thật sự có chút xấu hổ, dù sao ta cũng là đích nữ của phủ tướng quân, ta mất mặt thì cũng chính là phủ tướng quân mất mặt! Phiền ngươi nói với tỷ tỷ của ngươi một tiếng, lát nữa ta sẽ qua đó. Cửa lớn ở phía sau ngươi, đi cẩn thận, không tiễn!"
Mộ Dung Tuyết làm sao không biết được âm mưu của Mộ Dung Vũ chứ. Bây giờ Tô di nương đang ở nhà của phủ tướng quân, nếu như mình ăn mặc thế này đi đến cửa lớn để Mộ Dung Tiêu thấy được, nàng ta sẽ sống không yên ổn.
Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, các ngươi cứ chờ đó mà xem!
"Hừ, thật không biết tốt xấu!" Mộ Dung Tương nói xong liền tức giận bỏ đi.
Lúc trước nàng vốn định tối nay sẽ vào phòng của Mộ Dung Vũ tiện tay lấy một bộ y phục, thật không ngờ vận khí lại tốt như vậy, đi ngủ còn có người tặng gối.
Song Nhi dẫn Mộ Dung Tuyết đến Thính Vũ Các Thị của Mộ Dung Vũ, nhìn thấy cảnh sắc phía trước, trong lòng nàng phút chốc trầm xuống, nơi ở của nàng ta và mình quả thật là trên trời dưới đất.
Mộ Dung Vũ chỉ là một thứ nữ, dựa vào cái gì mà nơi ở so với đích nữ phủ tướng quân là nàng lại tốt gấp trăm lần! Lúc trước không biết thì thôi đi, còn bây giờ...... nàng muốn lấy lại hết những thứ thuộc về mình, một chút cũng không thiếu! Các ngươi cứ tận hưởng những ngày tháng tươi đẹp cuối cùng đi.
Những ngày tháng tươi đẹp như vậy của các ngươi rất nhanh sẽ tiêu tan thôi.
Mộ Dung Vũ ung dung ngồi trên chiếc xích đu trong viện của nàng, bên cạnh là một tì nữ, không biết đang kể cho nàng ta nghe chuyện thú vị gì, nghe thấy liền một mặt tươi cười!
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Tuyết nhìn thấy Mộ Dung Vũ, vừa nhìn đã biết là một bạch liên hoa. Lớn lên cũng có mấy phần tư sắc.
Mọi người thường nói trong phủ tướng quân có hai đệ nhất, đệ nhất mỹ nhân và đệ nhất ngốc nghếch.
Có điều đó đều là vì chưa có ai gặp được Mộ Dung Tuyết, không biết được dung mạo thật của nàng, nếu không cái danh hiệu đệ nhất này cũng không phải Mộ Dung Tuyết.
Bởi vì bình thường Tô Hinh Nguyệt không cho nàng ra ngoài, chính là vì khuôn mặt của nàng thật khiến người ta đố kị!
Hơn nữa còn cố ý truyền cho người đồn đại, nói Mộ Dung Tuyết vừa xấu vừa ngốc.
Còn con gái của nàng ta là đích nữ của phủ tướng quân, thuận buồm xuôi gió lẫn vào vòng thượng lưu. Chính vì vậy bên ngoài đều quên mất Mộ Dung Tuyết mới thật sự là đích nữ.
Ngoại tổ phụ của Mộ Dung Tuyết, cũng chính là Tần thừa tướng, năm đó sau khi Tần Hoan Nhi chết, muốn đòi lại Mộ Dung Tuyết để nuôi dưỡng. Nhưng Mộ Dung Tiêu không đồng ý, từ đó về sau cũng không còn nhắc đến chuyện này nữa.
Mộ Dung Tuyết lúc 5 tuổi, có một lần không cẩn thận rơi xuống nước, sau đó sốt cao, não cũng sốt đến hỏng luôn. Nếu không dựa vào việc nàng từ nhỏ thông minh lanh lợi, nói không chừng ngưỡng cửa của nhà nàng sẽ có rất nhiều bà mối đến thăm hỏi, ở đâu có chuyện cho Mộ Dung Vũ?
Mộ Dung Tuyết đối với vị tỷ tỷ lần đầu gặp mặt này không có lấy một chút thiện cảm.
"Yo, cái viện này thật là có phong thái. Song Nhi, tướng quân phủ trừ...... viện của cha, viện nào tốt nhất?" Mộ Dung Tuyết trực tiếp làm lơ Mộ Dung Vũ, quay đầu hỏi Song Nhi.
"Tiểu thư, trong phủ này trừ Ức Hinh Cư của tướng quân, chỉ có Thính Vũ Các Thị mà đại tiểu thư đang ở là tốt nhất. Tiểu thư tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?" Song Nhi không đoán được ý nghĩ của Mộ Dung Tuyết.
"Không có gì, chỉ là tìm hiểu một chút, tránh đến lúc đổi đến một nơi không tốt, vậy thì mình sẽ chịu thiệt!" Đợi Mộ Dung Tiêu quay trở về nhất định phải đi tìm hắn, cái viện rách nát đó quả thật không phải nơi cho người ở, mùa thu vừa đến, muỗi không phải loại bình thường. Hút một cái chính là một bụng to, khiến nàng mỗi đêm đều không thể an giấc, để lâu còn có thể sinh bệnh!
Trước đây nghe Mộ Dung Tương nói hình như nàng ta không còn ngốc, nàng không tin, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại thì thực sự không còn giống trước.
Đồ ngốc ấy lúc trước nhìn thấy nàng còn ngu ngốc gọi nàng một tiếng đại tỷ, bởi vì Mộ Dung Vũ trước giờ chưa từng thể hiện thái độ ức hiếp nàng, chỉ lén lút sai hạ nhân âm thầm xử lí. Nhưng những chuyện này nang ta đều không biết, luôn coi Mộ Dung Vũ là một người tốt.
"Nghe nói Nhị muội đã khoẻ, tỷ tỷ rất vui cho ngươi. Qua đây xem y phục tỷ tỷ chuẩn bị cho ngươi xem có thích không." Nói xong liền đứng dậy muốn qua kéo tay của nàng.
Mộ Dung Tuyết nghiêng người, không thèm đếm xỉa đến thái độ giả vờ tốt bụng của nàng ta, mỉm cười nói: "Cảm ơn đại tỷ, tâm ý này của ngươi, muội muội như ta lý nào lại không thích."
Mộ Dung Vũ ngượng ngập rút tay về, trên mặt có chút không tự nhiên. "Đi, chúng ta vào phòng thử một chút y phục ta chuẩn bị cho muội. Tiểu Đào, đi lấy bình Bích Loa Xuân lần trước ta được ban thưởng đến."
Những vật phẩm được ban thưởng này đều bị mấy mẹ con bọn họ lấy dùng, vì những thứ này Mộ Dung Tiêu ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn chứ đừng nói là hưởng thụ, thậm chí có những cái mà hắn còn chẳng biết.
Mộ Dung Vũ muốn nói cho Mộ Dung Tuyết, cho dù bây giờ ngươi không còn ngốc, chẳng phải vẫn phải sống những ngày tháng không bằng hạ nhân đó sao?
Cho dù ngươi là đích nữ thì như thế nào, đến ngay cả một bộ y phục cũng là đồ ta bố thí cho ngươi.
Nếu như Mộ Dung Tuyết biết được suy nghĩ của Mộ Dung Tiêu, phỏng chừng sẽ bật cười!
Mộ Dung Tuyết nàng cần đồ bố thí của người khác? Có điều Mộ Dung Tuyết của trước đây quả thật sẽ cần.
Y phục Mộ Dung Vũ "bố thí" cho Mộ Dung Tuyết không tệ, dùng gấm hoa tạo thành, bên trong là một cái váy màu xanh khá rộng, bên ngoài là một chiếc sa màu nhạt phối với màu xanh khá đẹp.
"Muội muội, ngươi vào trong thử đi, xem có hợp với ngươi hay không. Lúc đó là dựa theo kích thước của ta để may y phục, ngươi có chút gầy, nếu như rộng, ta sai người đem đến tú phường của Lệ nương sửa."
Lệ nương là người dệt có tiếng nhất ở kinh thành, người bình thường muốn tìm bà ta để may y phục chỉ có thể tưởng tượng, bởi vì bà ta bình thường may y phục đều phải xem tâm trạng, ngay cả một số phi tần trong cung muốn bà ta may y phục cũng phải hẹn trước. Y phục trong tay bà ta làm ra là độc nhất vô nhị, hơn nữa kiểu dáng đều đặc biệt. Có điều cũng rất đắt, chính vì vậy người bình thường không mặc nổi.
Chiếc váy này chính là một trong số y phục mà bà ta làm ra.
Bởi vì rất hiếm có nên Mộ Dung Vũ luôn không nỡ mặc, hôm nay nàng đã cắn răng chịu đựng để tặng cho Mộ Dung Tuyết, chứ trong lòng nàng ta đã sớm rỉ máu!
Tô Hinh Nguyệt đã nói với nàng, lần này Mộ Dung Tiêu trở về không giống những lần trước, Mộ Dung Tuyết là đích nữ của phủ tướng quân nên phải ra cửa lớn đón hắn.
Nhà mẹ đẻ của Tô Hinh Nguyệt quan hệ cũng tạm với triều đình, dựa theo tin tức có được, Mộ Dung Tiêu hình như là lập được đại công, hoàng đế sẽ đích thân đến cửa thành đón tiếp, chứng tỏ rất coi trọng hắn. Chính vì vậy Mộ Dung Tiêu lần này hồi kinh, phủ tướng quân bắt buộc phải chuẩn bị trang trọng.
Nếu như Tô Hinh Nguyệt biết những chuyện xảy ra sau đó, đánh chết nàng ta cũng sẽ không để nữ nhi của mình đem bộ quần áo quý giá đó cho Mộ Dung Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro