Chương 11: Đến quản gia cũng kinh ngạc
"Ừm, ta đã biết, ngươi đi ngủ trước đi, trời sắp sáng rồi." Mộ Dung Tuyết ngáp một cái đi về phía giường.
"Tiểu thư ngủ ngon, ta lui xuống trước, ngày mai sẽ gọi người dậy." Song Nhi thấy Mộ Dung Tuyết quá buồn ngủ, không nỡ quấy rầy giấc ngủ của nàng, xoay người đi ra, đóng cửa lại cẩn thận.
Mộ Dung Tuyết trực tiếp ngủ một mạch đến gần trưa, hôm sau mới bị Song Nhi đánh thức.
"Tiểu thư, dậy thôi, đừng ngủ nữa, Tô di nương đã phái người đến giục 3 lần rồi! Quân đội của lão gia chỉ cách kinh thành 10 dặm, nếu người còn không mau dậy sửa soạn sẽ không kịp đâu!" Nàng đã vào gọi đến 5 lần, lần nào tiểu thư cũng nói sẽ dậy ngay, kết quả lần nào cũng là lừa người!
Mộ Dung Tuyết bị nha đầu này gọi đến không nhẫn nại được nữa!
Nàng dậy một cách nặng nề, trước đây nha đầu chỉ tới gọi 1 lần thì sẽ không làm phiền nàng nữa, hôm nay lại giống như đánh chuông, cứ cách mấy phút là đến gọi.
Không biết quấy rầy giấc mơ của người khác là không có đạo đức sao?
Đợi Song Nhi giúp Mộ Dung Tuyết sửa soạn sau đó đi đến cửa lớn, con ngươi của mấy tiểu nha đầu cùng với bọn nô tài suýt chút nữa thì rơi hết xuống đất!
Bọn họ nhìn thấy cái gì đây?
Bọn họ nằm mơ thấy tiên nữ ư? Thật đẹp!
Mộ Dung Tuyết đi đến trước mặt của bọn họ, đám người này mới phản ứng lại, tmd, đây là đồ ngốc Mộ Dung Tuyết sao?
Nàng ta mà cũng có khí chất này?
Nàng ta mà cũng có thể có một khuôn mặt xinh đẹp ấm áp như vậy?
Nàng ta mà cũng có thể tuyệt sắc xuất trần như vậy?
Đánh chết bọn họ cũng không tin, đây nhất định không phải Mộ Dung Tuyết, nha đầu bên cạnh nàng ta sợ nàng ta xuất hiện sẽ mất mặt nên đã tìm một người để giả mạo. Đúng, nhất định là thế! Nhưng người này thật giống Mộ Dung Tuyết, suy nghĩ trong lòng của mọi người đều giống nhau.
Đều không muốn tin tưởng người này chính là Mộ Dung Tuyết bị mọi người phỉ nhổ!
Nhưng sự dữ nguyện vĩ (kết quả khác với ý nghĩ ban đầu), cho dù bọn họ có không tin thì cũng không thể thay đổi được sự thật.
Không giữ được bình tĩnh nhất phải kể đến Mộ Dung Tương.
Nhìn thấy Mộ Dung Tuyết liền nhạo báng nàng: "Yo, mặt mũi của đồ ngốc ngươi cũng thật là lớn! Người trên dưới phủ tướng quân đều phải ở đây đợi một mình ngươi!"
"Tam muội, ai dạy ngươi toán học? Ngày mai nhất định phải đi tìm hắn đòi học phí? Hơn nữa mấy người không phải đợi cha sao? Tại sao lại biến thành đợi ta? Ta không nhận nổi." Mộ Dung Tuyết cười nhạt, trào phúng lại.
Mộ Dung Tương thiếu một sợi gân vẫn chưa nhận ra được là ý gì, nhưng nàng cũng biết đó không phải là lời tốt đẹp, ngữ khí xấu xa nói: "Ngươi có ý gì? Còn nữa, ai đợi ngươi? Tự đa tình!"
"Không phải ngươi vừa nói các người đang đợi ta sao? Ài, tam muội, ngươi rõ ràng nhìn thấy bọn ta có hai người đến, sao lại nói là đợi một mình ta? Ta tin mắt ngươi không có vấn đề gì, vậy chỉ có thể là chỉ số thông minh có vấn đề! Dựa theo việc cha ta có thể trở thành đại tướng quân, chỉ số thông minh nhất định không thấp, ta nghĩ chỉ số thông mình của ngươi khẳng định không phải di truyền từ cha." Mộ Dung Tuyết không đem theo một chữ thô tục kéo theo cả Tô Hinh Nguyệt vào chửi!
"Tuyết Nhi, ngươi có ý gì?" Tô Hinh Nguyệt bị Mộ Dung Tuyết chọc đến suýt thổ huyết! Tiểu tiện nhân này từ lúc nào học được chỉ họng chửi quỷ vậy. Mắng người không có một chữ thô tục, lại còn là một mặt cười hihi!
Những người không biết sự tình, căn bản không biết là nàng đang mắng người, còn cho rằng đang nói chuyện rất vui vẻ cùng ai.
"Ta có thể có ý gì? Chỉ là muốn tam muội khi đếm nhất định phải đếm kĩ, trong nhà thì không vấn đề gì, nhưng nếu như trước mặt người ngoài, vậy chẳng phải là sẽ mất mặt cha. Truyền vào trong tai của một số đại nhân, cha thượng triều sẽ bị người ta chê cười, đến lúc đó khẳng định tam muội sẽ càng không được cha thích."
Ý tứ là ta cũng vì muốn tốt cho ngươi, khiến cho mấy mẹ con Tô di nương á khẩu.
Mộ Dung Tuyết không thèm để ý mọi người, trực tiếp đi ra ngoài cửa đợi.
"Song Nhi, không phải ngươi nói quân đội của cha sắp đến cửa thành rồi sao? Tại sao ta không nhìn thấy, này là phải đợi đến bao giờ?"
Mọi người cạn lời.
Ngươi mới tới bao lâu? Bọn ta đã đợi cả buổi sáng đây này? Ngươi còn bất mãn cái gì!
Quản gia đứng ở một bên, từ lúc Mộ Dung Tuyết xuất hiện luôn quan sát nàng. Mất ngày trước Song Nhi nói với hắn, tiểu thư không ngốc nữa, hắn vẫn bán tín bán nghi, trải qua chuyện vừa nãy, hắn xác định tiểu thư thật sự đã khoẻ lên, hơn nữa còn rất thông minh. Nếu như tướng quân nhìn thấy nhất định sẽ rất vui! Hắn tiến lên phía trước, cung kính nói với Mộ Dung Tuyết: "Tiểu thư đừng vội, thêm một lúc nữa tướng quân sẽ đến, bởi vì hoàng thượng đích thân đến cửa thành tiếp đón nên có thể sẽ chậm trễ một lúc, người nhẫn nại đợi chút."
Mọi người bị hành động của quản gia làm cho kinh ngạc, ngây ngẩn!
Đây là tình huống gì!
Ai có thể nói cho bọn họ có phải hôm nay quản gia uống nhầm thuốc!
Quản gia bình thường đối với Tô di nương không mặn không nhạt thế mà lại cung kính với Mộ Dung Tuyết.
Thế giới này thật huyền huyễn.
Mọi người loạn cả lên. Hôm nay làm sao vậy, tại sao người nào cũng có thay đổi lớn.
Còn có thể chấn động hơn không? Ai mà không biết trong tướng quân phủ, quản gia chỉ nghe theo lời của mỗi đại tướng quân! Hôm nay lại có tư thế như vậy, chỉ sợ sau này Mộ Dung Tuyết chính là chủ nhân thứ hai!
Họ đang tính sau này phải thường xuyên qua lại với Mộ Dung Tuyết, nói không chừng còn có thể phát đạt.
Trước đây Mộ Dung Tuyết nghe Song Nhi nói, bản thân có thể sống đến bây giờ hơn nửa công lao là của quản gia. Chính vì vậy nàng đối với hắn khách sáo: "Thế à, vậy thì đợi một chút, dù sao cũng không có chuyện gì để làm."
Cửa thành.
"Các người biết không, mặc quần áo màu vàng trên tường thành kia, đó chính là hoàng thượng." Có người trong đám đông nhỏ giọng nghị luận.
"Ta nghe nói hình như là đặc biệt đi đón tiếp Mộ Dung tướng quân thắng trận trở về."
"Đúng vậy, ta cũng nghe nói, hình như là bởi vì Mộ Dung tướng quân đã chặt được đầu tướng quân của địch."
"Ta còn nghe nói, đó là một vị vương gia giỏi đánh trận, không trận nào không thắng!"
Mộ Dung Tiêu tồn tại trong lòng của lão bách tính giống như một vị thần.
E là bây giờ nếu có người dám nói lời xấu về Mộ Dung Tiêu, những người này đều sẽ xông lên liều mạng với hắn!
"Hoàng Nhi, ngươi nói lần này trẫm nên ban thưởng cho Mộ Dung Tiêu như thế nào đây? Lần này hắn giết được Âu Dương Hạ của Lưu Hạ Quốc, đã lập được một đại công! Phải biết rằng rất nhiều tướng lĩnh của chúng ta đã chết trong tay của Âu Dương Hạ, lần này Mộ Dung tướng quân xem như đã giúp các tướng sĩ của chúng ta trút giận. Rất đáng ban thưởng!" Hoàng đế có chút kích động nói. Thật ra hắn cũng rất trọng dụng Mộ Dung Tiêu, chỉ cần hắn không tạo phản!
"Phụ hoàng, người có thể đích thân đến cửa thành tiếp đón chính là phần thưởng lớn nhất đối với Mộ Dung tướng quân! Cây to hút gió, có lúc ban thưởng không nhất định là chuyện tốt!
Nhạc phụ của mình thường xuyên bị người ta tính kế cũng không phải phải chuyện tốt.
"Như vậy liệu có khiến các tướng sĩ lạnh tâm? Bọn họ tạo phản thì phải làm thế nào?" Hoàng đế yêu thích nhất là đứa con thứ sáu này, mỗi lần hắn đưa ra ý kiến đều là vì suy nghĩ cho giang sơn của mình. Không giống những hoàng tử khác, luôn muốn mình chết sớm chút, đặc biệt là thái tử, thật khiến hắn lạnh tâm!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro