Chương 22: Đắc tội Ly Vương
"Không phải ngươi sao? Lẽ nào là cha tối hôm qua tới xem ta? Đúng rồi, bây giờ là lúc nào? Ngủ một giấc thật là thoải mái. Ngươi đi chuẩn bị nước đi, ta dậy." Rất lâu không được ngủ nướng, mặt trời đã chiếu đến tận mông.
"Tiểu thư, bây giờ sắp đến buổi trưa, người ngay cả bữa sáng còn chưa ăn, người mau rửa mặt, sắp đến bữa trưa rồi, người mau chóng dậy dùng bữa." Nói xong thì chạy đi chuẩn bị nước.
Không lâu sau, Song Nhi đem theo sáu nha đầu tiến vào, để chậu nước rửa mặt ở trên giá, sau đó hướng vào trong phòng nói: "Tiểu thư, cái viện này chỉ có hai chúng ta, có chút rộng, cần phải có người dọn vệ sinh,...... Đây là người Hạ quản gia sắp xếp cho tiểu thư, hôm qua mới mua về từ trên phố, lớn nhất là 16 tuổi, nhỏ nhất là 11 tuổi, người xem có được không. Quản gia nói nếu như người không vừa ý, mấy ngày nữa sẽ mua lại cho tiểu thư."
Lão gia thật là yêu thương tiểu thư, chuyện gì cũng suy nghĩ thấu đáo.
Mộ Dung Tuyết mặc xong y phục từ sau màn đi ra, nhìn thấy một bên là Song Nhi, một bên là sáu nữ tử đang đứng ở trước cửa.
"Ừm, lớn lên thật đẹp, nhan sắc cũng rất cao, nhưng người thứ hai ở bên trái và người thứ nhất ở bên phải bảo Hạ quản gia tiễn đi, ta không cần, những người khác thì ở lại."
Ánh mắt của hai người đó, vừa tiến vào đã nháo nhác nhìn xung quanh, nhìn liền biết là loại người rất có tâm cơ, nàng sau này rất bận, không có thời gian rảnh mà quản lý hạ nhân, cứ giữ lại mấy người thành thực nghe lời là được.
"Vâng. Hai người các ngươi đi theo ta, ta đưa các ngươi đi tìm Hạ quản gia." Hai người này nàng cũng không thích, vừa nhìn đã biết là loại gian xảo, sau này tiểu thư gả cho người ta, hai người này nếu như theo tiểu thư qua đó, không khéo suốt ngày phải đề phòng bọn họ có ý đồ trèo lên giường của cô gia.
Hai người vốn nghĩ gặp được một tiểu thư giàu có, từ nay về sau sẽ có những ngày tháng tốt đẹp, thật không ngờ vừa vào đã bị đuổi đi, không được làm nữa, vội vàng quỳ xuống đất khóc: "Tiểu thư, người giữ lại ta đi, ta biết làm rất nhiều việc, cầu xin người đừng đuổi ta đi!"
"Đúng vậy tiểu thư, người xinh đẹp hào phóng như vậy, khẳng định là rất thiện lương, người giữ lại chúng ta đi!"
"Ha, thật buồn cười, nếu như ta không giữ các ngươi thì ta là người xấu xí nhỏ mọn, độc ác?" Tâm địa đúng là không phải thâm sâu bình thường, loại người này nàng mới không thèm đâu, nói không chừng một ngày nào đó còn đem nàng đi bán.
"Song Nhi, còn ngây ra đó làm gì! Mau chóng đưa đi! Bảo Hạ quản gia đem bán, loại người này phủ tướng quân không cần!
"Vâng!" Đợi Song Nhi dẫn hai người đó đi, Mộ Dung Tuyết mới đi qua một bên rửa mặt.
Lúc Mộ Dung Tuyết ngồi xuống, bốn người còn lại cung kính tiến lên hành lễ: "Tham kiến tiểu thư, cảm tạ tiểu thư đã thu giữ."
"Đứng dậy đi, có mấy việc ta phải nói trước. Thứ nhất, phòng của ta ngoại trừ Song Nhi, không có sự cho phép của ta, các ngươi không được tuỳ tiện đi vào. Thứ hai, ta thích yên tĩnh, buổi sáng nếu như ta chưa dậy, các người không được làm ồn ở trong viện. Thứ ba, cũng là việc cuối cùng, ta không thích cứ động chút là lại có người quỳ gối trước ta, không có việc gì thì không phải quỳ xuống. Nếu đã làm việc trong viện của ta thì chính là người của ta, sau này đừng có ra ngoài chuốc thêm cho ta chuyện thị phi, làm việc nhiều, ít nói chuyện, chỉ cần các ngươi có thể làm tốt, tiền công ta có thể cho các ngươi gấp đôi ban đầu, hoặc là nhiều hơn. Chuyện này còn phải xem biểu hiện của các ngươi nữa. Được rồi, bây giờ lần lượt từ trái qua phải giới thiệu sơ qua bản thân cho ta đi." Nàng là người thưởng phạt phân minh, chỉ cần làm tốt, nàng sẽ không bạc đãi người của mình.
"Nô tỳ Chân Nguyệt, năm nay 16 tuổi." Nàng là người lớn tuổi nhất trong 4 người.
"Nô tỳ Bạch Cúc, năm nay 13 tuổi."
"Nô tỳ Trương Tịnh, năm nay cũng 13 tuổi."
"Nô tỳ Bạch Vũ, năm nay 11 tuổi." Nàng là người nhỏ tuổi nhất.
"Ừm, Chân Nguyệt, ngươi hình như không phải người xuất thân từ gia đình nghèo khó đúng không?" Nhìn khí chất thoát tục của nàng ta, giống như tiểu thư của một gia đình giàu có.
"Không giấu tiểu thư, cha ta trước kia là huyện trưởng của huyện Tân Hà phía nam, sau đó bị tham quan hãm hại, ngậm hàm oan mà chết, nương ta vì đau thương quá độ, sức khoẻ ngày một suy yếu, 1 tháng trước cũng theo cha ta mà đi. Ta từng nghe nương ta nói, kẻ hại gia đình ta chính là người ở kinh thành, ta đem theo tất cả tiền trong nhà đến đây chính là vì muốn báo thù, nhưng số tiền đó còn chưa đến kinh thành đã dùng hết. Một nữ tử yếu đuối như ta cũng không có bản lĩnh để kiếm tiền, thực sự không còn cách nào khác mới bán mình đến tướng quân phủ." Nàng kể về bản thân mình.
"Thân thế thật khiến người khác đồng tình, nếu như ta có thể giúp được gì thì ngươi cứ việc nói, ta trước nay đối đãi với người của mình luôn hào phóng, nhưng nếu như ngươi đối với ta có suy nghĩ gian dối, vậy thì hậu quả ngươi không thể gánh nổi đâu. Ngươi biết chữ không?" Người đáng thương trên thế giới này rất nhiều, nàng không phải là Bồ Tát, có nhiều lòng từ bi đi thương hại người khác như vậy.
"Nô tỳ biết, trước đây từng đọc qua rất nhiều sách."
"Ừm, vậy được, các ngươi cứ ở đây làm quen trước, sau này ở đây ngoại trừ ta thì đều phải nghe theo sự sắp xếp của Song Nhi, bây giờ đi ăn trưa đi!" Nàng định để Chân Nguyệt sau này giúp nàng quản lý sổ sách của phòng bệnh, nhưng phải quan sát một chút.
Mấy người cùng đồng thanh nói: "Vâng, tiểu thư."
Song Nhi lúc này quay lại "Tiểu thư, người bên cạnh lão gia gọi người qua đó dùng bữa."
"Ừm, bây giờ ta qua đó, ngươi ở lại đây sắp xếp cho mấy người kia một chút, ta đến chỗ cha." Nói xong nàng quay người đi ra.
"Vâng, tiểu thư." Có thể có được một chủ nhân sáng suốt như tiểu thư, đó là phúc khí của mấy người.
"Các ngươi sau này chỉ cần tận tâm chăm sóc tiểu thư, tiểu thư sẽ không ngược đã các ngươi. Đi theo ta!"
Trong một viện của phủ thượng thư.
"Mấy cẩu nô tài các ngươi, bảo các ngươi đi nghe ngóng một người các ngươi cũng không làm được! Ta giữ lại các ngươi thì có tác dụng gì?" Quách Dao Dao nổi trận lôi đình, vừa mắng vừa đạp mấy tên hạ nhân.
A Bích ở một bên bị doạ đến cả người run rẩy, thấp giọng trả lời: "Tiểu thư, hai người hôm đó hình như mạo phạm Ly vương điện hạ, trực tiếp bị bắt đi, ta đoán nhất định là không còn mạng nữa, nếu không hai ngày nay cũng đã không tìm thấy người."
"Cái gì? Đắc tội Ly vương? Vậy thì thật sự là không còn hy vọng nữa!" Nhưng nếu để nàng biết hắn vẫn còn sống, nàng nhất định sẽ tìm được, sau đó gả cho hắn!
Buổi chiều, Mộ Dung Tuyết cùng Song Nhi đổi thành nam trang đi dạo trên phố.
"Thiếu gia, hôm nay người muốn mua gì?" Nàng nhớ dao phẫu thuật của tiểu thư vẫn chưa đến ngày lấy?
"Không có gì đặc biệt muốn mua cả, chỉ là ra ngoài đi dạo vòng vòng, mấy hôm trước ta vẫn chưa đi dạo tử tế thì đã bị tên mặt lạnh đó bắt đi, hôm nay ta nhất định phải đi hết cái kinh thành này!" Sau đó thuận mắt nhìn sang tiệm thuốc bên cạnh.
Bản thiết kế nàng đã sửa xong, đưa cho Hạ quản gia mang đi, không biết mấy công trình đó có thể làm được hay không, nếu như không được nàng chỉ có thể đến đó chỉ đạo.
Đến trước quầy bán tượng đất, Song Nhi nhớ tới hai ngày trước tượng đất của tiểu thư bị rơi mất, liền quay đầu nói với Mộ Dung Tuyết: "Thiếu gia, người có muốn làm lại một tượng đất mới không?"
"Thôi khỏi, hôm đó chỉ là nhất thời hứng lên mà thôi." Nói xong cầm tay Song Nhi đi về phía trước. Nàng không biết sản phẩm của nàng nhất thời hứng lên đó, đã bị người nào đó coi như bảo bối cất đi!
Hành động này của nàng hấp dẫn vô số ánh nhìn và nghị luận của mọi người.
"Nhìn hai người đó đi, thật sự là đồi phong bại tục mà!"
"Đúng vậy, hai chàng trai lớn lên anh tuấn như thế, không ngờ lại là ***, thật là đáng tiếc!"
"Rõ như ban ngày, thật là mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt."
Mộ Dung Tuyết nghe thấy tiếng nghị luận cùng ánh mắt dị nghị của mọi người mới phản ứng lại, vội vàng thả tay của Song Nhi, trong miệng thốt lên một câu: "Đúng là cổ hủ!"
Nàng quay đầu nói với Song Nhi: "Song Nhi, ngươi biết không? Nơi trước đây ta từng sống, có một số nước đồng tính cũng có thể kết hôn, hơn nữa còn nhận được sự bảo hộ của pháp luật!"
"A, thiếu gia, đồng tính cũng có thể kết hôn? Đó chẳng phải là vi phạm luân lý sao?" Nơi tiểu thư trước đây từng sống rốt cuộc là như thế nào? Tại sao tư tưởng đạo đức lại..... không giống nhau?
"Ngươi thì hiểu cái gì? Chỗ chúng ta có một câu như thế này. Đồng tính yêu nhau đó mới là tình yêu chân chính, tình yêu khác giới cũng chỉ là vì đời sau." Nàng nói xong phát hiện Song Nhi đang dùng ánh mắt rất kinh hãi nhìn mình, không nhịn được hỏi "Sao vậy?"
Song Nhi giương to mắt: "Thiếu gia, người....người sẽ không..... chứ?" Nàng rất sợ tiểu thư yêu đồng tính, ngay cả một nam nhân ưu tú như Ly vương tiểu thư cũng không gả, lẽ nào người thật sự không thích nam nhân! Vì vậy mới luôn cự tuyệt?
Mộ Dung Tuyết nhìn thấy biểu tình cùng lời nói của Song Nhi, biết nha đầu này lại đang nghĩ vớ vẩn, gõ lên đầu nàng một cái giống như trừng phạt, quay người ghé vào tai nàng nói: "Nha đầu ngươi lại đang nghĩ bậy bạ gì vậy? Nếu như ta là đồng tính, đầu tiên sẽ nhất định không tha cho ngươi!" Lúc đứng thẳng người, nàng còn vuốt ve chòng ghẹo khuôn mặt Song Nhi một cái.
Hại Song Nhi cả mặt ửng đỏ, thấp giọng oán trách: "Thiếu gia, người thật đáng ghét, đang trên phố, người ta nhìn vào sẽ hiểu lầm mất!"
Mộ Dung Tuyết vô tội nhún vai, xoay người tiếp tục đi về phía trước "Miệng mọc ở trên người của họ, thích nói gì thì nói, ta chẳng sao cả, dù sao bọn họ cũng không biết ta là ai!"
Thanh Trúc được Đông Lăng Dạ phái đến bảo vệ Mộ Dung Tuyết luôn đi theo sau hai người bọn họ, với thân thủ của hắn, cả quãng đường đều không bị Mộ Dung Tuyết phát hiện, đi theo hai người họ, quả thật khiến hắn mở rộng tầm mắt!
Mộ Dung tiểu thư tuy không ngốc nữa, nhưng tính cách này thật là...... bá đạo! Thật khiến hắn xấu hổ! So với tính cách của chủ tử thì đúng là hoàn toàn trái ngược.
Mộ Dung Tuyết đi đến con phố phồn hoa nhất của kinh thành, nhìn thấy đủ các loại cửa hàng ở hai bên, cảm thấy những kiến trúc bắt trước cổ đại ở hiện đại, so với cổ đại vẫn kém xa.
Những kiến trúc được điêu khắc bằng thủ công này, khiến nàng phục sát đất kĩ thuật xây dựng của người cổ đại.
"Thiếu gia, đã đến cửa hàng mà người muốn mở phòng y, chính là đây." Song Nhi thấy tiểu thư nhà mình đang không ngừng nhìn các toà nhà ở hai bên, đến nơi mà vẫn không biết, bèn lên tiếng nhắc nhở.
Mộ Dung Tuyết hồi phục tinh thần, nhìn theo hướng Song Nhi chỉ.
Động tác của Hạ quản gia rất nhanh, ở giữa hai gian hàng lúc đầu không thông nhau, đã dựa theo yêu cầu của nàng mà làm thông, tất cả đều dựa theo yêu cầu của nàng để sửa chữa, khiến nàng càng ngày càng bội phục sự phát triển của người cổ đại về việc xây dựng.
"Xin hỏi các ngươi ai là người đứng đầu ở đây?" Nàng hướng về chỗ mười mấy người ở bên trong hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro