Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Ly vương hạ chỉ

Hôm nay cơ bản các quan viên trên tứ phẩm trong kinh thành đều đến, tham gia lễ trưởng thành 15 tuổi của đích nữ phủ tướng quân, ngay cả người nhiều năm nay không bước chân vào cửa lớn của phủ là Tần lão thừa tướng và Tần lão phu nhân cũng đến, nhưng từ đầu đến cuối luôn ngồi ở một bên không nói chuyện cùng ai, Mộ Dung Tiêu thấy sắc mặt của bọn họ, cũng ngại đến quấy rầy, chỉ chào hỏi ở trong đám đông.

Lúc này không biết là vị phu nhân nào hô lên một tiếng: "Kia là tiểu thư nhà ai, quả là mỹ nữ hiếm có!"

Quần chúng nhìn hướng về phía cửa, chỉ thấy tử y phiêu diêu, giống như một đám mây màu tím từ trên trời lướt xuống, những đoá mẫu đơn tung bay theo bước chân của nàng, như đạp gió mà đến, bay lượn giữa muôn hoa.

Ung dung cao quý, thanh hoa tao nhã, không từ nào có thể diễn tả được.

Mộ Dung Tuyết đến bên cạnh Mộ Dung Tiêu, khuôn mặt nhỏ mỉm cười ngọt ngào, ưu nhã hướng Mộ Dung Tiêu hành lễ: "Cha."

Hôm nay là ngày đặc biệt, tất cả mọi người đều tập trung vào nàng, vì vậy nàng không thể như mọi ngày tuỳ ý không có quy tắc, không thể để người ngoài coi cha là trò cười.

Mộ Dung Tiêu tiến lên một bước đỡ nàng dậy đứng bên cạnh mình, hướng về phía mọi người nói: "Hôm nay cảm tạ các chư vị đã cất công đến tham dự lễ trưởng thành của tiểu nữ, đây là tiểu nữ Mộ Dung Tuyết." Nói xong quay người sang Mộ Dung Tuyết: "Tuyết Nhi, mau bái kiến các đại nhân và phu nhân của họ."

Mộ Dung Tuyết mỉm cười, khom người hành lễ, sau đó đứng dậy nói: "Mộ Dung Tuyết tham kiến các vị đại nhân và phu nhân, cảm ơn mọi người hôm nay đã tới tham dự lễ trưởng thành của ta, nếu như có chỗ nào chiêu đãi chưa được tốt, mong các vị lượng thứ."

Mọi người bị biểu hiện hôm nay của Mộ Dung Tuyết làm cho ngây ngẩn, hiện trường một mảng yên tĩnh, tiếp đến là những tràng vỗ tay vang lên liên tiếp.

Có người còn tán thưởng: "Mộ Dung tiểu thư không hổ danh là nữ nhi của đại tướng quân, khí chất ôn nhuận hào phóng, không chút ra vẻ, cùng với Ly vương quả là một cặp trời sinh!"

Tần thừa tướng nãy giờ vẫn ngồi một bên không lên tiếng, vẫy vẫy tay với Mộ Dung Tuyết, mở miệng từ ái: "Bé con, mau tới đây với ngoại tổ phụ!"

Mộ Dung Tuyết có chút mê mang, ánh mắt dò hỏi nhìn Mộ Dung Tiêu.

Mộ Dung Tiêu nói với nàng: "Đi đi, đây là ngoại tổ phụ tổ mẫu của con, mau đến bên cạnh hai người họ."

Nghe xong Mộ Dung Tuyết mới đi về phía hai lão nhân gia này.

Tần Tranh và phu nhân của hắn tuổi tác đều đã gần 70, nhìn thấy cháu ngoại của mình thông minh lanh lợi, cả hai vô cùng vui vẻ.

Đặc biệt là Tần lão phu nhân, nhìn gương mặt nhỏ của Mộ Dung Tuyết rất giống với nữ nhi của mình, nước mắt lại không cầm được mà chảy ra: "Đứa trẻ đáng thương của ta, mấy năm nay vất vả cho con rồi, bây giờ cuối cùng con đã khoẻ, hôm nay theo ngoại tổ phụ tổ mẫu trở về, ở bên cạnh chúng ta một khoảng thời gian có được không?" Tần phu nhân đem theo ánh mắt hi vọng.

Tần Tranh cũng ở một bên nói: "Đúng vậy! Bây giờ mẫu thân con đã không còn, người cha vô dụng kia của con lại không cho chúng ta đón con về, bây giờ con bình phục, hãy quay về ở bên cạnh chúng ta đi?"

Mọi người nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, e rằng chỉ có Tần lão thừa tướng mới dám nói Mộ Dung tướng quân là kẻ vô dụng.

Có lẽ là do huyết mạch tương liên, Mộ Dung Tuyết đối với hai vị lão nhân này mặc dù chưa gặp qua bao giờ, nhưng cảm thấy vô cùng thân thiết: "Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, mấy năm nay Tuyết Nhi ngơ ngơ ngốc ngốc, không thể hiếu thuận với hai người, vẫn mong hai người không trách phạt. Thời gian gần đây trong phủ xảy ra rất nhiều chuyện, hôm nay không có cách nào đi cùng hai người, qua mấy ngày nữa, đợi Tuyết Nhi giải quyết xong mọi chuyện sẽ đến thăm hai người có được không?" Nàng quỳ một nửa trước mặt Tần lão phu nhân, nhẹ nhàng giúp bà lau nước mắt trên mặt, dịu dàng tỉ mỉ nói.

Mọi người đều hâm mộ Mộ Dung Tiêu có một nữ nhi tốt vừa ngoan ngoãn, khéo léo lại vừa hiểu chuyện. Thật không ngờ một nữ tử dịu dàng hào phóng, xinh đẹp động lòng người bây giờ chính là ngốc tử trước đây.

Tần Tranh biết bản thân có chút gấp gáp, dù sao bây giờ Tuyết Nhi đã ổn, lúc nào cũng có thể tới thăm bọn họ, liền an ủi phu nhân của mình: "Đừng buồn nữa, hôm nay là ngày đại lễ của Tuyết Nhi, chúng ta nên vui mừng mới phải, qua mấy ngày nữa ta sẽ sai người đón con bé đến cho nàng."

Đúng lúc này, đột nhiên Hạ quản gia vội vàng chạy từ bên ngoài vào nói: "Lão gia, Ly vương gia đến!"

Mộ Dung Tiêu hơi kinh ngạc, bởi vì từ trước đến nay Ly vương chưa từng qua lại với quan viên, vì vậy hắn mới không phát thiệp mời, Ly vương điện hạ tại sao lại tới?

Mọi người đi theo Mộ Dung Tiêu tiếp giá: "Ly vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Đều miễn lễ bình thân! Mộ Dung tướng quân sẽ không trách bổn vương hôm nay không mời mà đến chứ?" Đông Lăng Dạ hôm nay không biết có phải là cố ý hay không, cũng mặc một thân tử y, hơn nữa ngay cả loại vải may cũng giống hệt với Mộ Dung Tuyết.

"Đâu có! Ly vương có thể đến là vinh hạnh của vi thần và tiểu nữ!" Hôm nay là lễ trưởng thành của Tuyết Nhi, Ly vương chắc là vì Tuyết Nhi mới đến.

Đông Lăng Dạ tiến lên đỡ Mộ Dung Tiêu, lộ ra nụ cười hiếm có: "Bổn vương trước đây đã tìm người xem, hôm nay là ngày tốt để hạ chỉ, vì thế mới kéo dài lâu như vậy, tướng quân không trách bổn vương hạ chỉ chậm trễ, bổn vương cảm kích không thôi!" Nói xong hắn ra hiệu cho Thanh Yên ở phía sau sai người khiêng hòm vào.

Thanh Phong bởi vì lần trước bị Mộ Dung Tuyết hạ phấn ngứa, toàn thân đều bị hắn gãi đến nỗi hằn lên cả tia máu, đã dùng rất nhiều loại thuốc giải nhưng đều vô dụng, vì vậy nên hôm nay mới không theo ra ngoài.

Mộ Dung Tiêu ngây ra, thấp giọng nói: "Hạ chỉ? Hôm nay?"

Đông Lăng Dạ thấy Mộ Dung Tiêu có chút không tự nhiên, liền nói với hắn: "Tướng quân sẽ không thật sự không hoan nghênh bổn vương đấy chứ?"

"Vương gia nói đùa rồi, mời vào trong!" Mộ Dung Tiêu giật mình, mau chóng hồi phục lại tinh thần, sau đó đưa Đông Lăng Dạ vào trong.

Mọi người nhìn thấy những hòm lễ vật ở ngoài cửa, có chút cứng miệng.

Đây chỉ là lễ vật? Ly vương chắc chắn không lấy từ quốc khố đến?

Một khắc trôi qua, tất cả hòm lễ vật mới được khiêng hết vào trong tướng quân phủ, tổng cộng là 36 hòm lớn.

Toàn bộ mọi người, bao gồm cả Mộ Dung Tiêu và Mộ Dung Tuyết đều hoá đá.

Trong mắt Tô Hinh Nguyệt và Mộ Dung Tương tràn đầy đố kị và căm ghét. Dựa vào cái gì mà tiện nhân đó lại có nhiều lễ vật như vậy. Nàng ta dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!

Sự đố kị điên cuồng trong mắt của hai mẹ con họ không bị bất cứ ai phát hiện, bởi vì sự chú ý của mọi người đều đang tập trung lên mấy chục hòm lễ vật trong đình viện.

Đông Lăng Dạ vừa tiến vào liền bị thân ảnh màu tím trong đại sảnh thu hút, trước đây nghe nói nàng đặt làm một bộ lễ phục, hắn cũng sai Thanh Phong đi đặt làm cho hắn một bộ nam trang y hệt như vậy.

Đông Lăng Dạ đi đến trước mặt Mộ Dung Tuyết, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của nàng hôm nay có điểm qua chút phấn, càng kinh động lòng người, hắn thật muốn đem nàng giấu đi, để chỉ mình hắn có thể nhìn thấy.

Đông Lăng Dạ từ trong ống tay móc ra một chiếc hộp nhỏ vô cùng tinh xảo, đặt vào trong tay của Mộ Dung Tuyết, trong mắt tràn đầy sủng nịnh: "Tuyết Nhi, sinh thần vui vẻ! Mở ra xem có thích không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro